Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 228: Chương 228

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Vừa dứt câu, cô lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân khác.Một cậu bé khác nhào tới, cười khúc khích nói: “Nam Nam không sao ạ, em cảm ơn chị.”Bạch Du định thần nhìn sang, sau đó lại ngây ra.Hai cậu bé giống nhau y như đúc, ngay cả kiểu tóc và quần áo cũng giống nhau y như đúc, khiến người ta cảm thấy rối loạn.Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ ở phòng bên cạnh đã bước tới, nói với Bạch Du: “Xin lỗi đồng chí, có phải là con trai nhà tôi đụng trúng cô không?”Lúc này Bạch Du mới định thần lại, lắc đầu nói: “Không sao, bọn chúng là con của cô?”Người phụ nữ mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, chúng nó là thai song sinh, chúng nó vô cùng nghịch ngợm, bình thường rất thích mặc quần áo giống nhau, thật ra, có đôi khi cả tôi và cha của chúng nó cũng không thể nhận ra.”Trong đầu Bạch Du lóe lên một ý nghĩ.Thai song sinh!Nếu Cầu Tiêu Hành có anh em song sinh, hoặc anh em có dáng dấp giống nhau giúp gã ta gây án, có phải là có thể giải thích được việc có người nhìn thấy gã ta nhưng gã ta lại không có chút đáng nghi nào không?Trong lòng Bạch Du vô cùng phấn khởi, cô cười rồi nói với người phụ nữ: “Thai song sinh có phúc lắm đấy, dáng dấp bọn chúng lại đáng yêu như vậy, tôi phải về rồi, cảm ơn các cô.”Nói xong, cô xoay người chạy về phòng nghỉ.Người phụ nữ ở lại đầu óc mê man, tự nhiên đang yên lành lại nói cảm ơn cô ấy.Bạch Du chạy được nửa đường thì thấy Giang Lâm chạy vội ra khỏi phòng.Giang Lâm nghe thấy bên ngoài có tiếng chạy bộ và tiếng nói chuyện của người xa lạ, lo rằng Bạch Du gặp chuyện không may nên mới chạy ra.Bạch Du nhìn anh, cô bước tới nắm lấy tay anh và nói: “Anh Giang Lâm, anh nói xem nếu Cầu Tiêu Hành có một người anh em song sinh, hoặc anh em có dáng dấp giống anh ta y như đúc, có phải là anh ta có bằng chứng vắng mặt hoàn hảo không?”Ánh mắt Giang Lâm đảo qua cái tay được cô nắm lấy, anh khựng lại rồi gật đầu nói: “Có khả năng này lắm, chúng ta vào trong nói cho Nguy Hán Nghị.”Sau khi Nguy Hán Nghị nghe suy đoán của Bạch Du, anh ấy lại lắc đầu: “Cầu Tiêu Hành không có anh em, cha mẹ anh ta chỉ sinh ra một mình anh ta thôi.”Bạch Du chợt nhớ tới một tin tức nước ngoài mà mình từng đọc ở đời trước: “Vậy còn có một khả năng nữa, là cha mẹ Cầu Tiêu Hành không phải sinh một mình anh ta, mà là sinh đôi, hoặc là một cặp anh em, chẳng qua là người đó có khuyết tật nên cha mẹ anh ta không nói với người ngoài?”“Sau đó cha mẹ anh ta nuôi đứa bé khuyết tật đó ở một nơi mà không có ai biết tới, thế nên mới có người đồng thời nhìn thấy Cầu Tiêu Hành ở hai nơi khác nhau.”Trong phòng im ắng vài giây.Chợt, Nguy Hán Nghị vỗ trán rồi nói: “Đồng chí Bạch, cô thực sự là một thiên tài điều tra tội phạm bẩm sinh mà, tại sao tôi lại không nghĩ tới điều này chứ! Bây giờ tôi sẽ cho người đi điều tra!”Nói xong, anh ấy đứng dậy đi ra ngoài.Khi đi tới cửa, anh ấy dừng bước, xoay người lại nhìn Bạch Du rồi nói: “Đồng chí Bạch, sau khi vụ án kết thúc, cô có muốn tham gia vào đội điều tra tội phạm của chúng tôi không?”Bạch Du sửng sốt, lập tức lắc đầu nửa cười nửa mếu: “Cảm ơn đồng chí Nguy đã khen nhưng tôi không muốn tham gia.”Cô không có bộ óc đó.Cô vốn cảm thấy nghi ngờ là do chuyện ở đời trước cho mình manh mối và linh cảm, chứ không phải là do cô có bộ óc điều tra.Nguy Hán Nghị cũng đoán được cô sẽ trả lời như vậy, anh ấy lắc đầu đầy tiếc nuối rồi rời khỏi đây.***Nguy Hán Nghị cho người đi dò la, vốn không ôm quá nhiều kỳ vọng, không ngờ lại thực sự dò la được vài tin tức.Đúng là cha mẹ Cầu Tiêu Hành mang thai song sinh, cả hai đều là con trai, chẳng qua có một đứa bé chưa được một tuổi là đã c.h.ế.t yểu, chỉ có một mình Cầu Tiêu Hành sống sót.

