Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 327: Chương 327

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… "Làm gì có cái lý đó! Đừng nghe thằng cha ngu xuẩn của cháu, nếu vợ vừa ngã bệnh đã muốn ly hôn thì có phải năm đó ông đây nên vứt bỏ bà nội cháu ngay từ đầu không?"Ông Giang tức nổ phổi.Năm đó, sau khi vợ xảy ra chuyện, trạng thái tinh thần của bà vẫn luôn không ổn định, có lúc còn nghiêm trọng đến nỗi không chỉ tự đánh chính mình mà còn đánh cả người bên cạnh. Ông ấy còn từng bị bà ấy dùng bình hoa đập nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn.Vợ chồng là người bạn đồng hành, cùng nhau vượt qua khó khăn chứ không phải những con chim trong lồng, gặp chuyện là mỗi con bay một hướng.Tục ngữ nói ban ngày không nói đến người, ban đêm không nói đến quỷ.Hai ông cháu vừa nhắc đến Giang Khải Bang thì ông ta đã tới.Vừa nhìn thấy Giang Lâm, câu nói *****ên của Giang Khải Bang là: "Em gái xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao đến cái bóng của mày cũng không thấy hả?"Sau khi biết chuyện con gái chưa kết hôn đã mang thai, ông ta tức hộc máu, chỉ hận không thể đánh c.h.ế.t cô ta!Nhưng bây giờ Giang Hựu Hàm không chỉ sảy thai mà còn bị chấn thương sọ não, đừng nói là đánh cô ta, dù ông ta có muốn mắng cũng không được.Ông ta cảm thấy dạo này chi thứ ba làm gì cũng không thuận lợi, Giang Lâm cưới con gái của tội phạm g.i.ế.c người, Giang Khải bị nhốt trong tù vẫn chưa ra, giờ Giang Hựu Hàm lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy.Tóm lại là cả đám đều khiến ông ta tức chết!Sau đó, Lâu Tú Anh nói với ông ta, biết thế lúc đầu không nên cho Giang Khải và Bạch Du quen nhau, nếu không ở bên nhau thì bây giờ Giang Khải cũng không bị ông Giang vứt bỏ, còn bị nhốt trong tù không ra được, Bạch Du cũng không giấu giếm chuyện Giang Hựu Hàm có đối tượng.Ông ta cảm thấy rất có lý, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều do Bạch Du.Thế là ý nghĩ bắt Giang Lâm ly hôn với Bạch Du lại lóe lên trong đầu, đây chính là lý do tại sao ông ta lại đến Tứ hợp viện. Ông ta phải tranh thủ khuyên Giang Lâm ly hôn trước khi anh về đảo Quỳnh Châu.Ai ngờ, ông ta vừa dứt lời đã bị một gậy đập vào vai. Ông Giang dùng quải trượng đánh ông ta: "Đây là chỗ cho anh hô to gọi nhỏ à? Mau ra ngoài quỳ cho tôi, chừng nào còn chưa thông suốt thì đừng vào đây!"Giang Khải Bang: "?"Ông ta đã đến tuổi này rồi mà còn bị ông cụ vừa đánh vừa mắng, lại còn ngay trước mặt con của ông ta nữa. Ông ta không biết xấu hổ sao?Còn nữa, ông ta đã làm sai điều gì?Giang Khải Bang nghĩ mãi mà không hiểu nhưng ông ta bị quải trượng đánh đau thật.Cuối cùng, ông ta vẫn chạy trối c.h.ế.t ra ngoài sân quỳ.Ông Giang: "Cháu đừng quan tâm nó, thu dọn đồ đạc rồi cùng Du Du về đảo Quỳnh Châu đi."TBCGiang Lâm: "Vâng, ông nhớ giữ gìn sức khỏe."Ông Giang phất tay.Sau khi Giang Lâm về phòng thu dọn đồ đạc, ông Giang càng nghĩ càng nhíu mày, ngay cả khi chú Vương bưng trà tới cũng không nhận ra.Chú Vương: "Ông chủ, tục ngữ nói con cháu tự có phúc của con cháu, ngài đừng lo quá."Ông Giang: "Sinh ra một đám ngu xuẩn thì sao không lo được? Giang Lâm và Du Du đều là hai đứa trẻ ngoan, chỉ là không có được cha mẹ tốt. Bây giờ tôi vẫn còn thì còn có thể ép được thằng Ba ngu ngốc kia. Nhưng sau này tôi không còn nữa, nó lại lấy danh nghĩa làm cha để ép thằng bé… Cứ nghĩ đến đó là tôi đã muốn đập c.h.ế.t nó rồi!"Chú Vương nghe vậy thì khẽ thở dài.Ông ấy cũng cảm thấy Giang Khải Bang hồ đồ, nếu ông ấy có một người con trai xuất sắc như Giang Lâm thì không biết sẽ vui mừng đến mức nào. Ông ta thì hay rồi, thân làm cha mà lại ghen ghét với con trai mình.Buồn cười c.h.ế.t mất!Ông Giang nhìn ánh đèn màu cam, đột nhiên nói: "Tôi phải nghĩ cách để chấm dứt hậu hoạn."

