Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 243: Chương 243

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Mọi người nhìn thấy dáng vẻ thân mật của bọn cô, từng người đều nhẫn nhịn, không dám thở mạnh.Giang Lâm và Bạch Du bước vào, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh ông Giang.Ông Giang liếc mắt nhìn từng người, đăc biệt nhìn về phía Giang Vũ và Giang Khải, cuối cùng ho khan một tiếng: “Nếu tất cả mọi người đều đã có mặt, cha có chuyện muốn thông báo.”Mọi người ngừng thở.Ông Giang: “Trước đây người quyết định hôn ước giữa nhà họ Giang và nhà họ Bạch là mẹ các con, cũng là bà nội của Giang Lâm, lấy một căn tứ hợp viện ở Vũ Nhi Hồ Đồng làm sính lễ. Trước khi bà ấy qua đời có nhấn mạnh một lần, cho dù sau này có là ai cưới Du Du đi nữa thì căn tứ hợp viện đó cũng thuộc về con bé, bây giờ Du Du và Giang Lâm đã làm sổ đăng ký kết hôn, vậy vài nữa cha cũng sẽ cho người chuyển căn tứ hợp viện đó sang tên của con bé.”Giang Khải: “...”Lâu Tú Anh: “...”Những người khác: “...”Trong vài giây, cả phòng khách im lắng tới mức nghe thấy tiếng kim rơi.Một căn tứ hợp viện ở Vũ Nhi Hồ Đồng!Đó không phải là nơi cứ có tiền là mua được, vả lại một căn tứ hợp viện không lên tới mười mấy nghìn thì cũng là mấy ngàn.TBCKhông nói tới đám Giang Khải và Lâu Tú Anh, ngay cả những người khác cũng không kiềm được mà cảm thấy ngưỡng mộ và ghen tỵ tới mức đỏ mắt.Tuy nhà họ Giang nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình, nhưng không phải người nào cũng xuất phát từ tứ hợp viện.Ngoài dòng một sống một mình trong căn tứ hợp viện ở Mạo Nhi Hồ Đồng thì những dòng khác đều sống trong nhà ở đại viện đơn vị, trong đó dòng năm là tệ nhất, sống trong một cái nhà ngang, ngay cả sân cũng không có.Bây giờ ông nội lại muốn lấy một căn tứ hợp viện ở Vũ Nhi Hồ Đồng làm sính lễ tặng cho Bạch Du, ai mà không đỏ mắt cho được? Quả nhiên, một giây sau đã có con chim đầu đàn nhảy ra ngoài: “Ông nội, con cháu nhà họ Giang chúng ta không có tứ hợp viện để mà sống, ông không thương chúng cháu, trái lại còn tặng cho người ngoài căn tứ hợp viện tốt như vậy, quả thực là khiến cho người ta thất vọng và đau lòng mà.”Nghe thấy Giang Hựu Hàm nói những lời này, Lâu Tú Anh ước có thể cởi giày nhét vào trong miệng cô ta.Sao cô ta dám nói những lời này?Không thấy tất cả mọi người đều câm miệng giả ngu à?Nhưng Giang Hựu Hàm không biết nỗi khổ trong lòng mẹ cô ta, trái lại còn nói: “Mẹ, mẹ kéo con lại làm gì? Lẽ nào con nói không đúng ư? Con không cam lòng đấy, tại sao lại tặng căn tứ hợp viện đó cho một người ngoài như Bạch Du chứ, lỡ như ngày nào đó chị ta và anh ba ly dị, chẳng phải căn tứ hợp viện đó sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay một người ngoài như chị ta à?”Vừa dứt câu, mọi người không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.Từng thấy kẻ ngu nhưng chưa thấy ai ngu như thế.Người ta vừa mới nhận sổ kết hôn, nó lại gọi người ta một tiếng người ngoài, còn nói nào mà lỡ như ngày nào đó các anh chị ly dị, dù có là ai cũng không thích nghe.Lâu Tú Anh tức giận tới mức ước có thể nhét cô ta lại vào bụng!Một câu đã đắc tội với ba người, rốt cuộc cô ta có ý đồ gì?Lẽ nào Giang Hựu Hàm cho rằng cô ta bước ra làm nũng thì ông nội sẽ cho cô ta một căn tứ hợp viện?Làm gì có mộng đẹp như vậy chứ!Giang Lâm nhìn về phía cô ta, ánh mắt lạnh lùng: “*****ên, Bạch Du không phải người ngoài, cô ấy là vợ của anh, thứ hai, chúng anh sẽ không ly dị.”Giang Hựu Hàm: “Em chưa có nói các anh sẽ ly dị ngay bây giờ mà, em chỉ nói lỡ như một ngày nào đó, chuyện tương lai đâu ai biết trước… Ư ư…”Mắt thấy ánh mắt Giang Lâm càng ngày càng lạnh lùng, Lâu Tú Anh không thể không ra tay giữ im lặng – Ra tay bịt miệng cô ta, sau đó kéo cô ta ra ngoài.

