"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 155: Chương 155
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Trong số các loại trang sức thì cô thích nhất là ngọc trai, bất kể là ngọc trai đen Tahiti hay ngọc trai nước ngọt, ngọc trai vàng Nam Dương hay ngọc trai biển thì cô cũng lưu luyến không rời.Kiếp trước, cô dùng tài sản mà bà nội để lại mua rất nhiều trang sức bằng ngọc trai, nào là dây chuyền ngọc trai, hoa tai ngọc trai, vòng ngọc trai. Để mua được ngọc trai chất lượng nhất, cô còn mất công đi học các kiến thức về ngọc trai, bao gồm cả cách nuôi trai lấy ngọc.Thật ra đời trước cô muốn mở một trang trại nuôi trai, chẳng qua khi đó Giang Khải và Lâu Tú Anh đều không ủng hộ cô làm, bọn họ cảm thấy ngọc trai không bán được giá cao, cũng không nghĩ cô có thể nuôi thành công.Đến lúc bọn họ đồng ý cho cô mở thì các trang trại chăn nuôi đã mọc lên như nấm, rất nhiều người đã kiếm được bộn tiền, cô đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.Đời này, không có Giang Khải và Lâu Tú Anh cản trở, cô có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm.Nghĩ đến đây, Bạch Du cảm thấy rất phấn khởi.Muốn ở lại đảo Quỳnh Châu thì việc cần làm *****ên là giải quyết Giang Lâm.Đêm qua cô đã nhìn thấy hết cơ thể Giang Lâm nên tất nhiên phải chịu trách nhiệm với anh.Cô quyết định tối nay sẽ giải quyết xong Giang Lâm.Bước *****ên: Nấu một bàn đồ ăn ngon.Thế là, cô đi tìm chị Lôi cùng đi ra quầy bán đồ ăn mua một số nguyên liệu về.Lâu Mạn Lệ lén lút đi theo sau lưng Bạch Du vào nhà chị Lôi.Cô ta muốn xem xem Bạch Du trông ra sao, sau đó có thể báo cho chị cô ta để lấy được nhiều đồ tốt.Chẳng qua, khi cô ta vừa đi đến cửa sổ nhà bếp thì thấy Bạch Du đang cầm con d.a.o c.h.é.m "phập" một phát vào cổ con gà.Chỉ một nhát đã chặt đứt lìa cổ gà!Lâu Mạn Lệ chợt cảm thấy cổ mát lạnh.Thế vẫn chưa xong đâu.Ngay sau đó, chỉ thấy Bạch Du cầm con gà mất đầu nhưng vẫn chưa c.h.ế.t hẳn lên rồi ném thẳng vào mặt cô ta...Con gà không đầu đó đập thẳng vào mặt cô ta với cái cổ tóe máu..."Aaa..."Máu gà phun đầy mặt Lâu Mạn Lệ, con gà không đầu theo phản xạ xòe móng vuốt cào vào mặt cô ta mấy cái.Phải nói là, sức lực khi vùng vẫy giãy c.h.ế.t thật sự không thể coi thường được, dù chỉ là một con gà không đầu thì chỉ mới cào mấy lần đã cào nát mặt Lâu Mạn Lệ.Lâu Mạn Lệ gào khóc đau đớn, túm con gà không đầu ném xuống đất rồi quay đầu bỏ chạy, cứ như sau lưng có quỷ đuổi theo cô ta.Cô ta sợ c.h.ế.t khiếp, chỉ sợ nếu không chạy nhanh thì người tiếp theo bị c.h.ặ.t đ.