Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 156: Chương 156

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Mặc dù mọi người ở thủ đô sớm muộn gì cũng biết chuyện cô chạy đến đảo Quỳnh Châu tìm Giang Lâm, nhưng trước khi ván đã đóng thuyền, cô hy vọng bọn họ càng biết muộn càng tốt.Nói xong, cô cầm con gà không đầu đi vào trong, sau đó nhanh nhẹn ném vào trong thùng nước nóng, làm vậy sẽ dễ vặt lông hơn.Không cần nhúng nước sôi quá lâu, chỉ cần mấy phút là được, chị Lôi lại gần giúp vặt lông gà: "Em là người quen cũ của người phụ nữ họ Lâu kia à?"TBCMặc dù Lâu Mạn Lệ mới đến đảo Quỳnh Châu nhưng cái miệng rất nhiều chuyện, còn cực kỳ thích khoe khoang, người chị gái gả đến nhà chồng cực giàu ở thủ đô của cô ta có gửi cái rắm về thì cô ta cũng phải khoe khoang một lượt.Bạch Du *****̃ng không giấu giếm: "Cô ta là em ruột của mẹ kế anh Giang Lâm."Nghe thấy mối quan hệ này, chị Lôi không khỏi tặc lưỡi: "Bảo sao suốt ngày đi khoe khoang khắp nơi, nhưng nếu cô ta là họ hàng của Tiểu Giang thì sao chưa từng nghe thấy cô ta nhắc đến?"Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là cũng muốn nhưng lại nhát gan."Giang Lâm lạnh lùng nghiêm túc, khí thế mạnh mẽ, người ở cách tám trượng cũng bị khiếp sợ, mặc dù Lâu Mạn Lệ thích khoe khoang nhưng cô ta lại không dám tùy tiện dính líu đến Giang Lâm, chắc Lâu Tú Anh cũng cảnh cáo cô ta.Bạch Du muốn giúp vặt lông gà nhưng chị Lôi lại không cho cô nhúng tay: "Em đi chuẩn bị nguyên liệu khác đi, có cái nào không biết làm thì cứ để đấy lát chị làm cho, em đừng có để tay bị thương nhá."Mặc dù Bạch Du luôn miệng nói mình biết nấu cơm nhưng chị Lôi không tin lắm, Bạch Du thật sự quá trắng trẻo, xinh đẹp, thoạt nhìn chính là một người đẹp yếu ớt mười ngón tay không dính nước.Ai ngờ, ngay sau đó chị ấy đã bị vả mặt.Chỉ thấy Bạch Du nhanh nhẹn gọt vỏ khoai tây, sau đó cầm d.a.o lên thái thành miếng.Chị Lôi thấy vậy thì ngẩn cả người.Chỉ thấy những miếng khoai tây được cắt ra vừa mỏng vừa đều, sợi nào sợi nấy cứ như được đo bằng thước, động tác của cô vừa nhanh vừa chính xác, chị Lôi nhìn mà hoa cả mắt. "Tiểu Du, tay nghề của em tốt thật đấy!" Tuổi còn trẻ mà kỹ năng dùng d.a.o lại cao minh như vậy.Bạch Du cười nhạt, nói: "Quen tay hay việc thôi."Chị Lôi nhìn con gà trong tay, suy tư một lát rồi hỏi: "Tiểu Du, có phải em nấu ăn rất ngon không?"Hai người họ mua chung nhau con gà này, định chia mỗi người một nửa, chẳng qua lúc trước chị ấy sợ Bạch Du nấu ăn không ngon nên định tự nấu, nhưng bây giờ nhìn thấy kỹ năng dùng d.a.o của Bạch Du điêu luyện như vậy thì lại nảy ra ý khác.Bạch Du khiêm tốn nói: "Nghe nói là cũng được."Chị Lôi: "Vậy chị có thể nấu chung con gà này với em không? Nấu xong thì lại chia đôi."Không phải chị ấy lười mà là chị ấy nấu ăn không ngon lắm. Được rồi, thật ra là nấu ăn không ngon.Bạch Du lập tức gật đầu: "Được ạ."Chị Lôi không tiện làm phiền Bạch Du quá nhiều nên chỉ nấu chung thịt gà với cô.Mặc dù nấu ăn không ngon nhưng chị Lôi lại vặt lông rất nhanh, chỉ một lát sau đã vặt sạch lông con gà.Bạch Du chặt gà thành từng miếng vừa ăn rồi rửa sạch sẽ, sau đó mới cho vào nồi nước sôi.Gà thời này không giống gà đông lạnh hay gà công nghiệp ở hiện đại, gà bây giờ đều là gà chạy, chỉ ăn côn trùng và thức ăn thừa, thịt săn chắc lại không khô, ăn còn có vị ngọt.Cô dùng nấm tươi nên không cần ngâm, sau khi Bạch Du cắt nấm, chị Lôi đột nhiên cầm một nắm hạt dẻ ra. Cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó bỏ nắm hạt dẻ vào nồi hầm, phần còn lại để nấu món gà kho nấm hạt dẻ.Làm nóng chảo, đổ dầu, chờ dầu nóng thì thả hành, gừng, tỏi, bát giác và các loại gia vị vào để xào, mùi thơm lập tức xộc vào mũi, sau đó thả gà đã ráo nước vào xào đến khi vàng lên. Tiếp theo, cô cho xì dầu và nước sôi vào, đun bằng lửa lớn, chờ nước sôi rồi mới bỏ nấm và hạt dẻ vào. 

