"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 415: Chương 415
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Đinh Dược: ?Đinh Dược hơi bối rối nhưng trực giác mách bảo anh ta rằng chuyện sắp xảy ra không hề bình thường.Quả nhiên rất nhanh sau đó gác xép lại có động tĩnh, một người đàn ông trung niên trèo xuống từ trên đó.Khi nhìn rõ diện mạo của người đàn ông đó khiến anh ta như c.h.ế.t lặng, gần như quên cả thở.Là Tề Diệp Chu!Rõ ràng là Tề Diệp Chu - gián điện của Đảng Quốc Dân!Những năm gần đây, thế lực của Đảng Quốc Dân ngày càng suy yếu nhưng để phá hoại thành quả cách mạng, họ đã để lại rất nhiều gián điệp trên đất liền, những gián điệp này chuyện ác nào mà không làm, cướp bóc trộm cắp, đánh cắp đủ loại thông tin, tung tin đồn nhảm về Đảng, cố hết sức phá hoại trật tự xã hội.Nhà nước đã bỏ rất nhiều tâm sức và lực lượng để thanh trừng thế lực địch đặc, chỉ là những gián điệp này ẩn thân rất kín đáo, lại phân bố quá rộng, rất khó để bắt gọn chúng.Nhưng từ lời khai của những đặc vụ bị bắt, họ biết được ở phía Nam có một tên đầu sỏ gián điệp tên là Tề Diệp Chu, gã ta từng là một trong những quan chức của Đảng Quốc Dân, sau đó vì một số tình huống mà bị bỏ lại trên đất liền và tiến hành các hoạt động tình báo trên đất liền, dần dần gã ta trở thành đầu sỏ ở khu vực này.Chỉ là trong hơn hai mươi năm qua, khắp nơi đều truyền nhau về Tề Diệp Chu nhưng chưa có ai từng gặp gã ta, càng không biết gã ta đang ẩn náu ở đâu. Đinh Dược từng thấy ảnh của Tề Diệp Chu, trông rất giống người đàn ông trước mặt này, Tề Diệp Chu trong ảnh tinh thần hăng hái, đang ở độ tuổi sung sức, còn người đàn ông trước mặt mặc quần áo xám xịt, tóc thưa thớt, không còn chút tinh thần nào của năm xưa, chỉ là đường nét khuôn mặt không thay đổi nhiều nên Đinh Dược chỉ liếc nhìn là nhận ra ngay.Bầu không khí im lặng đến rợn người.Ngay sau đó, Đinh Dược túm lấy Ôn Tĩnh Uyển đang đứng bên cạnh, tay bóp chặt cổ cô ta: “Ông là Tề Diệp Chu đúng không? Mấy người muốn làm gì?”Ôn Tĩnh Uyển không ngờ anh ta lại đột nhiên ra tay như vậy, cổ họng bị bóp chặt đau đớn, mặt tái nhợt: “Anh Dược, anh mau buông em ra, nếu anh còn thế này sẽ làm hại đến con trai của chúng ta mất.”Con trai?Đinh Dược như bị điện giật, vô thức buông Ôn Tĩnh Uyển ra, mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng rất phẳng của Ôn Tĩnh Uyển: “Em có thai rồi sao?”TBCÔn Tĩnh Uyển ho vài tiếng, mới yếu ớt nói: “Đúng vậy, kỳ kinh nguyệt của em đã chậm năm sáu ngày, nếu không có gì bất ngờ thì chắc là có thai rồi và em có một linh cảm rất mạnh mẽ, đứa con này chắc chắn là con trai, anh Dược, lần này em đưa anh đến đây, là muốn nói cho anh biết tất cả bí mật, cũng để anh lựa chọn, sau này một nhà ba người chúng ta sẽ bị người ta chà đạp dưới chân hay sống cuộc sống của người trên người, quyền lựa chọn này nằm trong tay anh.”Đinh Dược nhìn cô ta không nói gì cả.