"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 326: Chương 326
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bác sĩ Trịnh xua tay: “Không phải khách sáo, dù sao tôi cũng không giúp được gì.”Khi còn nhỏ, ông nội kể cho anh ấy nghe kiến thức về tâm lý học, anh ấy như đói như khát, tiếc rằng trong nước lại rớt phía sau trong phương diện này, mong sau này có thể từ từ chuyển biến.Giang Lâm ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Trịnh là đã nhìn thấy Bạch Gia Dương.Bạch Gia Dương nhìn anh, muốn nói lại thôi.Vừa nãy anh ấy đứng ở ngoài cửa nên đã nghe thấy toàn bộ những lời của bác sĩ Trịnh.Anh ấy không ngờ tình trạng bệnh của Du Du lại nghiêm trọng như vậy, anh ấy chợt nhớ khi còn nhỏ mỗi lần Du Du ra khỏi ngăn tủ, dáng vẻ như không có chuyện gì, anh ấy còn nghĩ là cô vô tư, bây giờ có vẻ không phải là cô vô tư mà là không nhớ được gì.Giang Lâm nhìn về phía anh ấy: “Đừng tới gần Du Du, nếu cô ấy lại xảy ra chuyện, anh biết đấy, chuyện gì tôi cũng dám làm.” Cuối cùng Bạch Gia Dương cũng cảm nhận được cảm giác bị người ta nói oan và ngậm đắng nuốt cay, trong miệng chua xót: “Anh sẽ không tổn thương Du Du… Anh biết bây giờ em không tin anh nhưng anh chỉ muốn nói với em, từ nhỏ Du Du đã có tình trạng này rồi.”Giang Lâm: “Nói rõ cho tôi nghe.”Bạch Gia Dương cố gắng nhớ lại tình cảnh khi còn nhỏ.Khi còn nhỏ, anh ấy là một kẻ mọt sách, ngày nào cũng chạy tới tiệm sách ngồi cả ngày, do đó anh ấy không biết chuyện mẹ anh ấy đánh Du Du rất lâu, Du Du cũng chưa bao giờ kể với anh ấy. Nhưng có một lần anh ấy trở về từ tiệm sách, vừa mở ngăn tủ ra thì thấy Du Du trốn trong ngăn tủ để ngủ, dù có gọi thế nào thì cũng không tỉnh, anh ấy lập tức ôm cô ra khỏi ngăn tủ. Sau khi cô tỉnh lại thì anh ấy hỏi tại sao Du Du lại chui vào ngăn tủ để ngủ, cô nói cô không có, còn nói anh ấy nói dối nữa.Lúc đó tuổi của anh ấy không lớn, khi nghe cô nói mình như vậy, không khỏi cảm thấy tức giận, thế nên không xen vào chuyện này nữa. Sau này chuyện cô chui vào ngăn tủ để ngủ xảy ra vài lần nhưng mỗi lần sau khi cô tỉnh lại không có chỗ không bình thường, thế nên tất cả mọi người không coi đó là chuyện đáng kể.Sau khi Giang Lâm nghe xong, anh cười khẩy: “Có phải anh cảm thấy mình rất thương yêu Du Du, chẳng qua là lần này chỉ nhanh mồm nhanh miệng nói sai, không phải là không thể tha thứ không?”Bạch Gia Dương: “...” Giang Lâm: “Nếu anh thật sự thương yêu Du Du, sẽ không mất khoảng thời gian lâu như vậy mới biết chuyện cô ấy vẫn luôn chịu ấm ức trong nhà, anh cũng sẽ không đứng ở chỗ đạo đức cao để chỉ trích cô ấy, anh không hổ là con trai của mẹ anh, ích kỷ giống y như nhau.”Bạch Gia Dương: “...”Giang Lâm nói xong thì không quan tâm tới anh ấy nữa, anh lướt qua bên cạnh anh ấy, đi thẳng ra khỏi bệnh viện.