Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 83: Chương 83

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du mỉm cười: “Tại sao tôi phải buồn? Có phải tôi có quan hệ nam nữ bất chính đâu? Vả lại, đây là bí mật mà cô muốn nói cho tôi nghe?”Giang Hựu Hàm cảm thấy thái độ của cô rất không đúng, nhưng bây giờ cô ta không có tâm trạng để điều tra: “Đương nhiên là không phải rồi, bí mật tôi sắp nói mới có liên quan tới cô.”Bạch Du nhướng mày: “Liên quan tới tôi?”Cuối cùng Giang Hựu Hàm cũng thấy cô có chút quan tâm. thế là cô ta đắc ý gật đầu: “Không sai, anh năm của tôi không chỉ mất cơ hội đi bồi dưỡng, mà cơ hội lần này còn liên quan tới việc sau này có thể thăng chức suôn sẻ không nữa. Thế nên sau khi mẹ của tôi bàn bạc với anh năm, định mời cô tới nhà tôi tham gia cuộc họp gia đình, sau đó để cho anh năm nhà tôi ngỏ lời về chuyện cưới cô với ông nội của tôi.”Bạch Du run rẩy: “Ý của cô là ông cô đã trở về thủ đô?”Giang Hựu Hàm: “Đúng vậy, hôm nay ông nội tôi vừa quay về nhà, cuộc họp gia đình nhà chúng tôi tổ chức vào ngày mai, mẹ tôi nói muốn mời cô tham gia cuộc họp gia đình của nhà chúng tôi, lúc đó để cho anh tôi ngỏ lời muốn cưới cô, cuối cùng anh năm của tôi cũng chịu cưới cô rồi, có ngạc nhiên vui mừng không?”Có ngạc nhiên, vui mừng thì không.Giang Hựu Hàm: “Tôi đã nói bí mật cho cô nghe, cô không được nói chuyện của tôi với mẹ tôi!”“Được thôi.”Bạch Du gật đầu, nói xong, cô đạp xe đạp nghênh ngang rời đi.Đời trước không có chuyện tố cáo, Giang Khải suôn sẻ đến thành phố Quảng để bồi dưỡng, suôn sẻ có được cơ hội thăng chức.Lần này mất cơ hội bồi dưỡng, đồng nghĩa với việc mất cơ hội thăng chức, thế nên anh ta mới nôn nóng, muốn tức tốc cưới cô, sau đó đạt được mấy mối quan hệ và tài nguyên từ chỗ ông Giang.Bạch Du khẽ cười. Cô vốn định nói riêng về chuyện hủy hôn ước với ông Giang,Nhưng nếu đôi mẹ con đó đã không biết xấu hổ như thế, vậy cô cũng không cần giữ thể diện cho bọn họ.Để ăn mừng chuyện Giang Khải mất cơ hội đi bồi dưỡng, Bạch Du dùng số tiền cao hơn thị trường để mua một con gà của thím Thái, sau đó cô làm một bàn thịt gà lớn.Mâm thịt gà được xào trước hầm sau, làm da gà giòn thịt nhừ nhưng không bị khô, mùi vị vô cùng ngon, kết hợp thêm ớt xanh, ớt đỏ, trông vô cùng hấp dẫn.Bạch Phi Bằng đi làm về, ông vừa bước vào cửa là đã có một mũi thơm xông vào mũi, sau đó nhìn một mâm thịt gà trên bàn ăn, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay là ngày gì vậy, sao lại nấu nhiều thịt gà như thế?”Thấy cha cô đã về, Bạch Du nhanh nhẹn sắp xếp lại chén đũa, cười nói: “Không phải ngày nào cả, đơn giản là nay tâm trạng con được tốt mà thôi.”Mặc dù cô vẫn chưa biết tình hình bên Tần Tâm Hủy, nhưng Giang Khải gặp chuyện xui xẻo, sao cô ta có thể trốn được chứ?Vừa nghĩ tới việc cả hai người bọn họ cùng gặp chuyện, cô hận không thể đốt pháo để ăn mừng,Về chuyện cô tố cáo Giang Khải và Tần Tâm Hủy, cô không định nói cho cha cô và bà nội biết, dù sao trong lòng bọn họ, cô là một đứa trẻ vừa tốt bụng vừa đơn thuần.Bà Bạch thấy cháu gái vui vẻ, bà cũng vui lây, nhưng khi nhìn thấy một mâm thịt gà, bà lại không ăn được, không khỏi thở dài: “Đứa nhỏ này, có phải cháu thật lòng muốn làm bà thèm không?”TBCBạch Du cười nói: “Bà nội yên tâm, cháu cố ý xào một mâm thịt gà ít dầu ít cay cho bà ăn đấy.”Theo lời bác sĩ dặn bà nội không thể ăn đồ quá dầu mỡ, thế nên vừa rồi khi nấu cơm, cô có làm thêm một mâm nhỏ cho bà nội ăn.Bà Bạch nghe cô nói vậy, cười tới mức chỉ thấy răng chứ không thấy mắt: “Đứa nhỏ ngoan, không uổng công bà nội thương con, nào giống cha của con, chỉ biết một mình nó thôi!”Vẻ mặt Bạch Phi Bằng vô tội: “...”