Vừa dứt câu, cô lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân khác.

Một cậu bé khác nhào tới, cười khúc khích nói: “Nam Nam không sao ạ, em cảm ơn chị.”

Bạch Du định thần nhìn sang, sau đó lại ngây ra.

Hai cậu bé giống nhau y như đúc, ngay cả kiểu tóc và quần áo cũng giống nhau y như đúc, khiến người ta cảm thấy rối loạn.

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ ở phòng bên cạnh đã bước tới, nói với Bạch Du: “Xin lỗi đồng chí, có phải là con trai nhà tôi đụng trúng cô không?”

Lúc này Bạch Du mới định thần lại, lắc đầu nói: “Không sao, bọn chúng là con của cô?”

Người phụ nữ mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, chúng nó là thai song sinh, chúng nó vô cùng nghịch ngợm, bình thường rất thích mặc quần áo giống nhau, thật ra, có đôi khi cả tôi và cha của chúng nó cũng không thể nhận ra.”

Trong đầu Bạch Du lóe lên một ý nghĩ.

Thai song sinh!

Nếu Cầu Tiêu Hành có anh em song sinh, hoặc anh em có dáng dấp giống nhau giúp gã ta gây án, có phải là có thể giải thích được việc có người nhìn thấy gã ta nhưng gã ta lại không có chút đáng nghi nào không?

Trong lòng Bạch Du vô cùng phấn khởi, cô cười rồi nói với người phụ nữ: “Thai song sinh có phúc lắm đấy, dáng dấp bọn chúng lại đáng yêu như vậy, tôi phải về rồi, cảm ơn các cô.”

Nói xong, cô xoay người chạy về phòng nghỉ.

Người phụ nữ ở lại đầu óc mê man, tự nhiên đang yên lành lại nói cảm ơn cô ấy.

Bạch Du chạy được nửa đường thì thấy Giang Lâm chạy vội ra khỏi phòng.

Giang Lâm nghe thấy bên ngoài có tiếng chạy bộ và tiếng nói chuyện của người xa lạ, lo rằng Bạch Du gặp chuyện không may nên mới chạy ra.

Bạch Du nhìn anh, cô bước tới nắm lấy tay anh và nói: “Anh Giang Lâm, anh nói xem nếu Cầu Tiêu Hành có một người anh em song sinh, hoặc anh em có dáng dấp giống anh ta y như đúc, có phải là anh ta có bằng chứng vắng mặt hoàn hảo không?”

Ánh mắt Giang Lâm đảo qua cái tay được cô nắm lấy, anh khựng lại rồi gật đầu nói: “Có khả năng này lắm, chúng ta vào trong nói cho Nguy Hán Nghị.”

