Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 349: Chương 349

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Mặc dù anh ta cũng dựa vào hai bàn tay trắng dốc sức leo lên nhưng vừa nghe nói gia thế của Ôn Tĩnh Uyển cũng giống mình thì lại có ý phê bình.Nếu có thể tìm được đối tượng có gia thế tốt thì sau này sẽ trợ giúp anh ta thăng chức được.Thế là chín mươi điểm lập tức xuống còn tám mươi lăm điểm.Ôn Tĩnh Uyển quan sát sắc mặt anh ta, bình tĩnh cười nói: "Trước khi đến đây, họ hàng nói với tôi là phó đoàn Đinh dựa vào sức mình dốc sức đi đến vị trí hôm nay. Sau khi nghe vậy, tôi không chỉ sinh lòng bội phục mà còn cảm thấy như gặp được tri kỷ, bởi vì tôi cũng vậy. Từ nhỏ đến lớn, trong nhà không giúp được tôi cái gì, nhưng tôi tin người có thể thắng trời. Thế nên tôi mới dốc sức học tập, bằng sự cố gắng của mình mà thi đỗ vào Đại học Công Nông Binh, được kết nạp vào Đảng, về sau lại thi được chứng chỉ phát thanh viên. Lần này tôi đến đây là vì nghe nói đài phát thanh ở đây đang tuyển phát thanh viên nên mới đến thử sức xem sao."Hai mắt Đinh Dược lóe sáng như sói đêm: "Cô là sinh viên? Lại còn vào Đảng?"Ôn Tĩnh Uyển nở nụ cười khiêm tốn, nhưng ánh mắt nhìn Đinh Dược lại đầy vẻ sùng bái: "Đúng vậy, nhưng chút thành tích của tôi chẳng đáng là gì so với phó đoàn Đinh."Không người đàn ông nào không thích được người ta sùng bái, nhất là người đối diện còn là một người đẹp giỏi giang.Đinh Dược cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối.Nhất là anh ta nhớ vợ của Giang Lâm mới chỉ học cấp ba, còn không lên Đại học, thế là lại càng hài lòng với Ôn Tĩnh Uyển.Chỉ cần anh ta cưới Ôn Tĩnh Uyển thì trình độ của vợ anh ta sẽ cao hơn vợ Giang Lâm.Nghĩ đến đây, anh ta cười rạng rỡ nói: "Đồng chí Ôn, tôi rất hài lòng với cô, nếu cô cũng hài lòng với tôi thì chúng ta cứ xác định quan hệ đi. Chờ tôi báo với mẹ rồi sẽ viết báo cáo kết hôn nộp cho lãnh đạo."Ôn Tĩnh Uyển mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền quyến rũ bên má, cô ta gật đầu ngượng ngùng nói: "Vâng, tôi cũng rất hài lòng với đồng chí Đinh."Đinh Dược nghe vậy thì không khỏi bật cười: "Hahaha..."** Sau một tuần sửa sang, cuối cùng nhà mới cũng hoàn thành.Bạch Du xem lịch, chọn một ngày hoàng đạo rồi thông báo dọn nhà.Mấy người chị Lôi, Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên đều đến giúp đỡ.Bọn họ không có nhiều đồ, đồ nội thất mới mua đã được chuyển vào từ trước nên chỉ chuyển mấy lần đã xong.Mọi người đến giúp đỡ nên Bạch Du tất nhiên phải làm một bữa thịnh soạn để cảm ơn mọi người, vừa chuyển vào nhà mới nên cũng phải làm lễ lên nhà mới nữa.Cô thương lượng với chị Lôi một lúc rồi quyết định nấu mười món.Trong lúc nấu ăn mới phát hiện quên mua đậu, thế là Lâm Hướng Tuyết lập tức xung phong đi mua. Nhưng cô ấy vừa ra cửa đã bị theo dõi.Cô ấy vừa quay đầu đã bắt gặp một gương mặt đen sạm: "Đồng chí Cát, anh đang theo dõi tôi à?"Vành tai Cát Đại Xuyên đỏ bừng, gãi mặt nói: "Tôi lo đồng chí Lâm không biết đường nên muốn dẫn đường cho cô."Mặc dù Lâm Hướng Tuyết chưa từng có đối tượng nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy chứ.Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Cát Đại Xuyên lại xuất hiện trước mặt cô ấy, mặc dù anh ấy không nói gì nhưng cô ấy cảm thấy chắc chắn Cát Đại Xuyên có ý với mình.Cô ấy không thể nói mình có cảm giác đặc biệt thế nào đối với Cát Đại Xuyên, bởi vì còn chưa nghe ngóng tin tức từ chỗ Bạch Du.Nhưng bây giờ anh ấy lại tiến lên một bước nên cô ấy không thể không suy nghĩ.Mặc dù người trước mặt không đẹp trai bằng Giang Lâm nhưng chắc chắn không xấu, dáng người cao thẳng, cơ bắp rắn rỏi, cảm giác an toàn tuyệt đối.Anh ấy lại còn không hút thuốc, không uống rượu, cũng chưa từng thấy anh ấy tức giận, thế đã khá tốt rồi.Nghĩ đến đây, Lâm Hướng Tuyết quyết định cho đối phương cơ hội, cũng cho mình một cơ hội tìm hiểu lẫn nhau, thế là gật đầu nói: "Vậy làm phiền đồng chí Cát dẫn đường cho tôi."Nghe vậy, Cát Đại Xuyên sắp ngoác miệng rộng đến mang tai: "Tuân lệnh!"Hai người vẫn chưa có quan hệ nam nữ nên một người đi trước một người đi sau, cách nhau một cánh tay.Lâm Hướng Tuyết đột nhiên muốn đánh rắm, lại không thể nhịn nổi.Có lẽ vì buổi trưa ăn khoai lang, cô ấy càng nghĩ càng xấu hổ.Đánh rắm là hiện tượng sinh lý bình thường, nhưng ở trước mặt một người khác phái, nhất là trước mặt người sắp trở thành đối tượng thì Lâm Hướng Tuyết vô cùng lo lắng sẽ bị xấu hổ.Nhưng cô ấy nhanh chóng nghĩ ra một ý hay, chỉ cần cô ấy nói đủ to thì chắc người kia không nghe thấy đâu.Thế là cô ấy cao giọng nói: "Đồng chí Cát, nhà anh có mấy anh em?"Nói xong, một quả rắm cũng bay ra.Cô ấy cảm thấy vừa rồi mình nói rất to, chắc Cát Đại Xuyên không nghe thấy đâu.Ai ngờ, sau đó lại nghe thấy Cát Đại Xuyên ngu ngơ nói: "Xin lỗi, vừa rồi cô đánh rắm to quá, tôi không nghe thấy cô nói gì, cô có thể nói lại không?"Lâm Hướng Tuyết: "..."