Mặc dù mọi người ở thủ đô sớm muộn gì cũng biết chuyện cô chạy đến đảo Quỳnh Châu tìm Giang Lâm, nhưng trước khi ván đã đóng thuyền, cô hy vọng bọn họ càng biết muộn càng tốt.

Nói xong, cô cầm con gà không đầu đi vào trong, sau đó nhanh nhẹn ném vào trong thùng nước nóng, làm vậy sẽ dễ vặt lông hơn.

Không cần nhúng nước sôi quá lâu, chỉ cần mấy phút là được, chị Lôi lại gần giúp vặt lông gà: "Em là người quen cũ của người phụ nữ họ Lâu kia à?"

TBC

Mặc dù Lâu Mạn Lệ mới đến đảo Quỳnh Châu nhưng cái miệng rất nhiều chuyện, còn cực kỳ thích khoe khoang, người chị gái gả đến nhà chồng cực giàu ở thủ đô của cô ta có gửi cái rắm về thì cô ta cũng phải khoe khoang một lượt.

Bạch Du *****̃ng không giấu giếm: "Cô ta là em ruột của mẹ kế anh Giang Lâm."

Nghe thấy mối quan hệ này, chị Lôi không khỏi tặc lưỡi: "Bảo sao suốt ngày đi khoe khoang khắp nơi, nhưng nếu cô ta là họ hàng của Tiểu Giang thì sao chưa từng nghe thấy cô ta nhắc đến?"

Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là cũng muốn nhưng lại nhát gan."

Giang Lâm lạnh lùng nghiêm túc, khí thế mạnh mẽ, người ở cách tám trượng cũng bị khiếp sợ, mặc dù Lâu Mạn Lệ thích khoe khoang nhưng cô ta lại không dám tùy tiện dính líu đến Giang Lâm, chắc Lâu Tú Anh cũng cảnh cáo cô ta.

Bạch Du muốn giúp vặt lông gà nhưng chị Lôi lại không cho cô nhúng tay: "Em đi chuẩn bị nguyên liệu khác đi, có cái nào không biết làm thì cứ để đấy lát chị làm cho, em đừng có để tay bị thương nhá."

Mặc dù Bạch Du luôn miệng nói mình biết nấu cơm nhưng chị Lôi không tin lắm, Bạch Du thật sự quá trắng trẻo, xinh đẹp, thoạt nhìn chính là một người đẹp yếu ớt mười ngón tay không dính nước.

Ai ngờ, ngay sau đó chị ấy đã bị vả mặt.

Chỉ thấy Bạch Du nhanh nhẹn gọt vỏ khoai tây, sau đó cầm d.a.o lên thái thành miếng.

Chị Lôi thấy vậy thì ngẩn cả người.

