"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 154: Chương 154
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhớ đến ngày Bạch Du cắt đứt quan hệ hôm tụ họp, trong đầu Giang Khải đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ...Chẳng lẽ lúc trước Bạch Du thích anh ta như vậy đều là giả vờ?Không chỉ một mình anh ta mà còn có một người trong đại viện đang sống trong nước sôi lửa bỏng.Người này chính là Tần Chính Nhân.Hôm đó, sau khi bà ta bị con nhãi khốn kiếp Bạch Du đánh cho trật khớp cằm, bác sĩ đã dặn sau này bà ta không thể cười quá to, cũng không được ăn đồ quá cứng, nếu không sẽ có khả năng trật khớp cằm!Điều khiến bà ta càng giận là bà Bạch lại định bắt Bạch Phi Bằng ly hôn với bà ta thật!Mặc dù bà ta không có tình cảm quá sâu sắc với Bạch Phi Bằng nhưng thật sự không hề muốn ly hôn.Thời đại này, ly hôn là chuyện rất mất mặt, trong số những người bà ta quen thì số người ly hôn không đủ một bàn tay. Vả lại, phụ nữ đã ly hôn sẽ không được sống thoải mái, không được ở lại nhà chồng, cũng không thể về nhà mẹ đẻ, ngày nào cũng phải bị người ta chỉ trỏ, bàn tán.Bà ta cảm thấy nhan sắc của mình vẫn còn tốt, nhưng đã đến tuổi này rồi, nếu tái hôn thì cùng lắm chỉ có thể gả cho đàn ông góa vợ, mà còn chưa chắc đã đẹp trai bằng Bạch Phi Bằng, càng chưa chắc đã có địa vị như ông.Đám bà tám trong đại viện quân khu sẽ chỉ trỏ bàn tán về bà ta, còn có người đứng ngay trước mặt mắng bà ta là kẻ hồ đồ!Bà ta xuất sắc hơn bọn họ cả một đời, tao nhã cả một đời, chưa từng nghi tới sẽ có ngày lại biến thành trò cười trong lúc trà dư tửu lậu cho người ta!Bà ta nhất quyết không đồng ý việc ly hôn!TBCThế là bà ta đi tìm chính ủy Vương, cấp trên của Bạch Phi Bằng, cuối cùng cũng khiến ông tạm thời từ bỏ ý định ly hôn.Chẳng qua chuyện nhà không được suôn sẻ mà đến đơn vị cũng không hài lòng.Cũng không biết tên khốn nạn nào đã viết đơn báo cáo chuyện gia đình bà ta đến đơn vị!Chính ủy còn gọi bà ta lên nói chuyện, cảnh cáo bà ta chú ý hình ảnh của mình, nếu lại bị quần chúng báo cáo thì cái chức chủ nhiệm của bà ta có lẽ sẽ không còn giữ được! Bao nhiêu chuyện cùng nhau ập tới khiến tâm trạng Tần Chính Nhân vô cùng u ám, người cũng tiều tụy hơn nhiều, thoạt nhìn như già đi cả chục tuổi.***Bạch Du không biết những chuyện xảy ra ở thủ đô, dù có biết thì cũng không có tâm trạng quan tâm.Đời trước, cô chưa từng đến đảo Quỳnh Châu.Chỉ mới đi tham quan một chút cô đã yêu ngay khung cảnh biển trời xanh biếc ở đây.Cách đó không xa, chim hải âu bay là là trên mặt biển, ánh nắng chiếu xuống như rải một vốc bạc vụn xuống biển, sóng nước lấp lánh.Xa hơn chút nữa là những hòn đảo xanh mướt, trông giống như những viên ngọc bích được khảm nạm trên một miếng bảo thạch màu lam, đẹp đến mức người ta không thể rời mắt.Mặc dù rất nhiều người nói sống ở đảo Quỳnh Châu rất khổ, có rất nhiều nơi vẫn đang khai hoang, chắc chắn không thể phồn hoa được bằng thủ đô, cuộc sống cũng không tiện lợi bằng thủ đô.Nhưng nếu bảo cô sống ở đây thì cô cũng bằng lòng.Có mấy đứa trẻ không phải đi học xách cái xô nhỏ đi dọc bờ biển bắt hải sản, dù không nhặt được đồ ăn ngon thì có vỏ sò xinh đẹp cũng đủ khiến chúng vui vẻ không thôi.Bạch Du nhìn cảnh này, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu.Cô đột nhiên tìm ra mục tiêu tương lai của mình, cô biết sau này nên làm gì rồi.Cô vẫn luôn giỏi thủ công, tự nhận mắt thẩm mỹ và trình độ của mình khá tốt, bây giờ lại đặt cô vào một nơi có vị trí địa lý tuyệt hảo như vậy.Ở đây có rất nhiều vỏ sò tự nhiên, sau khi trải qua công đoạn điêu khắc, chúng sẽ trở thành những món đồ thủ công mỹ nghệ sống động.Cô còn có thể thử nuôi ngọc trai ở đây.
