"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 80: Chương 80
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm Tần Tâm Hủy, kẻ đầu têu thói xấu, chỉ cần cô ta và mình giải thích với người yêu, nói không chừng yêu của cô ta sẽ tha thứ cho cô ta.Tần Tâm Hủy thầm mắng một tiếng xui xẻo: “Cán sự Trần, cậu buông tay mình ra trước đã, mình biết cậu rất thích nhúng tay vào chuyện không công bằng, mình cũng đồng tình chuyện người yêu của cậu muốn chia tay với cậu, nhưng cậu không thể vì chuyện đó mà nói bậy. Cho tới tận bây giờ mình chưa từng bảo cậu tới tìm vị hôn phu của em họ mình, mọi chuyện là do chủ kiến của cậu mà…”*****ên cán sự Trần không dám tin, sau đó khóe mắt như muốn nứt ra: “Tần Tam Hủy, cô nói mấy lời này không cảm thấy cắn rứt lương tâm ư? Chủ kiến của tôi ư, nếu không phải do cô mỗi ngày chạy tới trước mặt tôi khóc lóc kể lể mình bị người ta bắt nạt thì sao tôi lại ra tay giúp cô chứ?”Nghe được tiếng động, mọi người trong đơn vị chạy ào ra xem.Khuôn mặt Tần Tâm Hủy đỏ bừng: “Cán sự Trần, mình coi cậu là bạn nên mới kể nỗi khổ trong lòng mình cho cậu nghe, mình biết cậu là vì muốn tốt cho mình, mình có thể phát lời thề, mình chưa từng bảo cậu làm những chuyện đó… Mình không có mà huhuhu…”Nói xong, cô ta òa khóc nức nở, khi khóc trông cũng đẹp, so với cán sự Trần, cô ta trông có vẻ vừa nhỏ bé bất lực vừa đáng thương.Cán sự Trần tức muốn ói máu, nhưng cô ta là loại người không biết tranh cãi với người khác, chỉ biết nói tới nói lui vài câu: “Nếu không phải do cô mỗi ngày chạy tới khóc lóc kể lể với tôi mỗi ngày, sao tôi lại phải làm những chuyện đó, nếu tôi không làm những chuyện đó, sao người yêu của tôi lại chia tay với tôi?”Có người cảm thấy cán sự Trần ngốc, có người cảm thấy Tần Tâm Hủy quá tuyệt tình, cũng có người cảm thấy cán sự Trần tự làm tự chịu, ai bảo cô ta lại thích xen vào chuyện của người khác chứ.Đúng lúc này, trong đám người vang lên một tiếng cười khẩy: “Lúc trước mình nói đầu của cậu bị vô nước mà cậu không tin, bây giờ đã tin chưa? Đây không phải lần *****ên có chuyện người làm ruộng cứu phải con rắn, cũng chỉ có một mình cậu cảm thấy thương cảm cho cô ta.” Mọi người nhìn sang thì thấy cán sự Vương nắm hạt dưa, dựa vào lan can hóng chuyện. Cán sự Vương và cán sự Trần là bạn thân, bởi vì chuyện của Tần Tâm Hủy nên hai người cãi nhau một trận vô cùng lớn.Cán sự Trần nghe cô ấy nói thì bắt đầu nhớ lại chuyện trước đó, cảm thấy vô cùng hối hận, sau đó cô ta chỉ vào Tần Tâm Hủy rồi mắng: “Là do đầu tôi bị vô nước, mắt tôi mù nên mới cảm thấy thương cảm cho cô! Loại ti tiện bỉ ổi, ăn cháo đá bát như cô, sớm muộn cũng sẽ nhận báo ứng!”Vừa dứt lời, có người la lên: “Cán sự Tần, chủ nhiệm gọi cô đến phòng làm việc của ông ấy!”Chẳng biết tại sao, khi nghe nói như vậy, trong lòng Tần Tâm Hủy cảm thấy rất hồi hộp, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì dự cảm chẳng lành đã ập tới.Chẳng bao lâu sau, cô ta đã biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy.Cô ta nhìn bức thư tố cáo trước mặt chủ nhiệm Vương, cả người run rẩy vì tức giận.Chủ nhiệm Vương trầm mặt: “Ngày *****ên các cô tham gia vào bộ Tuyên truyền là tôi đã nói với các cô rồi, bộ Tuyên truyền của chúng tôi quan trọng nhất là việc lấy mình làm gương, tư tưởng giác ngộ cao, nhưng cô xem bây giờ cô đang làm gì? Đi xem phim với vị hôn phu của em họ mình, người có đời sống và tác phong không đoan chính như cô, tôi cho rằng cô không phù hợp để tiếp tục ở lại bộ Tuyên truyền của chúng tôi!”Thật ra những lời này đã rất nhẹ rồi, những bức ảnh được gửi tới thật sự rất khó coi.Hai người dám ôm ôm ấp ấp trước mặt công chúng, còn ra thể thống gì nữa chứ!
Cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm Tần Tâm Hủy, kẻ đầu têu thói xấu, chỉ cần cô ta và mình giải thích với người yêu, nói không chừng yêu của cô ta sẽ tha thứ cho cô ta.
Tần Tâm Hủy thầm mắng một tiếng xui xẻo: “Cán sự Trần, cậu buông tay mình ra trước đã, mình biết cậu rất thích nhúng tay vào chuyện không công bằng, mình cũng đồng tình chuyện người yêu của cậu muốn chia tay với cậu, nhưng cậu không thể vì chuyện đó mà nói bậy. Cho tới tận bây giờ mình chưa từng bảo cậu tới tìm vị hôn phu của em họ mình, mọi chuyện là do chủ kiến của cậu mà…”
*****ên cán sự Trần không dám tin, sau đó khóe mắt như muốn nứt ra: “Tần Tam Hủy, cô nói mấy lời này không cảm thấy cắn rứt lương tâm ư? Chủ kiến của tôi ư, nếu không phải do cô mỗi ngày chạy tới trước mặt tôi khóc lóc kể lể mình bị người ta bắt nạt thì sao tôi lại ra tay giúp cô chứ?”
Nghe được tiếng động, mọi người trong đơn vị chạy ào ra xem.
Khuôn mặt Tần Tâm Hủy đỏ bừng: “Cán sự Trần, mình coi cậu là bạn nên mới kể nỗi khổ trong lòng mình cho cậu nghe, mình biết cậu là vì muốn tốt cho mình, mình có thể phát lời thề, mình chưa từng bảo cậu làm những chuyện đó… Mình không có mà huhuhu…”
Nói xong, cô ta òa khóc nức nở, khi khóc trông cũng đẹp, so với cán sự Trần, cô ta trông có vẻ vừa nhỏ bé bất lực vừa đáng thương.
Cán sự Trần tức muốn ói máu, nhưng cô ta là loại người không biết tranh cãi với người khác, chỉ biết nói tới nói lui vài câu: “Nếu không phải do cô mỗi ngày chạy tới khóc lóc kể lể với tôi mỗi ngày, sao tôi lại phải làm những chuyện đó, nếu tôi không làm những chuyện đó, sao người yêu của tôi lại chia tay với tôi?”
Có người cảm thấy cán sự Trần ngốc, có người cảm thấy Tần Tâm Hủy quá tuyệt tình, cũng có người cảm thấy cán sự Trần tự làm tự chịu, ai bảo cô ta lại thích xen vào chuyện của người khác chứ.
Đúng lúc này, trong đám người vang lên một tiếng cười khẩy: “Lúc trước mình nói đầu của cậu bị vô nước mà cậu không tin, bây giờ đã tin chưa? Đây không phải lần *****ên có chuyện người làm ruộng cứu phải con rắn, cũng chỉ có một mình cậu cảm thấy thương cảm cho cô ta.”
Mọi người nhìn sang thì thấy cán sự Vương nắm hạt dưa, dựa vào lan can hóng chuyện.
Cán sự Vương và cán sự Trần là bạn thân, bởi vì chuyện của Tần Tâm Hủy nên hai người cãi nhau một trận vô cùng lớn.
Cán sự Trần nghe cô ấy nói thì bắt đầu nhớ lại chuyện trước đó, cảm thấy vô cùng hối hận, sau đó cô ta chỉ vào Tần Tâm Hủy rồi mắng: “Là do đầu tôi bị vô nước, mắt tôi mù nên mới cảm thấy thương cảm cho cô! Loại ti tiện bỉ ổi, ăn cháo đá bát như cô, sớm muộn cũng sẽ nhận báo ứng!”
Vừa dứt lời, có người la lên: “Cán sự Tần, chủ nhiệm gọi cô đến phòng làm việc của ông ấy!”
Chẳng biết tại sao, khi nghe nói như vậy, trong lòng Tần Tâm Hủy cảm thấy rất hồi hộp, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì dự cảm chẳng lành đã ập tới.
Chẳng bao lâu sau, cô ta đã biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy.
Cô ta nhìn bức thư tố cáo trước mặt chủ nhiệm Vương, cả người run rẩy vì tức giận.
Chủ nhiệm Vương trầm mặt: “Ngày *****ên các cô tham gia vào bộ Tuyên truyền là tôi đã nói với các cô rồi, bộ Tuyên truyền của chúng tôi quan trọng nhất là việc lấy mình làm gương, tư tưởng giác ngộ cao, nhưng cô xem bây giờ cô đang làm gì? Đi xem phim với vị hôn phu của em họ mình, người có đời sống và tác phong không đoan chính như cô, tôi cho rằng cô không phù hợp để tiếp tục ở lại bộ Tuyên truyền của chúng tôi!”
Thật ra những lời này đã rất nhẹ rồi, những bức ảnh được gửi tới thật sự rất khó coi.
Hai người dám ôm ôm ấp ấp trước mặt công chúng, còn ra thể thống gì nữa chứ!
