Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 348: Chương 348

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… "Chào anh, tôi là Ôn Tĩnh Uyển, anh là đồng chí Đinh Dược sao?"Đinh Dược bừng tỉnh, cảm thấy vô cùng sung sướng, hình tượng nghiêm túc và điềm tĩnh thường ngày hoàn toàn biến mất, anh ta gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng, tôi chính là Đinh Dược. Xin chào đồng chí Ôn."Thật ra một tháng trước, khi họ hàng nói muốn giới thiệu một đồng chí nữ người Giang Tô cho anh ta còn khen người nọ đẹp như tiên trên trời.Chẳng qua lúc đó anh ta chưa muốn kết hôn, anh ta nghĩ kết hôn quá cản trở sự nghiệp, mà anh ta cũng không tin lời nói đẹp như tiên của họ hàng. Ngày xưa không biết có bao nhiêu họ hàng của lãnh đạo giới thiệu đối tượng cho anh ta, lần nào mà chẳng thổi phồng lên?Nhưng anh ta không ngờ lần này họ hàng không hề lừa mình, mặc dù không đến mức đẹp như tiên nhưng cũng không kém là mấy. Anh ta thầm so sánh Ôn Tĩnh Uyển và Bạch Du, cuối cùng không thể không chấp nhận sự thật vợ Giang Lâm hơn một chút.Nhưng anh ta không còn trẻ nữa, người khác bằng tuổi anh ta đã có con đi mua được xì dầu rồi. Huống hồ, với hoàn cảnh gia đình của anh ta, muốn tìm một đối tượng xuất sắc lại không quan tâm tuổi tác của anh ta không phải chuyện dễ dàng.Nếu bỏ qua người trước mặt thì có lẽ sau này sẽ không tìm được ai bằng nữa đâu.Nghĩ đến đây, Đinh Dược thu hồi chút nuối tiếc này lại, bước đến bên cái ghế đối diện Ôn Tĩnh Uyển ngồi xuống, nói: "Đồng chí Ôn có muốn ăn gì không?"Ôn Tĩnh Uyển mỉm cười lắc đầu: "Không cần, tôi không đói, chúng ta cứ ngồi nói chuyện đi, đừng tốn tiền."Đinh Dược nghe vậy thì thầm gật đầu, còn biết quản lý gia đình nữa, cộng điểm: "Đồng chí Ôn, có lẽ cô đã biết tình hình của tôi rồi, tôi biết cô mới hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn tôi tròn mười tuổi, chẳng lẽ cô không ngại chuyện này sao?"Ôn Tĩnh Uyển: "Cha tôi qua đời khi tôi còn nhỏ, khi đó nhìn thấy các bạn có phụ huynh chăm sóc thì vô cùng hâm mộ. Đối với tôi, tôi càng thích đối tượng trưởng thành và chín chắn hơn. Tôi cảm thấy đồng chí Đinh rất tốt." Chẳng ai không thích nghe lời hay cả.Đinh Dược cảm thấy như vừa uống một ngụm mật ong, ngọt đến tận tim: "Nếu cô đã hài lòng như thế thì tôi cũng muốn nói rõ điều kiện và yêu cầu của tôi."Ôn Tĩnh Uyển vẫn mỉm cười: "Mời anh cứ nói."Đinh Dược: "*****ên, muốn làm vợ tôi thì nhất định phải hiếu thuận, mẹ tôi là quả phụ, một mình bà nuôi dưỡng tôi trưởng thành. Sau khi kết hôn, tôi sẽ đón mẹ về sống chung, cô nhất định phải cùng tôi hiếu thảo với bà, giúp bà tắm rửa đổ bô, cô có làm được không?"Bàn tay dưới gầm bàn của Ôn Tĩnh Uyển siết chặt lại, khuôn mặt không có gì khác thường: "Hiếu thảo là truyền thống tốt đẹp của đất nước ta, cũng là điều mà mọi người con nên làm. Tôi thấy những điều anh nói không phải vấn đề gì lớn."Đinh Dược gật đầu, nói tiếp: "Thứ hai, nhà họ Đinh chỉ có mình tôi là con trai, vì vậy sau khi kết hôn tôi nhất định phải sinh được con trai, nếu sinh con gái thì chúng ta sẽ sinh tiếp, sinh đến bao giờ có con trai thì thôi. Cô có chấp nhận điều này không?"Ôn Tĩnh Uyển mấp máy môi, gật đầu đáp: "Nuôi con để dưỡng già, nhất định phải sinh con trai rồi, tôi cũng thích con trai hơn con gái."Nếu như vừa rồi độ hài lòng của Đinh Dược đối với Ôn Tĩnh Uyển chỉ có tám mươi điểm nhưng bây giờ đã tăng lên chín mươi.Đinh Dược: "Nhà cô có yêu cầu gì về sính lễ không?"Ôn Tĩnh Uyển: "Cha mẹ tôi mất sớm, tôi được bác trai nuôi lớn, nhưng nhà đông con nên từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn làm chủ chuyện của mình. Chỉ cần nhân phẩm tốt là được, có sính lễ hay không không quan trọng."Nghe nói có sính lễ hay không không quan trọng, Đinh Dược cảm thấy không cần sính lễ nữa.Anh ta rất hài lòng về chuyện này, chỉ là...Anh ta nhíu mày nói: "Cha mẹ cô đã mất rồi, bác trai lại không quan tâm cô, nếu mai sau xảy ra chuyện gì chẳng phải cô chẳng giúp gì được tôi sao?"

