"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 143: Chương 143
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Lâu Mạn Lệ hùng hổ đầy lý lẽ: “Không sai đâu ạ, em mất công lắm mới nghe được. Con nhỏ kia tên là Mối đó chị!”“Thế em nhớ tiếp tục dò hỏi xem, nếu có thể biết được thân thế bối cảnh của người ta thì càng tốt.”Lâu Tú Anh thấy thiên hạ này việc lạ gì cũng có, lại còn có người tên linh tinh như con “Mối” này mới hay chứ.Toàn chuyện không đâu không à. Vốn dĩ Giang Khải với Bạch Du đang có hôn ước, chỉ chờ Bạch Du thành niên cái là thành hôn.Dựa theo sự coi trọng của ông nội đối với Bạch Du thì sau khi kết hôn với cô, chắc chắn Giang Khải sẽ có được mối quan hệ và tài nguyên tuyệt vời, nói không chừng sau này có thể vượt qua Giang Lâm mà trở thành người đứng đầu nhà họ Giang.Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ai tính được chuyện Bạch Du đột nhiên không thích Giang Khải, lại còn đề nghị hủy bỏ hôn ước không rõ lý do.Có thể nói là đánh bọn họ trở tay không kịp.Giang Khải bị ông nội đánh vỡ đầu, giờ vẫn còn đang nằm trên giường. Cơ mà ông Giang cũng đã bảo là cuối tuần này anh ta lăn đi vào bộ đợi trong Tây Bắc rồi.Bà ta cần phải gặp mặt Bạch Du, thuyết phục cô đổi ý trước khi chuyện này diễn ra.Cho nên khi nghe thấy tin Giang Lâm có đối tượng thì cũng không quá để ý.“Tất nhiên là được rồi.” Lâu Mạn Lệ đồng ý: “Cơ mà chị này, hai đứa cháu chị nói là nhớ chị lắm, còn bảo là hồi ở thủ đô hay được dì cả cho uống sữa mạch nha. Giờ tới cái nơi chim không thèm ỉa này có phiếu cũng không mua được sữa mạch nha, hai đứa gầy thấy xương luôn rồi!”Lâu Tú Anh cực thương đứa em gái nhà mình. Lâu Mạn Lệ có con, Lâu Tú Anh thầu hết từ quần áo tới sữa bột cho con, ngày lễ ngày tết không thiếu một bao lì xì nào cả. Lâu Tú Anh làm như thế, thứ nhất là vì thương yêu đứa em gái tự tay mình nuôi lớn – Lâu Mạn Lệ, thứ hai cũng vì có ý đồ riêng. Bà ta không thể nào tự sinh con, tuy có đứa con Giang Hựu Hàm này nhưng con gái gả chồng như bát nước đổ đi, bà ta sợ sau này già rồi người con riêng như Giang Khải không đáng tin cho nên mới cố gắng đối xử thật tốt với hai đứa cháu ngoại, chỉ mong sau này về già, hai đứa nó có thể chăm sóc bà ta.Nên giờ nghe thấy Lâu Mạn Lệ nói như thế, dù trong lòng biết là cô ta nói phóng đại lên thôi nhưng cuối cùng vẫn đồng ý sẽ gửi thêm mấy vại sữa mạch nha cùng với ít quần áo, làm cho Lâu Mạn Lệ vui tới mức cười tít mắt, liên tục bảo đảm sẽ hỏi thăm hộ.