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ thân mật của bọn cô, từng người đều nhẫn nhịn, không dám thở mạnh.

Giang Lâm và Bạch Du bước vào, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh ông Giang.

Ông Giang liếc mắt nhìn từng người, đăc biệt nhìn về phía Giang Vũ và Giang Khải, cuối cùng ho khan một tiếng: “Nếu tất cả mọi người đều đã có mặt, cha có chuyện muốn thông báo.”

Mọi người ngừng thở.

Ông Giang: “Trước đây người quyết định hôn ước giữa nhà họ Giang và nhà họ Bạch là mẹ các con, cũng là bà nội của Giang Lâm, lấy một căn tứ hợp viện ở Vũ Nhi Hồ Đồng làm sính lễ. Trước khi bà ấy qua đời có nhấn mạnh một lần, cho dù sau này có là ai cưới Du Du đi nữa thì căn tứ hợp viện đó cũng thuộc về con bé, bây giờ Du Du và Giang Lâm đã làm sổ đăng ký kết hôn, vậy vài nữa cha cũng sẽ cho người chuyển căn tứ hợp viện đó sang tên của con bé.”

Giang Khải: “...”

Lâu Tú Anh: “...”

Những người khác: “...”

Trong vài giây, cả phòng khách im lắng tới mức nghe thấy tiếng kim rơi.

Một căn tứ hợp viện ở Vũ Nhi Hồ Đồng!

Đó không phải là nơi cứ có tiền là mua được, vả lại một căn tứ hợp viện không lên tới mười mấy nghìn thì cũng là mấy ngàn.

TBC

Không nói tới đám Giang Khải và Lâu Tú Anh, ngay cả những người khác cũng không kiềm được mà cảm thấy ngưỡng mộ và ghen tỵ tới mức đỏ mắt.

Tuy nhà họ Giang nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình, nhưng không phải người nào cũng xuất phát từ tứ hợp viện.

Ngoài dòng một sống một mình trong căn tứ hợp viện ở Mạo Nhi Hồ Đồng thì những dòng khác đều sống trong nhà ở đại viện đơn vị, trong đó dòng năm là tệ nhất, sống trong một cái nhà ngang, ngay cả sân cũng không có.

Bây giờ ông nội lại muốn lấy một căn tứ hợp viện ở Vũ Nhi Hồ Đồng làm sính lễ tặng cho Bạch Du, ai mà không đỏ mắt cho được?

 

Quả nhiên, một giây sau đã có con chim đầu đàn nhảy ra ngoài: “Ông nội, con cháu nhà họ Giang chúng ta không có tứ hợp viện để mà sống, ông không thương chúng cháu, trái lại còn tặng cho người ngoài căn tứ hợp viện tốt như vậy, quả thực là khiến cho người ta thất vọng và đau lòng mà.”

Nghe thấy Giang Hựu Hàm nói những lời này, Lâu Tú Anh ước có thể cởi giày nhét vào trong miệng cô ta.

Sao cô ta dám nói những lời này?

Không thấy tất cả mọi người đều câm miệng giả ngu à?

Nhưng Giang Hựu Hàm không biết nỗi khổ trong lòng mẹ cô ta, trái lại còn nói: “Mẹ, mẹ kéo con lại làm gì? Lẽ nào con nói không đúng ư? Con không cam lòng đấy, tại sao lại tặng căn tứ hợp viện đó cho một người ngoài như Bạch Du chứ, lỡ như ngày nào đó chị ta và anh ba ly dị, chẳng phải căn tứ hợp viện đó sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay một người ngoài như chị ta à?”

Vừa dứt câu, mọi người không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Từng thấy kẻ ngu nhưng chưa thấy ai ngu như thế.

Người ta vừa mới nhận sổ kết hôn, nó lại gọi người ta một tiếng người ngoài, còn nói nào mà lỡ như ngày nào đó các anh chị ly dị, dù có là ai cũng không thích nghe.

Lâu Tú Anh tức giận tới mức ước có thể nhét cô ta lại vào bụng!

Một câu đã đắc tội với ba người, rốt cuộc cô ta có ý đồ gì?

Lẽ nào Giang Hựu Hàm cho rằng cô ta bước ra làm nũng thì ông nội sẽ cho cô ta một căn tứ hợp viện?

Làm gì có mộng đẹp như vậy chứ!

Giang Lâm nhìn về phía cô ta, ánh mắt lạnh lùng: “*****ên, Bạch Du không phải người ngoài, cô ấy là vợ của anh, thứ hai, chúng anh sẽ không ly dị.”