"Chào anh, tôi là Ôn Tĩnh Uyển, anh là đồng chí Đinh Dược sao?"

Đinh Dược bừng tỉnh, cảm thấy vô cùng sung sướng, hình tượng nghiêm túc và điềm tĩnh thường ngày hoàn toàn biến mất, anh ta gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng, tôi chính là Đinh Dược. Xin chào đồng chí Ôn."

Thật ra một tháng trước, khi họ hàng nói muốn giới thiệu một đồng chí nữ người Giang Tô cho anh ta còn khen người nọ đẹp như tiên trên trời.

Chẳng qua lúc đó anh ta chưa muốn kết hôn, anh ta nghĩ kết hôn quá cản trở sự nghiệp, mà anh ta cũng không tin lời nói đẹp như tiên của họ hàng. Ngày xưa không biết có bao nhiêu họ hàng của lãnh đạo giới thiệu đối tượng cho anh ta, lần nào mà chẳng thổi phồng lên?

Nhưng anh ta không ngờ lần này họ hàng không hề lừa mình, mặc dù không đến mức đẹp như tiên nhưng cũng không kém là mấy.

 

Anh ta thầm so sánh Ôn Tĩnh Uyển và Bạch Du, cuối cùng không thể không chấp nhận sự thật vợ Giang Lâm hơn một chút.

Nhưng anh ta không còn trẻ nữa, người khác bằng tuổi anh ta đã có con đi mua được xì dầu rồi. Huống hồ, với hoàn cảnh gia đình của anh ta, muốn tìm một đối tượng xuất sắc lại không quan tâm tuổi tác của anh ta không phải chuyện dễ dàng.

Nếu bỏ qua người trước mặt thì có lẽ sau này sẽ không tìm được ai bằng nữa đâu.

Nghĩ đến đây, Đinh Dược thu hồi chút nuối tiếc này lại, bước đến bên cái ghế đối diện Ôn Tĩnh Uyển ngồi xuống, nói: "Đồng chí Ôn có muốn ăn gì không?"

Ôn Tĩnh Uyển mỉm cười lắc đầu: "Không cần, tôi không đói, chúng ta cứ ngồi nói chuyện đi, đừng tốn tiền."

Đinh Dược nghe vậy thì thầm gật đầu, còn biết quản lý gia đình nữa, cộng điểm: "Đồng chí Ôn, có lẽ cô đã biết tình hình của tôi rồi, tôi biết cô mới hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn tôi tròn mười tuổi, chẳng lẽ cô không ngại chuyện này sao?"

Ôn Tĩnh Uyển: "Cha tôi qua đời khi tôi còn nhỏ, khi đó nhìn thấy các bạn có phụ huynh chăm sóc thì vô cùng hâm mộ. Đối với tôi, tôi càng thích đối tượng trưởng thành và chín chắn hơn. Tôi cảm thấy đồng chí Đinh rất tốt."