ầ.u chính là mình.Cô ta không ngờ đối tượng của Giang Lâm trông giống như hồ ly tinh mà lại ra tay ác độc như vậy, chặt đứt cổ gà mà không hề do dự. Dù sau này có cho nhiều sữa mạch nha đến đâu cô ta cũng không dám theo dõi cô nữa.Thấy con gà không đầu cuối cùng cũng bất động, chị Lôi mới đi ra nhặt con gà lên, cười nói: "Tiểu Du, chiêu này của em hay lắm! Chị thấy sau này cô ta nhìn thấy em kiểu gì cũng đi đường vòng."Không chỉ người phụ nữ đó mà vừa rồi chính chị ấy cũng giật nảy mình.Chị ấy không ngờ đối tượng của Giang Lâm thoạt nhìn mềm mại yếu ớt, trắng trẻo xinh đẹp như vậy mà có thể dứt khoát cầm d.a.o chặt đứt cổ gà.Sự tàn nhẫn đó hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài xinh xắn của cô.Bạch Du cười nói: "Tốt nhất cô ta đừng đến nữa, nếu không d.a.o trong tay em sẽ không khách sáo với cô ta đâu."Cô đã phát hiện Lâu Mạn Lệ theo dõi mình từ lâu, chẳng qua chỉ án binh bất động thôi.Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết lý do Lâu Mạn Lệ theo dõi cô, Lâu Mạn Lệ là tai mắt của Lâu Tú Anh, cô ta theo dõi cô là để biết được tin tức của Giang Lâm, cũng không biết cô ta đã báo cáo bao nhiêu chuyện cho Lâu Tú Anh.
Trong số các loại trang sức thì cô thích nhất là ngọc trai, bất kể là ngọc trai đen Tahiti hay ngọc trai nước ngọt, ngọc trai vàng Nam Dương hay ngọc trai biển thì cô cũng lưu luyến không rời.
Kiếp trước, cô dùng tài sản mà bà nội để lại mua rất nhiều trang sức bằng ngọc trai, nào là dây chuyền ngọc trai, hoa tai ngọc trai, vòng ngọc trai. Để mua được ngọc trai chất lượng nhất, cô còn mất công đi học các kiến thức về ngọc trai, bao gồm cả cách nuôi trai lấy ngọc.
Thật ra đời trước cô muốn mở một trang trại nuôi trai, chẳng qua khi đó Giang Khải và Lâu Tú Anh đều không ủng hộ cô làm, bọn họ cảm thấy ngọc trai không bán được giá cao, cũng không nghĩ cô có thể nuôi thành công.
Đến lúc bọn họ đồng ý cho cô mở thì các trang trại chăn nuôi đã mọc lên như nấm, rất nhiều người đã kiếm được bộn tiền, cô đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Đời này, không có Giang Khải và Lâu Tú Anh cản trở, cô có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm.
Nghĩ đến đây, Bạch Du cảm thấy rất phấn khởi.
Muốn ở lại đảo Quỳnh Châu thì việc cần làm *****ên là giải quyết Giang Lâm.
Đêm qua cô đã nhìn thấy hết cơ thể Giang Lâm nên tất nhiên phải chịu trách nhiệm với anh.
Cô quyết định tối nay sẽ giải quyết xong Giang Lâm.
Bước *****ên: Nấu một bàn đồ ăn ngon.
Thế là, cô đi tìm chị Lôi cùng đi ra quầy bán đồ ăn mua một số nguyên liệu về.
Lâu Mạn Lệ lén lút đi theo sau lưng Bạch Du vào nhà chị Lôi.
Cô ta muốn xem xem Bạch Du trông ra sao, sau đó có thể báo cho chị cô ta để lấy được nhiều đồ tốt.
Chẳng qua, khi cô ta vừa đi đến cửa sổ nhà bếp thì thấy Bạch Du đang cầm con d.a.o c.h.é.m "phập" một phát vào cổ con gà.
Chỉ một nhát đã chặt đứt lìa cổ gà!
Lâu Mạn Lệ chợt cảm thấy cổ mát lạnh.
Thế vẫn chưa xong đâu.
Ngay sau đó, chỉ thấy Bạch Du cầm con gà mất đầu nhưng vẫn chưa c.h.ế.t hẳn lên rồi ném thẳng vào mặt cô ta...
