Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 178: Chương 178

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Vào buổi tối, Giang Lâm nhờ đầu bếp Diêu giúp làm một bàn đồ ăn, sau đó đi mời chị Lôi và chồng của chị ấy, Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên.Chị Lôi còn tưởng rằng Giang Lâm mời cơm là vì cảm ơn chị ấy giúp chăm sóc Bạch Du mấy ngày nay, vì vậy đã nói: “Tiểu Giang, cậu khách sáo quá rồi, đồng hương nên giúp đỡ lẫn nhau mà, cậu làm nhiều món như vậy, có phải là quá khách sáo rồi không?”Tạ Húc Đông nuốt nước miếng liên tục: “Đúng là quá khách sáo, nhưng mà cũng chỉ có Giang Lâm mới có thể nhờ được đầu bếp Diêu ra tay, nhưng người khác nhờ ông ấy giúp làm các món ăn, ông ấy sẽ không thèm quan tâm.”Chỉ có Bạch Du biết bữa cơm này có ý nghĩa gì.Ánh mặt trời lặn chiếu lên người cô, những ánh sáng nhỏ vụn nhuộm tóc và hàng lông mi của cô thành màu vàng hồng, gương mặt như được đánh phấn, Giang Lâm nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.Như nhận ra có người đang nhìn mình, Bạch Du nghiêng đầu sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Lâm.Bốn mắt nhìn nhau, mặt cô càng đỏ hơn, như quả chín mọng nước.Tạ Húc Đông chú ý tới ánh mắt của hai người, anh ấy bất ngờ bị đút cơm chó, sau đó dùng vai đẩy Giang Lâm: “Cậu còn chưa nói lý do mời chúng tôi tới đây đó, không phải là để ăn mừng cậu và đồng chí Bạch yêu nhau đấy chứ?”Chị Lôi kinh ngạc: “Không phải Tiểu Giang và Tiểu Du đã yêu nhau từ trước sao?”Bạch Du: “...”Giang Lâm khựng lại, sau đó nói ra một tin sốc: “Hôm nay, tôi đã nộp đơn xin với uỷ viên chính trị.”Cát Đại Xuyên khó hiểu: “Đơn xin gì?”TBCGiang Lâm: “Đơn xin kết hôn.”Mọi người “!”Tạ Húc Đông là người *****ên tỉnh táo lại: “Đơn kết hôn, không phải hai người vừa mới xác định quan hệ yêu đương sao? Mới bao lâu mà đã chuẩn bị kết hôn rồi?”Tốc độ này nhanh đến mức tàu ngầm cũng không đuổi kịp được! Anh ấy còn chưa tìm đối tượng mà Giang Lâm đã chuẩn bị kết hôn rồi!Quá khiếp sợ mà!Giang Lâm: “Ừm.”Chị Lôi mỉm cười: “Ôi trời, kết hôn sớm rất tốt, kết hôn sớm rồi sinh con sớm, hai người các em đều là trai xinh gái đẹp, con cái không biết sẽ đẹp như thế nào đây!”Bạch Du hơi run, sau đó cô lại nhìn Giang Lâm nhưng anh vẫn vô cảm như trước, vốn không thể nhìn ra bất cứ điều gì.Những người khác cũng chúc phúc hai người, đủ các loại lời nói êm tai mà không cần tiền.Bàn ăn được đặt ở trong sân, bây giờ mặt trời lặn xuống phủ kín toàn bộ bầu trời, biển trời cùng màu, đẹp đến mức khiến lòng người say đắm.Sau một màn chúc phúc, mọi người cũng không còn khách sáo nữa, đều đồng loạt ngồi xuống ăn cơm.Đầu bếp Diêu là đời sau của ngự trù, hơn nữa đã làm đầu bếp nhiều năm, các món ăn được ông ấy làm không ai là không tán thưởng.Tạ Húc Đông: “Món Gà Cung Bảo này ngon quá, thịt tươi mềm, không ngán chút nào.”Hơn nữa không phải là mềm nhũn mà là mềm dai, rất thơm, trong cay có ngọt, mùi vị cay nồng, kết hợp với đầu phộng rang, ăn một miếng gà xé rồi ăn một miếng cơm, ngon đến mức khiến người ta muốn dừng cũng không được.Bạch Du gắp một miếng hàu cho vào miệng, mềm dai thơm ngon, vị đậm đà ngập khắp khoang miệng khiến cô thỏa mãn đến mức nheo mắt lại.Ngon quá!Món trứng hàu này được làm từ hỗn hợp tỏi xanh, trứng gà và khoai lang, cách làm không khó.Khi ở Bắc Kinh, cô cũng từng ăn thử một lần nhưng hàu ở Bắc Kinh không được tươi như ở đây nên vị ngon kém hơn rất nhiều, mà ở đây còn được cho tương có vị ngọt, khi ăn cảm thấy tươi ngon đến mức không chịu được.Ăn thêm vì miếng nữa, lúc này Bạch Du mới dời tầm mắt sang đĩa rau xanh không biết tên, cô gắp một miếng, cảm thấy có vị giòn ngon, lại có vị thơm ngọt, nhưng lại không ném được nó là rau gì.Vì thế, cô ngẩng đầu lên hỏi Giang Lâm: “Đây là rau gì vậy, hình như em chưa từng thấy ở Bắc Kinh.”

