"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 242: Chương 242
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Tinh thần của mọi người không khỏi trở nên phấn chấn, đều nhìn về phía cửa.Một lúc sau, một trận tiếng bước chân truyền từ xa tới, mọi người nhìn chằm chằm về phía cửa, đôi mắt không chớp lấy một lần.Chẳng mấy chốc, bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Giang Lâm đã xuất hiện ở cửa ra vào trước tiên.Anh nhìn thoáng qua mọi người trong căn phòng đông nghịt, nghiêng người nắm lấy bàn tay của người sau lưng: “Chúng ta vào thôi.”“Ừ.”Phía sau anh truyền tới tiếng đáp lời.Mọi người cảm thấy giọng nói này có chút quen tai nhưng chỉ có một từ nên mọi người không nghe rõ lắm, bởi vậy cũng không nghĩ quá nhiều,Chỉ một giây sau, ánh mắt của mọi người trợn lớn.Bời vì người được Giang Lâm nắm tay không phải ai khác, mà là Bạch Du.Mọi người kiểu cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.Cả người Lâu Tú Anh cứng đờ, không dám nhìn mặt Giang Khải.Chuyện bà ta sợ nhất đã xảy ra.Thế mà người Giang Khải cưới thực sự là Bạch Du!Lần trước Bạch Du giải trừ hôn ước với Giang Khải trước mặt mọi người cũng đủ mất thể diện rồi, không ngờ rằng cô vẫn còn chiêu cuối, ngoảnh đầu lại đã gả cho anh trai ruột của Giang Khải!Chắc chắn là cô đang cố ý rồi!Giang Vũ cũng ngây ra, không dám tin vào mắt mình.Anh ta nhìn về phía Bạch Du, chỉ nhìn thấy cô nhìn về phía Giang Lâm, trong mắt chỉ có bóng dáng của Giang Lâm, không có sự tồn tại của anh ta.Anh ta có ý theo đuổi Bạch Du, không chỉ vì cưới cô sẽ có lợi ích, phần lớn là cô làm nổi lên sự thích thú của anh ta.Từ trước tới giờ anh ta không biết rằng, thì ra cô lại xinh đẹp như vậy.Nhưng anh ta còn chưa kịp triển khai theo đuổi thì anh ta đã bị phái tới Hà Nam để bồi dưỡng.Khoan đã, cấp trên La Hoằng Huân của anh ta cũng là cậu ruột của Giang Lâm.Chẳng lẽ nào…Giang Vũ lập tức nhìn về phía Giang Lâm, dường như anh cảm nhận được nên cũng nhìn về phía anh ta.Chỉ trong chốc lát, Giang Vũ đã biết.Anh ta bị tính kế!Anh ta bị anh ba nẫng tay trên!Đáng ghét!Giang Vũ siết chặt nắm đấm, cúi đầu buồn bực như bị người nào đó đánh một gậy, trong lòng cảm thấy buồn phiền.Chẳng qua sắc mặt khó coi nhất thuộc về Giang Khải.Anh ta không dám tin nhìn Giang Lâm, sau nhìn Bạch Du, mở to miệng nhìn, sắc mặt đen rồi lại trắng, trắng rồi lại đen, giống như được nhuộm màu.Vừa rồi anh ta còn thề son sắt rằng chắc chắn cô và anh sẽ không làm chuyện phản bội anh ta, kết quả thực sự lại vả mạnh vào mặt anh ta.Giang Lâm và Bạch Du!Bạch Du và Giang Lâm!Thế nên người anh ta nhìn thấy vào chạng vạng tối tới cục dân chính là Bạch Du, anh ba của anh ta ôm Bạch Du bước ra khỏi cục dân chính!Chuyện này giống như một lưỡi dao, đ.