Con gà không đầu đó đập thẳng vào mặt cô ta với cái cổ tóe máu...
"Aaa..."
Máu gà phun đầy mặt Lâu Mạn Lệ, con gà không đầu theo phản xạ xòe móng vuốt cào vào mặt cô ta mấy cái.
Phải nói là, sức lực khi vùng vẫy giãy c.h.ế.t thật sự không thể coi thường được, dù chỉ là một con gà không đầu thì chỉ mới cào mấy lần đã cào nát mặt Lâu Mạn Lệ.
Lâu Mạn Lệ gào khóc đau đớn, túm con gà không đầu ném xuống đất rồi quay đầu bỏ chạy, cứ như sau lưng có quỷ đuổi theo cô ta.
Cô ta sợ c.h.ế.t khiếp, chỉ sợ nếu không chạy nhanh thì người tiếp theo bị c.h.ặ.t đ.ầ.u chính là mình.
Cô ta không ngờ đối tượng của Giang Lâm trông giống như hồ ly tinh mà lại ra tay ác độc như vậy, chặt đứt cổ gà mà không hề do dự. Dù sau này có cho nhiều sữa mạch nha đến đâu cô ta cũng không dám theo dõi cô nữa.
Thấy con gà không đầu cuối cùng cũng bất động, chị Lôi mới đi ra nhặt con gà lên, cười nói: "Tiểu Du, chiêu này của em hay lắm! Chị thấy sau này cô ta nhìn thấy em kiểu gì cũng đi đường vòng."
Không chỉ người phụ nữ đó mà vừa rồi chính chị ấy cũng giật nảy mình.
Chị ấy không ngờ đối tượng của Giang Lâm thoạt nhìn mềm mại yếu ớt, trắng trẻo xinh đẹp như vậy mà có thể dứt khoát cầm d.a.o chặt đứt cổ gà.
Sự tàn nhẫn đó hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài xinh xắn của cô.
Bạch Du cười nói: "Tốt nhất cô ta đừng đến nữa, nếu không d.a.o trong tay em sẽ không khách sáo với cô ta đâu."
Cô đã phát hiện Lâu Mạn Lệ theo dõi mình từ lâu, chẳng qua chỉ án binh bất động thôi.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết lý do Lâu Mạn Lệ theo dõi cô, Lâu Mạn Lệ là tai mắt của Lâu Tú Anh, cô ta theo dõi cô là để biết được tin tức của Giang Lâm, cũng không biết cô ta đã báo cáo bao nhiêu chuyện cho Lâu Tú Anh.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Trong số các loại trang sức thì cô thích nhất là ngọc trai, bất kể là ngọc trai đen Tahiti hay ngọc trai nước ngọt, ngọc trai vàng Nam Dương hay ngọc trai biển thì cô cũng lưu luyến không rời.Kiếp trước, cô dùng tài sản mà bà nội để lại mua rất nhiều trang sức bằng ngọc trai, nào là dây chuyền ngọc trai, hoa tai ngọc trai, vòng ngọc trai. Để mua được ngọc trai chất lượng nhất, cô còn mất công đi học các kiến thức về ngọc trai, bao gồm cả cách nuôi trai lấy ngọc.Thật ra đời trước cô muốn mở một trang trại nuôi trai, chẳng qua khi đó Giang Khải và Lâu Tú Anh đều không ủng hộ cô làm, bọn họ cảm thấy ngọc trai không bán được giá cao, cũng không nghĩ cô có thể nuôi thành công.Đến lúc bọn họ đồng ý cho cô mở thì các trang trại chăn nuôi đã mọc lên như nấm, rất nhiều người đã kiếm được bộn tiền, cô đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.