Nhớ đến ngày Bạch Du cắt đứt quan hệ hôm tụ họp, trong đầu Giang Khải đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ...
Chẳng lẽ lúc trước Bạch Du thích anh ta như vậy đều là giả vờ?
Không chỉ một mình anh ta mà còn có một người trong đại viện đang sống trong nước sôi lửa bỏng.
Người này chính là Tần Chính Nhân.
Hôm đó, sau khi bà ta bị con nhãi khốn kiếp Bạch Du đánh cho trật khớp cằm, bác sĩ đã dặn sau này bà ta không thể cười quá to, cũng không được ăn đồ quá cứng, nếu không sẽ có khả năng trật khớp cằm!
Điều khiến bà ta càng giận là bà Bạch lại định bắt Bạch Phi Bằng ly hôn với bà ta thật!
Mặc dù bà ta không có tình cảm quá sâu sắc với Bạch Phi Bằng nhưng thật sự không hề muốn ly hôn.
Thời đại này, ly hôn là chuyện rất mất mặt, trong số những người bà ta quen thì số người ly hôn không đủ một bàn tay. Vả lại, phụ nữ đã ly hôn sẽ không được sống thoải mái, không được ở lại nhà chồng, cũng không thể về nhà mẹ đẻ, ngày nào cũng phải bị người ta chỉ trỏ, bàn tán.
Bà ta cảm thấy nhan sắc của mình vẫn còn tốt, nhưng đã đến tuổi này rồi, nếu tái hôn thì cùng lắm chỉ có thể gả cho đàn ông góa vợ, mà còn chưa chắc đã đẹp trai bằng Bạch Phi Bằng, càng chưa chắc đã có địa vị như ông.
Đám bà tám trong đại viện quân khu sẽ chỉ trỏ bàn tán về bà ta, còn có người đứng ngay trước mặt mắng bà ta là kẻ hồ đồ!
Bà ta xuất sắc hơn bọn họ cả một đời, tao nhã cả một đời, chưa từng nghi tới sẽ có ngày lại biến thành trò cười trong lúc trà dư tửu lậu cho người ta!
Bà ta nhất quyết không đồng ý việc ly hôn!
TBC
Thế là bà ta đi tìm chính ủy Vương, cấp trên của Bạch Phi Bằng, cuối cùng cũng khiến ông tạm thời từ bỏ ý định ly hôn.
Chẳng qua chuyện nhà không được suôn sẻ mà đến đơn vị cũng không hài lòng.
Cũng không biết tên khốn nạn nào đã viết đơn báo cáo chuyện gia đình bà ta đến đơn vị!
Chính ủy còn gọi bà ta lên nói chuyện, cảnh cáo bà ta chú ý hình ảnh của mình, nếu lại bị quần chúng báo cáo thì cái chức chủ nhiệm của bà ta có lẽ sẽ không còn giữ được!
Bao nhiêu chuyện cùng nhau ập tới khiến tâm trạng Tần Chính Nhân vô cùng u ám, người cũng tiều tụy hơn nhiều, thoạt nhìn như già đi cả chục tuổi.
***
Bạch Du không biết những chuyện xảy ra ở thủ đô, dù có biết thì cũng không có tâm trạng quan tâm.
Đời trước, cô chưa từng đến đảo Quỳnh Châu.
Chỉ mới đi tham quan một chút cô đã yêu ngay khung cảnh biển trời xanh biếc ở đây.
Cách đó không xa, chim hải âu bay là là trên mặt biển, ánh nắng chiếu xuống như rải một vốc bạc vụn xuống biển, sóng nước lấp lánh.
Xa hơn chút nữa là những hòn đảo xanh mướt, trông giống như những viên ngọc bích được khảm nạm trên một miếng bảo thạch màu lam, đẹp đến mức người ta không thể rời mắt.
Mặc dù rất nhiều người nói sống ở đảo Quỳnh Châu rất khổ, có rất nhiều nơi vẫn đang khai hoang, chắc chắn không thể phồn hoa được bằng thủ đô, cuộc sống cũng không tiện lợi bằng thủ đô.
Nhưng nếu bảo cô sống ở đây thì cô cũng bằng lòng.
Có mấy đứa trẻ không phải đi học xách cái xô nhỏ đi dọc bờ biển bắt hải sản, dù không nhặt được đồ ăn ngon thì có vỏ sò xinh đẹp cũng đủ khiến chúng vui vẻ không thôi.
Bạch Du nhìn cảnh này, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu.
Cô đột nhiên tìm ra mục tiêu tương lai của mình, cô biết sau này nên làm gì rồi.
Cô vẫn luôn giỏi thủ công, tự nhận mắt thẩm mỹ và trình độ của mình khá tốt, bây giờ lại đặt cô vào một nơi có vị trí địa lý tuyệt hảo như vậy.
Ở đây có rất nhiều vỏ sò tự nhiên, sau khi trải qua công đoạn điêu khắc, chúng sẽ trở thành những món đồ thủ công mỹ nghệ sống động.
