"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 230: Chương 230
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Điều này cũng giải thích lý do tại sao Từ Ánh Chi lại bị gã ta đe dọa.Do vụ án lần này vô cùng nghiêm trọng, bên trên lo rằng sẽ khiến xã hội hoang mang và chấn động, thế nên sau khi điều tra chi tiết xong cũng không công bố ra bên ngoài, đồng thời nhanh chóng thực thi xử tử bằng s.ú.n.g đối với cặp anh em Cầu Tiêu Hành và Cầu Tiêu Ảnh.Một ngày trước khi Cầu Tiêu Hành bị xử tử bằng súng, gã ta đã đưa ra một yêu cầu với Nguy Hán Nghị: “Tôi muốn gặp đồng chí Bạch.”Nguy Hán Nghị nở nụ cười: “Mày muốn có cái cứt ý! Tao khuyên mày nên ngậm miệng lại, khỏi phải c.h.ế.t tới nơi còn bị người ta đánh!”Bạch Du cũng không biết chuyện này, vì một ngày trước, cô, Giang Lâm, anh cả của cô và chị Ánh Chi đã ngồi xe lửa trở về thủ đô.Anh cả của cô và chị Ánh Chi quyết định trở về thủ đô, sau này sẽ không bao giờ quay lại thành phố Quảng đau lòng đó nữa.Trạng thái tinh thần của chị Ánh Chi vẫn không ổn như trước, may là anh cả của cô vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy.Cô tin chắc rằng hai người sẽ vượt qua cửa ải này.***Ba ngày sau, bốn người đã về tới thủ đô.Hai người đàn ông là Giang Lâm và Bạch Gia Dương xách hành lý, còn Bạch Du thì nắm tay chị Ánh Chi đi theo đoàn người ra khỏi ga xe lửa.Bạch Du vốn định ngồi tàu điện, hoặc ngồi xe buýt để về thật nhanh, ai ngờ vừa mới ra khỏi ga tàu lửa, cô đã thấy ven đường đậu một chiếc xe con Hồng Kỳ, khiến mọi người xung quanh nhìn chăm chú nhiều lần.Bạch Du cảm thấy chiếc xe con kia khá quen mắt, không chờ cô lên tiếng thì cửa sổ xe đã được quay xuống, chú Vương ngồi ở vị trí tài xế vẫy tay với bọn cô.Cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Lâm: “Chuyện gì vậy…?”Giang Lâm: “Trước khi lên xe anh đã gọi điện cho ông nội, để cho ông nội sắp xếp chú Vương tới đón chúng ta, chúng ta về lấy sổ hộ khẩu trước, sau đó đi làm sổ chứng nhận.”Bạch Du trợn to mắt: “Cần… Gấp như vậy không?”Bây giờ chỉ vừa mới về tới thủ đô, chờ hai ba ngày nữa mọi người nghỉ ngơi xong thì cũng không trễ.Hai người Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi cũng bị sự “Gấp gáp” của Giang Lâm làm khiếp sợ.Bạch Gia Dương: “Du Du nói đúng đấy, không cần phải gấp gáp như vậy đâu, vả lại cha anh vẫn chưa biết chuyện các em muốn kết hôn, nên nói với cha một tiếng thì sẽ tốt hơn.”Còn sính lễ đồ nữa.Trước đó bởi vì chuyện của Ánh Chi nên anh ấy không có tâm tư để suy nghĩ chuyện này, bây giờ nghĩ kỹ lại thì cảm thấy thực sự quá hời cho Giang Lâm.Giang Lâm: “Để tránh đêm dài lắm mộng, nay làm sổ chứng nhận là tốt nhất, còn phía cha em thì em sẽ giải thích sau với cha.”Cha em…Bạch Gia Dương nghe thấy cách gọi này, khóe miệng anh ấy co giật vài cái: “Dù vậy cũng không thể sơ sài như thế được, còn sính lễ nữa…”Anh ấy còn chưa