"Làm gì có cái lý đó! Đừng nghe thằng cha ngu xuẩn của cháu, nếu vợ vừa ngã bệnh đã muốn ly hôn thì có phải năm đó ông đây nên vứt bỏ bà nội cháu ngay từ đầu không?"

Ông Giang tức nổ phổi.

Năm đó, sau khi vợ xảy ra chuyện, trạng thái tinh thần của bà vẫn luôn không ổn định, có lúc còn nghiêm trọng đến nỗi không chỉ tự đánh chính mình mà còn đánh cả người bên cạnh. Ông ấy còn từng bị bà ấy dùng bình hoa đập nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn.

Vợ chồng là người bạn đồng hành, cùng nhau vượt qua khó khăn chứ không phải những con chim trong lồng, gặp chuyện là mỗi con bay một hướng.

Tục ngữ nói ban ngày không nói đến người, ban đêm không nói đến quỷ.

Hai ông cháu vừa nhắc đến Giang Khải Bang thì ông ta đã tới.

Vừa nhìn thấy Giang Lâm, câu nói *****ên của Giang Khải Bang là: "Em gái xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao đến cái bóng của mày cũng không thấy hả?"

Sau khi biết chuyện con gái chưa kết hôn đã mang thai, ông ta tức hộc máu, chỉ hận không thể đánh c.h.ế.t cô ta!

Nhưng bây giờ Giang Hựu Hàm không chỉ sảy thai mà còn bị chấn thương sọ não, đừng nói là đánh cô ta, dù ông ta có muốn mắng cũng không được.

Ông ta cảm thấy dạo này chi thứ ba làm gì cũng không thuận lợi, Giang Lâm cưới con gái của tội phạm g.i.ế.c người, Giang Khải bị nhốt trong tù vẫn chưa ra, giờ Giang Hựu Hàm lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy.

Tóm lại là cả đám đều khiến ông ta tức chết!

Sau đó, Lâu Tú Anh nói với ông ta, biết thế lúc đầu không nên cho Giang Khải và Bạch Du quen nhau, nếu không ở bên nhau thì bây giờ Giang Khải cũng không bị ông Giang vứt bỏ, còn bị nhốt trong tù không ra được, Bạch Du cũng không giấu giếm chuyện Giang Hựu Hàm có đối tượng.

Ông ta cảm thấy rất có lý, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều do Bạch Du.

Thế là ý nghĩ bắt Giang Lâm ly hôn với Bạch Du lại lóe lên trong đầu, đây chính là lý do tại sao ông ta lại đến Tứ hợp viện. Ông ta phải tranh thủ khuyên Giang Lâm ly hôn trước khi anh về đảo Quỳnh Châu.

