Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 293: Chương 293

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Giang Vũ cũng nhìn Giang Lâm đang đứng giữa đám đông, anh ta đang tự hỏi nếu đổi lại là mình, anh ta sẽ làm gì.Thực ra anh ta không quan tâm lắm đến ánh mắt của người khác, theo quan điểm của anh ta, người anh ta muốn cưới là Bạch Du, vậy gia đình cô như thế nào, không liên quan gì đến anh ta cả. Nhưng mà chưa chắc gia đình anh ta đã nghĩ vậy, đặc biệt là cha anh ta, chắc chắn sẽ vì vậy mà khinh thường người con dâu như vậy, thậm chí còn có thể bắt anh ta hủy hôn ước.Và tình cảnh của Giang Lâm cũng tương tự, gia đình nào cũng có một người cha độc đoán.Nói cách khác, cho dù Giang Lâm vẫn quyết tâm cưới Bạch Du, sau này Bạch Du cũng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp ở nhà chồng.Nghĩ đến đây, Giang Vũ quay đầu nhìn về phía Bạch Du.Ánh nắng xuyên qua những tán lá rậm rạp rọi xuống khuôn mặt trắng nõn nà của Bạch Du, khiến cho làn da của cô càng thêm trắng mịn như ngọc.Ngay khi mọi người nghĩ rằng Bạch Du sẽ phải chịu cảnh bi đát, Giang Lâm đã hành động.Anh sải bước dài tiến về phía Bạch Du.Giang Lâm vẫn mặc quân phục hải quân, oai phong lẫm liệt. Nếu nói có gì khác biệt so với bình thường, đó là n.g.ự.c anh có thêm một bông hoa cưới màu đỏ rực rỡ.Bông hoa cưới đỏ chói như vậy nếu được cài trên n.g.ự.c của những người đàn ông bình thường khác, có thể sẽ có vẻ hơi ngớ ngẩn nhưng khi được cài trên n.g.ự.c Giang Lâm, không những không lạc lõng mà còn mang một vẻ quyến rũ khó tả, kết hợp với đôi mắt đào hoa biết quyến rũ của anh càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.Bốn mắt nhìn nhau, âm thanh xung quanh như biến mất.Giữa đất trời, chỉ có người trước mắt.Trái tim Bạch Du đập thình thịch.Giang Lâm đi tới, lông mi dài rậm rũ xuống, giọng nói như mang vài phần lưu luyến: “Bạch Du, anh đến cưới em.”Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh, cảm động không thôi, cô khẽ gật đầu một cái: "Được.” Với tình hình lúc nãy, nếu là người đàn ông khác nói không chừng đã hủy hôn với cô ngay tại chỗ, không cần đám cưới mà đi thẳng đến cục dân chính để ly hôn.Nếu như Giang Lâm làm vậy, cô sẽ không trách anh. Tránh hại tìm lợi đó là lòng người, cũng là chuyện thường tình mà thôi.Chỉ là anh không chạy trốn, anh đi xuyên qua đám người đến trước mặt cô, nói với cô, Bạch Du, anh đến cưới em.Chỉ có vài từ đơn giản như vậy nhưng lại khiến cô có cảm giác như đã chờ đợi cả hai kiếp người.Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ kết hôn với người đàn ông này và nắm tay anh đi hết cuộc đời.Bạch Du mím môi, mặt đỏ bừng bừng.Trái tim bồn chồn của bà Bạch cũng đã từ từ bình ổn lại.Rốt cuộc bà cũng không khống chế không được nước mắt: "Giang Lâm, bà giao Du Du nhà bà cho cháu, về sau các cháu phải giúp đỡ lẫn nhau, đồng cam cộng khổ cùng nhau!"Bạch Du thấy bà nội khóc, mũi cũng không nhịn được chua xót: "Bà nội, chúng cháu sẽ tốt thôi, bà đừng khóc nữa."Thái Vọng Xuân bình thường nhận được rất nhiều điều tốt đẹp từ Bạch Du, nghe nói như thế, bà ấy vội vàng nói: "Bà Bạch, cô dâu nói đúng, ngày đại hỷ như vậy không nên khóc, phải vui vẻ hứng khởi mới đúng, bà xem chú rể và cô dâu xứng đôi biết bao, hai người đứng chung một chỗ giống như kim đồng ngọc nữ, ôi, đứa bé sau này sinh cũng sẽ đẹp lắm đấy, bà cứ chờ ôm chắt trai đi."Bà Bạch nghe vậy, vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, gật đầu thật mạnh: "Cô nói đúng, cô nói đúng, ngày đại hỷ như vậy nên vui vẻ."TBCNgười xung quanh cũng phảng phất như vừa tỉnh mộng, các lời chúc phúc cũng không cần tiền đều thi nhau tới.Bầu không khí bỗng chốc trở nên sôi động, mọi người chúc mừng cô dâu chú rể "sớm sinh quý tử", "răng long đầu bạc".Dưới sự mong chờ của bà Bạch, Giang Lâm nắm lấy tay Bạch Du, dìu cô lên xe hoa.Lâm Hướng Tuyết với vai trò phù dâu cũng theo lên xe.