Sau khi Nguy Hán Nghị nghe suy đoán của Bạch Du, anh ấy lại lắc đầu: “Cầu Tiêu Hành không có anh em, cha mẹ anh ta chỉ sinh ra một mình anh ta thôi.”

Bạch Du chợt nhớ tới một tin tức nước ngoài mà mình từng đọc ở đời trước: “Vậy còn có một khả năng nữa, là cha mẹ Cầu Tiêu Hành không phải sinh một mình anh ta, mà là sinh đôi, hoặc là một cặp anh em, chẳng qua là người đó có khuyết tật nên cha mẹ anh ta không nói với người ngoài?”

“Sau đó cha mẹ anh ta nuôi đứa bé khuyết tật đó ở một nơi mà không có ai biết tới, thế nên mới có người đồng thời nhìn thấy Cầu Tiêu Hành ở hai nơi khác nhau.”

Trong phòng im ắng vài giây.

Chợt, Nguy Hán Nghị vỗ trán rồi nói: “Đồng chí Bạch, cô thực sự là một thiên tài điều tra tội phạm bẩm sinh mà, tại sao tôi lại không nghĩ tới điều này chứ! Bây giờ tôi sẽ cho người đi điều tra!”

Nói xong, anh ấy đứng dậy đi ra ngoài.

Khi đi tới cửa, anh ấy dừng bước, xoay người lại nhìn Bạch Du rồi nói: “Đồng chí Bạch, sau khi vụ án kết thúc, cô có muốn tham gia vào đội điều tra tội phạm của chúng tôi không?”

Bạch Du sửng sốt, lập tức lắc đầu nửa cười nửa mếu: “Cảm ơn đồng chí Nguy đã khen nhưng tôi không muốn tham gia.”

Cô không có bộ óc đó.

Cô vốn cảm thấy nghi ngờ là do chuyện ở đời trước cho mình manh mối và linh cảm, chứ không phải là do cô có bộ óc điều tra.

Nguy Hán Nghị cũng đoán được cô sẽ trả lời như vậy, anh ấy lắc đầu đầy tiếc nuối rồi rời khỏi đây.

***

Nguy Hán Nghị cho người đi dò la, vốn không ôm quá nhiều kỳ vọng, không ngờ lại thực sự dò la được vài tin tức.

