"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 355: Chương 355
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Toàn thân Bạch Du cứng đờ, lông tơ dựng đứng cả lên.Nhưng một giây trôi qua…Một phút trôi qua…Giang Lâm chỉ ôm cô chứ không làm gì.Bạch Du: “?”Chẳng lẽ anh không được?Ngay khi Bạch Du đang do dự không biết có nên chủ động không, cô nghe thấy giọng anh vang lên từ sau lưng: "Ngủ đi, hôm nay chắc là em mệt lắm rồi."Cho nên ý anh là… Không làm ư?Bạch Du ngẩn ra.Trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi tiếc nuối không rõ nguyên do.Rồii cô chửi thầm mình, cô tiếc nuối điều gì chứ?Nhưng không làm cũng tốt, cô bận rộn cả ngày thực sự rất mệt, anh lợi hại như vậy. nếu tối nay làm thật thì ngày mai cô ước chừng không xuống giường nổi.Bạch Du thả lỏng cơ thể, cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh.Chưa đầy một phút sau, Bạch Du đã chìm vào giấc ngủ.Trong bóng tối, Giang Lâm từ từ mở mắt, ôm người trong lòng chặt hơn.** Bạch Du ngủ rất say, đến khi thức giấc đã là gần trưa.Lâm Hướng Tuyết cũng ngủ đến giờ này mới dậy.Hai người nhìn nhau, không nhịn được mà cười.Bữa sáng Giang Lâm nấu cho họ đã nguội, cũng may thời tiết không quá nóng nên không bị hỏng, hâm nóng lại vẫn ăn được.Bạch Du định ăn tạm một chút rồi đi tìm chị Lôi mua gà con, hôm qua chị Lôi đã tặng cô gà mái nhà chị ấy, bây giờ trong nhà chỉ còn một con gà mái già không đẻ trứng, vì vậy cũng cần mua thêm một hoặc hai con gà con. Bạch Du chưa từng nuôi gà trong cả hai kiếp, không biết cách chọn gà con nên cô định lúc đó sẽ đi theo chị Lôi, nhờ chị ấy chọn giúp.Ai ngờ cô vừa cho bánh bao vào nồi hấp thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.Cô đáp một tiếng rồi đi ra mở cửa.Cửa vừa mở, cô thấy Tôn Tường Vy đứng trước cửa, mặt đỏ bừng.Bạch Du nhìn cô ta, không nói gì.Hôm qua Tạ Húc Đông không đưa Tôn Tường Vy đến, không ai hỏi đến.Dù sao Tôn Tường Vy cũng từng thích Giang Lâm, nếu cô ta đến thì bầu không khí sẽ rất ngượng ngùng.Giang Lâm từ bên ngoài về, vừa vào văn phòng thì điện thoại reo.Anh bắt máy, giọng nói của Giang Khải Bang truyền đến từ đầu dây bên kia: "Cha đây, cha gọi điện đến là vì có chuyện muốn nói với con."Giang Lâm: "Có chuyện gì?"Giang Khải Bang: "Về em gái con, Hựu Hàm."Giang Lâm không đáp, vô thức cảm thấy lời đối phương sắp nói không phải là lời hay ý đẹp.Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe Giang Khải Bang nói: “Chuyện em gái con bị kẻ xấu dụ dỗ làm chuyện sai trái, con cũng biết rồi, sau khi bàn bạc với dì Anh của con, chúng ta định đưa nó đến chỗ con.Một là để nó tránh xa người đàn ông kia, hai là cũng có thể tránh xa thị phi ở đây, xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn không tìm được nhà nào tử tế ở đây nữa, con là anh trai ruột của nó, con xem bên đó có người đàn ông nào đáng tin cậy không, giúp nó tìm một người.”Giang Lâm cầm điện thoại hồi lâu không lên tiếng.Giang