Giang Vũ cũng nhìn Giang Lâm đang đứng giữa đám đông, anh ta đang tự hỏi nếu đổi lại là mình, anh ta sẽ làm gì.

Thực ra anh ta không quan tâm lắm đến ánh mắt của người khác, theo quan điểm của anh ta, người anh ta muốn cưới là Bạch Du, vậy gia đình cô như thế nào, không liên quan gì đến anh ta cả. Nhưng mà chưa chắc gia đình anh ta đã nghĩ vậy, đặc biệt là cha anh ta, chắc chắn sẽ vì vậy mà khinh thường người con dâu như vậy, thậm chí còn có thể bắt anh ta hủy hôn ước.

Và tình cảnh của Giang Lâm cũng tương tự, gia đình nào cũng có một người cha độc đoán.

Nói cách khác, cho dù Giang Lâm vẫn quyết tâm cưới Bạch Du, sau này Bạch Du cũng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp ở nhà chồng.

Nghĩ đến đây, Giang Vũ quay đầu nhìn về phía Bạch Du.

Ánh nắng xuyên qua những tán lá rậm rạp rọi xuống khuôn mặt trắng nõn nà của Bạch Du, khiến cho làn da của cô càng thêm trắng mịn như ngọc.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng Bạch Du sẽ phải chịu cảnh bi đát, Giang Lâm đã hành động.

Anh sải bước dài tiến về phía Bạch Du.

Giang Lâm vẫn mặc quân phục hải quân, oai phong lẫm liệt. Nếu nói có gì khác biệt so với bình thường, đó là n.g.ự.c anh có thêm một bông hoa cưới màu đỏ rực rỡ.

Bông hoa cưới đỏ chói như vậy nếu được cài trên n.g.ự.c của những người đàn ông bình thường khác, có thể sẽ có vẻ hơi ngớ ngẩn nhưng khi được cài trên n.g.ự.c Giang Lâm, không những không lạc lõng mà còn mang một vẻ quyến rũ khó tả, kết hợp với đôi mắt đào hoa biết quyến rũ của anh càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Bốn mắt nhìn nhau, âm thanh xung quanh như biến mất.

Giữa đất trời, chỉ có người trước mắt.

Trái tim Bạch Du đập thình thịch.

Giang Lâm đi tới, lông mi dài rậm rũ xuống, giọng nói như mang vài phần lưu luyến: “Bạch Du, anh đến cưới em.”

Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh, cảm động không thôi, cô khẽ gật đầu một cái: "Được.”

 

Với tình hình lúc nãy, nếu là người đàn ông khác nói không chừng đã hủy hôn với cô ngay tại chỗ, không cần đám cưới mà đi thẳng đến cục dân chính để ly hôn.

Nếu như Giang Lâm làm vậy, cô sẽ không trách anh. Tránh hại tìm lợi đó là lòng người, cũng là chuyện thường tình mà thôi.

Chỉ là anh không chạy trốn, anh đi xuyên qua đám người đến trước mặt cô, nói với cô, Bạch Du, anh đến cưới em.

Chỉ có vài từ đơn giản như vậy nhưng lại khiến cô có cảm giác như đã chờ đợi cả hai kiếp người.

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ kết hôn với người đàn ông này và nắm tay anh đi hết cuộc đời.

Bạch Du mím môi, mặt đỏ bừng bừng.

Trái tim bồn chồn của bà Bạch cũng đã từ từ bình ổn lại.

Rốt cuộc bà cũng không khống chế không được nước mắt: "Giang Lâm, bà giao Du Du nhà bà cho cháu, về sau các cháu phải giúp đỡ lẫn nhau, đồng cam cộng khổ cùng nhau!"

Bạch Du thấy bà nội khóc, mũi cũng không nhịn được chua xót: "Bà nội, chúng cháu sẽ tốt thôi, bà đừng khóc nữa."

Thái Vọng Xuân bình thường nhận được rất nhiều điều tốt đẹp từ Bạch Du, nghe nói như thế, bà ấy vội vàng nói: "Bà Bạch, cô dâu nói đúng, ngày đại hỷ như vậy không nên khóc, phải vui vẻ hứng khởi mới đúng, bà xem chú rể và cô dâu xứng đôi biết bao, hai người đứng chung một chỗ giống như kim đồng ngọc nữ, ôi, đứa bé sau này sinh cũng sẽ đẹp lắm đấy, bà cứ chờ ôm chắt trai đi."

Bà Bạch nghe vậy, vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, gật đầu thật mạnh: "Cô nói đúng, cô nói đúng, ngày đại hỷ như vậy nên vui vẻ."

TBC

Người xung quanh cũng phảng phất như vừa tỉnh mộng, các lời chúc phúc cũng không cần tiền đều thi nhau tới.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên sôi động, mọi người chúc mừng cô dâu chú rể "sớm sinh quý tử", "răng long đầu bạc".

Dưới sự mong chờ của bà Bạch, Giang Lâm nắm lấy tay Bạch Du, dìu cô lên xe hoa.