Bạch Du mỉm cười: “Tại sao tôi phải buồn? Có phải tôi có quan hệ nam nữ bất chính đâu? Vả lại, đây là bí mật mà cô muốn nói cho tôi nghe?”

Giang Hựu Hàm cảm thấy thái độ của cô rất không đúng, nhưng bây giờ cô ta không có tâm trạng để điều tra: “Đương nhiên là không phải rồi, bí mật tôi sắp nói mới có liên quan tới cô.”

Bạch Du nhướng mày: “Liên quan tới tôi?”

Cuối cùng Giang Hựu Hàm cũng thấy cô có chút quan tâm. thế là cô ta đắc ý gật đầu: “Không sai, anh năm của tôi không chỉ mất cơ hội đi bồi dưỡng, mà cơ hội lần này còn liên quan tới việc sau này có thể thăng chức suôn sẻ không nữa. Thế nên sau khi mẹ của tôi bàn bạc với anh năm, định mời cô tới nhà tôi tham gia cuộc họp gia đình, sau đó để cho anh năm nhà tôi ngỏ lời về chuyện cưới cô với ông nội của tôi.”

Bạch Du run rẩy: “Ý của cô là ông cô đã trở về thủ đô?”

Giang Hựu Hàm: “Đúng vậy, hôm nay ông nội tôi vừa quay về nhà, cuộc họp gia đình nhà chúng tôi tổ chức vào ngày mai, mẹ tôi nói muốn mời cô tham gia cuộc họp gia đình của nhà chúng tôi, lúc đó để cho anh tôi ngỏ lời muốn cưới cô, cuối cùng anh năm của tôi cũng chịu cưới cô rồi, có ngạc nhiên vui mừng không?”

Có ngạc nhiên, vui mừng thì không.

Giang Hựu Hàm: “Tôi đã nói bí mật cho cô nghe, cô không được nói chuyện của tôi với mẹ tôi!”

“Được thôi.”

Bạch Du gật đầu, nói xong, cô đạp xe đạp nghênh ngang rời đi.

Đời trước không có chuyện tố cáo, Giang Khải suôn sẻ đến thành phố Quảng để bồi dưỡng, suôn sẻ có được cơ hội thăng chức.

Lần này mất cơ hội bồi dưỡng, đồng nghĩa với việc mất cơ hội thăng chức, thế nên anh ta mới nôn nóng, muốn tức tốc cưới cô, sau đó đạt được mấy mối quan hệ và tài nguyên từ chỗ ông Giang.

Bạch Du khẽ cười.

 

Cô vốn định nói riêng về chuyện hủy hôn ước với ông Giang,

Nhưng nếu đôi mẹ con đó đã không biết xấu hổ như thế, vậy cô cũng không cần giữ thể diện cho bọn họ.