nói dứt câu, Giang Lâm đã lên tiếng cắt ngang: “Máy thu thanh, xe đạp, máy khâu và đồng hồ đeo tay, thêm sính lễ mười nghìn đồng nữa.”Mười nghìn đồng, ngàn dặm mới có một.Bạch Du rùng mình, khuôn mặt không khỏi nóng lên.Chẳng qua là khi Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi nghe thấy con số này, suýt chút nữa là đã rớt cằm xuống đất.Bạch Gia Dương không dám tin, anh ấy hỏi lại một lần nữa: “Em nói sính lễ bao nhiêu cơ?”Giang Lâm: “Mười nghìn đồng, bây giờ em chỉ có nhiêu đây thôi nhưng em còn có một căn nhà đứng tên em nữa, sau khi kết hôn em sẽ chuyển giao cho Du Du đứng tên căn nhà.”Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi vô cùng ngạc nhiên.Mười! Nghìn! Đồng!Đầu năm nay trên cả nước chẳng có được bao nhiêu nhà có được mười mấy nghìn đồng.Giang Lâm trẻ tuổi mà đã có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, thậm chí còn dùng toàn bộ để làm sính lễ.Trong lòng Bạch Gia Dương không biết nên cảm thấy dễ chịu hay cảm thấy đau lòng nữa.
Điều này cũng giải thích lý do tại sao Từ Ánh Chi lại bị gã ta đe dọa.
Do vụ án lần này vô cùng nghiêm trọng, bên trên lo rằng sẽ khiến xã hội hoang mang và chấn động, thế nên sau khi điều tra chi tiết xong cũng không công bố ra bên ngoài, đồng thời nhanh chóng thực thi xử tử bằng s.ú.n.g đối với cặp anh em Cầu Tiêu Hành và Cầu Tiêu Ảnh.
Một ngày trước khi Cầu Tiêu Hành bị xử tử bằng súng, gã ta đã đưa ra một yêu cầu với Nguy Hán Nghị: “Tôi muốn gặp đồng chí Bạch.”
Nguy Hán Nghị nở nụ cười: “Mày muốn có cái cứt ý! Tao khuyên mày nên ngậm miệng lại, khỏi phải c.h.ế.t tới nơi còn bị người ta đánh!”
Bạch Du cũng không biết chuyện này, vì một ngày trước, cô, Giang Lâm, anh cả của cô và chị Ánh Chi đã ngồi xe lửa trở về thủ đô.
Anh cả của cô và chị Ánh Chi quyết định trở về thủ đô, sau này sẽ không bao giờ quay lại thành phố Quảng đau lòng đó nữa.
Trạng thái tinh thần của chị Ánh Chi vẫn không ổn như trước, may là anh cả của cô vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy.
Cô tin chắc rằng hai người sẽ vượt qua cửa ải này.
***
Ba ngày sau, bốn người đã về tới thủ đô.
Hai người đàn ông là Giang Lâm và Bạch Gia Dương xách hành lý, còn Bạch Du thì nắm tay chị Ánh Chi đi theo đoàn người ra khỏi ga xe lửa.
Bạch Du vốn định ngồi tàu điện, hoặc ngồi xe buýt để về thật nhanh, ai ngờ vừa mới ra khỏi ga tàu lửa, cô đã thấy ven đường đậu một chiếc xe con Hồng Kỳ, khiến mọi người xung quanh nhìn chăm chú nhiều lần.
Bạch Du cảm thấy chiếc xe con kia khá quen mắt, không chờ cô lên tiếng thì cửa sổ xe đã được quay xuống, chú Vương ngồi ở vị trí tài xế vẫy tay với bọn cô.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Lâm: “Chuyện gì vậy…?”
Giang Lâm: “Trước khi lên xe anh đã gọi điện cho ông nội, để cho ông nội sắp xếp chú Vương tới đón chúng ta, chúng ta về lấy sổ hộ khẩu trước, sau đó đi làm sổ chứng nhận.”