Vào buổi tối, Giang Lâm nhờ đầu bếp Diêu giúp làm một bàn đồ ăn, sau đó đi mời chị Lôi và chồng của chị ấy, Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên.

Chị Lôi còn tưởng rằng Giang Lâm mời cơm là vì cảm ơn chị ấy giúp chăm sóc Bạch Du mấy ngày nay, vì vậy đã nói: “Tiểu Giang, cậu khách sáo quá rồi, đồng hương nên giúp đỡ lẫn nhau mà, cậu làm nhiều món như vậy, có phải là quá khách sáo rồi không?”

Tạ Húc Đông nuốt nước miếng liên tục: “Đúng là quá khách sáo, nhưng mà cũng chỉ có Giang Lâm mới có thể nhờ được đầu bếp Diêu ra tay, nhưng người khác nhờ ông ấy giúp làm các món ăn, ông ấy sẽ không thèm quan tâm.”

Chỉ có Bạch Du biết bữa cơm này có ý nghĩa gì.

Ánh mặt trời lặn chiếu lên người cô, những ánh sáng nhỏ vụn nhuộm tóc và hàng lông mi của cô thành màu vàng hồng, gương mặt như được đánh phấn, Giang Lâm nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.

Như nhận ra có người đang nhìn mình, Bạch Du nghiêng đầu sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Lâm.

Bốn mắt nhìn nhau, mặt cô càng đỏ hơn, như quả chín mọng nước.

Tạ Húc Đông chú ý tới ánh mắt của hai người, anh ấy bất ngờ bị đút cơm chó, sau đó dùng vai đẩy Giang Lâm: “Cậu còn chưa nói lý do mời chúng tôi tới đây đó, không phải là để ăn mừng cậu và đồng chí Bạch yêu nhau đấy chứ?”

Chị Lôi kinh ngạc: “Không phải Tiểu Giang và Tiểu Du đã yêu nhau từ trước sao?”

Bạch Du: “...”

Giang Lâm khựng lại, sau đó nói ra một tin sốc: “Hôm nay, tôi đã nộp đơn xin với uỷ viên chính trị.”

Cát Đại Xuyên khó hiểu: “Đơn xin gì?”

TBC

Giang Lâm: “Đơn xin kết hôn.”

Mọi người “!”

Tạ Húc Đông là người *****ên tỉnh táo lại: “Đơn kết hôn, không phải hai người vừa mới xác định quan hệ yêu đương sao? Mới bao lâu mà đã chuẩn bị kết hôn rồi?”

Tốc độ này nhanh đến mức tàu ngầm cũng không đuổi kịp được!

 

Anh ấy còn chưa tìm đối tượng mà Giang Lâm đã chuẩn bị kết hôn rồi!