**Ông Giang đã trở về, nghe lời chú Vương nói lại thấy hai người mãi vẫn chưa về thì đang chuẩn bị bảo chú Vương chở đi bệnh viện. Nhưng ông còn chưa kịp đi đã thấy Giang Lâm về."Du Du sao rồi? Sao nó không về cùng cháu? Vẫn chưa tỉnh à?"Giang Lâm: "Tỉnh rồi ạ, nhưng cô ấy không nhớ rõ chuyện trốn vào ngăn tủ."Ông Giang giật mình nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"Giang Lâm nói lại lời của bác sĩ với ông cụ.Nói đơn giản là, với căn bệnh này thì không thể kích thích cô ấy, trừ cái đó ra thì không có cách nào khác.Ông Giang im lặng thật lâu mới nói: "Du Du là một đứa trẻ đáng thương, sau này cháu phải đối xử với con bé thật tốt. Chuyện này đừng nói với cha cháu, cũng không cần nói với ai khác."Ông ấy hiểu rõ nhất tính nết của thằng con trai ngu dốt kia.Nếu để ông ta biết tình hình của Bạch Du thì có khi còn bắt Giang Lâm ly hôn với Bạch Du."Cháu biết rồi." Giang Lâm gật đầu, sau đó lập tức nói xấu cha mình: "Hai hôm trước cha cháu mới bắt cháu ly hôn với Du Du."
Bác sĩ Trịnh xua tay: “Không phải khách sáo, dù sao tôi cũng không giúp được gì.”
Khi còn nhỏ, ông nội kể cho anh ấy nghe kiến thức về tâm lý học, anh ấy như đói như khát, tiếc rằng trong nước lại rớt phía sau trong phương diện này, mong sau này có thể từ từ chuyển biến.
Giang Lâm ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Trịnh là đã nhìn thấy Bạch Gia Dương.
Bạch Gia Dương nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Vừa nãy anh ấy đứng ở ngoài cửa nên đã nghe thấy toàn bộ những lời của bác sĩ Trịnh.
Anh ấy không ngờ tình trạng bệnh của Du Du lại nghiêm trọng như vậy, anh ấy chợt nhớ khi còn nhỏ mỗi lần Du Du ra khỏi ngăn tủ, dáng vẻ như không có chuyện gì, anh ấy còn nghĩ là cô vô tư, bây giờ có vẻ không phải là cô vô tư mà là không nhớ được gì.
Giang Lâm nhìn về phía anh ấy: “Đừng tới gần Du Du, nếu cô ấy lại xảy ra chuyện, anh biết đấy, chuyện gì tôi cũng dám làm.”
Cuối cùng Bạch Gia Dương cũng cảm nhận được cảm giác bị người ta nói oan và ngậm đắng nuốt cay, trong miệng chua xót: “Anh sẽ không tổn thương Du Du… Anh biết bây giờ em không tin anh nhưng anh chỉ muốn nói với em, từ nhỏ Du Du đã có tình trạng này rồi.”
Giang Lâm: “Nói rõ cho tôi nghe.”
Bạch Gia Dương cố gắng nhớ lại tình cảnh khi còn nhỏ.
Khi còn nhỏ, anh ấy là một kẻ mọt sách, ngày nào cũng chạy tới tiệm sách ngồi cả ngày, do đó anh ấy không biết chuyện mẹ anh ấy đánh Du Du rất lâu, Du Du cũng chưa bao giờ kể với anh ấy. Nhưng có một lần anh ấy trở về từ tiệm sách, vừa mở ngăn tủ ra thì thấy Du Du trốn trong ngăn tủ để ngủ, dù có gọi thế nào thì cũng không tỉnh, anh ấy lập tức ôm cô ra khỏi ngăn tủ. Sau khi cô tỉnh lại thì anh ấy hỏi tại sao Du Du lại chui vào ngăn tủ để ngủ, cô nói cô không có, còn nói anh ấy nói dối nữa.