Bạch Du trợn to mắt: “Cần… Gấp như vậy không?”
Bây giờ chỉ vừa mới về tới thủ đô, chờ hai ba ngày nữa mọi người nghỉ ngơi xong thì cũng không trễ.
Hai người Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi cũng bị sự “Gấp gáp” của Giang Lâm làm khiếp sợ.
Bạch Gia Dương: “Du Du nói đúng đấy, không cần phải gấp gáp như vậy đâu, vả lại cha anh vẫn chưa biết chuyện các em muốn kết hôn, nên nói với cha một tiếng thì sẽ tốt hơn.”
Còn sính lễ đồ nữa.
Trước đó bởi vì chuyện của Ánh Chi nên anh ấy không có tâm tư để suy nghĩ chuyện này, bây giờ nghĩ kỹ lại thì cảm thấy thực sự quá hời cho Giang Lâm.
Giang Lâm: “Để tránh đêm dài lắm mộng, nay làm sổ chứng nhận là tốt nhất, còn phía cha em thì em sẽ giải thích sau với cha.”
Cha em…
Bạch Gia Dương nghe thấy cách gọi này, khóe miệng anh ấy co giật vài cái: “Dù vậy cũng không thể sơ sài như thế được, còn sính lễ nữa…”
Anh ấy còn chưa nói dứt câu, Giang Lâm đã lên tiếng cắt ngang: “Máy thu thanh, xe đạp, máy khâu và đồng hồ đeo tay, thêm sính lễ mười nghìn đồng nữa.”
Mười nghìn đồng, ngàn dặm mới có một.
Bạch Du rùng mình, khuôn mặt không khỏi nóng lên.
Chẳng qua là khi Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi nghe thấy con số này, suýt chút nữa là đã rớt cằm xuống đất.
Bạch Gia Dương không dám tin, anh ấy hỏi lại một lần nữa: “Em nói sính lễ bao nhiêu cơ?”
Giang Lâm: “Mười nghìn đồng, bây giờ em chỉ có nhiêu đây thôi nhưng em còn có một căn nhà đứng tên em nữa, sau khi kết hôn em sẽ chuyển giao cho Du Du đứng tên căn nhà.”
Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi vô cùng ngạc nhiên.
Mười! Nghìn! Đồng!
Đầu năm nay trên cả nước chẳng có được bao nhiêu nhà có được mười mấy nghìn đồng.
Giang Lâm trẻ tuổi mà đã có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, thậm chí còn dùng toàn bộ để làm sính lễ.
Trong lòng Bạch Gia Dương không biết nên cảm thấy dễ chịu hay cảm thấy đau lòng nữa.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Điều này cũng giải thích lý do tại sao Từ Ánh Chi lại bị gã ta đe dọa.Do vụ án lần này vô cùng nghiêm trọng, bên trên lo rằng sẽ khiến xã hội hoang mang và chấn động, thế nên sau khi điều tra chi tiết xong cũng không công bố ra bên ngoài, đồng thời nhanh chóng thực thi xử tử bằng s.ú.n.g đối với cặp anh em Cầu Tiêu Hành và Cầu Tiêu Ảnh.Một ngày trước khi Cầu Tiêu Hành bị xử tử bằng súng, gã ta đã đưa ra một yêu cầu với Nguy Hán Nghị: “Tôi muốn gặp đồng chí Bạch.”Nguy Hán Nghị nở nụ cười: “Mày muốn có cái cứt ý! Tao khuyên mày nên ngậm miệng lại, khỏi phải c.h.ế.t tới nơi còn bị người ta đánh!”Bạch Du cũng không biết chuyện này, vì một ngày trước, cô, Giang Lâm, anh cả của cô và chị Ánh Chi đã ngồi xe lửa trở về thủ đô.Anh cả của cô và chị Ánh Chi quyết định trở về thủ đô, sau này sẽ không bao giờ quay lại thành phố Quảng đau lòng đó nữa.Trạng thái tinh thần của chị Ánh Chi vẫn không ổn như trước, may là anh cả của cô vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy.Cô tin chắc rằng hai người sẽ vượt qua cửa ải này.