"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 144: Chương 144
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Khi Bạch Du ngây ngốc, chị Lôi cũng đang quan sát cô.Mặt trái xoan, mắt to, mũi cao, dáng người cao gầy, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần có da có thịt thì có da có thịt. Chị ấy là người không có văn hóa nên không nói được câu từ nào hoa mỹ hay văn thơ cho lắm. Chị ấy chỉ biết là cô gái này thật xinh đẹp. Chị ấy sống ba thập niên rồi cũng chưa nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như thế này.Bạch Du bị chị Lôi nhìn mãi thì ngượng ngùng nói: “Chị Lôi mau vào đi ạ, để em xách nước là được rồi.”Chị Lôi cười nói sang sảng: “Con bé này yểu điệu thế kia sao có thể xách nước nặng như này được. Em cầm cái lọ thủy tinh này vào nhà là được rồi.”Bạch Du: “…”Bạch Du cô sống hai đời lần *****ên có người bảo cô yểu điệu,Người phương bắc cho dù là nam hay nữ thì vóc dáng đều khá là cao, mà cô còn cao hơn trung bình con gái bình thường một chút nên mẹ cô thường xuyên chê bai cô vì cô cao lớn, không tinh tế được như Tần Tâm Hủy.Chị Lôi tự bê xô nước to đi vào, còn tinh tế đến mức mang vào tận phòng tắm: “Thùng này nhà chị có nhiều lắm, chuẩn bị để gả con gái đi ấy. Thùng này còn chưa dùng lần nào đâu nên em cứ giữ lại mà dùng, không cần phải đưa lại cho chị đâu.”TBCBạch Du đi sau lưng chị ấy nghe thấy thế thì nói: “Vậy để em trả tiền và đưa phiếu cho chị ạ.”Chị Lôi bước ra khỏi phòng tắm, lau mồ hôi đầy trán vào tay áo rồi nói: “Không cần đâu, tiểu Giang đã đưa cho chị rồi. Bạch Du, em có phải đối tượng của tiểu Giang không đấy?”Mặt của Bạch Du đỏ bừng cả lên: “Dạ không…”Chẳng qua cô còn chưa kịp phủ nhận thì chị Lôi đã nói tiếp: “Chị tới căn cứ này lâu như thế rồi mà đây là lần *****ên thấy tiểu Giang ân cần chăm sóc một cô gái tới thế, ngày thường cậu ấy còn chẳng thèm liếc mắt nhìn mấy cô gái ở trên đảo đâu.”Lời này thì Bạch Du tin. Tại vì ở thủ đô cũng y hệt như thế này. Từ nhỏ tới lớn, ở đại viện hay trường học đều có không ít cô gái thích Giang Lâm nhưng trước giờ anh không nói chẳng cười, mang cho người ta cảm giác xa lánh lạnh nhạt, như đóa hoa cao ngạo vậy.Chị Lôi nói tiếp: “Chị còn sợ là cậu ấy cô độc cả đời cơ. Nhưng giờ thì tốt rồi. Em với tiểu Giang trai xinh gái đẹp như thế này, đứa nào cũng đẹp người đẹp nết, đúng là xứng đôi vừa lứa.”Mặt Bạch Du đỏ như tôm luộc, nóng bừng bừng đáp: “Chị Lôi hiểu lầm rồi ạ, thật ra em không phải đối tượng của anh Giang Lâm đâu.”Đã gọi người ta là anh Giang Lâm rồi mà còn chối là không yêu nhau.Chị Lôi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng bừng thì cười nói: “Ở trước mặt chị em đừng có thẹn thùng làm gì. Trời cũng không còn sớm nữa, chị không làm phiền em thêm đâu. Em cần cái gì thì cứ qua tìm chị. Chị ở ngay cái nhà đằng trước, quẹo vào là thấy nha.”Nói rồi chị Lôi quay người đi luôn, quả là người sấm rền gió cuốn.Bạch Du cũng không tính đuổi theo chị ấy giải thích làm gì vì cô có giải thích thì chưa chắc đối phương đã tin nên cũng đành thôi.Sau khi tiễn người đi, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.Lúc đi tàu thủy không được rửa mặt, gió biển thổi nhiều làm người cô không khác gì con cá ướp mặn. Giờ có nước ấm rồi nên Bạch Du có thể thống khoái mà tắm sạch từ đâu tới chân.Khi nước ấm trôi qua thân thể, cô không nhịn được mà phát ra tiếng kêu thoả mãn.Từ khi bước chân lên tàu, trái tim cô vân luôn treo ngược cành cây, như đạp trên đám mây mềm mại như bông. Lúc nào cũng thấy bồn chồn không yên. Cô không biết mình quyết định như thế này có đúng hay không nữa.Giang Lâm sẽ đối xử với cô như thế nào đây?Nhưng từ khi Giang Lâm mang đồ ăn ngon tới cho cô, chuyện lớn chuyện nhỏ đều chuẩn bị giúp cô cho thật tốt. Giờ chẳng cần anh phải hỏi han thì cô cũng cảm thấy vô cùng kiên định rồi.