â.m mạnh vào trái tim Giang Khải.Bạch Du ở xa nhìn về phía Giang Khải, nhìn vẻ mặt không dám tin của anh ta, nhìn vẻ mặt oán giận của anh ta, nhìn vẻ mặt tổn thương của anh ta, như đang ăn dưa hấu ướp lạnh vào mùa hè nóng bức, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sung sướng.Đời trước khi nhìn thấy anh ta và Tần Tâm Hủy ở bên nhau, vẻ mặt cô cũng như thế, bây giờ đổi lại cho nhau, vô cùng công bằng.Khi nhìn thấy khóe miệng giương lên của Bạch Du, trong đầu Giang Khải vang lên một tiếng “Bùm”, cảm giác tức giận tràn lan khắp cả người, gân xanh ở cái trán và nắm đ.ấ.m nổi lên: “Các người! Các người giỏi lắm! Các người! Các người không làm tôi thất vọng!”Một người là người luôn miệng nói thích anh ta.Một người là anh em cùng cha cùng mẹ của anh!Hai phần phản bội, hai phần mất thể diện!Anh ta rất căm hận!Đúng lúc này, ông Giang bước ra khỏi phòng làm việc, thấy Giang Lâm và Bạch Du đã tới, vội ngoắc tay và nói: “Tất cả vào đi.”Giang Lâm nắm tay Bạch Du, bước vào nhà họ Giang trong ánh mắt của mọi người.
Tinh thần của mọi người không khỏi trở nên phấn chấn, đều nhìn về phía cửa.
Một lúc sau, một trận tiếng bước chân truyền từ xa tới, mọi người nhìn chằm chằm về phía cửa, đôi mắt không chớp lấy một lần.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Giang Lâm đã xuất hiện ở cửa ra vào trước tiên.
Anh nhìn thoáng qua mọi người trong căn phòng đông nghịt, nghiêng người nắm lấy bàn tay của người sau lưng: “Chúng ta vào thôi.”
“Ừ.”
Phía sau anh truyền tới tiếng đáp lời.
Mọi người cảm thấy giọng nói này có chút quen tai nhưng chỉ có một từ nên mọi người không nghe rõ lắm, bởi vậy cũng không nghĩ quá nhiều,
Chỉ một giây sau, ánh mắt của mọi người trợn lớn.
Bời vì người được Giang Lâm nắm tay không phải ai khác, mà là Bạch Du.
Mọi người kiểu cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Cả người Lâu Tú Anh cứng đờ, không dám nhìn mặt Giang Khải.
Chuyện bà ta sợ nhất đã xảy ra.
Thế mà người Giang Khải cưới thực sự là Bạch Du!
Lần trước Bạch Du giải trừ hôn ước với Giang Khải trước mặt mọi người cũng đủ mất thể diện rồi, không ngờ rằng cô vẫn còn chiêu cuối, ngoảnh đầu lại đã gả cho anh trai ruột của Giang Khải!
Chắc chắn là cô đang cố ý rồi!
Giang Vũ cũng ngây ra, không dám tin vào mắt mình.
Anh ta nhìn về phía Bạch Du, chỉ nhìn thấy cô nhìn về phía Giang Lâm, trong mắt chỉ có bóng dáng của Giang Lâm, không có sự tồn tại của anh ta.
Anh ta có ý theo đuổi Bạch Du, không chỉ vì cưới cô sẽ có lợi ích, phần lớn là cô làm nổi lên sự thích thú của anh ta.
Từ trước tới giờ anh ta không biết rằng, thì ra cô lại xinh đẹp như vậy.
Nhưng anh ta còn chưa kịp triển khai theo đuổi thì anh ta đã bị phái tới Hà Nam để bồi dưỡng.
Khoan đã, cấp trên La Hoằng Huân của anh ta cũng là cậu ruột của Giang Lâm.
Chẳng lẽ nào…
Giang Vũ lập tức nhìn về phía Giang Lâm, dường như anh cảm nhận được nên cũng nhìn về phía anh ta.