***Ba ngày sau, bốn người đã về tới thủ đô.Hai người đàn ông là Giang Lâm và Bạch Gia Dương xách hành lý, còn Bạch Du thì nắm tay chị Ánh Chi đi theo đoàn người ra khỏi ga xe lửa.Bạch Du vốn định ngồi tàu điện, hoặc ngồi xe buýt để về thật nhanh, ai ngờ vừa mới ra khỏi ga tàu lửa, cô đã thấy ven đường đậu một chiếc xe con Hồng Kỳ, khiến mọi người xung quanh nhìn chăm chú nhiều lần.Bạch Du cảm thấy chiếc xe con kia khá quen mắt, không chờ cô lên tiếng thì cửa sổ xe đã được quay xuống, chú Vương ngồi ở vị trí tài xế vẫy tay với bọn cô.Cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Lâm: “Chuyện gì vậy…?”Giang Lâm: “Trước khi lên xe anh đã gọi điện cho ông nội, để cho ông nội sắp xếp chú Vương tới đón chúng ta, chúng ta về lấy sổ hộ khẩu trước, sau đó đi làm sổ chứng nhận.”Bạch Du trợn to mắt: “Cần… Gấp như vậy không?”Bây giờ chỉ vừa mới về tới thủ đô, chờ hai ba ngày nữa mọi người nghỉ ngơi xong thì cũng không trễ.Hai người Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi cũng bị sự “Gấp gáp” của Giang Lâm làm khiếp sợ.Bạch Gia Dương: “Du Du nói đúng đấy, không cần phải gấp gáp như vậy đâu, vả lại cha anh vẫn chưa biết chuyện các em muốn kết hôn, nên nói với cha một tiếng thì sẽ tốt hơn.”Còn sính lễ đồ nữa.Trước đó bởi vì chuyện của Ánh Chi nên anh ấy không có tâm tư để suy nghĩ chuyện này, bây giờ nghĩ kỹ lại thì cảm thấy thực sự quá hời cho Giang Lâm.Giang Lâm: “Để tránh đêm dài lắm mộng, nay làm sổ chứng nhận là tốt nhất, còn phía cha em thì em sẽ giải thích sau với cha.”Cha em…Bạch Gia Dương nghe thấy cách gọi này, khóe miệng anh ấy co giật vài cái: “Dù vậy cũng không thể sơ sài như thế được, còn sính lễ nữa…”Anh ấy còn chưa nói dứt câu, Giang Lâm đã lên tiếng cắt ngang: “Máy thu thanh, xe đạp, máy khâu và đồng hồ đeo tay, thêm sính lễ mười nghìn đồng nữa.”Mười nghìn đồng, ngàn dặm mới có một.Bạch Du rùng mình, khuôn mặt không khỏi nóng lên.Chẳng qua là khi Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi nghe thấy con số này, suýt chút nữa là đã rớt cằm xuống đất.Bạch Gia Dương không dám tin, anh ấy hỏi lại một lần nữa: “Em nói sính lễ bao nhiêu cơ?”Giang Lâm: “Mười nghìn đồng, bây giờ em chỉ có nhiêu đây thôi nhưng em còn có một căn nhà đứng tên em nữa, sau khi kết hôn em sẽ chuyển giao cho Du Du đứng tên căn nhà.”Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi vô cùng ngạc nhiên.Mười! Nghìn! Đồng!Đầu năm nay trên cả nước chẳng có được bao nhiêu nhà có được mười mấy nghìn đồng.Giang Lâm trẻ tuổi mà đã có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, thậm chí còn dùng toàn bộ để làm sính lễ.Trong lòng Bạch Gia Dương không biết nên cảm thấy dễ chịu hay cảm thấy đau lòng nữa.