Để ăn mừng chuyện Giang Khải mất cơ hội đi bồi dưỡng, Bạch Du dùng số tiền cao hơn thị trường để mua một con gà của thím Thái, sau đó cô làm một bàn thịt gà lớn.

Mâm thịt gà được xào trước hầm sau, làm da gà giòn thịt nhừ nhưng không bị khô, mùi vị vô cùng ngon, kết hợp thêm ớt xanh, ớt đỏ, trông vô cùng hấp dẫn.

Bạch Phi Bằng đi làm về, ông vừa bước vào cửa là đã có một mũi thơm xông vào mũi, sau đó nhìn một mâm thịt gà trên bàn ăn, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay là ngày gì vậy, sao lại nấu nhiều thịt gà như thế?”

Thấy cha cô đã về, Bạch Du nhanh nhẹn sắp xếp lại chén đũa, cười nói: “Không phải ngày nào cả, đơn giản là nay tâm trạng con được tốt mà thôi.”

Mặc dù cô vẫn chưa biết tình hình bên Tần Tâm Hủy, nhưng Giang Khải gặp chuyện xui xẻo, sao cô ta có thể trốn được chứ?

Vừa nghĩ tới việc cả hai người bọn họ cùng gặp chuyện, cô hận không thể đốt pháo để ăn mừng,

Về chuyện cô tố cáo Giang Khải và Tần Tâm Hủy, cô không định nói cho cha cô và bà nội biết, dù sao trong lòng bọn họ, cô là một đứa trẻ vừa tốt bụng vừa đơn thuần.

Bà Bạch thấy cháu gái vui vẻ, bà cũng vui lây, nhưng khi nhìn thấy một mâm thịt gà, bà lại không ăn được, không khỏi thở dài: “Đứa nhỏ này, có phải cháu thật lòng muốn làm bà thèm không?”

TBC

Bạch Du cười nói: “Bà nội yên tâm, cháu cố ý xào một mâm thịt gà ít dầu ít cay cho bà ăn đấy.”

Theo lời bác sĩ dặn bà nội không thể ăn đồ quá dầu mỡ, thế nên vừa rồi khi nấu cơm, cô có làm thêm một mâm nhỏ cho bà nội ăn.

Bà Bạch nghe cô nói vậy, cười tới mức chỉ thấy răng chứ không thấy mắt: “Đứa nhỏ ngoan, không uổng công bà nội thương con, nào giống cha của con, chỉ biết một mình nó thôi!”

