Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 365: Chương 365

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhất là với cái tính của Giang Hựu Hàm, đến lúc đó cô ta sẽ lấy thân phận em chồng của mình làm khó Bạch Du, vì vậy anh mới muốn về báo trước với cô, để cô không cần nể mặt anh mà nhường nhịn Giang Hựu Hàm.Hơn nữa anh cũng không định để hai người đó ở lại đảo Quỳnh Châu, chỉ là anh vừa đi đến ngã tư đã nghe thấy tiếng của Đinh Dược.Anh cũng không ngờ Đinh Dược sẽ chuyển đến ở nhà đối diện.Đinh Dược là người có năng lực, nếu không cũng không thể dựa vào bản lĩnh của mình mà leo lên được vị trí như bây giờ, chỉ là người này lòng dạ hẹp hòi, lại cố chấp, tựu trung không phải là người dễ chung sống.Nhưng cấp bậc của hai người ngang nhau, cho dù anh không thích cũng không có cách nào bắt đối phương chuyển ra khỏi đó được.Muốn chuyển thì chỉ có thể là họ chuyển, có điều không nói đến việc họ tốn nhiều công sức để sửa sang lại ngôi nhà này, hiện tại cũng không có ngôi nhà nào khác có sân để lựa chọn.Nghĩ đến đây, anh liền nuốt ngược những lời muốn nói về chuyện Giang Hựu Hàm vào trong.TBCTrong lòng cũng đồng thời đưa ra một quyết định.Giang Lâm vào nhà rồi, Bạch Du nhìn Tôn Tường Vy: "Tôi làm chút đồ ăn vặt, cô có muốn vào ăn cùng Hướng Tuyết không, còn trà Vũ Hoa cô tặng tôi lần trước tôi vẫn chưa uống, bây giờ pha thì vừa đẹp."Tôn Tường Vy nuốt nước miếng, cuối cùng không chịu nổi sự cám dỗ: "Vậy tôi không khách sáo nữa."Trước đây cô ta nghe người ta nói tay nghề nấu ăn của Bạch Du không thua gì đầu bếp Diêu, lúc nào tên Tạ Húc Đông kia cũng khen tay nghề nấu ăn của cô, cô ta còn tưởng anh ấy cố tình chọc tức mình.Không ngờ hôm đó Bạch Du tặng cô ta một ít sủi cảo, thật sự ngon đến mức cô ta suýt ăn cả đĩa.Nói sao đây, cô ta vốn tưởng chỉ là sủi cảo mà thôi, cho dù có ngon cũng chỉ đến thế, ai ngờ cắn một miếng, nước súp đậm đà tràn vào miệng, ngon không thể chê vào đâu được, rất kích thích vị giác. Cô ta mới biết những lời khen ngợi trước đây của Tạ Húc Đông không hề khoa trương.Cho nên lúc này nghe Bạch Du nói có đồ ăn, cô ta không nhấc chân đi nổi.Trên mặt Ôn Tĩnh Uyển thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng.Ở đây có bốn người, Bạch Du chỉ mời hai người, bỏ qua cô ta, rõ ràng là không định làm "người hàng xóm thân thiết" với cô ta.Vậy nên khi Lâm Hướng Tuyết định quay người đi thì bị cô ta gọi lại.Đợi Bạch Du và Tôn Tường Vy đi xa, Ôn Tĩnh Uyển mới nói: "Hướng Tuyết, gặp cô ở đây tôi rất vui. Trước khi đến tôi còn định hỏi thăm mọi người xem các cô ở đâu, không ngờ chúng ta có duyên đến thế, nhanh như vậy đã gặp lại rồi, với cả sau này chúng ta sẽ là hàng xóm."Lâm Hướng Tuyết: "Tôi chỉ tạm thời ở nhờ nhà Du Du, sau này tìm được việc tôi sẽ chuyển đi, còn cô, sao cô… Lại kết hôn nhanh như vậy?"Trên tàu hỏa, cô ấy có nghe Ôn Tĩnh Uyển nhắc đến, lần này cô ta đến đảo Quỳnh Châu là vì hai lý do, một là để bồi bổ sức khỏe, cô ta bị bệnh hen suyễn nặng, nghe nói khí hậu ở đảo Quỳnh Châu tốt nên muốn đến đây định cư.Hai là cô ta đã không còn nhỏ nữa, họ hàng đều giục cô ta kết hôn, lần này còn chưa đến đảo Quỳnh Châu, họ hàng đã tìm cho cô ta đối tượng xem mắt.Có đối tượng xem mắt thì không có gì lạ, lạ ở chỗ chưa đầy nửa tháng, hai người đã đăng ký kết hôn.Lại còn kết hôn với một gã thô lỗ lớn tuổi, thật khiến người ta kinh ngạc.Ôn Tĩnh Uyển nở một nụ cười hạnh phúc: "Chắc là cô đang thắc mắc tại sao tôi lại đồng ý lấy anh Dược, trông anh ấy dữ dằn thế thôi chứ thật ra là người khẩu xà tâm phật, bình thường anh ấy đối xử với tôi rất tốt."Nói đến đây, vẻ mặt cô ta lại trở nên buồn bã: "Cha mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ tôi đã phải sống nhờ nhà người khác, bởi vậy tôi luôn khao khát có một gia đình của riêng mình, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông tốt với tôi, trong lòng tôi đã rất mãn nguyện rồi. Hơn nữa anh Dược cũng không còn trẻ, mẹ chồng tôi cũng không khỏe, luôn nhắc đến chuyện muốn có cháu, vì vậy sau khi hiểu rõ lòng nhau, chúng tôi không do dự nữa mà đi đăng ký kết hôn luôn."