Lâm Hướng Tuyết với vai trò phù dâu cũng theo lên xe.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Giang Vũ cũng nhìn Giang Lâm đang đứng giữa đám đông, anh ta đang tự hỏi nếu đổi lại là mình, anh ta sẽ làm gì.Thực ra anh ta không quan tâm lắm đến ánh mắt của người khác, theo quan điểm của anh ta, người anh ta muốn cưới là Bạch Du, vậy gia đình cô như thế nào, không liên quan gì đến anh ta cả. Nhưng mà chưa chắc gia đình anh ta đã nghĩ vậy, đặc biệt là cha anh ta, chắc chắn sẽ vì vậy mà khinh thường người con dâu như vậy, thậm chí còn có thể bắt anh ta hủy hôn ước.Và tình cảnh của Giang Lâm cũng tương tự, gia đình nào cũng có một người cha độc đoán.Nói cách khác, cho dù Giang Lâm vẫn quyết tâm cưới Bạch Du, sau này Bạch Du cũng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp ở nhà chồng.Nghĩ đến đây, Giang Vũ quay đầu nhìn về phía Bạch Du.Ánh nắng xuyên qua những tán lá rậm rạp rọi xuống khuôn mặt trắng nõn nà của Bạch Du, khiến cho làn da của cô càng thêm trắng mịn như ngọc.Ngay khi mọi người nghĩ rằng Bạch Du sẽ phải chịu cảnh bi đát, Giang Lâm đã hành động.Anh sải bước dài tiến về phía Bạch Du.Giang Lâm vẫn mặc quân phục hải quân, oai phong lẫm liệt. Nếu nói có gì khác biệt so với bình thường, đó là n.g.ự.c anh có thêm một bông hoa cưới màu đỏ rực rỡ.Bông hoa cưới đỏ chói như vậy nếu được cài trên n.g.ự.c của những người đàn ông bình thường khác, có thể sẽ có vẻ hơi ngớ ngẩn nhưng khi được cài trên n.g.ự.c Giang Lâm, không những không lạc lõng mà còn mang một vẻ quyến rũ khó tả, kết hợp với đôi mắt đào hoa biết quyến rũ của anh càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.Bốn mắt nhìn nhau, âm thanh xung quanh như biến mất.Giữa đất trời, chỉ có người trước mắt.Trái tim Bạch Du đập thình thịch.Giang Lâm đi tới, lông mi dài rậm rũ xuống, giọng nói như mang vài phần lưu luyến: “Bạch Du, anh đến cưới em.”Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh, cảm động không thôi, cô khẽ gật đầu một cái: "Được.” Với tình hình lúc nãy, nếu là người đàn ông khác nói không chừng đã hủy hôn với cô ngay tại chỗ, không cần đám cưới mà đi thẳng đến cục dân chính để ly hôn.Nếu như Giang Lâm làm vậy, cô sẽ không trách anh. Tránh hại tìm lợi đó là lòng người, cũng là chuyện thường tình mà thôi.Chỉ là anh không chạy trốn, anh đi xuyên qua đám người đến trước mặt cô, nói với cô, Bạch Du, anh đến cưới em.Chỉ có vài từ đơn giản như vậy nhưng lại khiến cô có cảm giác như đã chờ đợi cả hai kiếp người.Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ kết hôn với người đàn ông này và nắm tay anh đi hết cuộc đời.Bạch Du mím môi, mặt đỏ bừng bừng.Trái tim bồn chồn của bà Bạch cũng đã từ từ bình ổn lại.Rốt cuộc bà cũng không khống chế không được nước mắt: "Giang Lâm, bà giao Du Du nhà bà cho cháu, về sau các cháu phải giúp đỡ lẫn nhau, đồng cam cộng khổ cùng nhau!"Bạch Du thấy bà nội khóc, mũi cũng không nhịn được chua xót: "Bà nội, chúng cháu sẽ tốt thôi, bà đừng khóc nữa."Thái Vọng Xuân bình thường nhận được rất nhiều điều tốt đẹp từ Bạch Du, nghe nói như thế, bà ấy vội vàng nói: "Bà Bạch, cô dâu nói đúng, ngày đại hỷ như vậy không nên khóc, phải vui vẻ hứng khởi mới đúng, bà xem chú rể và cô dâu xứng đôi biết bao, hai người đứng chung một chỗ giống như kim đồng ngọc nữ, ôi, đứa bé sau này sinh cũng sẽ đẹp lắm đấy, bà cứ chờ ôm chắt trai đi."Bà Bạch nghe vậy, vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, gật đầu thật mạnh: "Cô nói đúng, cô nói đúng, ngày đại hỷ như vậy nên vui vẻ."TBCNgười xung quanh cũng phảng phất như vừa tỉnh mộng, các lời chúc phúc cũng không cần tiền đều thi nhau tới.Bầu không khí bỗng chốc trở nên sôi động, mọi người chúc mừng cô dâu chú rể "sớm sinh quý tử", "răng long đầu bạc".Dưới sự mong chờ của bà Bạch, Giang Lâm nắm lấy tay Bạch Du, dìu cô lên xe hoa.Lâm Hướng Tuyết với vai trò phù dâu cũng theo lên xe.

Chương 293: Chương 293