Khi Bạch Du ngây ngốc, chị Lôi cũng đang quan sát cô.
Mặt trái xoan, mắt to, mũi cao, dáng người cao gầy, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần có da có thịt thì có da có thịt. Chị ấy là người không có văn hóa nên không nói được câu từ nào hoa mỹ hay văn thơ cho lắm. Chị ấy chỉ biết là cô gái này thật xinh đẹp. Chị ấy sống ba thập niên rồi cũng chưa nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như thế này.
Bạch Du bị chị Lôi nhìn mãi thì ngượng ngùng nói: “Chị Lôi mau vào đi ạ, để em xách nước là được rồi.”
Chị Lôi cười nói sang sảng: “Con bé này yểu điệu thế kia sao có thể xách nước nặng như này được. Em cầm cái lọ thủy tinh này vào nhà là được rồi.”
Bạch Du: “…”
Bạch Du cô sống hai đời lần *****ên có người bảo cô yểu điệu,
Người phương bắc cho dù là nam hay nữ thì vóc dáng đều khá là cao, mà cô còn cao hơn trung bình con gái bình thường một chút nên mẹ cô thường xuyên chê bai cô vì cô cao lớn, không tinh tế được như Tần Tâm Hủy.
Chị Lôi tự bê xô nước to đi vào, còn tinh tế đến mức mang vào tận phòng tắm: “Thùng này nhà chị có nhiều lắm, chuẩn bị để gả con gái đi ấy. Thùng này còn chưa dùng lần nào đâu nên em cứ giữ lại mà dùng, không cần phải đưa lại cho chị đâu.”
TBC
Bạch Du đi sau lưng chị ấy nghe thấy thế thì nói: “Vậy để em trả tiền và đưa phiếu cho chị ạ.”
Chị Lôi bước ra khỏi phòng tắm, lau mồ hôi đầy trán vào tay áo rồi nói: “Không cần đâu, tiểu Giang đã đưa cho chị rồi. Bạch Du, em có phải đối tượng của tiểu Giang không đấy?”
Mặt của Bạch Du đỏ bừng cả lên: “Dạ không…”
Chẳng qua cô còn chưa kịp phủ nhận thì chị Lôi đã nói tiếp: “Chị tới căn cứ này lâu như thế rồi mà đây là lần *****ên thấy tiểu Giang ân cần chăm sóc một cô gái tới thế, ngày thường cậu ấy còn chẳng thèm liếc mắt nhìn mấy cô gái ở trên đảo đâu.”
Lời này thì Bạch Du tin.
Tại vì ở thủ đô cũng y hệt như thế này. Từ nhỏ tới lớn, ở đại viện hay trường học đều có không ít cô gái thích Giang Lâm nhưng trước giờ anh không nói chẳng cười, mang cho người ta cảm giác xa lánh lạnh nhạt, như đóa hoa cao ngạo vậy.
Chị Lôi nói tiếp: “Chị còn sợ là cậu ấy cô độc cả đời cơ. Nhưng giờ thì tốt rồi. Em với tiểu Giang trai xinh gái đẹp như thế này, đứa nào cũng đẹp người đẹp nết, đúng là xứng đôi vừa lứa.”
Mặt Bạch Du đỏ như tôm luộc, nóng bừng bừng đáp: “Chị Lôi hiểu lầm rồi ạ, thật ra em không phải đối tượng của anh Giang Lâm đâu.”
Đã gọi người ta là anh Giang Lâm rồi mà còn chối là không yêu nhau.
Chị Lôi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng bừng thì cười nói: “Ở trước mặt chị em đừng có thẹn thùng làm gì. Trời cũng không còn sớm nữa, chị không làm phiền em thêm đâu. Em cần cái gì thì cứ qua tìm chị. Chị ở ngay cái nhà đằng trước, quẹo vào là thấy nha.”
Nói rồi chị Lôi quay người đi luôn, quả là người sấm rền gió cuốn.
Bạch Du cũng không tính đuổi theo chị ấy giải thích làm gì vì cô có giải thích thì chưa chắc đối phương đã tin nên cũng đành thôi.
Sau khi tiễn người đi, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Lúc đi tàu thủy không được rửa mặt, gió biển thổi nhiều làm người cô không khác gì con cá ướp mặn. Giờ có nước ấm rồi nên Bạch Du có thể thống khoái mà tắm sạch từ đâu tới chân.
Khi nước ấm trôi qua thân thể, cô không nhịn được mà phát ra tiếng kêu thoả mãn.
Từ khi bước chân lên tàu, trái tim cô vân luôn treo ngược cành cây, như đạp trên đám mây mềm mại như bông. Lúc nào cũng thấy bồn chồn không yên. Cô không biết mình quyết định như thế này có đúng hay không nữa.
Giang Lâm sẽ đối xử với cô như thế nào đây?