Khải Bang: “Con có đang nghe không? Cha biết hai đứa mới cưới, vốn không nên đẩy Hựu Hàm cho hai đứa nhưng chúng ta cũng hết cách rồi, tuy bây giờ người ngoài còn chưa biết nhưng giấy không gói được lửa, con giúp em gái con lần này đi.”Giang Lâm: “Bây giờ tôi phải đi làm nhiệm vụ, lát nữa đợi tôi bàn bạc với Du Du xong, tôi sẽ gọi điện lại.”Nói xong, anh liền cúp điện thoại.Giang Khải Bang nghe thấy tiếng “tút tút” từ đầu dây bên kia, tức đến nỗi suýt nữa ném điện thoại đi: “Đứa con bất hiếu! Đúng là đứa con bất hiếu!”Lâu Tú Anh: “Giang Lâm từ chối rồi sao?”Giang Khải Bang đập mạnh điện thoại xuống, trừng mắt nhìn bà ta nói: "Đều tại bà, bảo tôi phải nhu cương phối hợp, bảo Giang Lâm ăn mềm không ăn cứng, còn bảo tôi là cha phải hạ mình cầu xin nó, kết quả thì sao, nó vẫn không đồng ý!"Giang Khải Bang càng nghĩ càng tức giận.Ông ta đã "hạ mình" đến thế để thương lượng với anh, vậy mà anh còn phải suy nghĩ, trong mắt anh có còn xem ông ta là cha không!
Toàn thân Bạch Du cứng đờ, lông tơ dựng đứng cả lên.
Nhưng một giây trôi qua…
Một phút trôi qua…
Giang Lâm chỉ ôm cô chứ không làm gì.
Bạch Du: “?”
Chẳng lẽ anh không được?
Ngay khi Bạch Du đang do dự không biết có nên chủ động không, cô nghe thấy giọng anh vang lên từ sau lưng: "Ngủ đi, hôm nay chắc là em mệt lắm rồi."
Cho nên ý anh là… Không làm ư?
Bạch Du ngẩn ra.
Trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi tiếc nuối không rõ nguyên do.
Rồii cô chửi thầm mình, cô tiếc nuối điều gì chứ?
Nhưng không làm cũng tốt, cô bận rộn cả ngày thực sự rất mệt, anh lợi hại như vậy. nếu tối nay làm thật thì ngày mai cô ước chừng không xuống giường nổi.
Bạch Du thả lỏng cơ thể, cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh.
Chưa đầy một phút sau, Bạch Du đã chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, Giang Lâm từ từ mở mắt, ôm người trong lòng chặt hơn.
**
Bạch Du ngủ rất say, đến khi thức giấc đã là gần trưa.
Lâm Hướng Tuyết cũng ngủ đến giờ này mới dậy.
Hai người nhìn nhau, không nhịn được mà cười.
Bữa sáng Giang Lâm nấu cho họ đã nguội, cũng may thời tiết không quá nóng nên không bị hỏng, hâm nóng lại vẫn ăn được.
Bạch Du định ăn tạm một chút rồi đi tìm chị Lôi mua gà con, hôm qua chị Lôi đã tặng cô gà mái nhà chị ấy, bây giờ trong nhà chỉ còn một con gà mái già không đẻ trứng, vì vậy cũng cần mua thêm một hoặc hai con gà con.
Bạch Du chưa từng nuôi gà trong cả hai kiếp, không biết cách chọn gà con nên cô định lúc đó sẽ đi theo chị Lôi, nhờ chị ấy chọn giúp.
Ai ngờ cô vừa cho bánh bao vào nồi hấp thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cô đáp một tiếng rồi đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, cô thấy Tôn Tường Vy đứng trước cửa, mặt đỏ bừng.
Bạch Du nhìn cô ta, không nói gì.
Hôm qua Tạ Húc Đông không đưa Tôn Tường Vy đến, không ai hỏi đến.
Dù sao Tôn Tường Vy cũng từng thích Giang Lâm, nếu cô ta đến thì bầu không khí sẽ rất ngượng ngùng.
