Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 177: Chương 177

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Lại còn vâng.Uỷ viên chính trị Tôn bất ngờ bị đút cơm chó: “Được rồi được rồi, đơn xin này tôi nhận, sau khi được phê duyệt thì sẽ thông báo cho cậu, cậu ở đội tàu ngầm có khó khăn gì không? Nếu có khó khăn thì có thể nói với tôi.”Ngay khi Giang Lâm được điều tới đảo Quỳnh Châu và được sắp xếp trong đội hàng không hải quân, Giang Lâm ở trong đội hàng không quân đội đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, cũng từng đạt được rất nhiều chiến tích trong các lần tác chiến với bên ngoài. Vốn dĩ anh nên được thăng chức làm đoàn trưởng đội hai của đội hàng quân hải quân trong quân khu, nhưng hơn nửa năm bởi vì điều chỉnh chiến lược, cuối cùng anh được điều đến đội tàu ngầm hải quân của quân đội, đảm nhiệm chức phó đoàn trưởng của đội ba, thăng chức lên hẳn nửa cấp nên ông ấy mới hỏi như vậy.Giang Lâm: “Quen rồi nên không có gì khó khăn.”Uỷ viên chính trị Tôn: “...”Nhưng mà ủy viên chính trị Tôn đã quen với cái tính cách ép c.h.ế.t cuộc trò chuyện của Giang Lâm, bây giờ cũng hơi bó tay.Đương nhiên ủy viên chính trị Tôn cũng không vì vậy mà thật sự tức giận, Giang Lâm là người có mưu trí, người khác vào trường hải quân học chỉ có thể học một chuyên ngành, còn anh lại hoàn thành chương trình học hai chuyên ngành là không quân hải quân và tàu ngầm hải quân trong cùng một khoảng thời gian, hơn nữa còn nhận được thành tích rất ưu tú.Đây là một hạt giống tốt hiếm có trong hải quân.Hai người đều không nói gì khiến bầu không khí trong văn phòng trở nên yên lặng rất kỳ lạ. Sau một lúc, vẫn là ủy viên chính trị phá vỡ sự im lặng: “Tôi đã gọi cha mẹ Tường Vy tới đón con bé rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ tới, lúc trước con bé làm sai, tôi thay con bé xin lỗi đồng chí Bạch, cậu nể tình con bé còn nhỏ, đừng so đo với con bé nhé.”Tuổi nhỏ dễ thích, cháu gái Tôn Tường Vy thích Giang Lâm, ông ấy cũng không cảm thấy bất ngờ. Nhìn chung khắp căn cứ hải quân cũng không có mấy sĩ quan trẻ tuổi nào có thể sánh với Giang Lâm, người có tài cán như anh thì lại không có bề ngoài đẹp trai, mà có bề ngoài thì lại không có năng lực như anh, hơn với không ai trong căn cứ có thể đẹp hơn anh.Nhưng tuy Giang Lâm rất giỏi giang nhưng chưa chắc là một người chồng tốt, tính cách của anh quá lạnh nhạt, tâm tư quá sâu, đến ông ấy cũng không thể nhìn thấu anh.Mà Tôn Tường Vy lại được người nhà cưng chiều từ nhỏ, tính cách rất kiêu ngạo, mọi thứ đều cần người khác phải dỗ dành, với hiểu biết của ông ấy với Giang Lâm, anh tuyệt đối sẽ không xuống nước dỗ dành con gái. Huống hồ anh một lòng chỉ có công việc, một khi bận rộn thì có thể quên ăn, càng đừng nghĩ tới chuyện anh sẽ cẩn thận chăm sóc, quan tâm che chở một người phụ nữ, hai kiểu người này mà ở bên nhà thì chỉ có thể trở thành đôi vợ chồng bất hòa.Hơn nữa Giang Lâm vẫn không coi trọng Tôn Tường Vy, mặc kệ ông ấy không thèm để ý tới cái mặt già mà ám chỉ nhiều lần, chỉ thiếu mỗi việc cầm d.a.o ép Giang Lâm cưới Tôn Tường Vy, nếu là người khác thì đã vui mừng tiếp nhận từ lâu rồi, nhưng Giang Lâm lại thờ ơ với điều này.Chỉ là ông ấy không ngờ Tường Vy lại chạy tới chỗ đối tượng của Giang Lâm, với sự hiểu biết của ông ấy về Giang Lâm, nếu ông ấy không lên tiếng về việc này thì có lẽ anh sẽ không bỏ qua cho Tôn Tường Vy quá dễ dàng.Giang Lâm im lặng: “Lần này coi như bỏ qua, hy vọng sau này cô ta đừng làm phiền đối tượng của tôi nữa.”Uỷ viên chính trị Tôn không cảm thấy anh quá ngông cuồng, mà lại thở phào nhẹ nhõm: “Cậu yên tâm đi, khi cha mẹ con bé tới đây, tôi sẽ lập tức bảo họ dẫn con bé về, tuyệt đối sẽ không để con bé làm phiền đối tượng của cậu nữa.”Giang Lâm gật đầu, xem như chuyện này đã được giải quyết xong.