Quá khiếp sợ mà!

Giang Lâm: “Ừm.”

Chị Lôi mỉm cười: “Ôi trời, kết hôn sớm rất tốt, kết hôn sớm rồi sinh con sớm, hai người các em đều là trai xinh gái đẹp, con cái không biết sẽ đẹp như thế nào đây!”

Bạch Du hơi run, sau đó cô lại nhìn Giang Lâm nhưng anh vẫn vô cảm như trước, vốn không thể nhìn ra bất cứ điều gì.

Những người khác cũng chúc phúc hai người, đủ các loại lời nói êm tai mà không cần tiền.

Bàn ăn được đặt ở trong sân, bây giờ mặt trời lặn xuống phủ kín toàn bộ bầu trời, biển trời cùng màu, đẹp đến mức khiến lòng người say đắm.

Sau một màn chúc phúc, mọi người cũng không còn khách sáo nữa, đều đồng loạt ngồi xuống ăn cơm.

Đầu bếp Diêu là đời sau của ngự trù, hơn nữa đã làm đầu bếp nhiều năm, các món ăn được ông ấy làm không ai là không tán thưởng.

Tạ Húc Đông: “Món Gà Cung Bảo này ngon quá, thịt tươi mềm, không ngán chút nào.”

Hơn nữa không phải là mềm nhũn mà là mềm dai, rất thơm, trong cay có ngọt, mùi vị cay nồng, kết hợp với đầu phộng rang, ăn một miếng gà xé rồi ăn một miếng cơm, ngon đến mức khiến người ta muốn dừng cũng không được.

Bạch Du gắp một miếng hàu cho vào miệng, mềm dai thơm ngon, vị đậm đà ngập khắp khoang miệng khiến cô thỏa mãn đến mức nheo mắt lại.

Ngon quá!

Món trứng hàu này được làm từ hỗn hợp tỏi xanh, trứng gà và khoai lang, cách làm không khó.

Khi ở Bắc Kinh, cô cũng từng ăn thử một lần nhưng hàu ở Bắc Kinh không được tươi như ở đây nên vị ngon kém hơn rất nhiều, mà ở đây còn được cho tương có vị ngọt, khi ăn cảm thấy tươi ngon đến mức không chịu được.

Ăn thêm vì miếng nữa, lúc này Bạch Du mới dời tầm mắt sang đĩa rau xanh không biết tên, cô gắp một miếng, cảm thấy có vị giòn ngon, lại có vị thơm ngọt, nhưng lại không ném được nó là rau gì.

Vì thế, cô ngẩng đầu lên hỏi Giang Lâm: “Đây là rau gì vậy, hình như em chưa từng thấy ở Bắc Kinh.”