Mặc dù anh ta cũng dựa vào hai bàn tay trắng dốc sức leo lên nhưng vừa nghe nói gia thế của Ôn Tĩnh Uyển cũng giống mình thì lại có ý phê bình.

Nếu có thể tìm được đối tượng có gia thế tốt thì sau này sẽ trợ giúp anh ta thăng chức được.

Thế là chín mươi điểm lập tức xuống còn tám mươi lăm điểm.

Ôn Tĩnh Uyển quan sát sắc mặt anh ta, bình tĩnh cười nói: "Trước khi đến đây, họ hàng nói với tôi là phó đoàn Đinh dựa vào sức mình dốc sức đi đến vị trí hôm nay. Sau khi nghe vậy, tôi không chỉ sinh lòng bội phục mà còn cảm thấy như gặp được tri kỷ, bởi vì tôi cũng vậy. Từ nhỏ đến lớn, trong nhà không giúp được tôi cái gì, nhưng tôi tin người có thể thắng trời. Thế nên tôi mới dốc sức học tập, bằng sự cố gắng của mình mà thi đỗ vào Đại học Công Nông Binh, được kết nạp vào Đảng, về sau lại thi được chứng chỉ phát thanh viên. Lần này tôi đến đây là vì nghe nói đài phát thanh ở đây đang tuyển phát thanh viên nên mới đến thử sức xem sao."