Chỉ thấy những miếng khoai tây được cắt ra vừa mỏng vừa đều, sợi nào sợi nấy cứ như được đo bằng thước, động tác của cô vừa nhanh vừa chính xác, chị Lôi nhìn mà hoa cả mắt.

 

"Tiểu Du, tay nghề của em tốt thật đấy!" Tuổi còn trẻ mà kỹ năng dùng d.a.o lại cao minh như vậy.

Bạch Du cười nhạt, nói: "Quen tay hay việc thôi."

Chị Lôi nhìn con gà trong tay, suy tư một lát rồi hỏi: "Tiểu Du, có phải em nấu ăn rất ngon không?"

Hai người họ mua chung nhau con gà này, định chia mỗi người một nửa, chẳng qua lúc trước chị ấy sợ Bạch Du nấu ăn không ngon nên định tự nấu, nhưng bây giờ nhìn thấy kỹ năng dùng d.a.o của Bạch Du điêu luyện như vậy thì lại nảy ra ý khác.

Bạch Du khiêm tốn nói: "Nghe nói là cũng được."

Chị Lôi: "Vậy chị có thể nấu chung con gà này với em không? Nấu xong thì lại chia đôi."

Không phải chị ấy lười mà là chị ấy nấu ăn không ngon lắm. Được rồi, thật ra là nấu ăn không ngon.

Bạch Du lập tức gật đầu: "Được ạ."

Chị Lôi không tiện làm phiền Bạch Du quá nhiều nên chỉ nấu chung thịt gà với cô.

Mặc dù nấu ăn không ngon nhưng chị Lôi lại vặt lông rất nhanh, chỉ một lát sau đã vặt sạch lông con gà.

Bạch Du chặt gà thành từng miếng vừa ăn rồi rửa sạch sẽ, sau đó mới cho vào nồi nước sôi.

Gà thời này không giống gà đông lạnh hay gà công nghiệp ở hiện đại, gà bây giờ đều là gà chạy, chỉ ăn côn trùng và thức ăn thừa, thịt săn chắc lại không khô, ăn còn có vị ngọt.

Cô dùng nấm tươi nên không cần ngâm, sau khi Bạch Du cắt nấm, chị Lôi đột nhiên cầm một nắm hạt dẻ ra. Cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó bỏ nắm hạt dẻ vào nồi hầm, phần còn lại để nấu món gà kho nấm hạt dẻ.

Làm nóng chảo, đổ dầu, chờ dầu nóng thì thả hành, gừng, tỏi, bát giác và các loại gia vị vào để xào, mùi thơm lập tức xộc vào mũi, sau đó thả gà đã ráo nước vào xào đến khi vàng lên. Tiếp theo, cô cho xì dầu và nước sôi vào, đun bằng lửa lớn, chờ nước sôi rồi mới bỏ nấm và hạt dẻ vào.

 

