Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 364: Chương 364

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Lâm Hướng Tuyết ở trong nhà nghe thấy động tĩnh bèn chạy ra, vừa hay nghe thấy lời Đinh Dược nói, cô ấy không thể nhịn được nữa.Đinh Dược trừng mắt nhìn Lâm Hướng Tuyết: "Cô là ai? Tôi dạy dỗ vợ mình thì liên quan gì đến cô?"Lâm Hướng Tuyết bị anh ta trừng thì sợ đến mức lùi lại hai bước, song vẫn rất dũng cảm đáp trả: "Anh dạy dỗ vợ mình đương nhiên không liên quan đến tôi, nhưng lúc bắt được gián điệp trên tàu hoả, tôi cũng có mặt ở đó.Lúc đó đồng chí Giang không chỉ cứu đồng chí Ôn mà còn cứu cả tôi, người trên tàu đều có thể làm chứng, đồng chí công an cũng có thể làm chứng, anh không có bằng chứng đã bôi nhọ đồng chí Giang, anh mà còn nói bậy bạ, tôi sẽ đi tố cáo anh đấy!"Đinh Dược nổi giận đùng đùng: "Cô..."Nhưng anh ta cứ "cô" mãi mà không thốt ra được câu nào tàn nhẫn, dù sao trong lòng anh ta cũng sợ sẽ bị tố cáo."Cô cái gì mà cô?" Tôn Tường Vy không biết từ đâu xông ra: "Con chó con này nhiều nhất cũng chỉ mới hơn ba tháng tuổi, cho dù có cắn người thật thì cũng không đau không ngứa, huống chi nó còn chưa cắn người, đồng chí Bạch cũng đã xin lỗi vợ anh rồi, anh không chịu tha còn muốn ném c.h.ế.t con chó, tôi phải đi tìm bác tôi, tôi muốn hỏi xem trong quân đội sao lại có người vô lý như vậy!"Vừa nãy Lâm Hướng Tuyết nói sẽ đi tố cáo, mặc dù Đinh Dược có hơi kiêng dè nhưng cũng chỉ là hơi thôi.Nhưng bây giờ người nói chuyện là Tôn Tường Vy, cháu gái của ủy viên chính trị Tôn, Đinh Dược như con lợn rừng bị trói chặt, không còn vênh váo được nữa.Anh ta hừ một tiếng rồi quay người đi vào ngôi nhà đối diện.Bạch Du lại cau mày.Chủ mới của ngôi nhà trống đối diện lại là Đinh Dược và Ôn Tĩnh Uyển, có người hàng xóm như quả pháo thế này, e là sau này sẽ có không ít phiền phức.Còn Ôn Tĩnh Uyển, trước đó gặp trên tàu hỏa có thể nói là bất ngờ, nhưng mới qua chưa bao lâu, cô ta đã lấy chồng đến căn cứ, còn trở thành hàng xóm của cô. Nói thế nào nhỉ, chính là cảm giác kỳ lạ không nói thành lời lại dâng lên trong lòng.Ôn Tĩnh Uyển liếc nhìn người chồng tức giận bỏ đi, nhếch miệng nói với mọi người: "Đồng chí Giang, đồng chí Bạch, thực sự xin lỗi, anh Dược, anh ấy quá lo lắng cho tôi, nóng vội mất khôn mới nói ra những lời như vậy, bản tính anh ấy không xấu, tôi thay anh ấy xin lỗi hai người, thực sự xin lỗi."Nói xong, cô ta cúi gập người với Bạch Du và Giang Lâm.Bạch Du vội vàng né tránh: "Chuyện này nói ra thì nhà tôi có lỗi trước, tôi cũng xin lỗi cô thêm lần nữa, sau này tôi sẽ trông chừng con ch.ó nhà mình."Hy vọng cô ta cũng trông chừng "con chó" nhà mình, đừng để nó ra ngoài là cắn người, cô sợ mắc bệnh dại.Ôn Tĩnh Uyển nghe vậy thì liếc nhìn Bạch Du: "Đồng chí Bạch khách sáo quá rồi, tôi đã nói là tôi không bị thương. Có câu nói không đánh không quen biết, hơn nữa từ nay chúng ta là hàng xóm, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, chuyện này cứ bỏ qua đi, sau này chúng ta không nhắc đến nữa, đồng chí Bạch thấy thế nào?"Mặt Bạch Du không biểu cảm: "Ừ, chuyện này cứ bỏ qua đi."TBCChuyện này có thể lật sang trang mới nhưng làm hàng xóm thân thiết ư?Thôi bỏ đi.Nói xong cô nhìn Lâm Hướng Tuyết và Tôn Tường Vy: "Hôm nay thực sự cảm ơn hai người, tôi làm mấy món ăn nhẹ, hai người vào ăn cùng đi. Còn anh Giang Lâm, sao anh lại về vào giờ này?"Giang Lâm: "Anh về lấy tài liệu."Thực ra anh về là muốn nói với cô chuyện Giang Hựu Hàm và Lương Thiên Vũ bỏ trốn, sau khi tra tung tích của hai người, anh nghi ngờ họ sẽ đến đảo Quỳnh Châu.Anh không biết chiêu “tiền trảm hậu tấu” này là do Lâu Tú Anh nghĩ ra hay là Giang Hựu Hàm ngu ngốc thật sự bỏ trốn với gã tồi đó, tóm lại bọn họ đến đây sẽ rất phiền toái.