Nhưng từ khi Giang Lâm mang đồ ăn ngon tới cho cô, chuyện lớn chuyện nhỏ đều chuẩn bị giúp cô cho thật tốt. Giờ chẳng cần anh phải hỏi han thì cô cũng cảm thấy vô cùng kiên định rồi.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Khi Bạch Du ngây ngốc, chị Lôi cũng đang quan sát cô.Mặt trái xoan, mắt to, mũi cao, dáng người cao gầy, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần có da có thịt thì có da có thịt. Chị ấy là người không có văn hóa nên không nói được câu từ nào hoa mỹ hay văn thơ cho lắm. Chị ấy chỉ biết là cô gái này thật xinh đẹp. Chị ấy sống ba thập niên rồi cũng chưa nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như thế này.Bạch Du bị chị Lôi nhìn mãi thì ngượng ngùng nói: “Chị Lôi mau vào đi ạ, để em xách nước là được rồi.”Chị Lôi cười nói sang sảng: “Con bé này yểu điệu thế kia sao có thể xách nước nặng như này được. Em cầm cái lọ thủy tinh này vào nhà là được rồi.”Bạch Du: “…”Bạch Du cô sống hai đời lần *****ên có người bảo cô yểu điệu,Người phương bắc cho dù là nam hay nữ thì vóc dáng đều khá là cao, mà cô còn cao hơn trung bình con gái bình thường một chút nên mẹ cô thường xuyên chê bai cô vì cô cao lớn, không tinh tế được như Tần Tâm Hủy.Chị Lôi tự bê xô nước to đi vào, còn tinh tế đến mức mang vào tận phòng tắm: “Thùng này nhà chị có nhiều lắm, chuẩn bị để gả con gái đi ấy. Thùng này còn chưa dùng lần nào đâu nên em cứ giữ lại mà dùng, không cần phải đưa lại cho chị đâu.”TBCBạch Du đi sau lưng chị ấy nghe thấy thế thì nói: “Vậy để em trả tiền và đưa phiếu cho chị ạ.”Chị Lôi bước ra khỏi phòng tắm, lau mồ hôi đầy trán vào tay áo rồi nói: “Không cần đâu, tiểu Giang đã đưa cho chị rồi. Bạch Du, em có phải đối tượng của tiểu Giang không đấy?”Mặt của Bạch Du đỏ bừng cả lên: “Dạ không…”Chẳng qua cô còn chưa kịp phủ nhận thì chị Lôi đã nói tiếp: “Chị tới căn cứ này lâu như thế rồi mà đây là lần *****ên thấy tiểu Giang ân cần chăm sóc một cô gái tới thế, ngày thường cậu ấy còn chẳng thèm liếc mắt nhìn mấy cô gái ở trên đảo đâu.”Lời này thì Bạch Du tin. Tại vì ở thủ đô cũng y hệt như thế này. Từ nhỏ tới lớn, ở đại viện hay trường học đều có không ít cô gái thích Giang Lâm nhưng trước giờ anh không nói chẳng cười, mang cho người ta cảm giác xa lánh lạnh nhạt, như đóa hoa cao ngạo vậy.Chị Lôi nói tiếp: “Chị còn sợ là cậu ấy cô độc cả đời cơ. Nhưng giờ thì tốt rồi. Em với tiểu Giang trai xinh gái đẹp như thế này, đứa nào cũng đẹp người đẹp nết, đúng là xứng đôi vừa lứa.”Mặt Bạch Du đỏ như tôm luộc, nóng bừng bừng đáp: “Chị Lôi hiểu lầm rồi ạ, thật ra em không phải đối tượng của anh Giang Lâm đâu.”Đã gọi người ta là anh Giang Lâm rồi mà còn chối là không yêu nhau.Chị Lôi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng bừng thì cười nói: “Ở trước mặt chị em đừng có thẹn thùng làm gì. Trời cũng không còn sớm nữa, chị không làm phiền em thêm đâu. Em cần cái gì thì cứ qua tìm chị. Chị ở ngay cái nhà đằng trước, quẹo vào là thấy nha.”Nói rồi chị Lôi quay người đi luôn, quả là người sấm rền gió cuốn.Bạch Du cũng không tính đuổi theo chị ấy giải thích làm gì vì cô có giải thích thì chưa chắc đối phương đã tin nên cũng đành thôi.Sau khi tiễn người đi, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.Lúc đi tàu thủy không được rửa mặt, gió biển thổi nhiều làm người cô không khác gì con cá ướp mặn. Giờ có nước ấm rồi nên Bạch Du có thể thống khoái mà tắm sạch từ đâu tới chân.Khi nước ấm trôi qua thân thể, cô không nhịn được mà phát ra tiếng kêu thoả mãn.Từ khi bước chân lên tàu, trái tim cô vân luôn treo ngược cành cây, như đạp trên đám mây mềm mại như bông. Lúc nào cũng thấy bồn chồn không yên. Cô không biết mình quyết định như thế này có đúng hay không nữa.Giang Lâm sẽ đối xử với cô như thế nào đây?Nhưng từ khi Giang Lâm mang đồ ăn ngon tới cho cô, chuyện lớn chuyện nhỏ đều chuẩn bị giúp cô cho thật tốt. Giờ chẳng cần anh phải hỏi han thì cô cũng cảm thấy vô cùng kiên định rồi.