Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 292: Chương 292

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Vì lúc này cả người Tần Chính Nhân run rẩy cái như sàng, mặt tái nhợt: "Các người... Các người đừng nói bậy, em trai tôi tự sát, có liên quan gì đến tôi!"Một đồng chí cảnh sát khác nghe vậy, cười khẩy: "Chúng tôi nói vụ án mạng đó liên quan đến em trai bà lúc nào, Tần Ngạn Thành? Bà đây là tự nhận tội!"Máu trên mặt Tần Chính Nhân như bị rút cạn: "..."Đồng chí cảnh sát đang trói tay Tần Chính Nhân kéo bà ta dậy khỏi mặt đất, sau đó lấy còng tay từ người ra còng tay bà ta: "Đi thôi, bây giờ về đồn cảnh sát với chúng tôi."Chân Tần Chính Nhân mềm nhũn như kẹo bông.Trong lúc hoảng loạn, bà ta nhìn thấy Bạch Gia Dương đang sững sờ, lập tức khóc ròng nói: "Gia Dương, cứu mẹ, mẹ không g.i.ế.c người, Gia Dương con phải cứu mẹ!" Bạch Gia Dương nhìn mẹ, miệng há hốc, cuối cùng cũng không thốt được lời nào.Tần Chính Nhân còn muốn cầu cứu nhưng đồng chí cảnh sát không cho bà ta cơ hội, kéo người đi.Chờ hai đồng chí cảnh sát vừa đi, sân lặng ngắt như tờ vừa rồi giống như bị bỏ đi phong ấn, lập tức sôi trào lên."Trời ạ, chẳng lẽ Tần Chính Nhân thật sự g.i.ế.c người?""Đồng chí cảnh sát không nói cô ta g.i.ế.c người, chỉ nói cô ta có liên quan đến án mạng nhưng các anh xem dáng vẻ chột dạ của cô ta, chỉ sợ người không phải do cô ta giết, cô ta cũng trốn không thoát quan hệ.""Tôi không nghe lầm chứ, vừa rồi cô ta nói là em trai của cô ta, chính là cái người hai chân bị cắt cụt Tần Ngạn Thành sao?""Tôi có một suy đoán đáng sợ, chính là Tần Chính Nhân chăm sóc em trai cô ta nhiều năm như vậy, cảm thấy không kiên nhẫn, cho nên ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t em trai mình.""Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tuy Tần Chính Nhân ly hôn với Bạch Phi Bằng nhưng cô ta cũng là mẹ ruột của Bạch Du, nếu như Tần Chính Nhân thật sự g.i.ế.c người, nhà họ Giang còn cưới Bạch Du sao?"Vừa dứt lời, xung quanh yên tĩnh vài giây. Mọi ánh mắt đổ dồn về Bạch Du và Giang Lâm.Nhiều người cho rằng nhà họ Giang rất có thể sẽ hủy bỏ hôn ước vì chuyện này, dù sao đó là chuyện g.i.ế.c người, ai muốn cưới con gái của một kẻ g.i.ế.c người chứ?Cũng có người cho rằng nhà họ Giang là người tử tế, sẽ không hủy bỏ hôn lễ vào thời điểm này nhưng họ nghĩ rằng sau này Bạch Du sẽ không có ngày nào tốt đẹp.Vừa rồi còn vô cùng ghen tị với Bạch Du, giờ đây không khỏi thương cảm cho cô.Từ thiên đường xuống địa ngục, cũng chỉ như vậy thôi.Bạch Du cũng đáng thương, gặp phải một người mẹ như vậy, trước kia thiên vị chị họ cô, hôm đám cưới mẹ cô mặc quần áo trắng muốn làm loạn thì cũng thôi, lại còn gây ra chuyện g.i.ế.c người như vậy.Ngẫm lại liền cảm thấy thảm.Trái tim bà Bạch như bị đặt trên giá nướng, trong lòng ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà họ Tần.Bà muốn nói với Giang Lâm, Du Du nhà bà không giống với Tần Chính Nhân, Tần Chính Nhân là Tần Chính Nhân, Du Du là Du Du nhưng lời đến bên miệng bà lại không có cách nào nói tiếp.Lời này quá miễn cưỡng, mặc kệ bà phủ nhận thế nào cũng vô dụng, Tần Chính Nhân là mẹ ruột của Du Du, nếu Tần Chính Nhân thật sự g.i.ế.c người, Du Du, thậm chí nhà họ Bạch cũng sẽ bị ảnh hưởng.Nghĩ vậy, suýt nữa bà đã bật khóc.Du Du đáng thương của bà, sao lại gặp phải một người mẹ không đáng tin như vậy, cả đời chưa từng có được tình thương của mẹ cô, bây giờ lại bị mẹ cô liên lụy.Ánh mắt người của nhà họ Giang cũng đồng loạt dừng trên người Giang Lâm.Họ cũng không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển thành như vậy, lúc trước biết cha mẹ Bạch Du làm thủ tục ly hôn vào mấy ngày trước hôn lễ, họ đã cảm thấy vô cùng kỳ quái, không nghĩ tới còn có chuyện càng quá đáng hơn.Còn có người bắt đầu cảm thấy may mắn khi Bạch Du không nhìn trúng họ, bằng không lúc này thật không biết nên lựa chọn như thế nào mới tốt.