 

Chẳng ai không thích nghe lời hay cả.

Đinh Dược cảm thấy như vừa uống một ngụm mật ong, ngọt đến tận tim: "Nếu cô đã hài lòng như thế thì tôi cũng muốn nói rõ điều kiện và yêu cầu của tôi."

Ôn Tĩnh Uyển vẫn mỉm cười: "Mời anh cứ nói."

Đinh Dược: "*****ên, muốn làm vợ tôi thì nhất định phải hiếu thuận, mẹ tôi là quả phụ, một mình bà nuôi dưỡng tôi trưởng thành. Sau khi kết hôn, tôi sẽ đón mẹ về sống chung, cô nhất định phải cùng tôi hiếu thảo với bà, giúp bà tắm rửa đổ bô, cô có làm được không?"

Bàn tay dưới gầm bàn của Ôn Tĩnh Uyển siết chặt lại, khuôn mặt không có gì khác thường: "Hiếu thảo là truyền thống tốt đẹp của đất nước ta, cũng là điều mà mọi người con nên làm. Tôi thấy những điều anh nói không phải vấn đề gì lớn."

Đinh Dược gật đầu, nói tiếp: "Thứ hai, nhà họ Đinh chỉ có mình tôi là con trai, vì vậy sau khi kết hôn tôi nhất định phải sinh được con trai, nếu sinh con gái thì chúng ta sẽ sinh tiếp, sinh đến bao giờ có con trai thì thôi. Cô có chấp nhận điều này không?"

Ôn Tĩnh Uyển mấp máy môi, gật đầu đáp: "Nuôi con để dưỡng già, nhất định phải sinh con trai rồi, tôi cũng thích con trai hơn con gái."

Nếu như vừa rồi độ hài lòng của Đinh Dược đối với Ôn Tĩnh Uyển chỉ có tám mươi điểm nhưng bây giờ đã tăng lên chín mươi.

Đinh Dược: "Nhà cô có yêu cầu gì về sính lễ không?"

Ôn Tĩnh Uyển: "Cha mẹ tôi mất sớm, tôi được bác trai nuôi lớn, nhưng nhà đông con nên từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn làm chủ chuyện của mình. Chỉ cần nhân phẩm tốt là được, có sính lễ hay không không quan trọng."

Nghe nói có sính lễ hay không không quan trọng, Đinh Dược cảm thấy không cần sính lễ nữa.

Anh ta rất hài lòng về chuyện này, chỉ là...

Anh ta nhíu mày nói: "Cha mẹ cô đã mất rồi, bác trai lại không quan tâm cô, nếu mai sau xảy ra chuyện gì chẳng phải cô chẳng giúp gì được tôi sao?"