Giang Lâm từ bên ngoài về, vừa vào văn phòng thì điện thoại reo.
Anh bắt máy, giọng nói của Giang Khải Bang truyền đến từ đầu dây bên kia: "Cha đây, cha gọi điện đến là vì có chuyện muốn nói với con."
Giang Lâm: "Có chuyện gì?"
Giang Khải Bang: "Về em gái con, Hựu Hàm."
Giang Lâm không đáp, vô thức cảm thấy lời đối phương sắp nói không phải là lời hay ý đẹp.
Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe Giang Khải Bang nói: “Chuyện em gái con bị kẻ xấu dụ dỗ làm chuyện sai trái, con cũng biết rồi, sau khi bàn bạc với dì Anh của con, chúng ta định đưa nó đến chỗ con.Một là để nó tránh xa người đàn ông kia, hai là cũng có thể tránh xa thị phi ở đây, xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn không tìm được nhà nào tử tế ở đây nữa, con là anh trai ruột của nó, con xem bên đó có người đàn ông nào đáng tin cậy không, giúp nó tìm một người.”
Giang Lâm cầm điện thoại hồi lâu không lên tiếng.
Giang Khải Bang: “Con có đang nghe không? Cha biết hai đứa mới cưới, vốn không nên đẩy Hựu Hàm cho hai đứa nhưng chúng ta cũng hết cách rồi, tuy bây giờ người ngoài còn chưa biết nhưng giấy không gói được lửa, con giúp em gái con lần này đi.”
Giang Lâm: “Bây giờ tôi phải đi làm nhiệm vụ, lát nữa đợi tôi bàn bạc với Du Du xong, tôi sẽ gọi điện lại.”
Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Giang Khải Bang nghe thấy tiếng “tút tút” từ đầu dây bên kia, tức đến nỗi suýt nữa ném điện thoại đi: “Đứa con bất hiếu! Đúng là đứa con bất hiếu!”
Lâu Tú Anh: “Giang Lâm từ chối rồi sao?”
Giang Khải Bang đập mạnh điện thoại xuống, trừng mắt nhìn bà ta nói: "Đều tại bà, bảo tôi phải nhu cương phối hợp, bảo Giang Lâm ăn mềm không ăn cứng, còn bảo tôi là cha phải hạ mình cầu xin nó, kết quả thì sao, nó vẫn không đồng ý!"
Giang Khải Bang càng nghĩ càng tức giận.
Ông ta đã "hạ mình" đến thế để thương lượng với anh, vậy mà anh còn phải suy nghĩ, trong mắt anh có còn xem ông ta là cha không!
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Toàn thân Bạch Du cứng đờ, lông tơ dựng đứng cả lên.Nhưng một giây trôi qua…Một phút trôi qua…Giang Lâm chỉ ôm cô chứ không làm gì.Bạch Du: “?”Chẳng lẽ anh không được?Ngay khi Bạch Du đang do dự không biết có nên chủ động không, cô nghe thấy giọng anh vang lên từ sau lưng: "Ngủ đi, hôm nay chắc là em mệt lắm rồi."Cho nên ý anh là… Không làm ư?Bạch Du ngẩn ra.Trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi tiếc nuối không rõ nguyên do.Rồii cô chửi thầm mình, cô tiếc nuối điều gì chứ?Nhưng không làm cũng tốt, cô bận rộn cả ngày thực sự rất mệt, anh lợi hại như vậy. nếu tối nay làm thật thì ngày mai cô ước chừng không xuống giường nổi.Bạch Du thả lỏng cơ thể, cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh.Chưa đầy một phút sau, Bạch Du đã chìm vào giấc ngủ.Trong bóng tối, Giang Lâm từ từ mở mắt, ôm người trong lòng chặt hơn.