Cô còn có thể thử nuôi ngọc trai ở đây.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhớ đến ngày Bạch Du cắt đứt quan hệ hôm tụ họp, trong đầu Giang Khải đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ...Chẳng lẽ lúc trước Bạch Du thích anh ta như vậy đều là giả vờ?Không chỉ một mình anh ta mà còn có một người trong đại viện đang sống trong nước sôi lửa bỏng.Người này chính là Tần Chính Nhân.Hôm đó, sau khi bà ta bị con nhãi khốn kiếp Bạch Du đánh cho trật khớp cằm, bác sĩ đã dặn sau này bà ta không thể cười quá to, cũng không được ăn đồ quá cứng, nếu không sẽ có khả năng trật khớp cằm!Điều khiến bà ta càng giận là bà Bạch lại định bắt Bạch Phi Bằng ly hôn với bà ta thật!Mặc dù bà ta không có tình cảm quá sâu sắc với Bạch Phi Bằng nhưng thật sự không hề muốn ly hôn.Thời đại này, ly hôn là chuyện rất mất mặt, trong số những người bà ta quen thì số người ly hôn không đủ một bàn tay. Vả lại, phụ nữ đã ly hôn sẽ không được sống thoải mái, không được ở lại nhà chồng, cũng không thể về nhà mẹ đẻ, ngày nào cũng phải bị người ta chỉ trỏ, bàn tán.Bà ta cảm thấy nhan sắc của mình vẫn còn tốt, nhưng đã đến tuổi này rồi, nếu tái hôn thì cùng lắm chỉ có thể gả cho đàn ông góa vợ, mà còn chưa chắc đã đẹp trai bằng Bạch Phi Bằng, càng chưa chắc đã có địa vị như ông.Đám bà tám trong đại viện quân khu sẽ chỉ trỏ bàn tán về bà ta, còn có người đứng ngay trước mặt mắng bà ta là kẻ hồ đồ!Bà ta xuất sắc hơn bọn họ cả một đời, tao nhã cả một đời, chưa từng nghi tới sẽ có ngày lại biến thành trò cười trong lúc trà dư tửu lậu cho người ta!Bà ta nhất quyết không đồng ý việc ly hôn!TBCThế là bà ta đi tìm chính ủy Vương, cấp trên của Bạch Phi Bằng, cuối cùng cũng khiến ông tạm thời từ bỏ ý định ly hôn.Chẳng qua chuyện nhà không được suôn sẻ mà đến đơn vị cũng không hài lòng.Cũng không biết tên khốn nạn nào đã viết đơn báo cáo chuyện gia đình bà ta đến đơn vị!Chính ủy còn gọi bà ta lên nói chuyện, cảnh cáo bà ta chú ý hình ảnh của mình, nếu lại bị quần chúng báo cáo thì cái chức chủ nhiệm của bà ta có lẽ sẽ không còn giữ được! Bao nhiêu chuyện cùng nhau ập tới khiến tâm trạng Tần Chính Nhân vô cùng u ám, người cũng tiều tụy hơn nhiều, thoạt nhìn như già đi cả chục tuổi.***Bạch Du không biết những chuyện xảy ra ở thủ đô, dù có biết thì cũng không có tâm trạng quan tâm.Đời trước, cô chưa từng đến đảo Quỳnh Châu.Chỉ mới đi tham quan một chút cô đã yêu ngay khung cảnh biển trời xanh biếc ở đây.Cách đó không xa, chim hải âu bay là là trên mặt biển, ánh nắng chiếu xuống như rải một vốc bạc vụn xuống biển, sóng nước lấp lánh.Xa hơn chút nữa là những hòn đảo xanh mướt, trông giống như những viên ngọc bích được khảm nạm trên một miếng bảo thạch màu lam, đẹp đến mức người ta không thể rời mắt.Mặc dù rất nhiều người nói sống ở đảo Quỳnh Châu rất khổ, có rất nhiều nơi vẫn đang khai hoang, chắc chắn không thể phồn hoa được bằng thủ đô, cuộc sống cũng không tiện lợi bằng thủ đô.Nhưng nếu bảo cô sống ở đây thì cô cũng bằng lòng.Có mấy đứa trẻ không phải đi học xách cái xô nhỏ đi dọc bờ biển bắt hải sản, dù không nhặt được đồ ăn ngon thì có vỏ sò xinh đẹp cũng đủ khiến chúng vui vẻ không thôi.Bạch Du nhìn cảnh này, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu.Cô đột nhiên tìm ra mục tiêu tương lai của mình, cô biết sau này nên làm gì rồi.Cô vẫn luôn giỏi thủ công, tự nhận mắt thẩm mỹ và trình độ của mình khá tốt, bây giờ lại đặt cô vào một nơi có vị trí địa lý tuyệt hảo như vậy.Ở đây có rất nhiều vỏ sò tự nhiên, sau khi trải qua công đoạn điêu khắc, chúng sẽ trở thành những món đồ thủ công mỹ nghệ sống động.Cô còn có thể thử nuôi ngọc trai ở đây.