Nhất là với cái tính của Giang Hựu Hàm, đến lúc đó cô ta sẽ lấy thân phận em chồng của mình làm khó Bạch Du, vì vậy anh mới muốn về báo trước với cô, để cô không cần nể mặt anh mà nhường nhịn Giang Hựu Hàm.

Hơn nữa anh cũng không định để hai người đó ở lại đảo Quỳnh Châu, chỉ là anh vừa đi đến ngã tư đã nghe thấy tiếng của Đinh Dược.

Anh cũng không ngờ Đinh Dược sẽ chuyển đến ở nhà đối diện.

Đinh Dược là người có năng lực, nếu không cũng không thể dựa vào bản lĩnh của mình mà leo lên được vị trí như bây giờ, chỉ là người này lòng dạ hẹp hòi, lại cố chấp, tựu trung không phải là người dễ chung sống.

Nhưng cấp bậc của hai người ngang nhau, cho dù anh không thích cũng không có cách nào bắt đối phương chuyển ra khỏi đó được.

Muốn chuyển thì chỉ có thể là họ chuyển, có điều không nói đến việc họ tốn nhiều công sức để sửa sang lại ngôi nhà này, hiện tại cũng không có ngôi nhà nào khác có sân để lựa chọn.

Nghĩ đến đây, anh liền nuốt ngược những lời muốn nói về chuyện Giang Hựu Hàm vào trong.

TBC

Trong lòng cũng đồng thời đưa ra một quyết định.

Giang Lâm vào nhà rồi, Bạch Du nhìn Tôn Tường Vy: "Tôi làm chút đồ ăn vặt, cô có muốn vào ăn cùng Hướng Tuyết không, còn trà Vũ Hoa cô tặng tôi lần trước tôi vẫn chưa uống, bây giờ pha thì vừa đẹp."

Tôn Tường Vy nuốt nước miếng, cuối cùng không chịu nổi sự cám dỗ: "Vậy tôi không khách sáo nữa."

Trước đây cô ta nghe người ta nói tay nghề nấu ăn của Bạch Du không thua gì đầu bếp Diêu, lúc nào tên Tạ Húc Đông kia cũng khen tay nghề nấu ăn của cô, cô ta còn tưởng anh ấy cố tình chọc tức mình.

Không ngờ hôm đó Bạch Du tặng cô ta một ít sủi cảo, thật sự ngon đến mức cô ta suýt ăn cả đĩa.

Nói sao đây, cô ta vốn tưởng chỉ là sủi cảo mà thôi, cho dù có ngon cũng chỉ đến thế, ai ngờ cắn một miếng, nước súp đậm đà tràn vào miệng, ngon không thể chê vào đâu được, rất kích thích vị giác.

 

Cô ta mới biết những lời khen ngợi trước đây của Tạ Húc Đông không hề khoa trương.