Vì lúc này cả người Tần Chính Nhân run rẩy cái như sàng, mặt tái nhợt: "Các người... Các người đừng nói bậy, em trai tôi tự sát, có liên quan gì đến tôi!"

Một đồng chí cảnh sát khác nghe vậy, cười khẩy: "Chúng tôi nói vụ án mạng đó liên quan đến em trai bà lúc nào, Tần Ngạn Thành? Bà đây là tự nhận tội!"

Máu trên mặt Tần Chính Nhân như bị rút cạn: "..."

Đồng chí cảnh sát đang trói tay Tần Chính Nhân kéo bà ta dậy khỏi mặt đất, sau đó lấy còng tay từ người ra còng tay bà ta: "Đi thôi, bây giờ về đồn cảnh sát với chúng tôi."

Chân Tần Chính Nhân mềm nhũn như kẹo bông.

Trong lúc hoảng loạn, bà ta nhìn thấy Bạch Gia Dương đang sững sờ, lập tức khóc ròng nói: "Gia Dương, cứu mẹ, mẹ không g.i.ế.c người, Gia Dương con phải cứu mẹ!"

 

Bạch Gia Dương nhìn mẹ, miệng há hốc, cuối cùng cũng không thốt được lời nào.

Tần Chính Nhân còn muốn cầu cứu nhưng đồng chí cảnh sát không cho bà ta cơ hội, kéo người đi.

Chờ hai đồng chí cảnh sát vừa đi, sân lặng ngắt như tờ vừa rồi giống như bị bỏ đi phong ấn, lập tức sôi trào lên.

"Trời ạ, chẳng lẽ Tần Chính Nhân thật sự g.i.ế.c người?"

"Đồng chí cảnh sát không nói cô ta g.i.ế.c người, chỉ nói cô ta có liên quan đến án mạng nhưng các anh xem dáng vẻ chột dạ của cô ta, chỉ sợ người không phải do cô ta giết, cô ta cũng trốn không thoát quan hệ."

"Tôi không nghe lầm chứ, vừa rồi cô ta nói là em trai của cô ta, chính là cái người hai chân bị cắt cụt Tần Ngạn Thành sao?"

"Tôi có một suy đoán đáng sợ, chính là Tần Chính Nhân chăm sóc em trai cô ta nhiều năm như vậy, cảm thấy không kiên nhẫn, cho nên ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t em trai mình."

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tuy Tần Chính Nhân ly hôn với Bạch Phi Bằng nhưng cô ta cũng là mẹ ruột của Bạch Du, nếu như Tần Chính Nhân thật sự g.i.ế.c người, nhà họ Giang còn cưới Bạch Du sao?"

Vừa dứt lời, xung quanh yên tĩnh vài giây.

 

Mọi ánh mắt đổ dồn về Bạch Du và Giang Lâm.

Nhiều người cho rằng nhà họ Giang rất có thể sẽ hủy bỏ hôn ước vì chuyện này, dù sao đó là chuyện g.i.ế.c người, ai muốn cưới con gái của một kẻ g.i.ế.c người chứ?

Cũng có người cho rằng nhà họ Giang là người tử tế, sẽ không hủy bỏ hôn lễ vào thời điểm này nhưng họ nghĩ rằng sau này Bạch Du sẽ không có ngày nào tốt đẹp.

Vừa rồi còn vô cùng ghen tị với Bạch Du, giờ đây không khỏi thương cảm cho cô.

Từ thiên đường xuống địa ngục, cũng chỉ như vậy thôi.

Bạch Du cũng đáng thương, gặp phải một người mẹ như vậy, trước kia thiên vị chị họ cô, hôm đám cưới mẹ cô mặc quần áo trắng muốn làm loạn thì cũng thôi, lại còn gây ra chuyện g.i.ế.c người như vậy.

Ngẫm lại liền cảm thấy thảm.

Trái tim bà Bạch như bị đặt trên giá nướng, trong lòng ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà họ Tần.

Bà muốn nói với Giang Lâm, Du Du nhà bà không giống với Tần Chính Nhân, Tần Chính Nhân là Tần Chính Nhân, Du Du là Du Du nhưng lời đến bên miệng bà lại không có cách nào nói tiếp.

Lời này quá miễn cưỡng, mặc kệ bà phủ nhận thế nào cũng vô dụng, Tần Chính Nhân là mẹ ruột của Du Du, nếu Tần Chính Nhân thật sự g.i.ế.c người, Du Du, thậm chí nhà họ Bạch cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nghĩ vậy, suýt nữa bà đã bật khóc.

Du Du đáng thương của bà, sao lại gặp phải một người mẹ không đáng tin như vậy, cả đời chưa từng có được tình thương của mẹ cô, bây giờ lại bị mẹ cô liên lụy.

Ánh mắt người của nhà họ Giang cũng đồng loạt dừng trên người Giang Lâm.

Họ cũng không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển thành như vậy, lúc trước biết cha mẹ Bạch Du làm thủ tục ly hôn vào mấy ngày trước hôn lễ, họ đã cảm thấy vô cùng kỳ quái, không nghĩ tới còn có chuyện càng quá đáng hơn.