Lúc đó tuổi của anh ấy không lớn, khi nghe cô nói mình như vậy, không khỏi cảm thấy tức giận, thế nên không xen vào chuyện này nữa. Sau này chuyện cô chui vào ngăn tủ để ngủ xảy ra vài lần nhưng mỗi lần sau khi cô tỉnh lại không có chỗ không bình thường, thế nên tất cả mọi người không coi đó là chuyện đáng kể.
Sau khi Giang Lâm nghe xong, anh cười khẩy: “Có phải anh cảm thấy mình rất thương yêu Du Du, chẳng qua là lần này chỉ nhanh mồm nhanh miệng nói sai, không phải là không thể tha thứ không?”
Bạch Gia Dương: “...”
Giang Lâm: “Nếu anh thật sự thương yêu Du Du, sẽ không mất khoảng thời gian lâu như vậy mới biết chuyện cô ấy vẫn luôn chịu ấm ức trong nhà, anh cũng sẽ không đứng ở chỗ đạo đức cao để chỉ trích cô ấy, anh không hổ là con trai của mẹ anh, ích kỷ giống y như nhau.”
Bạch Gia Dương: “...”
Giang Lâm nói xong thì không quan tâm tới anh ấy nữa, anh lướt qua bên cạnh anh ấy, đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
**
Ông Giang đã trở về, nghe lời chú Vương nói lại thấy hai người mãi vẫn chưa về thì đang chuẩn bị bảo chú Vương chở đi bệnh viện. Nhưng ông còn chưa kịp đi đã thấy Giang Lâm về.
"Du Du sao rồi? Sao nó không về cùng cháu? Vẫn chưa tỉnh à?"
Giang Lâm: "Tỉnh rồi ạ, nhưng cô ấy không nhớ rõ chuyện trốn vào ngăn tủ."
Ông Giang giật mình nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
Giang Lâm nói lại lời của bác sĩ với ông cụ.
Nói đơn giản là, với căn bệnh này thì không thể kích thích cô ấy, trừ cái đó ra thì không có cách nào khác.
Ông Giang im lặng thật lâu mới nói: "Du Du là một đứa trẻ đáng thương, sau này cháu phải đối xử với con bé thật tốt. Chuyện này đừng nói với cha cháu, cũng không cần nói với ai khác."
Ông ấy hiểu rõ nhất tính nết của thằng con trai ngu dốt kia.
Nếu để ông ta biết tình hình của Bạch Du thì có khi còn bắt Giang Lâm ly hôn với Bạch Du.
"Cháu biết rồi." Giang Lâm gật đầu, sau đó lập tức nói xấu cha mình: "Hai hôm trước cha cháu mới bắt cháu ly hôn với Du Du."
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bác sĩ Trịnh xua tay: “Không phải khách sáo, dù sao tôi cũng không giúp được gì.”Khi còn nhỏ, ông nội kể cho anh ấy nghe kiến thức về tâm lý học, anh ấy như đói như khát, tiếc rằng trong nước lại rớt phía sau trong phương diện này, mong sau này có thể từ từ chuyển biến.Giang Lâm ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Trịnh là đã nhìn thấy Bạch Gia Dương.Bạch Gia Dương nhìn anh, muốn nói lại thôi.Vừa nãy anh ấy đứng ở ngoài cửa nên đã nghe thấy toàn bộ những lời của bác sĩ Trịnh.Anh ấy không ngờ tình trạng bệnh của Du Du lại nghiêm trọng như vậy, anh ấy chợt nhớ khi còn nhỏ mỗi lần Du Du ra khỏi ngăn tủ, dáng vẻ như không có chuyện gì, anh ấy còn nghĩ là cô vô tư, bây giờ có vẻ không phải là cô vô tư mà là không nhớ được gì.Giang Lâm nhìn về phía anh ấy: “Đừng tới gần Du Du, nếu cô