Cho nên lúc này nghe Bạch Du nói có đồ ăn, cô ta không nhấc chân đi nổi.

Trên mặt Ôn Tĩnh Uyển thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng.

Ở đây có bốn người, Bạch Du chỉ mời hai người, bỏ qua cô ta, rõ ràng là không định làm "người hàng xóm thân thiết" với cô ta.

Vậy nên khi Lâm Hướng Tuyết định quay người đi thì bị cô ta gọi lại.

Đợi Bạch Du và Tôn Tường Vy đi xa, Ôn Tĩnh Uyển mới nói: "Hướng Tuyết, gặp cô ở đây tôi rất vui. Trước khi đến tôi còn định hỏi thăm mọi người xem các cô ở đâu, không ngờ chúng ta có duyên đến thế, nhanh như vậy đã gặp lại rồi, với cả sau này chúng ta sẽ là hàng xóm."

Lâm Hướng Tuyết: "Tôi chỉ tạm thời ở nhờ nhà Du Du, sau này tìm được việc tôi sẽ chuyển đi, còn cô, sao cô… Lại kết hôn nhanh như vậy?"

Trên tàu hỏa, cô ấy có nghe Ôn Tĩnh Uyển nhắc đến, lần này cô ta đến đảo Quỳnh Châu là vì hai lý do, một là để bồi bổ sức khỏe, cô ta bị bệnh hen suyễn nặng, nghe nói khí hậu ở đảo Quỳnh Châu tốt nên muốn đến đây định cư.

Hai là cô ta đã không còn nhỏ nữa, họ hàng đều giục cô ta kết hôn, lần này còn chưa đến đảo Quỳnh Châu, họ hàng đã tìm cho cô ta đối tượng xem mắt.

Có đối tượng xem mắt thì không có gì lạ, lạ ở chỗ chưa đầy nửa tháng, hai người đã đăng ký kết hôn.

Lại còn kết hôn với một gã thô lỗ lớn tuổi, thật khiến người ta kinh ngạc.

Ôn Tĩnh Uyển nở một nụ cười hạnh phúc: "Chắc là cô đang thắc mắc tại sao tôi lại đồng ý lấy anh Dược, trông anh ấy dữ dằn thế thôi chứ thật ra là người khẩu xà tâm phật, bình thường anh ấy đối xử với tôi rất tốt."

Nói đến đây, vẻ mặt cô ta lại trở nên buồn bã: "Cha mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ tôi đã phải sống nhờ nhà người khác, bởi vậy tôi luôn khao khát có một gia đình của riêng mình, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông tốt với tôi, trong lòng tôi đã rất mãn nguyện rồi. Hơn nữa anh Dược cũng không còn trẻ, mẹ chồng tôi cũng không khỏe, luôn nhắc đến chuyện muốn có cháu, vì vậy sau khi hiểu rõ lòng nhau, chúng tôi không do dự nữa mà đi đăng ký kết hôn luôn."