Ôn Tĩnh Uyển xoa bụng, giọng điệu càng dịu dàng: “Anh Dược, đây là đứa con đầu lòng của chúng ta, em nghĩ chắc chắn nó sẽ giống anh Dược cao lớn vạm vỡ, cũng chắc chắn sẽ giống anh Dược thông minh tuyệt đỉnh, em dám chắc, chắc chắn đây là một đứa trẻ vô cùng xuất sắc, giống như anh Dược vậy, chỉ là xuất sắc thì có ích gì? Chẳng phải vẫn bị người ta chà đạp dưới chân sao, giống như cảnh tượng xảy ra sáng nay, tất cả mọi người đều nịnh nọt vợ chồng Giang Lâm và Bạch Du, còn em và anh Dược thì như trở thành trò cười lớn, mặt mũi bị chà đạp dưới đất rồi lại cọ xát.”“Em thì không sao, em chỉ là một người phụ nữ nhưng anh Dược thì khác, anh là một người đàn ông chân chính, lại là phó đoàn trưởng của chi đội nhưng chỉ vì anh không có gia thế hiển hách như Giang Lâm, không có quan hệ của gia đình anh ta, không có tiền như gia đình anh ta nên lần nào cũng bị chà đạp dưới chân, nếu anh Dược có gia thế như anh ta thì bây giờ anh có thể chỉ là một phó đoàn nhỏ thôi sao? Em thấy khó chịu và bất công cho anh Dược, em còn lo lắng hơn là sau này con trai của chúng ta cũng sẽ phải chịu sự đối xử như vậy.”
Đinh Dược: ?
Đinh Dược hơi bối rối nhưng trực giác mách bảo anh ta rằng chuyện sắp xảy ra không hề bình thường.
Quả nhiên rất nhanh sau đó gác xép lại có động tĩnh, một người đàn ông trung niên trèo xuống từ trên đó.
Khi nhìn rõ diện mạo của người đàn ông đó khiến anh ta như c.h.ế.t lặng, gần như quên cả thở.
Là Tề Diệp Chu!
Rõ ràng là Tề Diệp Chu - gián điện của Đảng Quốc Dân!
Những năm gần đây, thế lực của Đảng Quốc Dân ngày càng suy yếu nhưng để phá hoại thành quả cách mạng, họ đã để lại rất nhiều gián điệp trên đất liền, những gián điệp này chuyện ác nào mà không làm, cướp bóc trộm cắp, đánh cắp đủ loại thông tin, tung tin đồn nhảm về Đảng, cố hết sức phá hoại trật tự xã hội.
Nhà nước đã bỏ rất nhiều tâm sức và lực lượng để thanh trừng thế lực địch đặc, chỉ là những gián điệp này ẩn thân rất kín đáo, lại phân bố quá rộng, rất khó để bắt gọn chúng.
Nhưng từ lời khai của những đặc vụ bị bắt, họ biết được ở phía Nam có một tên đầu sỏ gián điệp tên là Tề Diệp Chu, gã ta từng là một trong những quan chức của Đảng Quốc Dân, sau đó vì một số tình huống mà bị bỏ lại trên đất liền và tiến hành các hoạt động tình báo trên đất liền, dần dần gã ta trở thành đầu sỏ ở khu vực này.
Chỉ là trong hơn hai mươi năm qua, khắp nơi đều truyền nhau về Tề Diệp Chu nhưng chưa có ai từng gặp gã ta, càng không biết gã ta đang ẩn náu ở đâu.
Đinh Dược từng thấy ảnh của Tề Diệp Chu, trông rất giống người đàn ông trước mặt này, Tề Diệp Chu trong ảnh tinh thần hăng hái, đang ở độ tuổi sung sức, còn người đàn ông trước mặt mặc quần áo xám xịt, tóc thưa thớt, không còn chút tinh thần nào của năm xưa, chỉ là đường nét khuôn mặt không thay đổi nhiều nên Đinh Dược chỉ liếc nhìn là nhận ra ngay.
Bầu không khí im lặng đến rợn người.
Ngay sau đó, Đinh Dược túm lấy Ôn Tĩnh Uyển đang đứng bên cạnh, tay bóp chặt cổ cô ta: “Ông là Tề Diệp Chu đúng không? Mấy người muốn làm gì?”