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… "Chào anh, tôi là Ôn Tĩnh Uyển, anh là đồng chí Đinh Dược sao?"Đinh Dược bừng tỉnh, cảm thấy vô cùng sung sướng, hình tượng nghiêm túc và điềm tĩnh thường ngày hoàn toàn biến mất, anh ta gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng, tôi chính là Đinh Dược. Xin chào đồng chí Ôn."Thật ra một tháng trước, khi họ hàng nói muốn giới thiệu một đồng chí nữ người Giang Tô cho anh ta còn khen người nọ đẹp như tiên trên trời.Chẳng qua lúc đó anh ta chưa muốn kết hôn, anh ta nghĩ kết hôn quá cản trở sự nghiệp, mà anh ta cũng không tin lời nói đẹp như tiên của họ hàng. Ngày xưa không biết có bao nhiêu họ hàng của lãnh đạo giới thiệu đối tượng cho anh ta, lần nào mà chẳng thổi phồng lên?Nhưng anh ta không ngờ lần này họ hàng không hề lừa mình, mặc dù không đến mức đẹp như tiên nhưng cũng không kém là mấy. Anh ta thầm so sánh Ôn Tĩnh Uyển và Bạch Du, cuối cùng không thể không chấp nhận sự thật vợ Giang Lâm hơn một chút.Nhưng anh ta không còn trẻ nữa, người khác bằng tuổi anh ta đã có con đi mua được xì dầu rồi. Huống hồ, với hoàn cảnh gia đình của anh ta, muốn tìm một đối tượng xuất sắc lại không quan tâm tuổi tác của anh ta không phải chuyện dễ dàng.Nếu bỏ qua người trước mặt thì có lẽ sau này sẽ không tìm được ai bằng nữa đâu.Nghĩ đến đây, Đinh Dược thu hồi chút nuối tiếc này lại, bước đến bên cái ghế đối diện Ôn Tĩnh Uyển ngồi xuống, nói: "Đồng chí Ôn có muốn ăn gì không?"Ôn Tĩnh Uyển mỉm cười lắc đầu: "Không cần, tôi không đói, chúng ta cứ ngồi nói chuyện đi, đừng tốn tiền."Đinh Dược nghe vậy thì thầm gật đầu, còn biết quản lý gia đình nữa, cộng điểm: "Đồng chí Ôn, có lẽ cô đã biết tình hình của tôi rồi, tôi biết cô mới hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn tôi tròn mười tuổi, chẳng lẽ cô không ngại chuyện này sao?"Ôn Tĩnh Uyển: "Cha tôi qua đời khi tôi còn nhỏ, khi đó nhìn thấy các bạn có phụ huynh chăm sóc thì vô cùng hâm mộ. Đối với tôi, tôi càng thích đối tượng trưởng thành và chín chắn hơn. Tôi cảm thấy đồng chí Đinh rất tốt." Chẳng ai không thích nghe lời hay cả.Đinh Dược cảm thấy như vừa uống một ngụm mật ong, ngọt đến tận tim: "Nếu cô đã hài lòng như thế thì tôi cũng muốn nói rõ điều kiện và yêu cầu của tôi."Ôn Tĩnh Uyển vẫn mỉm cười: "Mời anh cứ nói."Đinh Dược: "*****ên, muốn làm vợ tôi thì nhất định phải hiếu thuận, mẹ tôi là quả phụ, một mình bà nuôi dưỡng tôi trưởng thành. Sau khi kết hôn, tôi sẽ đón mẹ về sống chung, cô nhất định phải cùng tôi hiếu thảo với bà, giúp bà tắm rửa đổ bô, cô có làm được không?"Bàn tay dưới gầm bàn của Ôn Tĩnh Uyển siết chặt lại, khuôn mặt không có gì khác thường: "Hiếu thảo là truyền thống tốt đẹp của đất nước ta, cũng là điều mà mọi người con nên làm. Tôi thấy những điều anh nói không phải vấn đề gì lớn."Đinh Dược gật đầu, nói tiếp: "Thứ hai, nhà họ Đinh chỉ có mình tôi là con trai, vì vậy sau khi kết hôn tôi nhất định phải sinh được con trai, nếu sinh con gái thì chúng ta sẽ sinh tiếp, sinh đến bao giờ có con trai thì thôi. Cô có chấp nhận điều này không?"Ôn Tĩnh Uyển mấp máy môi, gật đầu đáp: "Nuôi con để dưỡng già, nhất định phải sinh con trai rồi, tôi cũng thích con trai hơn con gái."Nếu như vừa rồi độ hài lòng của Đinh Dược đối với Ôn Tĩnh Uyển chỉ có tám mươi điểm nhưng bây giờ đã tăng lên chín mươi.Đinh Dược: "Nhà cô có yêu cầu gì về sính lễ không?"Ôn Tĩnh Uyển: "Cha mẹ tôi mất sớm, tôi được bác trai nuôi lớn, nhưng nhà đông con nên từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn làm chủ chuyện của mình. Chỉ cần nhân phẩm tốt là được, có sính lễ hay không không quan trọng."Nghe nói có sính lễ hay không không quan trọng, Đinh Dược cảm thấy không cần sính lễ nữa.Anh ta rất hài lòng về chuyện này, chỉ là...Anh ta nhíu mày nói: "Cha mẹ cô đã mất rồi, bác trai lại không quan tâm cô, nếu mai sau xảy ra chuyện gì chẳng phải cô chẳng giúp gì được tôi sao?"

Chương 348: Chương 348