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhất là với cái tính của Giang Hựu Hàm, đến lúc đó cô ta sẽ lấy thân phận em chồng của mình làm khó Bạch Du, vì vậy anh mới muốn về báo trước với cô, để cô không cần nể mặt anh mà nhường nhịn Giang Hựu Hàm.Hơn nữa anh cũng không định để hai người đó ở lại đảo Quỳnh Châu, chỉ là anh vừa đi đến ngã tư đã nghe thấy tiếng của Đinh Dược.Anh cũng không ngờ Đinh Dược sẽ chuyển đến ở nhà đối diện.Đinh Dược là người có năng lực, nếu không cũng không thể dựa vào bản lĩnh của mình mà leo lên được vị trí như bây giờ, chỉ là người này lòng dạ hẹp hòi, lại cố chấp, tựu trung không phải là người dễ chung sống.Nhưng cấp bậc của hai người ngang nhau, cho dù anh không thích cũng không có cách nào bắt đối phương chuyển ra khỏi đó được.Muốn chuyển thì chỉ có thể là họ chuyển, có điều không nói đến việc họ tốn nhiều công sức để sửa sang lại ngôi nhà này, hiện tại cũng không có ngôi nhà nào khác có sân để lựa chọn.Nghĩ đến đây, anh liền nuốt ngược những lời muốn nói về chuyện Giang Hựu Hàm vào trong.TBCTrong lòng cũng đồng thời đưa ra một quyết định.Giang Lâm vào nhà rồi, Bạch Du nhìn Tôn Tường Vy: "Tôi làm chút đồ ăn vặt, cô có muốn vào ăn cùng Hướng Tuyết không, còn trà Vũ Hoa cô tặng tôi lần trước tôi vẫn chưa uống, bây giờ pha thì vừa đẹp."Tôn Tường Vy nuốt nước miếng, cuối cùng không chịu nổi sự cám dỗ: "Vậy tôi không khách sáo nữa."Trước đây cô ta nghe người ta nói tay nghề nấu ăn của Bạch Du không thua gì đầu bếp Diêu, lúc nào tên Tạ Húc Đông kia cũng khen tay nghề nấu ăn của cô, cô ta còn tưởng anh ấy cố tình chọc tức mình.Không ngờ hôm đó Bạch Du tặng cô ta một ít sủi cảo, thật sự ngon đến mức cô ta suýt ăn cả đĩa.Nói sao đây, cô ta vốn tưởng chỉ là sủi cảo mà thôi, cho dù có ngon cũng chỉ đến thế, ai ngờ cắn một miếng, nước súp đậm đà tràn vào miệng, ngon không thể chê vào đâu được, rất kích thích vị giác. Cô ta mới biết những lời khen ngợi trước đây của Tạ Húc Đông không hề khoa trương.Cho nên lúc này nghe Bạch Du nói có đồ ăn, cô ta không nhấc chân đi nổi.Trên mặt Ôn Tĩnh Uyển thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng.Ở đây có bốn người, Bạch Du chỉ mời hai người, bỏ qua cô ta, rõ ràng là không định làm "người hàng xóm thân thiết" với cô ta.Vậy nên khi Lâm Hướng Tuyết định quay người đi thì bị cô ta gọi lại.Đợi Bạch Du và Tôn Tường Vy đi xa, Ôn Tĩnh Uyển mới nói: "Hướng Tuyết, gặp cô ở đây tôi rất vui. Trước khi đến tôi còn định hỏi thăm mọi người xem các cô ở đâu, không ngờ chúng ta có duyên đến thế, nhanh như vậy đã gặp lại rồi, với cả sau này chúng ta sẽ là hàng xóm."Lâm Hướng Tuyết: "Tôi chỉ tạm thời ở nhờ nhà Du Du, sau này tìm được việc tôi sẽ chuyển đi, còn cô, sao cô… Lại kết hôn nhanh như vậy?"Trên tàu hỏa, cô ấy có nghe Ôn Tĩnh Uyển nhắc đến, lần này cô ta đến đảo Quỳnh Châu là vì hai lý do, một là để bồi bổ sức khỏe, cô ta bị bệnh hen suyễn nặng, nghe nói khí hậu ở đảo Quỳnh Châu tốt nên muốn đến đây định cư.Hai là cô ta đã không còn nhỏ nữa, họ hàng đều giục cô ta kết hôn, lần này còn chưa đến đảo Quỳnh Châu, họ hàng đã tìm cho cô ta đối tượng xem mắt.Có đối tượng xem mắt thì không có gì lạ, lạ ở chỗ chưa đầy nửa tháng, hai người đã đăng ký kết hôn.Lại còn kết hôn với một gã thô lỗ lớn tuổi, thật khiến người ta kinh ngạc.Ôn Tĩnh Uyển nở một nụ cười hạnh phúc: "Chắc là cô đang thắc mắc tại sao tôi lại đồng ý lấy anh Dược, trông anh ấy dữ dằn thế thôi chứ thật ra là người khẩu xà tâm phật, bình thường anh ấy đối xử với tôi rất tốt."Nói đến đây, vẻ mặt cô ta lại trở nên buồn bã: "Cha mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ tôi đã phải sống nhờ nhà người khác, bởi vậy tôi luôn khao khát có một gia đình của riêng mình, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông tốt với tôi, trong lòng tôi đã rất mãn nguyện rồi. Hơn nữa anh Dược cũng không còn trẻ, mẹ chồng tôi cũng không khỏe, luôn nhắc đến chuyện muốn có cháu, vì vậy sau khi hiểu rõ lòng nhau, chúng tôi không do dự nữa mà đi đăng ký kết hôn luôn."

Chương 365: Chương 365