Hai mắt Đinh Dược lóe sáng như sói đêm: "Cô là sinh viên? Lại còn vào Đảng?"

Ôn Tĩnh Uyển nở nụ cười khiêm tốn, nhưng ánh mắt nhìn Đinh Dược lại đầy vẻ sùng bái: "Đúng vậy, nhưng chút thành tích của tôi chẳng đáng là gì so với phó đoàn Đinh."

Không người đàn ông nào không thích được người ta sùng bái, nhất là người đối diện còn là một người đẹp giỏi giang.

Đinh Dược cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối.

Nhất là anh ta nhớ vợ của Giang Lâm mới chỉ học cấp ba, còn không lên Đại học, thế là lại càng hài lòng với Ôn Tĩnh Uyển.

Chỉ cần anh ta cưới Ôn Tĩnh Uyển thì trình độ của vợ anh ta sẽ cao hơn vợ Giang Lâm.

Nghĩ đến đây, anh ta cười rạng rỡ nói: "Đồng chí Ôn, tôi rất hài lòng với cô, nếu cô cũng hài lòng với tôi thì chúng ta cứ xác định quan hệ đi. Chờ tôi báo với mẹ rồi sẽ viết báo cáo kết hôn nộp cho lãnh đạo."

Ôn Tĩnh Uyển mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền quyến rũ bên má, cô ta gật đầu ngượng ngùng nói: "Vâng, tôi cũng rất hài lòng với đồng chí Đinh."

Đinh Dược nghe vậy thì không khỏi bật cười: "Hahaha..."

**

 

Sau một tuần sửa sang, cuối cùng nhà mới cũng hoàn thành.

Bạch Du xem lịch, chọn một ngày hoàng đạo rồi thông báo dọn nhà.

Mấy người chị Lôi, Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên đều đến giúp đỡ.

Bọn họ không có nhiều đồ, đồ nội thất mới mua đã được chuyển vào từ trước nên chỉ chuyển mấy lần đã xong.

Mọi người đến giúp đỡ nên Bạch Du tất nhiên phải làm một bữa thịnh soạn để cảm ơn mọi người, vừa chuyển vào nhà mới nên cũng phải làm lễ lên nhà mới nữa.

Cô thương lượng với chị Lôi một lúc rồi quyết định nấu mười món.

Trong lúc nấu ăn mới phát hiện quên mua đậu, thế là Lâm Hướng Tuyết lập tức xung phong đi mua.

 

Nhưng cô ấy vừa ra cửa đã bị theo dõi.

Cô ấy vừa quay đầu đã bắt gặp một gương mặt đen sạm: "Đồng chí Cát, anh đang theo dõi tôi à?"

Vành tai Cát Đại Xuyên đỏ bừng, gãi mặt nói: "Tôi lo đồng chí Lâm không biết đường nên muốn dẫn đường cho cô."

Mặc dù Lâm Hướng Tuyết chưa từng có đối tượng nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy chứ.

Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Cát Đại Xuyên lại xuất hiện trước mặt cô ấy, mặc dù anh ấy không nói gì nhưng cô ấy cảm thấy chắc chắn Cát Đại Xuyên có ý với mình.

Cô ấy không thể nói mình có cảm giác đặc biệt thế nào đối với Cát Đại Xuyên, bởi vì còn chưa nghe ngóng tin tức từ chỗ Bạch Du.

Nhưng bây giờ anh ấy lại tiến lên một bước nên cô ấy không thể không suy nghĩ.

Mặc dù người trước mặt không đẹp trai bằng Giang Lâm nhưng chắc chắn không xấu, dáng người cao thẳng, cơ bắp rắn rỏi, cảm giác an toàn tuyệt đối.

Anh ấy lại còn không hút thuốc, không uống rượu, cũng chưa từng thấy anh ấy tức giận, thế đã khá tốt rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Hướng Tuyết quyết định cho đối phương cơ hội, cũng cho mình một cơ hội tìm hiểu lẫn nhau, thế là gật đầu nói: "Vậy làm phiền đồng chí Cát dẫn đường cho tôi."

Nghe vậy, Cát Đại Xuyên sắp ngoác miệng rộng đến mang tai: "Tuân lệnh!"