Lâm Hướng Tuyết ở trong nhà nghe thấy động tĩnh bèn chạy ra, vừa hay nghe thấy lời Đinh Dược nói, cô ấy không thể nhịn được nữa.

Đinh Dược trừng mắt nhìn Lâm Hướng Tuyết: "Cô là ai? Tôi dạy dỗ vợ mình thì liên quan gì đến cô?"

Lâm Hướng Tuyết bị anh ta trừng thì sợ đến mức lùi lại hai bước, song vẫn rất dũng cảm đáp trả: "Anh dạy dỗ vợ mình đương nhiên không liên quan đến tôi, nhưng lúc bắt được gián điệp trên tàu hoả, tôi cũng có mặt ở đó.Lúc đó đồng chí Giang không chỉ cứu đồng chí Ôn mà còn cứu cả tôi, người trên tàu đều có thể làm chứng, đồng chí công an cũng có thể làm chứng, anh không có bằng chứng đã bôi nhọ đồng chí Giang, anh mà còn nói bậy bạ, tôi sẽ đi tố cáo anh đấy!"

Đinh Dược nổi giận đùng đùng: "Cô..."

Nhưng anh ta cứ "cô" mãi mà không thốt ra được câu nào tàn nhẫn, dù sao trong lòng anh ta cũng sợ sẽ bị tố cáo.

"Cô cái gì mà cô?" Tôn Tường Vy không biết từ đâu xông ra: "Con chó con này nhiều nhất cũng chỉ mới hơn ba tháng tuổi, cho dù có cắn người thật thì cũng không đau không ngứa, huống chi nó còn chưa cắn người, đồng chí Bạch cũng đã xin lỗi vợ anh rồi, anh không chịu tha còn muốn ném c.h.ế.t con chó, tôi phải đi tìm bác tôi, tôi muốn hỏi xem trong quân đội sao lại có người vô lý như vậy!"

Vừa nãy Lâm Hướng Tuyết nói sẽ đi tố cáo, mặc dù Đinh Dược có hơi kiêng dè nhưng cũng chỉ là hơi thôi.

Nhưng bây giờ người nói chuyện là Tôn Tường Vy, cháu gái của ủy viên chính trị Tôn, Đinh Dược như con lợn rừng bị trói chặt, không còn vênh váo được nữa.

Anh ta hừ một tiếng rồi quay người đi vào ngôi nhà đối diện.

Bạch Du lại cau mày.

Chủ mới của ngôi nhà trống đối diện lại là Đinh Dược và Ôn Tĩnh Uyển, có người hàng xóm như quả pháo thế này, e là sau này sẽ có không ít phiền phức.