Đúng là cha mẹ Cầu Tiêu Hành mang thai song sinh, cả hai đều là con trai, chẳng qua có một đứa bé chưa được một tuổi là đã c.h.ế.t yểu, chỉ có một mình Cầu Tiêu Hành sống sót.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Vừa dứt câu, cô lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân khác.Một cậu bé khác nhào tới, cười khúc khích nói: “Nam Nam không sao ạ, em cảm ơn chị.”Bạch Du định thần nhìn sang, sau đó lại ngây ra.Hai cậu bé giống nhau y như đúc, ngay cả kiểu tóc và quần áo cũng giống nhau y như đúc, khiến người ta cảm thấy rối loạn.Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ ở phòng bên cạnh đã bước tới, nói với Bạch Du: “Xin lỗi đồng chí, có phải là con trai nhà tôi đụng trúng cô không?”Lúc này Bạch Du mới định thần lại, lắc đầu nói: “Không sao, bọn chúng là con của cô?”Người phụ nữ mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, chúng nó là thai song sinh, chúng nó vô cùng nghịch ngợm, bình thường rất thích mặc quần áo giống nhau, thật ra, có đôi khi cả tôi và cha của chúng nó cũng không thể nhận ra.”Trong đầu Bạch Du lóe lên một ý nghĩ.Thai song sinh!Nếu Cầu Tiêu Hành có anh em song sinh, hoặc anh em có dáng dấp giống nhau giúp gã ta gây án, có phải là có thể giải thích được việc có người nhìn thấy gã ta nhưng gã ta lại không có chút đáng nghi nào không?Trong lòng Bạch Du vô cùng phấn khởi, cô cười rồi nói với người phụ nữ: “Thai song sinh có phúc lắm đấy, dáng dấp bọn chúng lại đáng yêu như vậy, tôi phải về rồi, cảm ơn các cô.”Nói xong, cô xoay người chạy về phòng nghỉ.Người phụ nữ ở lại đầu óc mê man, tự nhiên đang yên lành lại nói cảm ơn cô ấy.Bạch Du chạy được nửa đường thì thấy Giang Lâm chạy vội ra khỏi phòng.Giang Lâm nghe thấy bên ngoài có tiếng chạy bộ và tiếng nói chuyện của người xa lạ, lo rằng Bạch Du gặp chuyện không may nên mới chạy ra.Bạch Du nhìn anh, cô bước tới nắm lấy tay anh và nói: “Anh Giang Lâm, anh nói xem nếu Cầu Tiêu Hành có một người anh em song sinh, hoặc anh em có dáng dấp giống anh ta y như đúc, có phải là anh ta có bằng chứng vắng mặt hoàn hảo không?”Ánh mắt Giang Lâm đảo qua cái tay được cô nắm lấy, anh khựng lại rồi gật đầu nói: “Có khả năng này lắm, chúng ta vào trong nói cho Nguy Hán Nghị.”Sau khi Nguy Hán Nghị nghe suy đoán của Bạch Du, anh ấy lại lắc đầu: “Cầu Tiêu Hành không có anh em, cha mẹ anh ta chỉ sinh ra một mình anh ta thôi.”Bạch Du chợt nhớ tới một tin tức nước ngoài mà mình từng đọc ở đời trước: “Vậy còn có một khả năng nữa, là cha mẹ Cầu Tiêu Hành không phải sinh một mình anh ta, mà là sinh đôi, hoặc là một cặp anh em, chẳng qua là người đó có khuyết tật nên cha mẹ anh ta không nói với người ngoài?”“Sau đó cha mẹ anh ta nuôi đứa bé khuyết tật đó ở một nơi mà không có ai biết tới, thế nên mới có người đồng thời nhìn thấy Cầu Tiêu Hành ở hai nơi khác nhau.”Trong phòng im ắng vài giây.Chợt, Nguy Hán Nghị vỗ trán rồi nói: “Đồng chí Bạch, cô thực sự là một thiên tài điều tra tội phạm bẩm sinh mà, tại sao tôi lại không nghĩ tới điều này chứ! Bây giờ tôi sẽ cho người đi điều tra!”Nói xong, anh ấy đứng dậy đi ra ngoài.Khi đi tới cửa, anh ấy dừng bước, xoay người lại nhìn Bạch Du rồi nói: “Đồng chí Bạch, sau khi vụ án kết thúc, cô có muốn tham gia vào đội điều tra tội phạm của chúng tôi không?”Bạch Du sửng sốt, lập tức lắc đầu nửa cười nửa mếu: “Cảm ơn đồng chí Nguy đã khen nhưng tôi không muốn tham gia.”Cô không có bộ óc đó.Cô vốn cảm thấy nghi ngờ là do chuyện ở đời trước cho mình manh mối và linh cảm, chứ không phải là do cô có bộ óc điều tra.Nguy Hán Nghị cũng đoán được cô sẽ trả lời như vậy, anh ấy lắc đầu đầy tiếc nuối rồi rời khỏi đây.***Nguy Hán Nghị cho người đi dò la, vốn không ôm quá nhiều kỳ vọng, không ngờ lại thực sự dò la được vài tin tức.Đúng là cha mẹ Cầu Tiêu Hành mang thai song sinh, cả hai đều là con trai, chẳng qua có một đứa bé chưa được một tuổi là đã c.h.ế.t yểu, chỉ có một mình Cầu Tiêu Hành sống sót.

Chương 228: Chương 228