Hai người vẫn chưa có quan hệ nam nữ nên một người đi trước một người đi sau, cách nhau một cánh tay.

Lâm Hướng Tuyết đột nhiên muốn đánh rắm, lại không thể nhịn nổi.

Có lẽ vì buổi trưa ăn khoai lang, cô ấy càng nghĩ càng xấu hổ.

Đánh rắm là hiện tượng sinh lý bình thường, nhưng ở trước mặt một người khác phái, nhất là trước mặt người sắp trở thành đối tượng thì Lâm Hướng Tuyết vô cùng lo lắng sẽ bị xấu hổ.

Nhưng cô ấy nhanh chóng nghĩ ra một ý hay, chỉ cần cô ấy nói đủ to thì chắc người kia không nghe thấy đâu.

Thế là cô ấy cao giọng nói: "Đồng chí Cát, nhà anh có mấy anh em?"

Nói xong, một quả rắm cũng bay ra.

Cô ấy cảm thấy vừa rồi mình nói rất to, chắc Cát Đại Xuyên không nghe thấy đâu.

Ai ngờ, sau đó lại nghe thấy Cát Đại Xuyên ngu ngơ nói: "Xin lỗi, vừa rồi cô đánh rắm to quá, tôi không nghe thấy cô nói gì, cô có thể nói lại không?"

Lâm Hướng Tuyết: "..."