Còn Ôn Tĩnh Uyển, trước đó gặp trên tàu hỏa có thể nói là bất ngờ, nhưng mới qua chưa bao lâu, cô ta đã lấy chồng đến căn cứ, còn trở thành hàng xóm của cô.

 

Nói thế nào nhỉ, chính là cảm giác kỳ lạ không nói thành lời lại dâng lên trong lòng.

Ôn Tĩnh Uyển liếc nhìn người chồng tức giận bỏ đi, nhếch miệng nói với mọi người: "Đồng chí Giang, đồng chí Bạch, thực sự xin lỗi, anh Dược, anh ấy quá lo lắng cho tôi, nóng vội mất khôn mới nói ra những lời như vậy, bản tính anh ấy không xấu, tôi thay anh ấy xin lỗi hai người, thực sự xin lỗi."

Nói xong, cô ta cúi gập người với Bạch Du và Giang Lâm.

Bạch Du vội vàng né tránh: "Chuyện này nói ra thì nhà tôi có lỗi trước, tôi cũng xin lỗi cô thêm lần nữa, sau này tôi sẽ trông chừng con ch.ó nhà mình."

Hy vọng cô ta cũng trông chừng "con chó" nhà mình, đừng để nó ra ngoài là cắn người, cô sợ mắc bệnh dại.

Ôn Tĩnh Uyển nghe vậy thì liếc nhìn Bạch Du: "Đồng chí Bạch khách sáo quá rồi, tôi đã nói là tôi không bị thương. Có câu nói không đánh không quen biết, hơn nữa từ nay chúng ta là hàng xóm, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, chuyện này cứ bỏ qua đi, sau này chúng ta không nhắc đến nữa, đồng chí Bạch thấy thế nào?"

Mặt Bạch Du không biểu cảm: "Ừ, chuyện này cứ bỏ qua đi."

TBC

Chuyện này có thể lật sang trang mới nhưng làm hàng xóm thân thiết ư?

Thôi bỏ đi.

Nói xong cô nhìn Lâm Hướng Tuyết và Tôn Tường Vy: "Hôm nay thực sự cảm ơn hai người, tôi làm mấy món ăn nhẹ, hai người vào ăn cùng đi. Còn anh Giang Lâm, sao anh lại về vào giờ này?"

Giang Lâm: "Anh về lấy tài liệu."

Thực ra anh về là muốn nói với cô chuyện Giang Hựu Hàm và Lương Thiên Vũ bỏ trốn, sau khi tra tung tích của hai người, anh nghi ngờ họ sẽ đến đảo Quỳnh Châu.