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm Tần Tâm Hủy, kẻ đầu têu thói xấu, chỉ cần cô ta và mình giải thích với người yêu, nói không chừng yêu của cô ta sẽ tha thứ cho cô ta.Tần Tâm Hủy thầm mắng một tiếng xui xẻo: “Cán sự Trần, cậu buông tay mình ra trước đã, mình biết cậu rất thích nhúng tay vào chuyện không công bằng, mình cũng đồng tình chuyện người yêu của cậu muốn chia tay với cậu, nhưng cậu không thể vì chuyện đó mà nói bậy. Cho tới tận bây giờ mình chưa từng bảo cậu tới tìm vị hôn phu của em họ mình, mọi chuyện là do chủ kiến của cậu mà…”*****ên cán sự Trần không dám tin, sau đó khóe mắt như muốn nứt ra: “Tần Tam Hủy, cô nói mấy lời này không cảm thấy cắn rứt lương tâm ư? Chủ kiến của tôi ư, nếu không phải do cô mỗi ngày chạy tới trước mặt tôi khóc lóc kể lể mình bị người ta bắt nạt thì sao tôi lại ra tay giúp cô chứ?”Nghe được tiếng động, mọi người trong đơn vị chạy ào ra xem.Khuôn mặt Tần Tâm Hủy đỏ bừng: “Cán sự Trần, mình coi cậu là bạn nên mới kể nỗi khổ trong lòng mình cho cậu nghe, mình biết cậu là vì muốn tốt cho mình, mình có thể phát lời thề, mình chưa từng bảo cậu làm những chuyện đó… Mình không có mà huhuhu…”Nói xong, cô ta òa khóc nức nở, khi khóc trông cũng đẹp, so với cán sự Trần, cô ta trông có vẻ vừa nhỏ bé bất lực vừa đáng thương.Cán sự Trần tức muốn ói máu, nhưng cô ta là loại người không biết tranh cãi với người khác, chỉ biết nói tới nói lui vài câu: “Nếu không phải do cô mỗi ngày chạy tới khóc lóc kể lể với tôi mỗi ngày, sao tôi lại phải làm những chuyện đó, nếu tôi không làm những chuyện đó, sao người yêu của tôi lại chia tay với tôi?”Có người cảm thấy cán sự Trần ngốc, có người cảm thấy Tần Tâm Hủy quá tuyệt tình, cũng có người cảm thấy cán sự Trần tự làm tự chịu, ai bảo cô ta lại thích xen vào chuyện của người khác chứ.Đúng lúc này, trong đám người vang lên một tiếng cười khẩy: “Lúc trước mình nói đầu của cậu bị vô nước mà cậu không tin, bây giờ đã tin chưa? Đây không phải lần *****ên có chuyện người làm ruộng cứu phải con rắn, cũng chỉ có một mình cậu cảm thấy thương cảm cho cô ta.” Mọi người nhìn sang thì thấy cán sự Vương nắm hạt dưa, dựa vào lan can hóng chuyện. Cán sự Vương và cán sự Trần là bạn thân, bởi vì chuyện của Tần Tâm Hủy nên hai người cãi nhau một trận vô cùng lớn.Cán sự Trần nghe cô ấy nói thì bắt đầu nhớ lại chuyện trước đó, cảm thấy vô cùng hối hận, sau đó cô ta chỉ vào Tần Tâm Hủy rồi mắng: “Là do đầu tôi bị vô nước, mắt tôi mù nên mới cảm thấy thương cảm cho cô! Loại ti tiện bỉ ổi, ăn cháo đá bát như cô, sớm muộn cũng sẽ nhận báo ứng!”Vừa dứt lời, có người la lên: “Cán sự Tần, chủ nhiệm gọi cô đến phòng làm việc của ông ấy!”Chẳng biết tại sao, khi nghe nói như vậy, trong lòng Tần Tâm Hủy cảm thấy rất hồi hộp, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì dự cảm chẳng lành đã ập tới.Chẳng bao lâu sau, cô ta đã biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy.Cô ta nhìn bức thư tố cáo trước mặt chủ nhiệm Vương, cả người run rẩy vì tức giận.Chủ nhiệm Vương trầm mặt: “Ngày *****ên các cô tham gia vào bộ Tuyên truyền là tôi đã nói với các cô rồi, bộ Tuyên truyền của chúng tôi quan trọng nhất là việc lấy mình làm gương, tư tưởng giác ngộ cao, nhưng cô xem bây giờ cô đang làm gì? Đi xem phim với vị hôn phu của em họ mình, người có đời sống và tác phong không đoan chính như cô, tôi cho rằng cô không phù hợp để tiếp tục ở lại bộ Tuyên truyền của chúng tôi!”Thật ra những lời này đã rất nhẹ rồi, những bức ảnh được gửi tới thật sự rất khó coi.Hai người dám ôm ôm ấp ấp trước mặt công chúng, còn ra thể thống gì nữa chứ!