**Vốn dĩ Bạch Du đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải tắm nước lạnh.Tuy giờ trời chưa có lập thu, nhiệt độ trên đảo cũng cao hơn trong thủ đô một chút nhưng cô lại có thể chất là trời nóng cũng muốn tắm nước nóng.Tuy ký túc xá của Giang Lâm có phòng tắm để tắm nhưng nơi này lại không có bếp. Cô muốn đun nước nóng cũng không có cách nào nên đành thôi. Đúng lúc cô đang tính đi vào phòng tắm tắm rửa thì ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.Bạch Du còn tưởng là Giang Lâm đi rồi quay lại, theo bản năng sửa lại quần áo, tóc tai, ai ngờ mở cửa lại gặp một người lạ không quen.Bà chị này khoảng chừng ba mươi tuổi, da hơi đen, không cao lắm nhưng nhìn qua có vẻ rắn chắc, cũng có tinh thần.“Em là Bạch Du đúng không? Chị là chị Lôi ở bên cạnh, tiểu Giang bảo chị mang nước ấm sang cho em.”Tiểu Giang?Bạch Du hiểu ra ngay “tiểu Giang” mà chị Lôi nhắc đến là Giang Lâm, lúc này mới thấy chị Lôi có cầm theo một bình nước đầy nước nóng, trong lòng như bị cái gì đ.â.m vào vậy.Hóa ra Giang Lâm cũng biết chuyện cô mùa hè cũng muốn tắm nước nóng.Đời trước cô với Giang Khải kết hôn nhiều năm mà anh ta không hề nhận ra thói quen này của cô. Cho tới một lần Giang Hựu Hàm cãi nhau với chồng bỏ về nhà mẹ đẻ thì phát hiện ra chuyện này, cô ta châm chọc mỉa mai cô ra vẻ, sau đó còn kể chuyện này trong bữa cơm như một câu chuyện cười vậy.
Lâu Mạn Lệ hùng hổ đầy lý lẽ: “Không sai đâu ạ, em mất công lắm mới nghe được. Con nhỏ kia tên là Mối đó chị!”
“Thế em nhớ tiếp tục dò hỏi xem, nếu có thể biết được thân thế bối cảnh của người ta thì càng tốt.”
Lâu Tú Anh thấy thiên hạ này việc lạ gì cũng có, lại còn có người tên linh tinh như con “Mối” này mới hay chứ.
Toàn chuyện không đâu không à. Vốn dĩ Giang Khải với Bạch Du đang có hôn ước, chỉ chờ Bạch Du thành niên cái là thành hôn.
Dựa theo sự coi trọng của ông nội đối với Bạch Du thì sau khi kết hôn với cô, chắc chắn Giang Khải sẽ có được mối quan hệ và tài nguyên tuyệt vời, nói không chừng sau này có thể vượt qua Giang Lâm mà trở thành người đứng đầu nhà họ Giang.
Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ai tính được chuyện Bạch Du đột nhiên không thích Giang Khải, lại còn đề nghị hủy bỏ hôn ước không rõ lý do.
Có thể nói là đánh bọn họ trở tay không kịp.
Giang Khải bị ông nội đánh vỡ đầu, giờ vẫn còn đang nằm trên giường. Cơ mà ông Giang cũng đã bảo là cuối tuần này anh ta lăn đi vào bộ đợi trong Tây Bắc rồi.
Bà ta cần phải gặp mặt Bạch Du, thuyết phục cô đổi ý trước khi chuyện này diễn ra.
Cho nên khi nghe thấy tin Giang Lâm có đối tượng thì cũng không quá để ý.
“Tất nhiên là được rồi.” Lâu Mạn Lệ đồng ý: “Cơ mà chị này, hai đứa cháu chị nói là nhớ chị lắm, còn bảo là hồi ở thủ đô hay được dì cả cho uống sữa mạch nha. Giờ tới cái nơi chim không thèm ỉa này có phiếu cũng không mua được sữa mạch nha, hai đứa gầy thấy xương luôn rồi!”
Lâu Tú Anh cực thương đứa em gái nhà mình. Lâu Mạn Lệ có con, Lâu Tú Anh thầu hết từ quần áo tới sữa bột cho con, ngày lễ ngày tết không thiếu một bao lì xì nào cả.
Lâu Tú Anh làm như thế, thứ nhất là vì thương yêu đứa em gái tự tay mình nuôi lớn – Lâu Mạn Lệ, thứ hai cũng vì có ý đồ riêng.