Chỉ trong chốc lát, Giang Vũ đã biết.
Anh ta bị tính kế!
Anh ta bị anh ba nẫng tay trên!
Đáng ghét!
Giang Vũ siết chặt nắm đấm, cúi đầu buồn bực như bị người nào đó đánh một gậy, trong lòng cảm thấy buồn phiền.
Chẳng qua sắc mặt khó coi nhất thuộc về Giang Khải.
Anh ta không dám tin nhìn Giang Lâm, sau nhìn Bạch Du, mở to miệng nhìn, sắc mặt đen rồi lại trắng, trắng rồi lại đen, giống như được nhuộm màu.
Vừa rồi anh ta còn thề son sắt rằng chắc chắn cô và anh sẽ không làm chuyện phản bội anh ta, kết quả thực sự lại vả mạnh vào mặt anh ta.
Giang Lâm và Bạch Du!
Bạch Du và Giang Lâm!
Thế nên người anh ta nhìn thấy vào chạng vạng tối tới cục dân chính là Bạch Du, anh ba của anh ta ôm Bạch Du bước ra khỏi cục dân chính!
Chuyện này giống như một lưỡi dao, đ.â.m mạnh vào trái tim Giang Khải.
Bạch Du ở xa nhìn về phía Giang Khải, nhìn vẻ mặt không dám tin của anh ta, nhìn vẻ mặt oán giận của anh ta, nhìn vẻ mặt tổn thương của anh ta, như đang ăn dưa hấu ướp lạnh vào mùa hè nóng bức, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sung sướng.
Đời trước khi nhìn thấy anh ta và Tần Tâm Hủy ở bên nhau, vẻ mặt cô cũng như thế, bây giờ đổi lại cho nhau, vô cùng công bằng.
Khi nhìn thấy khóe miệng giương lên của Bạch Du, trong đầu Giang Khải vang lên một tiếng “Bùm”, cảm giác tức giận tràn lan khắp cả người, gân xanh ở cái trán và nắm đ.ấ.m nổi lên: “Các người! Các người giỏi lắm! Các người! Các người không làm tôi thất vọng!”
Một người là người luôn miệng nói thích anh ta.
Một người là anh em cùng cha cùng mẹ của anh!
Hai phần phản bội, hai phần mất thể diện!
Anh ta rất căm hận!
Đúng lúc này, ông Giang bước ra khỏi phòng làm việc, thấy Giang Lâm và Bạch Du đã tới, vội ngoắc tay và nói: “Tất cả vào đi.”
Giang Lâm nắm tay Bạch Du, bước vào nhà họ Giang trong ánh mắt của mọi người.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Tinh thần của mọi người không khỏi trở nên phấn chấn, đều nhìn về phía cửa.Một lúc sau, một trận tiếng bước chân truyền từ xa tới, mọi người nhìn chằm chằm về phía cửa, đôi mắt không chớp lấy một lần.Chẳng mấy chốc, bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Giang Lâm đã xuất hiện ở cửa ra vào trước tiên.Anh nhìn thoáng qua mọi người trong căn phòng đông nghịt, nghiêng người nắm lấy bàn tay của người sau lưng: “Chúng ta vào thôi.”“Ừ.”Phía sau anh truyền tới tiếng đáp lời.Mọi người cảm thấy giọng nói này có chút quen tai nhưng chỉ có một từ nên mọi người không nghe rõ lắm, bởi vậy cũng không nghĩ quá nhiều,Chỉ một giây sau, ánh mắt của mọi người trợn lớn.Bời vì người được Giang Lâm nắm tay không phải ai khác, mà là Bạch Du.Mọi người kiểu cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.Cả người Lâu Tú Anh cứng đờ, không dám nhìn mặt Giang Khải.Chuyện