Đời này, không có Giang Khải và Lâu Tú Anh cản trở, cô có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm.Nghĩ đến đây, Bạch Du cảm thấy rất phấn khởi.Muốn ở lại đảo Quỳnh Châu thì việc cần làm *****ên là giải quyết Giang Lâm.Đêm qua cô đã nhìn thấy hết cơ thể Giang Lâm nên tất nhiên phải chịu trách nhiệm với anh.Cô quyết định tối nay sẽ giải quyết xong Giang Lâm.Bước *****ên: Nấu một bàn đồ ăn ngon.Thế là, cô đi tìm chị Lôi cùng đi ra quầy bán đồ ăn mua một số nguyên liệu về.Lâu Mạn Lệ lén lút đi theo sau lưng Bạch Du vào nhà chị Lôi.Cô ta muốn xem xem Bạch Du trông ra sao, sau đó có thể báo cho chị cô ta để lấy được nhiều đồ tốt.Chẳng qua, khi cô ta vừa đi đến cửa sổ nhà bếp thì thấy Bạch Du đang cầm con d.a.o c.h.é.m "phập" một phát vào cổ con gà.Chỉ một nhát đã chặt đứt lìa cổ gà!Lâu Mạn Lệ chợt cảm thấy cổ mát lạnh.Thế vẫn chưa xong đâu.Ngay sau đó, chỉ thấy Bạch Du cầm con gà mất đầu nhưng vẫn chưa c.h.ế.t hẳn lên rồi ném thẳng vào mặt cô ta...Con gà không đầu đó đập thẳng vào mặt cô ta với cái cổ tóe máu..."Aaa..."Máu gà phun đầy mặt Lâu Mạn Lệ, con gà không đầu theo phản xạ xòe móng vuốt cào vào mặt cô ta mấy cái.Phải nói là, sức lực khi vùng vẫy giãy c.h.ế.t thật sự không thể coi thường được, dù chỉ là một con gà không đầu thì chỉ mới cào mấy lần đã cào nát mặt Lâu Mạn Lệ.Lâu Mạn Lệ gào khóc đau đớn, túm con gà không đầu ném xuống đất rồi quay đầu bỏ chạy, cứ như sau lưng có quỷ đuổi theo cô ta.Cô ta sợ c.h.ế.t khiếp, chỉ sợ nếu không chạy nhanh thì người tiếp theo bị c.h.ặ.t đ.ầ.u chính là mình.Cô ta không ngờ đối tượng của Giang Lâm trông giống như hồ ly tinh mà lại ra tay ác độc như vậy, chặt đứt cổ gà mà không hề do dự. Dù sau này có cho nhiều sữa mạch nha đến đâu cô ta cũng không dám theo dõi cô nữa.Thấy con gà không đầu cuối cùng cũng bất động, chị Lôi mới đi ra nhặt con gà lên, cười nói: "Tiểu Du, chiêu này của em hay lắm! Chị thấy sau này cô ta nhìn thấy em kiểu gì cũng đi đường vòng."Không chỉ người phụ nữ đó mà vừa rồi chính chị ấy cũng giật nảy mình.Chị ấy không ngờ đối tượng của Giang Lâm thoạt nhìn mềm mại yếu ớt, trắng trẻo xinh đẹp như vậy mà có thể dứt khoát cầm d.a.o chặt đứt cổ gà.Sự tàn nhẫn đó hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài xinh xắn của cô.Bạch Du cười nói: "Tốt nhất cô ta đừng đến nữa, nếu không d.a.o trong tay em sẽ không khách sáo với cô ta đâu."Cô đã phát hiện Lâu Mạn Lệ theo dõi mình từ lâu, chẳng qua chỉ án binh bất động thôi.Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết lý do Lâu Mạn Lệ theo dõi cô, Lâu Mạn Lệ là tai mắt của Lâu Tú Anh, cô ta theo dõi cô là để biết được tin tức của Giang Lâm, cũng không biết cô ta đã báo cáo bao nhiêu chuyện cho Lâu Tú Anh.