** Bạch Du ngủ rất say, đến khi thức giấc đã là gần trưa.Lâm Hướng Tuyết cũng ngủ đến giờ này mới dậy.Hai người nhìn nhau, không nhịn được mà cười.Bữa sáng Giang Lâm nấu cho họ đã nguội, cũng may thời tiết không quá nóng nên không bị hỏng, hâm nóng lại vẫn ăn được.Bạch Du định ăn tạm một chút rồi đi tìm chị Lôi mua gà con, hôm qua chị Lôi đã tặng cô gà mái nhà chị ấy, bây giờ trong nhà chỉ còn một con gà mái già không đẻ trứng, vì vậy cũng cần mua thêm một hoặc hai con gà con. Bạch Du chưa từng nuôi gà trong cả hai kiếp, không biết cách chọn gà con nên cô định lúc đó sẽ đi theo chị Lôi, nhờ chị ấy chọn giúp.Ai ngờ cô vừa cho bánh bao vào nồi hấp thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.Cô đáp một tiếng rồi đi ra mở cửa.Cửa vừa mở, cô thấy Tôn Tường Vy đứng trước cửa, mặt đỏ bừng.Bạch Du nhìn cô ta, không nói gì.Hôm qua Tạ Húc Đông không đưa Tôn Tường Vy đến, không ai hỏi đến.Dù sao Tôn Tường Vy cũng từng thích Giang Lâm, nếu cô ta đến thì bầu không khí sẽ rất ngượng ngùng.Giang Lâm từ bên ngoài về, vừa vào văn phòng thì điện thoại reo.Anh bắt máy, giọng nói của Giang Khải Bang truyền đến từ đầu dây bên kia: "Cha đây, cha gọi điện đến là vì có chuyện muốn nói với con."Giang Lâm: "Có chuyện gì?"Giang Khải Bang: "Về em gái con, Hựu Hàm."Giang Lâm không đáp, vô thức cảm thấy lời đối phương sắp nói không phải là lời hay ý đẹp.Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe Giang Khải Bang nói: “Chuyện em gái con bị kẻ xấu dụ dỗ làm chuyện sai trái, con cũng biết rồi, sau khi bàn bạc với dì Anh của con, chúng ta định đưa nó đến chỗ con.Một là để nó tránh xa người đàn ông kia, hai là cũng có thể tránh xa thị phi ở đây, xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn không tìm được nhà nào tử tế ở đây nữa, con là anh trai ruột của nó, con xem bên đó có người đàn ông nào đáng tin cậy không, giúp nó tìm một người.”Giang Lâm cầm điện thoại hồi lâu không lên tiếng.Giang Khải Bang: “Con có đang nghe không? Cha biết hai đứa mới cưới, vốn không nên đẩy Hựu Hàm cho hai đứa nhưng chúng ta cũng hết cách rồi, tuy bây giờ người ngoài còn chưa biết nhưng giấy không gói được lửa, con giúp em gái con lần này đi.”Giang Lâm: “Bây giờ tôi phải đi làm nhiệm vụ, lát nữa đợi tôi bàn bạc với Du Du xong, tôi sẽ gọi điện lại.”Nói xong, anh liền cúp điện thoại.Giang Khải Bang nghe thấy tiếng “tút tút” từ đầu dây bên kia, tức đến nỗi suýt nữa ném điện thoại đi: “Đứa con bất hiếu! Đúng là đứa con bất hiếu!”Lâu Tú Anh: “Giang Lâm từ chối rồi sao?”Giang Khải Bang đập mạnh điện thoại xuống, trừng mắt nhìn bà ta nói: "Đều tại bà, bảo tôi phải nhu cương phối hợp, bảo Giang Lâm ăn mềm không ăn cứng, còn bảo tôi là cha phải hạ mình cầu xin nó, kết quả thì sao, nó vẫn không đồng ý!"Giang Khải Bang càng nghĩ càng tức giận.Ông ta đã "hạ mình" đến thế để thương lượng với anh, vậy mà anh còn phải suy nghĩ, trong mắt anh có còn xem ông ta là cha không!