Lại còn vâng.

Uỷ viên chính trị Tôn bất ngờ bị đút cơm chó: “Được rồi được rồi, đơn xin này tôi nhận, sau khi được phê duyệt thì sẽ thông báo cho cậu, cậu ở đội tàu ngầm có khó khăn gì không? Nếu có khó khăn thì có thể nói với tôi.”

Ngay khi Giang Lâm được điều tới đảo Quỳnh Châu và được sắp xếp trong đội hàng không hải quân, Giang Lâm ở trong đội hàng không quân đội đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, cũng từng đạt được rất nhiều chiến tích trong các lần tác chiến với bên ngoài. Vốn dĩ anh nên được thăng chức làm đoàn trưởng đội hai của đội hàng quân hải quân trong quân khu, nhưng hơn nửa năm bởi vì điều chỉnh chiến lược, cuối cùng anh được điều đến đội tàu ngầm hải quân của quân đội, đảm nhiệm chức phó đoàn trưởng của đội ba, thăng chức lên hẳn nửa cấp nên ông ấy mới hỏi như vậy.

Giang Lâm: “Quen rồi nên không có gì khó khăn.”

Uỷ viên chính trị Tôn: “...”

Nhưng mà ủy viên chính trị Tôn đã quen với cái tính cách ép c.h.ế.t cuộc trò chuyện của Giang Lâm, bây giờ cũng hơi bó tay.

Đương nhiên ủy viên chính trị Tôn cũng không vì vậy mà thật sự tức giận, Giang Lâm là người có mưu trí, người khác vào trường hải quân học chỉ có thể học một chuyên ngành, còn anh lại hoàn thành chương trình học hai chuyên ngành là không quân hải quân và tàu ngầm hải quân trong cùng một khoảng thời gian, hơn nữa còn nhận được thành tích rất ưu tú.

Đây là một hạt giống tốt hiếm có trong hải quân.

Hai người đều không nói gì khiến bầu không khí trong văn phòng trở nên yên lặng rất kỳ lạ.

 

Sau một lúc, vẫn là ủy viên chính trị phá vỡ sự im lặng: “Tôi đã gọi cha mẹ Tường Vy tới đón con bé rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ tới, lúc trước con bé làm sai, tôi thay con bé xin lỗi đồng chí Bạch, cậu nể tình con bé còn nhỏ, đừng so đo với con bé nhé.”

Tuổi nhỏ dễ thích, cháu gái Tôn Tường Vy thích Giang Lâm, ông ấy cũng không cảm thấy bất ngờ.

 

Nhìn chung khắp căn cứ hải quân cũng không có mấy sĩ quan trẻ tuổi nào có thể sánh với Giang Lâm, người có tài cán như anh thì lại không có bề ngoài đẹp trai, mà có bề ngoài thì lại không có năng lực như anh, hơn với không ai trong căn cứ có thể đẹp hơn anh.

Nhưng tuy Giang Lâm rất giỏi giang nhưng chưa chắc là một người chồng tốt, tính cách của anh quá lạnh nhạt, tâm tư quá sâu, đến ông ấy cũng không thể nhìn thấu anh.

Mà Tôn Tường Vy lại được người nhà cưng chiều từ nhỏ, tính cách rất kiêu ngạo, mọi thứ đều cần người khác phải dỗ dành, với hiểu biết của ông ấy với Giang Lâm, anh tuyệt đối sẽ không xuống nước dỗ dành con gái. Huống hồ anh một lòng chỉ có công việc, một khi bận rộn thì có thể quên ăn, càng đừng nghĩ tới chuyện anh sẽ cẩn thận chăm sóc, quan tâm che chở một người phụ nữ, hai kiểu người này mà ở bên nhà thì chỉ có thể trở thành đôi vợ chồng bất hòa.

Hơn nữa Giang Lâm vẫn không coi trọng Tôn Tường Vy, mặc kệ ông ấy không thèm để ý tới cái mặt già mà ám chỉ nhiều lần, chỉ thiếu mỗi việc cầm d.a.o ép Giang Lâm cưới Tôn Tường Vy, nếu là người khác thì đã vui mừng tiếp nhận từ lâu rồi, nhưng Giang Lâm lại thờ ơ với điều này.

Chỉ là ông ấy không ngờ Tường Vy lại chạy tới chỗ đối tượng của Giang Lâm, với sự hiểu biết của ông ấy về Giang Lâm, nếu ông ấy không lên tiếng về việc này thì có lẽ anh sẽ không bỏ qua cho Tôn Tường Vy quá dễ dàng.

Giang Lâm im lặng: “Lần này coi như bỏ qua, hy vọng sau này cô ta đừng làm phiền đối tượng của tôi nữa.”

Uỷ viên chính trị Tôn không cảm thấy anh quá ngông cuồng, mà lại thở phào nhẹ nhõm: “Cậu yên tâm đi, khi cha mẹ con bé tới đây, tôi sẽ lập tức bảo họ dẫn con bé về, tuyệt đối sẽ không để con bé làm phiền đối tượng của cậu nữa.”