bà ta sợ nhất đã xảy ra.Thế mà người Giang Khải cưới thực sự là Bạch Du!Lần trước Bạch Du giải trừ hôn ước với Giang Khải trước mặt mọi người cũng đủ mất thể diện rồi, không ngờ rằng cô vẫn còn chiêu cuối, ngoảnh đầu lại đã gả cho anh trai ruột của Giang Khải!Chắc chắn là cô đang cố ý rồi!Giang Vũ cũng ngây ra, không dám tin vào mắt mình.Anh ta nhìn về phía Bạch Du, chỉ nhìn thấy cô nhìn về phía Giang Lâm, trong mắt chỉ có bóng dáng của Giang Lâm, không có sự tồn tại của anh ta.Anh ta có ý theo đuổi Bạch Du, không chỉ vì cưới cô sẽ có lợi ích, phần lớn là cô làm nổi lên sự thích thú của anh ta.Từ trước tới giờ anh ta không biết rằng, thì ra cô lại xinh đẹp như vậy.Nhưng anh ta còn chưa kịp triển khai theo đuổi thì anh ta đã bị phái tới Hà Nam để bồi dưỡng.Khoan đã, cấp trên La Hoằng Huân của anh ta cũng là cậu ruột của Giang Lâm.Chẳng lẽ nào…Giang Vũ lập tức nhìn về phía Giang Lâm, dường như anh cảm nhận được nên cũng nhìn về phía anh ta.Chỉ trong chốc lát, Giang Vũ đã biết.Anh ta bị tính kế!Anh ta bị anh ba nẫng tay trên!Đáng ghét!Giang Vũ siết chặt nắm đấm, cúi đầu buồn bực như bị người nào đó đánh một gậy, trong lòng cảm thấy buồn phiền.Chẳng qua sắc mặt khó coi nhất thuộc về Giang Khải.Anh ta không dám tin nhìn Giang Lâm, sau nhìn Bạch Du, mở to miệng nhìn, sắc mặt đen rồi lại trắng, trắng rồi lại đen, giống như được nhuộm màu.Vừa rồi anh ta còn thề son sắt rằng chắc chắn cô và anh sẽ không làm chuyện phản bội anh ta, kết quả thực sự lại vả mạnh vào mặt anh ta.Giang Lâm và Bạch Du!Bạch Du và Giang Lâm!Thế nên người anh ta nhìn thấy vào chạng vạng tối tới cục dân chính là Bạch Du, anh ba của anh ta ôm Bạch Du bước ra khỏi cục dân chính!Chuyện này giống như một lưỡi dao, đ.â.m mạnh vào trái tim Giang Khải.Bạch Du ở xa nhìn về phía Giang Khải, nhìn vẻ mặt không dám tin của anh ta, nhìn vẻ mặt oán giận của anh ta, nhìn vẻ mặt tổn thương của anh ta, như đang ăn dưa hấu ướp lạnh vào mùa hè nóng bức, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sung sướng.Đời trước khi nhìn thấy anh ta và Tần Tâm Hủy ở bên nhau, vẻ mặt cô cũng như thế, bây giờ đổi lại cho nhau, vô cùng công bằng.Khi nhìn thấy khóe miệng giương lên của Bạch Du, trong đầu Giang Khải vang lên một tiếng “Bùm”, cảm giác tức giận tràn lan khắp cả người, gân xanh ở cái trán và nắm đ.ấ.m nổi lên: “Các người! Các người giỏi lắm! Các người! Các người không làm tôi thất vọng!”Một người là người luôn miệng nói thích anh ta.Một người là anh em cùng cha cùng mẹ của anh!Hai phần phản bội, hai phần mất thể diện!Anh ta rất căm hận!Đúng lúc này, ông Giang bước ra khỏi phòng làm việc, thấy Giang Lâm và Bạch Du đã tới, vội ngoắc tay và nói: “Tất cả vào đi.”Giang Lâm nắm tay Bạch Du, bước vào nhà họ Giang trong ánh mắt của mọi người.