Ai ngờ, ông ta vừa dứt lời đã bị một gậy đập vào vai.

 

Ông Giang dùng quải trượng đánh ông ta: "Đây là chỗ cho anh hô to gọi nhỏ à? Mau ra ngoài quỳ cho tôi, chừng nào còn chưa thông suốt thì đừng vào đây!"

Giang Khải Bang: "?"

Ông ta đã đến tuổi này rồi mà còn bị ông cụ vừa đánh vừa mắng, lại còn ngay trước mặt con của ông ta nữa. Ông ta không biết xấu hổ sao?

Còn nữa, ông ta đã làm sai điều gì?

Giang Khải Bang nghĩ mãi mà không hiểu nhưng ông ta bị quải trượng đánh đau thật.

Cuối cùng, ông ta vẫn chạy trối c.h.ế.t ra ngoài sân quỳ.

Ông Giang: "Cháu đừng quan tâm nó, thu dọn đồ đạc rồi cùng Du Du về đảo Quỳnh Châu đi."

TBC

Giang Lâm: "Vâng, ông nhớ giữ gìn sức khỏe."

Ông Giang phất tay.

Sau khi Giang Lâm về phòng thu dọn đồ đạc, ông Giang càng nghĩ càng nhíu mày, ngay cả khi chú Vương bưng trà tới cũng không nhận ra.

Chú Vương: "Ông chủ, tục ngữ nói con cháu tự có phúc của con cháu, ngài đừng lo quá."

Ông Giang: "Sinh ra một đám ngu xuẩn thì sao không lo được? Giang Lâm và Du Du đều là hai đứa trẻ ngoan, chỉ là không có được cha mẹ tốt. Bây giờ tôi vẫn còn thì còn có thể ép được thằng Ba ngu ngốc kia. Nhưng sau này tôi không còn nữa, nó lại lấy danh nghĩa làm cha để ép thằng bé… Cứ nghĩ đến đó là tôi đã muốn đập c.h.ế.t nó rồi!"

Chú Vương nghe vậy thì khẽ thở dài.

Ông ấy cũng cảm thấy Giang Khải Bang hồ đồ, nếu ông ấy có một người con trai xuất sắc như Giang Lâm thì không biết sẽ vui mừng đến mức nào. Ông ta thì hay rồi, thân làm cha mà lại ghen ghét với con trai mình.

Buồn cười c.h.ế.t mất!

Ông Giang nhìn ánh đèn màu cam, đột nhiên nói: "Tôi phải nghĩ cách để chấm dứt hậu hoạn."