Còn có người bắt đầu cảm thấy may mắn khi Bạch Du không nhìn trúng họ, bằng không lúc này thật không biết nên lựa chọn như thế nào mới tốt.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Vì lúc này cả người Tần Chính Nhân run rẩy cái như sàng, mặt tái nhợt: "Các người... Các người đừng nói bậy, em trai tôi tự sát, có liên quan gì đến tôi!"Một đồng chí cảnh sát khác nghe vậy, cười khẩy: "Chúng tôi nói vụ án mạng đó liên quan đến em trai bà lúc nào, Tần Ngạn Thành? Bà đây là tự nhận tội!"Máu trên mặt Tần Chính Nhân như bị rút cạn: "..."Đồng chí cảnh sát đang trói tay Tần Chính Nhân kéo bà ta dậy khỏi mặt đất, sau đó lấy còng tay từ người ra còng tay bà ta: "Đi thôi, bây giờ về đồn cảnh sát với chúng tôi."Chân Tần Chính Nhân mềm nhũn như kẹo bông.Trong lúc hoảng loạn, bà ta nhìn thấy Bạch Gia Dương đang sững sờ, lập tức khóc ròng nói: "Gia Dương, cứu mẹ, mẹ không g.i.ế.c người, Gia Dương con phải cứu mẹ!" Bạch Gia Dương nhìn mẹ, miệng há hốc, cuối cùng cũng không thốt được lời nào.Tần Chính Nhân còn muốn cầu cứu nhưng đồng chí cảnh sát không cho bà ta cơ hội, kéo người đi.Chờ hai đồng chí cảnh sát vừa đi, sân lặng ngắt như tờ vừa rồi giống như bị bỏ đi phong ấn, lập tức sôi trào lên."Trời ạ, chẳng lẽ Tần Chính Nhân thật sự g.i.ế.c người?""Đồng chí cảnh sát không nói cô ta g.i.ế.c người, chỉ nói cô ta có liên quan đến án mạng nhưng các anh xem dáng vẻ chột dạ của cô ta, chỉ sợ người không phải do cô ta giết, cô ta cũng trốn không thoát quan hệ.""Tôi không nghe lầm chứ, vừa rồi cô ta nói là em trai của cô ta, chính là cái người hai chân bị cắt cụt Tần Ngạn Thành sao?""Tôi có một suy đoán đáng sợ, chính là Tần Chính Nhân chăm sóc em trai cô ta nhiều năm như vậy, cảm thấy không kiên nhẫn, cho nên ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t em trai mình.""Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tuy Tần Chính Nhân ly hôn với Bạch Phi Bằng nhưng cô ta cũng là mẹ ruột của Bạch Du, nếu như Tần Chính Nhân thật sự g.i.ế.c người, nhà họ Giang còn cưới Bạch Du sao?"Vừa dứt lời, xung quanh yên tĩnh vài giây. Mọi ánh mắt đổ dồn về Bạch Du và Giang Lâm.Nhiều người cho rằng nhà họ Giang rất có thể sẽ hủy bỏ hôn ước vì chuyện này, dù sao đó là chuyện g.i.ế.c người, ai muốn cưới con gái của một kẻ g.i.ế.c người chứ?Cũng có người cho rằng nhà họ Giang là người tử tế, sẽ không hủy bỏ hôn lễ vào thời điểm này nhưng họ nghĩ rằng sau này Bạch Du sẽ không có ngày nào tốt đẹp.Vừa rồi còn vô cùng ghen tị với Bạch Du, giờ đây không khỏi thương cảm cho cô.Từ thiên đường xuống địa ngục, cũng chỉ như vậy thôi.Bạch Du cũng đáng thương, gặp phải một người mẹ như vậy, trước kia thiên vị chị họ cô, hôm đám cưới mẹ cô mặc quần áo trắng muốn làm loạn thì cũng thôi, lại còn gây ra chuyện g.i.ế.c người như vậy.Ngẫm lại liền cảm thấy thảm.Trái tim bà Bạch như bị đặt trên giá nướng, trong lòng ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà họ Tần.Bà muốn nói với Giang Lâm, Du Du nhà bà không giống với Tần Chính Nhân, Tần Chính Nhân là Tần Chính Nhân, Du Du là Du Du nhưng lời đến bên miệng bà lại không có cách nào nói tiếp.Lời này quá miễn cưỡng, mặc kệ bà phủ nhận thế nào cũng vô dụng, Tần Chính Nhân là mẹ ruột của Du Du, nếu Tần Chính Nhân thật sự g.i.ế.c người, Du Du, thậm chí nhà họ Bạch cũng sẽ bị ảnh hưởng.Nghĩ vậy, suýt nữa bà đã bật khóc.Du Du đáng thương của bà, sao lại gặp phải một người mẹ không đáng tin như vậy, cả đời chưa từng có được tình thương của mẹ cô, bây giờ lại bị mẹ cô liên lụy.Ánh mắt người của nhà họ Giang cũng đồng loạt dừng trên người Giang Lâm.Họ cũng không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển thành như vậy, lúc trước biết cha mẹ Bạch Du làm thủ tục ly hôn vào mấy ngày trước hôn lễ, họ đã cảm thấy vô cùng kỳ quái, không nghĩ tới còn có chuyện càng quá đáng hơn.Còn có người bắt đầu cảm thấy may mắn khi Bạch Du không nhìn trúng họ, bằng không lúc này thật không biết nên lựa chọn như thế nào mới tốt.

Chương 292: Chương 292