Giang Hựu Hàm: “Em chưa có nói các anh sẽ ly dị ngay bây giờ mà, em chỉ nói lỡ như một ngày nào đó, chuyện tương lai đâu ai biết trước… Ư ư…”

Mắt thấy ánh mắt Giang Lâm càng ngày càng lạnh lùng, Lâu Tú Anh không thể không ra tay giữ im lặng – Ra tay bịt miệng cô ta, sau đó kéo cô ta ra ngoài.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Mọi người nhìn thấy dáng vẻ thân mật của bọn cô, từng người đều nhẫn nhịn, không dám thở mạnh.Giang Lâm và Bạch Du bước vào, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh ông Giang.Ông Giang liếc mắt nhìn từng người, đăc biệt nhìn về phía Giang Vũ và Giang Khải, cuối cùng ho khan một tiếng: “Nếu tất cả mọi người đều đã có mặt, cha có chuyện muốn thông báo.”Mọi người ngừng thở.Ông Giang: “Trước đây người quyết định hôn ước giữa nhà họ Giang và nhà họ Bạch là mẹ các con, cũng là bà nội của Giang Lâm, lấy một căn tứ hợp viện ở Vũ Nhi Hồ Đồng làm sính lễ. Trước khi bà ấy qua đời có nhấn mạnh một lần, cho dù sau này có là ai cưới Du Du đi nữa thì căn tứ hợp viện đó cũng thuộc về con bé, bây giờ Du Du và Giang Lâm đã làm sổ đăng ký kết hôn, vậy vài nữa cha cũng sẽ cho người chuyển căn tứ hợp viện đó sang tên của con bé.”Giang Khải: “...”Lâu Tú Anh: “...”Những người khác: “...”Trong vài giây, cả phòng khách im lắng tới mức nghe thấy tiếng kim rơi.Một căn tứ hợp viện ở Vũ Nhi Hồ Đồng!Đó không phải là nơi cứ có tiền là mua được, vả lại một căn tứ hợp viện không lên tới mười mấy nghìn thì cũng là mấy ngàn.TBCKhông nói tới đám Giang Khải và Lâu Tú Anh, ngay cả những người khác cũng không kiềm được mà cảm thấy ngưỡng mộ và ghen tỵ tới mức đỏ mắt.Tuy nhà họ Giang nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình, nhưng không phải người nào cũng xuất phát từ tứ hợp viện.Ngoài dòng một sống một mình trong căn tứ hợp viện ở Mạo Nhi Hồ Đồng thì những dòng khác đều sống trong nhà ở đại viện đơn vị, trong đó dòng năm là tệ nhất, sống trong một cái nhà ngang, ngay cả sân cũng không có.Bây giờ ông nội lại muốn lấy một căn tứ hợp viện ở Vũ Nhi Hồ Đồng làm sính lễ tặng cho Bạch Du, ai mà không đỏ mắt cho được? Quả nhiên, một giây sau đã có con chim đầu đàn nhảy ra ngoài: “Ông nội, con cháu nhà họ Giang chúng ta không có tứ hợp viện để mà sống, ông không thương chúng cháu, trái lại còn tặng cho người ngoài căn tứ hợp viện tốt như vậy, quả thực là khiến cho người ta thất vọng và đau lòng mà.”Nghe thấy Giang Hựu Hàm nói những lời này, Lâu Tú Anh ước có thể cởi giày nhét vào trong miệng cô ta.Sao cô ta dám nói những lời này?Không thấy tất cả mọi người đều câm miệng giả ngu à?Nhưng Giang Hựu Hàm không biết nỗi khổ trong lòng mẹ cô ta, trái lại còn nói: “Mẹ, mẹ kéo con lại làm gì? Lẽ nào con nói không đúng ư? Con không cam lòng đấy, tại sao lại tặng căn tứ hợp viện đó cho một người ngoài như Bạch Du chứ, lỡ như ngày nào đó chị ta và anh ba ly dị, chẳng phải căn tứ hợp viện đó sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay một người ngoài như chị ta à?”Vừa dứt câu, mọi người không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.Từng thấy kẻ ngu nhưng chưa thấy ai ngu như thế.Người ta vừa mới nhận sổ kết hôn, nó lại gọi người ta một tiếng người ngoài, còn nói nào mà lỡ như ngày nào đó các anh chị ly dị, dù có là ai cũng không thích nghe.Lâu Tú Anh tức giận tới mức ước có thể nhét cô ta lại vào bụng!Một câu đã đắc tội với ba người, rốt cuộc cô ta có ý đồ gì?Lẽ nào Giang Hựu Hàm cho rằng cô ta bước ra làm nũng thì ông nội sẽ cho cô ta một căn tứ hợp viện?Làm gì có mộng đẹp như vậy chứ!Giang Lâm nhìn về phía cô ta, ánh mắt lạnh lùng: “*****ên, Bạch Du không phải người ngoài, cô ấy là vợ của anh, thứ hai, chúng anh sẽ không ly dị.”Giang Hựu Hàm: “Em chưa có nói các anh sẽ ly dị ngay bây giờ mà, em chỉ nói lỡ như một ngày nào đó, chuyện tương lai đâu ai biết trước… Ư ư…”Mắt thấy ánh mắt Giang Lâm càng ngày càng lạnh lùng, Lâu Tú Anh không thể không ra tay giữ im lặng – Ra tay bịt miệng cô ta, sau đó kéo cô ta ra ngoài.

Chương 243: Chương 243