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Mặc dù anh ta cũng dựa vào hai bàn tay trắng dốc sức leo lên nhưng vừa nghe nói gia thế của Ôn Tĩnh Uyển cũng giống mình thì lại có ý phê bình.Nếu có thể tìm được đối tượng có gia thế tốt thì sau này sẽ trợ giúp anh ta thăng chức được.Thế là chín mươi điểm lập tức xuống còn tám mươi lăm điểm.Ôn Tĩnh Uyển quan sát sắc mặt anh ta, bình tĩnh cười nói: "Trước khi đến đây, họ hàng nói với tôi là phó đoàn Đinh dựa vào sức mình dốc sức đi đến vị trí hôm nay. Sau khi nghe vậy, tôi không chỉ sinh lòng bội phục mà còn cảm thấy như gặp được tri kỷ, bởi vì tôi cũng vậy. Từ nhỏ đến lớn, trong nhà không giúp được tôi cái gì, nhưng tôi tin người có thể thắng trời. Thế nên tôi mới dốc sức học tập, bằng sự cố gắng của mình mà thi đỗ vào Đại học Công Nông Binh, được kết nạp vào Đảng, về sau lại thi được chứng chỉ phát thanh viên. Lần này tôi đến đây là vì nghe nói đài phát thanh ở đây đang tuyển phát thanh viên nên mới đến thử sức xem sao."Hai mắt Đinh Dược lóe sáng như sói đêm: "Cô là sinh viên? Lại còn vào Đảng?"Ôn Tĩnh Uyển nở nụ cười khiêm tốn, nhưng ánh mắt nhìn Đinh Dược lại đầy vẻ sùng bái: "Đúng vậy, nhưng chút thành tích của tôi chẳng đáng là gì so với phó đoàn Đinh."Không người đàn ông nào không thích được người ta sùng bái, nhất là người đối diện còn là một người đẹp giỏi giang.Đinh Dược cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối.Nhất là anh ta nhớ vợ của Giang Lâm mới chỉ học cấp ba, còn không lên Đại học, thế là lại càng hài lòng với Ôn Tĩnh Uyển.Chỉ cần anh ta cưới Ôn Tĩnh Uyển thì trình độ của vợ anh ta sẽ cao hơn vợ Giang Lâm.Nghĩ đến đây, anh ta cười rạng rỡ nói: "Đồng chí Ôn, tôi rất hài lòng với cô, nếu cô cũng hài lòng với tôi thì chúng ta cứ xác định quan hệ đi. Chờ tôi báo với mẹ rồi sẽ viết báo cáo kết hôn nộp cho lãnh đạo."Ôn Tĩnh Uyển mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền quyến rũ bên má, cô ta gật đầu ngượng ngùng nói: "Vâng, tôi cũng rất hài lòng với đồng chí Đinh."Đinh Dược nghe vậy thì không khỏi bật cười: "Hahaha..."** Sau một tuần sửa sang, cuối cùng nhà mới cũng hoàn thành.Bạch Du xem lịch, chọn một ngày hoàng đạo rồi thông báo dọn nhà.Mấy người chị Lôi, Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên đều đến giúp đỡ.Bọn họ không có nhiều đồ, đồ nội thất mới mua đã được chuyển vào từ trước nên chỉ chuyển mấy lần đã xong.Mọi người đến giúp đỡ nên Bạch Du tất nhiên phải làm một bữa thịnh soạn để cảm ơn mọi người, vừa chuyển vào nhà mới nên cũng phải làm lễ lên nhà mới nữa.Cô thương lượng với chị Lôi một lúc rồi quyết định nấu mười món.Trong lúc nấu ăn mới phát hiện quên mua đậu, thế là Lâm Hướng Tuyết lập tức xung phong đi mua. Nhưng cô ấy vừa ra cửa đã bị theo dõi.Cô ấy vừa quay đầu đã bắt gặp một gương mặt đen sạm: "Đồng chí Cát, anh đang theo dõi tôi à?"Vành tai Cát Đại Xuyên đỏ bừng, gãi mặt nói: "Tôi lo đồng chí Lâm không biết đường nên muốn dẫn đường cho cô."Mặc dù Lâm Hướng Tuyết chưa từng có đối tượng nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy chứ.Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Cát Đại Xuyên lại xuất hiện trước mặt cô ấy, mặc dù anh ấy không nói gì nhưng cô ấy cảm thấy chắc chắn Cát Đại Xuyên có ý với mình.Cô ấy không thể nói mình có cảm giác đặc biệt thế nào đối với Cát Đại Xuyên, bởi vì còn chưa nghe ngóng tin tức từ chỗ Bạch Du.Nhưng bây giờ anh ấy lại tiến lên một bước nên cô ấy không thể không suy nghĩ.Mặc dù người trước mặt không đẹp trai bằng Giang Lâm nhưng chắc chắn không xấu, dáng người cao thẳng, cơ bắp rắn rỏi, cảm giác an toàn tuyệt đối.Anh ấy lại còn không hút thuốc, không uống rượu, cũng chưa từng thấy anh ấy tức giận, thế đã khá tốt rồi.Nghĩ đến đây, Lâm Hướng Tuyết quyết định cho đối phương cơ hội, cũng cho mình một cơ hội tìm hiểu lẫn nhau, thế là gật đầu nói: "Vậy làm phiền đồng chí Cát dẫn đường cho tôi."Nghe vậy, Cát Đại Xuyên sắp ngoác miệng rộng đến mang tai: "Tuân lệnh!"Hai người vẫn chưa có quan hệ nam nữ nên một người đi trước một người đi sau, cách nhau một cánh tay.Lâm Hướng Tuyết đột nhiên muốn đánh rắm, lại không thể nhịn nổi.Có lẽ vì buổi trưa ăn khoai lang, cô ấy càng nghĩ càng xấu hổ.Đánh rắm là hiện tượng sinh lý bình thường, nhưng ở trước mặt một người khác phái, nhất là trước mặt người sắp trở thành đối tượng thì Lâm Hướng Tuyết vô cùng lo lắng sẽ bị xấu hổ.Nhưng cô ấy nhanh chóng nghĩ ra một ý hay, chỉ cần cô ấy nói đủ to thì chắc người kia không nghe thấy đâu.Thế là cô ấy cao giọng nói: "Đồng chí Cát, nhà anh có mấy anh em?"Nói xong, một quả rắm cũng bay ra.Cô ấy cảm thấy vừa rồi mình nói rất to, chắc Cát Đại Xuyên không nghe thấy đâu.Ai ngờ, sau đó lại nghe thấy Cát Đại Xuyên ngu ngơ nói: "Xin lỗi, vừa rồi cô đánh rắm to quá, tôi không nghe thấy cô nói gì, cô có thể nói lại không?"Lâm Hướng Tuyết: "..."

Chương 349: Chương 349