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… "Làm gì có cái lý đó! Đừng nghe thằng cha ngu xuẩn của cháu, nếu vợ vừa ngã bệnh đã muốn ly hôn thì có phải năm đó ông đây nên vứt bỏ bà nội cháu ngay từ đầu không?"Ông Giang tức nổ phổi.Năm đó, sau khi vợ xảy ra chuyện, trạng thái tinh thần của bà vẫn luôn không ổn định, có lúc còn nghiêm trọng đến nỗi không chỉ tự đánh chính mình mà còn đánh cả người bên cạnh. Ông ấy còn từng bị bà ấy dùng bình hoa đập nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn.Vợ chồng là người bạn đồng hành, cùng nhau vượt qua khó khăn chứ không phải những con chim trong lồng, gặp chuyện là mỗi con bay một hướng.Tục ngữ nói ban ngày không nói đến người, ban đêm không nói đến quỷ.Hai ông cháu vừa nhắc đến Giang Khải Bang thì ông ta đã tới.Vừa nhìn thấy Giang Lâm, câu nói *****ên của Giang Khải Bang là: "Em gái xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao đến cái bóng của mày cũng không thấy hả?"Sau khi biết chuyện con gái chưa kết hôn đã mang thai, ông ta tức hộc máu, chỉ hận không thể đánh c.h.ế.t cô ta!Nhưng bây giờ Giang Hựu Hàm không chỉ sảy thai mà còn bị chấn thương sọ não, đừng nói là đánh cô ta, dù ông ta có muốn mắng cũng không được.Ông ta cảm thấy dạo này chi thứ ba làm gì cũng không thuận lợi, Giang Lâm cưới con gái của tội phạm g.i.ế.c người, Giang Khải bị nhốt trong tù vẫn chưa ra, giờ Giang Hựu Hàm lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy.Tóm lại là cả đám đều khiến ông ta tức chết!Sau đó, Lâu Tú Anh nói với ông ta, biết thế lúc đầu không nên cho Giang Khải và Bạch Du quen nhau, nếu không ở bên nhau thì bây giờ Giang Khải cũng không bị ông Giang vứt bỏ, còn bị nhốt trong tù không ra được, Bạch Du cũng không giấu giếm chuyện Giang Hựu Hàm có đối tượng.Ông ta cảm thấy rất có lý, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều do Bạch Du.Thế là ý nghĩ bắt Giang Lâm ly hôn với Bạch Du lại lóe lên trong đầu, đây chính là lý do tại sao ông ta lại đến Tứ hợp viện. Ông ta phải tranh thủ khuyên Giang Lâm ly hôn trước khi anh về đảo Quỳnh Châu.Ai ngờ, ông ta vừa dứt lời đã bị một gậy đập vào vai. Ông Giang dùng quải trượng đánh ông ta: "Đây là chỗ cho anh hô to gọi nhỏ à? Mau ra ngoài quỳ cho tôi, chừng nào còn chưa thông suốt thì đừng vào đây!"Giang Khải Bang: "?"Ông ta đã đến tuổi này rồi mà còn bị ông cụ vừa đánh vừa mắng, lại còn ngay trước mặt con của ông ta nữa. Ông ta không biết xấu hổ sao?Còn nữa, ông ta đã làm sai điều gì?Giang Khải Bang nghĩ mãi mà không hiểu nhưng ông ta bị quải trượng đánh đau thật.Cuối cùng, ông ta vẫn chạy trối c.h.ế.t ra ngoài sân quỳ.Ông Giang: "Cháu đừng quan tâm nó, thu dọn đồ đạc rồi cùng Du Du về đảo Quỳnh Châu đi."TBCGiang Lâm: "Vâng, ông nhớ giữ gìn sức khỏe."Ông Giang phất tay.Sau khi Giang Lâm về phòng thu dọn đồ đạc, ông Giang càng nghĩ càng nhíu mày, ngay cả khi chú Vương bưng trà tới cũng không nhận ra.Chú Vương: "Ông chủ, tục ngữ nói con cháu tự có phúc của con cháu, ngài đừng lo quá."Ông Giang: "Sinh ra một đám ngu xuẩn thì sao không lo được? Giang Lâm và Du Du đều là hai đứa trẻ ngoan, chỉ là không có được cha mẹ tốt. Bây giờ tôi vẫn còn thì còn có thể ép được thằng Ba ngu ngốc kia. Nhưng sau này tôi không còn nữa, nó lại lấy danh nghĩa làm cha để ép thằng bé… Cứ nghĩ đến đó là tôi đã muốn đập c.h.ế.t nó rồi!"Chú Vương nghe vậy thì khẽ thở dài.Ông ấy cũng cảm thấy Giang Khải Bang hồ đồ, nếu ông ấy có một người con trai xuất sắc như Giang Lâm thì không biết sẽ vui mừng đến mức nào. Ông ta thì hay rồi, thân làm cha mà lại ghen ghét với con trai mình.Buồn cười c.h.ế.t mất!Ông Giang nhìn ánh đèn màu cam, đột nhiên nói: "Tôi phải nghĩ cách để chấm dứt hậu hoạn."

Chương 327: Chương 327