Bà ta không thể nào tự sinh con, tuy có đứa con Giang Hựu Hàm này nhưng con gái gả chồng như bát nước đổ đi, bà ta sợ sau này già rồi người con riêng như Giang Khải không đáng tin cho nên mới cố gắng đối xử thật tốt với hai đứa cháu ngoại, chỉ mong sau này về già, hai đứa nó có thể chăm sóc bà ta.
Nên giờ nghe thấy Lâu Mạn Lệ nói như thế, dù trong lòng biết là cô ta nói phóng đại lên thôi nhưng cuối cùng vẫn đồng ý sẽ gửi thêm mấy vại sữa mạch nha cùng với ít quần áo, làm cho Lâu Mạn Lệ vui tới mức cười tít mắt, liên tục bảo đảm sẽ hỏi thăm hộ.
**
Vốn dĩ Bạch Du đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải tắm nước lạnh.
Tuy giờ trời chưa có lập thu, nhiệt độ trên đảo cũng cao hơn trong thủ đô một chút nhưng cô lại có thể chất là trời nóng cũng muốn tắm nước nóng.
Tuy ký túc xá của Giang Lâm có phòng tắm để tắm nhưng nơi này lại không có bếp. Cô muốn đun nước nóng cũng không có cách nào nên đành thôi. Đúng lúc cô đang tính đi vào phòng tắm tắm rửa thì ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.
Bạch Du còn tưởng là Giang Lâm đi rồi quay lại, theo bản năng sửa lại quần áo, tóc tai, ai ngờ mở cửa lại gặp một người lạ không quen.
Bà chị này khoảng chừng ba mươi tuổi, da hơi đen, không cao lắm nhưng nhìn qua có vẻ rắn chắc, cũng có tinh thần.
“Em là Bạch Du đúng không? Chị là chị Lôi ở bên cạnh, tiểu Giang bảo chị mang nước ấm sang cho em.”
Tiểu Giang?
Bạch Du hiểu ra ngay “tiểu Giang” mà chị Lôi nhắc đến là Giang Lâm, lúc này mới thấy chị Lôi có cầm theo một bình nước đầy nước nóng, trong lòng như bị cái gì đ.â.m vào vậy.
Hóa ra Giang Lâm cũng biết chuyện cô mùa hè cũng muốn tắm nước nóng.
Đời trước cô với Giang Khải kết hôn nhiều năm mà anh ta không hề nhận ra thói quen này của cô. Cho tới một lần Giang Hựu Hàm cãi nhau với chồng bỏ về nhà mẹ đẻ thì phát hiện ra chuyện này, cô ta châm chọc mỉa mai cô ra vẻ, sau đó còn kể chuyện này trong bữa cơm như một câu chuyện cười vậy.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Lâu Mạn Lệ hùng hổ đầy lý lẽ: “Không sai đâu ạ, em mất công lắm mới nghe được. Con nhỏ kia tên là Mối đó chị!”“Thế em nhớ tiếp tục dò hỏi xem, nếu có thể biết được thân thế bối cảnh của người ta thì càng tốt.”Lâu Tú Anh thấy thiên hạ này việc lạ gì cũng có, lại còn có người tên linh tinh như con “Mối” này mới hay chứ.Toàn chuyện không đâu không à. Vốn dĩ Giang Khải với Bạch Du đang có hôn ước, chỉ chờ Bạch Du thành niên cái là thành hôn.Dựa theo sự coi trọng của ông nội đối với Bạch Du thì sau khi kết hôn với cô, chắc chắn Giang Khải sẽ có được mối quan hệ và tài nguyên tuyệt vời, nói không chừng sau này có thể vượt qua Giang Lâm mà trở thành người đứng đầu nhà họ Giang.Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ai tính được chuyện Bạch Du đột nhiên không thích Giang Khải, lại còn đề nghị hủy bỏ hôn ước không rõ lý do.Có thể nói là đánh bọn họ trở tay không kịp.Giang Khải bị ông nội đánh vỡ đầu, giờ vẫn còn đang nằm trên giường. Cơ mà ông Giang cũng đã bảo là cuối tuần này anh ta lăn đi vào bộ đợi trong Tây Bắc rồi.Bà ta cần phải gặp mặt Bạch Du, thuyết phục cô đổi ý trước khi chuyện này diễn ra.Cho nên khi nghe thấy tin Giang Lâm có đối tượng thì cũng không quá để ý.“Tất nhiên là được rồi.” Lâu Mạn Lệ đồng ý: “Cơ mà chị này, hai đứa cháu chị nói là nhớ chị lắm, còn bảo là hồi ở thủ đô hay được dì cả cho uống sữa mạch nha. Giờ tới cái nơi chim không thèm ỉa này có phiếu cũng không mua được sữa mạch nha, hai đứa gầy thấy xương luôn rồi!”Lâu Tú Anh cực thương đứa em gái nhà mình. Lâu Mạn Lệ có con, Lâu Tú Anh thầu hết từ quần áo tới sữa bột cho con, ngày lễ ngày tết không thiếu một bao lì xì nào cả. Lâu Tú Anh làm như thế, thứ nhất là vì thương yêu đứa em gái tự tay mình nuôi lớn – Lâu Mạn Lệ, thứ hai cũng vì có ý đồ riêng. Bà ta không thể nào tự sinh con, tuy có đứa con Giang Hựu Hàm này nhưng con gái gả chồng như bát nước đổ đi, bà ta sợ sau này già rồi người con riêng như Giang Khải không đáng tin cho nên mới cố gắng đối xử thật tốt với hai đứa cháu ngoại, chỉ mong sau này về già, hai đứa nó có thể chăm sóc bà ta.Nên giờ nghe thấy Lâu Mạn Lệ nói như thế, dù trong lòng biết là cô ta nói phóng đại lên thôi nhưng cuối cùng vẫn đồng ý sẽ gửi thêm mấy vại sữa mạch nha cùng với ít quần áo, làm cho Lâu Mạn Lệ vui tới mức cười tít mắt, liên tục bảo đảm sẽ hỏi thăm hộ.**Vốn dĩ Bạch Du đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải tắm nước lạnh.Tuy giờ trời chưa có lập thu, nhiệt độ trên đảo cũng cao hơn trong thủ đô một chút nhưng cô lại có thể chất là trời nóng cũng muốn tắm nước nóng.Tuy ký túc xá của Giang Lâm có phòng tắm để tắm nhưng nơi này lại không có bếp. Cô muốn đun nước nóng cũng không có cách nào nên đành thôi. Đúng lúc cô đang tính đi vào phòng tắm tắm rửa thì ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.Bạch Du còn tưởng là Giang Lâm đi rồi quay lại, theo bản năng sửa lại quần áo, tóc tai, ai ngờ mở cửa lại gặp một người lạ không quen.Bà chị này khoảng chừng ba mươi tuổi, da hơi đen, không cao lắm nhưng nhìn qua có vẻ rắn chắc, cũng có tinh thần.“Em là Bạch Du đúng không? Chị là chị Lôi ở bên cạnh, tiểu Giang bảo chị mang nước ấm sang cho em.”Tiểu Giang?Bạch Du hiểu ra ngay “tiểu Giang” mà chị Lôi nhắc đến là Giang Lâm, lúc này mới thấy chị Lôi có cầm theo một bình nước đầy nước nóng, trong lòng như bị cái gì đ.â.m vào vậy.Hóa ra Giang Lâm cũng biết chuyện cô mùa hè cũng muốn tắm nước nóng.Đời trước cô với Giang Khải kết hôn nhiều năm mà anh ta không hề nhận ra thói quen này của cô. Cho tới một lần Giang Hựu Hàm cãi nhau với chồng bỏ về nhà mẹ đẻ thì phát hiện ra chuyện này, cô ta châm chọc mỉa mai cô ra vẻ, sau đó còn kể chuyện này trong bữa cơm như một câu chuyện cười vậy.