Ôn Tĩnh Uyển không ngờ anh ta lại đột nhiên ra tay như vậy, cổ họng bị bóp chặt đau đớn, mặt tái nhợt: “Anh Dược, anh mau buông em ra, nếu anh còn thế này sẽ làm hại đến con trai của chúng ta mất.”
Con trai?
Đinh Dược như bị điện giật, vô thức buông Ôn Tĩnh Uyển ra, mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng rất phẳng của Ôn Tĩnh Uyển: “Em có thai rồi sao?”
TBC
Ôn Tĩnh Uyển ho vài tiếng, mới yếu ớt nói: “Đúng vậy, kỳ kinh nguyệt của em đã chậm năm sáu ngày, nếu không có gì bất ngờ thì chắc là có thai rồi và em có một linh cảm rất mạnh mẽ, đứa con này chắc chắn là con trai, anh Dược, lần này em đưa anh đến đây, là muốn nói cho anh biết tất cả bí mật, cũng để anh lựa chọn, sau này một nhà ba người chúng ta sẽ bị người ta chà đạp dưới chân hay sống cuộc sống của người trên người, quyền lựa chọn này nằm trong tay anh.”
Đinh Dược nhìn cô ta không nói gì cả.
Ôn Tĩnh Uyển xoa bụng, giọng điệu càng dịu dàng: “Anh Dược, đây là đứa con đầu lòng của chúng ta, em nghĩ chắc chắn nó sẽ giống anh Dược cao lớn vạm vỡ, cũng chắc chắn sẽ giống anh Dược thông minh tuyệt đỉnh, em dám chắc, chắc chắn đây là một đứa trẻ vô cùng xuất sắc, giống như anh Dược vậy, chỉ là xuất sắc thì có ích gì? Chẳng phải vẫn bị người ta chà đạp dưới chân sao, giống như cảnh tượng xảy ra sáng nay, tất cả mọi người đều nịnh nọt vợ chồng Giang Lâm và Bạch Du, còn em và anh Dược thì như trở thành trò cười lớn, mặt mũi bị chà đạp dưới đất rồi lại cọ xát.”
“Em thì không sao, em chỉ là một người phụ nữ nhưng anh Dược thì khác, anh là một người đàn ông chân chính, lại là phó đoàn trưởng của chi đội nhưng chỉ vì anh không có gia thế hiển hách như Giang Lâm, không có quan hệ của gia đình anh ta, không có tiền như gia đình anh ta nên lần nào cũng bị chà đạp dưới chân, nếu anh Dược có gia thế như anh ta thì bây giờ anh có thể chỉ là một phó đoàn nhỏ thôi sao? Em thấy khó chịu và bất công cho anh Dược, em còn lo lắng hơn là sau này con trai của chúng ta cũng sẽ phải chịu sự đối xử như vậy.”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Đinh Dược: ?Đinh Dược hơi bối rối nhưng trực giác mách bảo anh ta rằng chuyện sắp xảy ra không hề bình thường.Quả nhiên rất nhanh sau đó gác xép lại có động tĩnh, một người đàn ông trung niên trèo xuống từ trên đó.Khi nhìn rõ diện mạo của người đàn ông đó khiến anh ta như c.h.ế.t lặng, gần như quên cả thở.Là Tề Diệp Chu!Rõ ràng là Tề Diệp Chu - gián điện của Đảng Quốc Dân!Những năm gần đây, thế lực của Đảng Quốc Dân ngày càng suy yếu nhưng để phá hoại thành quả cách mạng, họ đã để lại rất nhiều gián điệp trên đất liền, những gián điệp này chuyện ác nào mà không làm, cướp bóc trộm cắp, đánh cắp đủ loại thông tin, tung tin đồn nhảm về Đảng, cố hết sức phá hoại trật tự xã hội.Nhà nước đã bỏ rất nhiều tâm sức và lực lượng để thanh trừng thế lực địch đặc, chỉ là những gián điệp này ẩn thân rất kín đáo, lại phân bố quá rộng, rất khó để bắt gọn chúng.Nhưng từ lời khai của những đặc vụ bị bắt, họ biết được ở phía Nam có một tên đầu sỏ gián điệp tên là Tề Diệp Chu, gã ta từng là một trong những quan chức của Đảng Quốc Dân, sau đó vì một số tình huống mà bị bỏ lại trên đất liền và tiến hành các hoạt động tình báo trên đất liền, dần dần gã ta trở thành đầu sỏ ở khu vực này.Chỉ là trong hơn hai mươi năm qua, khắp nơi đều truyền nhau về Tề Diệp Chu nhưng chưa có ai từng gặp gã ta, càng không biết gã ta đang ẩn náu ở đâu. Đinh Dược từng thấy ảnh của Tề Diệp Chu, trông rất giống người đàn ông trước mặt này, Tề Diệp Chu trong ảnh tinh thần hăng hái, đang ở độ tuổi sung sức, còn người đàn ông trước mặt mặc quần áo xám xịt, tóc thưa thớt, không còn chút tinh thần nào của năm xưa, chỉ là đường nét khuôn mặt không thay đổi nhiều nên Đinh Dược chỉ liếc nhìn là nhận ra ngay.Bầu không khí im lặng đến rợn người.Ngay sau đó, Đinh Dược túm lấy Ôn Tĩnh Uyển đang đứng bên cạnh, tay bóp chặt cổ cô ta: “Ông là Tề Diệp Chu đúng không? Mấy người muốn làm gì?”Ôn Tĩnh Uyển không ngờ anh ta lại đột nhiên ra tay như vậy, cổ họng bị bóp chặt đau đớn, mặt tái nhợt: “Anh Dược, anh mau buông em ra, nếu anh còn thế này sẽ làm hại đến con trai của chúng ta mất.”Con trai?Đinh Dược như bị điện giật, vô thức buông Ôn Tĩnh Uyển ra, mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng rất phẳng của Ôn Tĩnh Uyển: “Em có thai rồi sao?”TBCÔn Tĩnh Uyển ho vài tiếng, mới yếu ớt nói: “Đúng vậy, kỳ kinh nguyệt của em đã chậm năm sáu ngày, nếu không có gì bất ngờ thì chắc là có thai rồi và em có một linh cảm rất mạnh mẽ, đứa con này chắc chắn là con trai, anh Dược, lần này em đưa anh đến đây, là muốn nói cho anh biết tất cả bí mật, cũng để anh lựa chọn, sau này một nhà ba người chúng ta sẽ bị người ta chà đạp dưới chân hay sống cuộc sống của người trên người, quyền lựa chọn này nằm trong tay anh.”Đinh Dược nhìn cô ta không nói gì cả.Ôn Tĩnh Uyển xoa bụng, giọng điệu càng dịu dàng: “Anh Dược, đây là đứa con đầu lòng của chúng ta, em nghĩ chắc chắn nó sẽ giống anh Dược cao lớn vạm vỡ, cũng chắc chắn sẽ giống anh Dược thông minh tuyệt đỉnh, em dám chắc, chắc chắn đây là một đứa trẻ vô cùng xuất sắc, giống như anh Dược vậy, chỉ là xuất sắc thì có ích gì? Chẳng phải vẫn bị người ta chà đạp dưới chân sao, giống như cảnh tượng xảy ra sáng nay, tất cả mọi người đều nịnh nọt vợ chồng Giang Lâm và Bạch Du, còn em và anh Dược thì như trở thành trò cười lớn, mặt mũi bị chà đạp dưới đất rồi lại cọ xát.”“Em thì không sao, em chỉ là một người phụ nữ nhưng anh Dược thì khác, anh là một người đàn ông chân chính, lại là phó đoàn trưởng của chi đội nhưng chỉ vì anh không có gia thế hiển hách như Giang Lâm, không có quan hệ của gia đình anh ta, không có tiền như gia đình anh ta nên lần nào cũng bị chà đạp dưới chân, nếu anh Dược có gia thế như anh ta thì bây giờ anh có thể chỉ là một phó đoàn nhỏ thôi sao? Em thấy khó chịu và bất công cho anh Dược, em còn lo lắng hơn là sau này con trai của chúng ta cũng sẽ phải chịu sự đối xử như vậy.”