ấy lại xảy ra chuyện, anh biết đấy, chuyện gì tôi cũng dám làm.” Cuối cùng Bạch Gia Dương cũng cảm nhận được cảm giác bị người ta nói oan và ngậm đắng nuốt cay, trong miệng chua xót: “Anh sẽ không tổn thương Du Du… Anh biết bây giờ em không tin anh nhưng anh chỉ muốn nói với em, từ nhỏ Du Du đã có tình trạng này rồi.”Giang Lâm: “Nói rõ cho tôi nghe.”Bạch Gia Dương cố gắng nhớ lại tình cảnh khi còn nhỏ.Khi còn nhỏ, anh ấy là một kẻ mọt sách, ngày nào cũng chạy tới tiệm sách ngồi cả ngày, do đó anh ấy không biết chuyện mẹ anh ấy đánh Du Du rất lâu, Du Du cũng chưa bao giờ kể với anh ấy. Nhưng có một lần anh ấy trở về từ tiệm sách, vừa mở ngăn tủ ra thì thấy Du Du trốn trong ngăn tủ để ngủ, dù có gọi thế nào thì cũng không tỉnh, anh ấy lập tức ôm cô ra khỏi ngăn tủ. Sau khi cô tỉnh lại thì anh ấy hỏi tại sao Du Du lại chui vào ngăn tủ để ngủ, cô nói cô không có, còn nói anh ấy nói dối nữa.Lúc đó tuổi của anh ấy không lớn, khi nghe cô nói mình như vậy, không khỏi cảm thấy tức giận, thế nên không xen vào chuyện này nữa. Sau này chuyện cô chui vào ngăn tủ để ngủ xảy ra vài lần nhưng mỗi lần sau khi cô tỉnh lại không có chỗ không bình thường, thế nên tất cả mọi người không coi đó là chuyện đáng kể.Sau khi Giang Lâm nghe xong, anh cười khẩy: “Có phải anh cảm thấy mình rất thương yêu Du Du, chẳng qua là lần này chỉ nhanh mồm nhanh miệng nói sai, không phải là không thể tha thứ không?”Bạch Gia Dương: “...” Giang Lâm: “Nếu anh thật sự thương yêu Du Du, sẽ không mất khoảng thời gian lâu như vậy mới biết chuyện cô ấy vẫn luôn chịu ấm ức trong nhà, anh cũng sẽ không đứng ở chỗ đạo đức cao để chỉ trích cô ấy, anh không hổ là con trai của mẹ anh, ích kỷ giống y như nhau.”Bạch Gia Dương: “...”Giang Lâm nói xong thì không quan tâm tới anh ấy nữa, anh lướt qua bên cạnh anh ấy, đi thẳng ra khỏi bệnh viện.**Ông Giang đã trở về, nghe lời chú Vương nói lại thấy hai người mãi vẫn chưa về thì đang chuẩn bị bảo chú Vương chở đi bệnh viện. Nhưng ông còn chưa kịp đi đã thấy Giang Lâm về."Du Du sao rồi? Sao nó không về cùng cháu? Vẫn chưa tỉnh à?"Giang Lâm: "Tỉnh rồi ạ, nhưng cô ấy không nhớ rõ chuyện trốn vào ngăn tủ."Ông Giang giật mình nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"Giang Lâm nói lại lời của bác sĩ với ông cụ.Nói đơn giản là, với căn bệnh này thì không thể kích thích cô ấy, trừ cái đó ra thì không có cách nào khác.Ông Giang im lặng thật lâu mới nói: "Du Du là một đứa trẻ đáng thương, sau này cháu phải đối xử với con bé thật tốt. Chuyện này đừng nói với cha cháu, cũng không cần nói với ai khác."Ông ấy hiểu rõ nhất tính nết của thằng con trai ngu dốt kia.Nếu để ông ta biết tình hình của Bạch Du thì có khi còn bắt Giang Lâm ly hôn với Bạch Du."Cháu biết rồi." Giang Lâm gật đầu, sau đó lập tức nói xấu cha mình: "Hai hôm trước cha cháu mới bắt cháu ly hôn với Du Du."