Anh không biết chiêu “tiền trảm hậu tấu” này là do Lâu Tú Anh nghĩ ra hay là Giang Hựu Hàm ngu ngốc thật sự bỏ trốn với gã tồi đó, tóm lại bọn họ đến đây sẽ rất phiền toái.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Lâm Hướng Tuyết ở trong nhà nghe thấy động tĩnh bèn chạy ra, vừa hay nghe thấy lời Đinh Dược nói, cô ấy không thể nhịn được nữa.Đinh Dược trừng mắt nhìn Lâm Hướng Tuyết: "Cô là ai? Tôi dạy dỗ vợ mình thì liên quan gì đến cô?"Lâm Hướng Tuyết bị anh ta trừng thì sợ đến mức lùi lại hai bước, song vẫn rất dũng cảm đáp trả: "Anh dạy dỗ vợ mình đương nhiên không liên quan đến tôi, nhưng lúc bắt được gián điệp trên tàu hoả, tôi cũng có mặt ở đó.Lúc đó đồng chí Giang không chỉ cứu đồng chí Ôn mà còn cứu cả tôi, người trên tàu đều có thể làm chứng, đồng chí công an cũng có thể làm chứng, anh không có bằng chứng đã bôi nhọ đồng chí Giang, anh mà còn nói bậy bạ, tôi sẽ đi tố cáo anh đấy!"Đinh Dược nổi giận đùng đùng: "Cô..."Nhưng anh ta cứ "cô" mãi mà không thốt ra được câu nào tàn nhẫn, dù sao trong lòng anh ta cũng sợ sẽ bị tố cáo."Cô cái gì mà cô?" Tôn Tường Vy không biết từ đâu xông ra: "Con chó con này nhiều nhất cũng chỉ mới hơn ba tháng tuổi, cho dù có cắn người thật thì cũng không đau không ngứa, huống chi nó còn chưa cắn người, đồng chí Bạch cũng đã xin lỗi vợ anh rồi, anh không chịu tha còn muốn ném c.h.ế.t con chó, tôi phải đi tìm bác tôi, tôi muốn hỏi xem trong quân đội sao lại có người vô lý như vậy!"Vừa nãy Lâm Hướng Tuyết nói sẽ đi tố cáo, mặc dù Đinh Dược có hơi kiêng dè nhưng cũng chỉ là hơi thôi.Nhưng bây giờ người nói chuyện là Tôn Tường Vy, cháu gái của ủy viên chính trị Tôn, Đinh Dược như con lợn rừng bị trói chặt, không còn vênh váo được nữa.Anh ta hừ một tiếng rồi quay người đi vào ngôi nhà đối diện.Bạch Du lại cau mày.Chủ mới của ngôi nhà trống đối diện lại là Đinh Dược và Ôn Tĩnh Uyển, có người hàng xóm như quả pháo thế này, e là sau này sẽ có không ít phiền phức.Còn Ôn Tĩnh Uyển, trước đó gặp trên tàu hỏa có thể nói là bất ngờ, nhưng mới qua chưa bao lâu, cô ta đã lấy chồng đến căn cứ, còn trở thành hàng xóm của cô. Nói thế nào nhỉ, chính là cảm giác kỳ lạ không nói thành lời lại dâng lên trong lòng.Ôn Tĩnh Uyển liếc nhìn người chồng tức giận bỏ đi, nhếch miệng nói với mọi người: "Đồng chí Giang, đồng chí Bạch, thực sự xin lỗi, anh Dược, anh ấy quá lo lắng cho tôi, nóng vội mất khôn mới nói ra những lời như vậy, bản tính anh ấy không xấu, tôi thay anh ấy xin lỗi hai người, thực sự xin lỗi."Nói xong, cô ta cúi gập người với Bạch Du và Giang Lâm.Bạch Du vội vàng né tránh: "Chuyện này nói ra thì nhà tôi có lỗi trước, tôi cũng xin lỗi cô thêm lần nữa, sau này tôi sẽ trông chừng con ch.ó nhà mình."Hy vọng cô ta cũng trông chừng "con chó" nhà mình, đừng để nó ra ngoài là cắn người, cô sợ mắc bệnh dại.Ôn Tĩnh Uyển nghe vậy thì liếc nhìn Bạch Du: "Đồng chí Bạch khách sáo quá rồi, tôi đã nói là tôi không bị thương. Có câu nói không đánh không quen biết, hơn nữa từ nay chúng ta là hàng xóm, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, chuyện này cứ bỏ qua đi, sau này chúng ta không nhắc đến nữa, đồng chí Bạch thấy thế nào?"Mặt Bạch Du không biểu cảm: "Ừ, chuyện này cứ bỏ qua đi."TBCChuyện này có thể lật sang trang mới nhưng làm hàng xóm thân thiết ư?Thôi bỏ đi.Nói xong cô nhìn Lâm Hướng Tuyết và Tôn Tường Vy: "Hôm nay thực sự cảm ơn hai người, tôi làm mấy món ăn nhẹ, hai người vào ăn cùng đi. Còn anh Giang Lâm, sao anh lại về vào giờ này?"Giang Lâm: "Anh về lấy tài liệu."Thực ra anh về là muốn nói với cô chuyện Giang Hựu Hàm và Lương Thiên Vũ bỏ trốn, sau khi tra tung tích của hai người, anh nghi ngờ họ sẽ đến đảo Quỳnh Châu.Anh không biết chiêu “tiền trảm hậu tấu” này là do Lâu Tú Anh nghĩ ra hay là Giang Hựu Hàm ngu ngốc thật sự bỏ trốn với gã tồi đó, tóm lại bọn họ đến đây sẽ rất phiền toái.

Chương 364: Chương 364