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Vào buổi tối, Giang Lâm nhờ đầu bếp Diêu giúp làm một bàn đồ ăn, sau đó đi mời chị Lôi và chồng của chị ấy, Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên.Chị Lôi còn tưởng rằng Giang Lâm mời cơm là vì cảm ơn chị ấy giúp chăm sóc Bạch Du mấy ngày nay, vì vậy đã nói: “Tiểu Giang, cậu khách sáo quá rồi, đồng hương nên giúp đỡ lẫn nhau mà, cậu làm nhiều món như vậy, có phải là quá khách sáo rồi không?”Tạ Húc Đông nuốt nước miếng liên tục: “Đúng là quá khách sáo, nhưng mà cũng chỉ có Giang Lâm mới có thể nhờ được đầu bếp Diêu ra tay, nhưng người khác nhờ ông ấy giúp làm các món ăn, ông ấy sẽ không thèm quan tâm.”Chỉ có Bạch Du biết bữa cơm này có ý nghĩa gì.Ánh mặt trời lặn chiếu lên người cô, những ánh sáng nhỏ vụn nhuộm tóc và hàng lông mi của cô thành màu vàng hồng, gương mặt như được đánh phấn, Giang Lâm nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.Như nhận ra có người đang nhìn mình, Bạch Du nghiêng đầu sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Lâm.Bốn mắt nhìn nhau, mặt cô càng đỏ hơn, như quả chín mọng nước.Tạ Húc Đông chú ý tới ánh mắt của hai người, anh ấy bất ngờ bị đút cơm chó, sau đó dùng vai đẩy Giang Lâm: “Cậu còn chưa nói lý do mời chúng tôi tới đây đó, không phải là để ăn mừng cậu và đồng chí Bạch yêu nhau đấy chứ?”Chị Lôi kinh ngạc: “Không phải Tiểu Giang và Tiểu Du đã yêu nhau từ trước sao?”Bạch Du: “...”Giang Lâm khựng lại, sau đó nói ra một tin sốc: “Hôm nay, tôi đã nộp đơn xin với uỷ viên chính trị.”Cát Đại Xuyên khó hiểu: “Đơn xin gì?”TBCGiang Lâm: “Đơn xin kết hôn.”Mọi người “!”Tạ Húc Đông là người *****ên tỉnh táo lại: “Đơn kết hôn, không phải hai người vừa mới xác định quan hệ yêu đương sao? Mới bao lâu mà đã chuẩn bị kết hôn rồi?”Tốc độ này nhanh đến mức tàu ngầm cũng không đuổi kịp được! Anh ấy còn chưa tìm đối tượng mà Giang Lâm đã chuẩn bị kết hôn rồi!Quá khiếp sợ mà!Giang Lâm: “Ừm.”Chị Lôi mỉm cười: “Ôi trời, kết hôn sớm rất tốt, kết hôn sớm rồi sinh con sớm, hai người các em đều là trai xinh gái đẹp, con cái không biết sẽ đẹp như thế nào đây!”Bạch Du hơi run, sau đó cô lại nhìn Giang Lâm nhưng anh vẫn vô cảm như trước, vốn không thể nhìn ra bất cứ điều gì.Những người khác cũng chúc phúc hai người, đủ các loại lời nói êm tai mà không cần tiền.Bàn ăn được đặt ở trong sân, bây giờ mặt trời lặn xuống phủ kín toàn bộ bầu trời, biển trời cùng màu, đẹp đến mức khiến lòng người say đắm.Sau một màn chúc phúc, mọi người cũng không còn khách sáo nữa, đều đồng loạt ngồi xuống ăn cơm.Đầu bếp Diêu là đời sau của ngự trù, hơn nữa đã làm đầu bếp nhiều năm, các món ăn được ông ấy làm không ai là không tán thưởng.Tạ Húc Đông: “Món Gà Cung Bảo này ngon quá, thịt tươi mềm, không ngán chút nào.”Hơn nữa không phải là mềm nhũn mà là mềm dai, rất thơm, trong cay có ngọt, mùi vị cay nồng, kết hợp với đầu phộng rang, ăn một miếng gà xé rồi ăn một miếng cơm, ngon đến mức khiến người ta muốn dừng cũng không được.Bạch Du gắp một miếng hàu cho vào miệng, mềm dai thơm ngon, vị đậm đà ngập khắp khoang miệng khiến cô thỏa mãn đến mức nheo mắt lại.Ngon quá!Món trứng hàu này được làm từ hỗn hợp tỏi xanh, trứng gà và khoai lang, cách làm không khó.Khi ở Bắc Kinh, cô cũng từng ăn thử một lần nhưng hàu ở Bắc Kinh không được tươi như ở đây nên vị ngon kém hơn rất nhiều, mà ở đây còn được cho tương có vị ngọt, khi ăn cảm thấy tươi ngon đến mức không chịu được.Ăn thêm vì miếng nữa, lúc này Bạch Du mới dời tầm mắt sang đĩa rau xanh không biết tên, cô gắp một miếng, cảm thấy có vị giòn ngon, lại có vị thơm ngọt, nhưng lại không ném được nó là rau gì.Vì thế, cô ngẩng đầu lên hỏi Giang Lâm: “Đây là rau gì vậy, hình như em chưa từng thấy ở Bắc Kinh.”

Chương 178: Chương 178