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Mặc dù mọi người ở thủ đô sớm muộn gì cũng biết chuyện cô chạy đến đảo Quỳnh Châu tìm Giang Lâm, nhưng trước khi ván đã đóng thuyền, cô hy vọng bọn họ càng biết muộn càng tốt.Nói xong, cô cầm con gà không đầu đi vào trong, sau đó nhanh nhẹn ném vào trong thùng nước nóng, làm vậy sẽ dễ vặt lông hơn.Không cần nhúng nước sôi quá lâu, chỉ cần mấy phút là được, chị Lôi lại gần giúp vặt lông gà: "Em là người quen cũ của người phụ nữ họ Lâu kia à?"TBCMặc dù Lâu Mạn Lệ mới đến đảo Quỳnh Châu nhưng cái miệng rất nhiều chuyện, còn cực kỳ thích khoe khoang, người chị gái gả đến nhà chồng cực giàu ở thủ đô của cô ta có gửi cái rắm về thì cô ta cũng phải khoe khoang một lượt.Bạch Du *****̃ng không giấu giếm: "Cô ta là em ruột của mẹ kế anh Giang Lâm."Nghe thấy mối quan hệ này, chị Lôi không khỏi tặc lưỡi: "Bảo sao suốt ngày đi khoe khoang khắp nơi, nhưng nếu cô ta là họ hàng của Tiểu Giang thì sao chưa từng nghe thấy cô ta nhắc đến?"Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là cũng muốn nhưng lại nhát gan."Giang Lâm lạnh lùng nghiêm túc, khí thế mạnh mẽ, người ở cách tám trượng cũng bị khiếp sợ, mặc dù Lâu Mạn Lệ thích khoe khoang nhưng cô ta lại không dám tùy tiện dính líu đến Giang Lâm, chắc Lâu Tú Anh cũng cảnh cáo cô ta.Bạch Du muốn giúp vặt lông gà nhưng chị Lôi lại không cho cô nhúng tay: "Em đi chuẩn bị nguyên liệu khác đi, có cái nào không biết làm thì cứ để đấy lát chị làm cho, em đừng có để tay bị thương nhá."Mặc dù Bạch Du luôn miệng nói mình biết nấu cơm nhưng chị Lôi không tin lắm, Bạch Du thật sự quá trắng trẻo, xinh đẹp, thoạt nhìn chính là một người đẹp yếu ớt mười ngón tay không dính nước.Ai ngờ, ngay sau đó chị ấy đã bị vả mặt.Chỉ thấy Bạch Du nhanh nhẹn gọt vỏ khoai tây, sau đó cầm d.a.o lên thái thành miếng.Chị Lôi thấy vậy thì ngẩn cả người.Chỉ thấy những miếng khoai tây được cắt ra vừa mỏng vừa đều, sợi nào sợi nấy cứ như được đo bằng thước, động tác của cô vừa nhanh vừa chính xác, chị Lôi nhìn mà hoa cả mắt. "Tiểu Du, tay nghề của em tốt thật đấy!" Tuổi còn trẻ mà kỹ năng dùng d.a.o lại cao minh như vậy.Bạch Du cười nhạt, nói: "Quen tay hay việc thôi."Chị Lôi nhìn con gà trong tay, suy tư một lát rồi hỏi: "Tiểu Du, có phải em nấu ăn rất ngon không?"Hai người họ mua chung nhau con gà này, định chia mỗi người một nửa, chẳng qua lúc trước chị ấy sợ Bạch Du nấu ăn không ngon nên định tự nấu, nhưng bây giờ nhìn thấy kỹ năng dùng d.a.o của Bạch Du điêu luyện như vậy thì lại nảy ra ý khác.Bạch Du khiêm tốn nói: "Nghe nói là cũng được."Chị Lôi: "Vậy chị có thể nấu chung con gà này với em không? Nấu xong thì lại chia đôi."Không phải chị ấy lười mà là chị ấy nấu ăn không ngon lắm. Được rồi, thật ra là nấu ăn không ngon.Bạch Du lập tức gật đầu: "Được ạ."Chị Lôi không tiện làm phiền Bạch Du quá nhiều nên chỉ nấu chung thịt gà với cô.Mặc dù nấu ăn không ngon nhưng chị Lôi lại vặt lông rất nhanh, chỉ một lát sau đã vặt sạch lông con gà.Bạch Du chặt gà thành từng miếng vừa ăn rồi rửa sạch sẽ, sau đó mới cho vào nồi nước sôi.Gà thời này không giống gà đông lạnh hay gà công nghiệp ở hiện đại, gà bây giờ đều là gà chạy, chỉ ăn côn trùng và thức ăn thừa, thịt săn chắc lại không khô, ăn còn có vị ngọt.Cô dùng nấm tươi nên không cần ngâm, sau khi Bạch Du cắt nấm, chị Lôi đột nhiên cầm một nắm hạt dẻ ra. Cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó bỏ nắm hạt dẻ vào nồi hầm, phần còn lại để nấu món gà kho nấm hạt dẻ.Làm nóng chảo, đổ dầu, chờ dầu nóng thì thả hành, gừng, tỏi, bát giác và các loại gia vị vào để xào, mùi thơm lập tức xộc vào mũi, sau đó thả gà đã ráo nước vào xào đến khi vàng lên. Tiếp theo, cô cho xì dầu và nước sôi vào, đun bằng lửa lớn, chờ nước sôi rồi mới bỏ nấm và hạt dẻ vào. 

Chương 156: Chương 156