Giang Lâm gật đầu, xem như chuyện này đã được giải quyết xong.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Lại còn vâng.Uỷ viên chính trị Tôn bất ngờ bị đút cơm chó: “Được rồi được rồi, đơn xin này tôi nhận, sau khi được phê duyệt thì sẽ thông báo cho cậu, cậu ở đội tàu ngầm có khó khăn gì không? Nếu có khó khăn thì có thể nói với tôi.”Ngay khi Giang Lâm được điều tới đảo Quỳnh Châu và được sắp xếp trong đội hàng không hải quân, Giang Lâm ở trong đội hàng không quân đội đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, cũng từng đạt được rất nhiều chiến tích trong các lần tác chiến với bên ngoài. Vốn dĩ anh nên được thăng chức làm đoàn trưởng đội hai của đội hàng quân hải quân trong quân khu, nhưng hơn nửa năm bởi vì điều chỉnh chiến lược, cuối cùng anh được điều đến đội tàu ngầm hải quân của quân đội, đảm nhiệm chức phó đoàn trưởng của đội ba, thăng chức lên hẳn nửa cấp nên ông ấy mới hỏi như vậy.Giang Lâm: “Quen rồi nên không có gì khó khăn.”Uỷ viên chính trị Tôn: “...”Nhưng mà ủy viên chính trị Tôn đã quen với cái tính cách ép c.h.ế.t cuộc trò chuyện của Giang Lâm, bây giờ cũng hơi bó tay.Đương nhiên ủy viên chính trị Tôn cũng không vì vậy mà thật sự tức giận, Giang Lâm là người có mưu trí, người khác vào trường hải quân học chỉ có thể học một chuyên ngành, còn anh lại hoàn thành chương trình học hai chuyên ngành là không quân hải quân và tàu ngầm hải quân trong cùng một khoảng thời gian, hơn nữa còn nhận được thành tích rất ưu tú.Đây là một hạt giống tốt hiếm có trong hải quân.Hai người đều không nói gì khiến bầu không khí trong văn phòng trở nên yên lặng rất kỳ lạ. Sau một lúc, vẫn là ủy viên chính trị phá vỡ sự im lặng: “Tôi đã gọi cha mẹ Tường Vy tới đón con bé rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ tới, lúc trước con bé làm sai, tôi thay con bé xin lỗi đồng chí Bạch, cậu nể tình con bé còn nhỏ, đừng so đo với con bé nhé.”Tuổi nhỏ dễ thích, cháu gái Tôn Tường Vy thích Giang Lâm, ông ấy cũng không cảm thấy bất ngờ. Nhìn chung khắp căn cứ hải quân cũng không có mấy sĩ quan trẻ tuổi nào có thể sánh với Giang Lâm, người có tài cán như anh thì lại không có bề ngoài đẹp trai, mà có bề ngoài thì lại không có năng lực như anh, hơn với không ai trong căn cứ có thể đẹp hơn anh.Nhưng tuy Giang Lâm rất giỏi giang nhưng chưa chắc là một người chồng tốt, tính cách của anh quá lạnh nhạt, tâm tư quá sâu, đến ông ấy cũng không thể nhìn thấu anh.Mà Tôn Tường Vy lại được người nhà cưng chiều từ nhỏ, tính cách rất kiêu ngạo, mọi thứ đều cần người khác phải dỗ dành, với hiểu biết của ông ấy với Giang Lâm, anh tuyệt đối sẽ không xuống nước dỗ dành con gái. Huống hồ anh một lòng chỉ có công việc, một khi bận rộn thì có thể quên ăn, càng đừng nghĩ tới chuyện anh sẽ cẩn thận chăm sóc, quan tâm che chở một người phụ nữ, hai kiểu người này mà ở bên nhà thì chỉ có thể trở thành đôi vợ chồng bất hòa.Hơn nữa Giang Lâm vẫn không coi trọng Tôn Tường Vy, mặc kệ ông ấy không thèm để ý tới cái mặt già mà ám chỉ nhiều lần, chỉ thiếu mỗi việc cầm d.a.o ép Giang Lâm cưới Tôn Tường Vy, nếu là người khác thì đã vui mừng tiếp nhận từ lâu rồi, nhưng Giang Lâm lại thờ ơ với điều này.Chỉ là ông ấy không ngờ Tường Vy lại chạy tới chỗ đối tượng của Giang Lâm, với sự hiểu biết của ông ấy về Giang Lâm, nếu ông ấy không lên tiếng về việc này thì có lẽ anh sẽ không bỏ qua cho Tôn Tường Vy quá dễ dàng.Giang Lâm im lặng: “Lần này coi như bỏ qua, hy vọng sau này cô ta đừng làm phiền đối tượng của tôi nữa.”Uỷ viên chính trị Tôn không cảm thấy anh quá ngông cuồng, mà lại thở phào nhẹ nhõm: “Cậu yên tâm đi, khi cha mẹ con bé tới đây, tôi sẽ lập tức bảo họ dẫn con bé về, tuyệt đối sẽ không để con bé làm phiền đối tượng của cậu nữa.”Giang Lâm gật đầu, xem như chuyện này đã được giải quyết xong.

Chương 177: Chương 177