Vẻ mặt Bạch Phi Bằng vô tội: “...”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du mỉm cười: “Tại sao tôi phải buồn? Có phải tôi có quan hệ nam nữ bất chính đâu? Vả lại, đây là bí mật mà cô muốn nói cho tôi nghe?”Giang Hựu Hàm cảm thấy thái độ của cô rất không đúng, nhưng bây giờ cô ta không có tâm trạng để điều tra: “Đương nhiên là không phải rồi, bí mật tôi sắp nói mới có liên quan tới cô.”Bạch Du nhướng mày: “Liên quan tới tôi?”Cuối cùng Giang Hựu Hàm cũng thấy cô có chút quan tâm. thế là cô ta đắc ý gật đầu: “Không sai, anh năm của tôi không chỉ mất cơ hội đi bồi dưỡng, mà cơ hội lần này còn liên quan tới việc sau này có thể thăng chức suôn sẻ không nữa. Thế nên sau khi mẹ của tôi bàn bạc với anh năm, định mời cô tới nhà tôi tham gia cuộc họp gia đình, sau đó để cho anh năm nhà tôi ngỏ lời về chuyện cưới cô với ông nội của tôi.”Bạch Du run rẩy: “Ý của cô là ông cô đã trở về thủ đô?”Giang Hựu Hàm: “Đúng vậy, hôm nay ông nội tôi vừa quay về nhà, cuộc họp gia đình nhà chúng tôi tổ chức vào ngày mai, mẹ tôi nói muốn mời cô tham gia cuộc họp gia đình của nhà chúng tôi, lúc đó để cho anh tôi ngỏ lời muốn cưới cô, cuối cùng anh năm của tôi cũng chịu cưới cô rồi, có ngạc nhiên vui mừng không?”Có ngạc nhiên, vui mừng thì không.Giang Hựu Hàm: “Tôi đã nói bí mật cho cô nghe, cô không được nói chuyện của tôi với mẹ tôi!”“Được thôi.”Bạch Du gật đầu, nói xong, cô đạp xe đạp nghênh ngang rời đi.Đời trước không có chuyện tố cáo, Giang Khải suôn sẻ đến thành phố Quảng để bồi dưỡng, suôn sẻ có được cơ hội thăng chức.Lần này mất cơ hội bồi dưỡng, đồng nghĩa với việc mất cơ hội thăng chức, thế nên anh ta mới nôn nóng, muốn tức tốc cưới cô, sau đó đạt được mấy mối quan hệ và tài nguyên từ chỗ ông Giang.Bạch Du khẽ cười. Cô vốn định nói riêng về chuyện hủy hôn ước với ông Giang,Nhưng nếu đôi mẹ con đó đã không biết xấu hổ như thế, vậy cô cũng không cần giữ thể diện cho bọn họ.Để ăn mừng chuyện Giang Khải mất cơ hội đi bồi dưỡng, Bạch Du dùng số tiền cao hơn thị trường để mua một con gà của thím Thái, sau đó cô làm một bàn thịt gà lớn.Mâm thịt gà được xào trước hầm sau, làm da gà giòn thịt nhừ nhưng không bị khô, mùi vị vô cùng ngon, kết hợp thêm ớt xanh, ớt đỏ, trông vô cùng hấp dẫn.Bạch Phi Bằng đi làm về, ông vừa bước vào cửa là đã có một mũi thơm xông vào mũi, sau đó nhìn một mâm thịt gà trên bàn ăn, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay là ngày gì vậy, sao lại nấu nhiều thịt gà như thế?”Thấy cha cô đã về, Bạch Du nhanh nhẹn sắp xếp lại chén đũa, cười nói: “Không phải ngày nào cả, đơn giản là nay tâm trạng con được tốt mà thôi.”Mặc dù cô vẫn chưa biết tình hình bên Tần Tâm Hủy, nhưng Giang Khải gặp chuyện xui xẻo, sao cô ta có thể trốn được chứ?Vừa nghĩ tới việc cả hai người bọn họ cùng gặp chuyện, cô hận không thể đốt pháo để ăn mừng,Về chuyện cô tố cáo Giang Khải và Tần Tâm Hủy, cô không định nói cho cha cô và bà nội biết, dù sao trong lòng bọn họ, cô là một đứa trẻ vừa tốt bụng vừa đơn thuần.Bà Bạch thấy cháu gái vui vẻ, bà cũng vui lây, nhưng khi nhìn thấy một mâm thịt gà, bà lại không ăn được, không khỏi thở dài: “Đứa nhỏ này, có phải cháu thật lòng muốn làm bà thèm không?”TBCBạch Du cười nói: “Bà nội yên tâm, cháu cố ý xào một mâm thịt gà ít dầu ít cay cho bà ăn đấy.”Theo lời bác sĩ dặn bà nội không thể ăn đồ quá dầu mỡ, thế nên vừa rồi khi nấu cơm, cô có làm thêm một mâm nhỏ cho bà nội ăn.Bà Bạch nghe cô nói vậy, cười tới mức chỉ thấy răng chứ không thấy mắt: “Đứa nhỏ ngoan, không uổng công bà nội thương con, nào giống cha của con, chỉ biết một mình nó thôi!”Vẻ mặt Bạch Phi Bằng vô tội: “...”

Chương 83: Chương 83