"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 416: Chương 416
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Theo lời của Ôn Tĩnh Uyển, Đinh Dược lại nhớ đến sự khó xử vào buổi sáng, n.g.ự.c anh ta từ từ phập phồng lên xuống, hai tay cũng từ từ nắm chặt thành nắm đấm.Ôn Tĩnh Uyển bước tới, nắm lấy tay anh ta đặt lên bụng mình: “Anh Dược, vì chính anh, vì con trai của chúng ta, hãy gia nhập cùng chúng em đi.”Đinh Dược đặt tay lên chiếc bụng phẳng lì của Ôn Tĩnh Uyển, mí mắt rũ xuống, tâm trạng vô cùng d.a.o động.Trong đầu anh ta có hai người tí hon đang đánh nhau dữ dội.Người tí hon chính nghĩa: Đinh Dược, cậu không thể thỏa hiệp như vậy được! Cậu là đảng viên, cậu không thể phụ lòng đất nước, mau chạy đi, mau ra ngoài tố cáo bọn họ đi!Người tí hon gian ác: Đừng khờ khạo, tố cáo rồi cậu được lợi gì? Cậu được thăng chức hay phát tài? Cho dù lần này cậu được thăng chức, thì vẫn không đấu lại được Giang Lâm, cậu ta có một ông nội quyền lực, cậu có liều mạng cũng không đấu lại được.Người tí hon chính nghĩa: Đừng nghe tên kia nói! Mọi thứ cậu có hôm nay đều do đảng và đất nước ban tặng, nếu cậu phụ lòng đảng và đất nước, cậu còn tệ hơn cả súc vật!Người tí hon gian ác: Cậu im đi, nghe tên đó mới là ngu, nhìn Giang Lâm kìa, chỉ vì có gia thế như vậy mà tuổi trẻ đã làm phó đoàn, xe đạp, đài phát thanh và tủ lạnh muốn mua là mua, hôm nay mặt mũi cậu đều bị Giang Lâm giẫm đạp dưới chân, ngày sau cậu có muốn con trai mình cũng bị con trai Giang Lâm giẫm đạp dưới chân không?Câu cuối cùng này hoàn toàn phá vỡ phòng ngự của Đinh Dược.Anh ta! Không! Muốn!Con người sống cả đời chẳng phải là vì con cháu, để con cháu có thể sống những ngày tháng tốt đẹp sao, ngay cả chuyện sinh con trai, anh ta cũng phải tranh thủ trước Giang Lâm, sao anh ta có thể chịu đựng được nếu sau này con trai mình cũng bị con trai Giang Lâm sỉ nhục chứ.Anh ta không bao giờ cho phép điều đó! Đinh Dược hít sâu một hơi, ánh mắt do dự vừa rồi trong nháy mắt này đã trở nên kiên định, ngẩng đầu nhìn Tề Diệp Chu: “Nếu tôi gia nhập với mấy người thì mấy người sẽ cho tôi cái gì?”Tề Diệp Chu mỉm cười, lần *****ên ông ta nói chuyện sau khi đi xuống: “Những gì cậu muốn tôi đều có thể cho cậu, xe đạp mới toanh, đài phát thanh hãng Hồng Tinh, tủ lạnh mới cóng, còn có tiền gửi tiết kiệm không đếm xuể.”Mỗi lần Tề Diệp Chu nói một câu thì đôi mắt Đinh Dược lại sáng lên một chút.Nếu anh ta có tiền mua những thứ này thì đã không bị Giang Lâm sỉ nhục như vậy, nếu có tiền hơn Giang Lâm thì anh ta cũng có thể sỉ nhục lại Giang Lâm một cách thậm tệ.Nghĩ đến cảnh tượng đó, cả người anh ta phấn khích hẳn lên, hận không thể để khoảnh khắc đó xảy đến ngay bây giờ.Chỉ là trên đời này không có bữa trưa miễn phí, anh ta nói: “Vậy thì mấy người cần tôi làm gì?”Tề Diệp Chu lại cười, giọng nói nhỏ nhẹ: “Danh sách những người cấp cao và nhân viên cốt cán của hải quân, bản đồ căn cứ và tình hình trang thiết bị mới nhất.” Mỗi lần Tề Diệp Chu nói một thứ, mí mắt Đinh Dược lại giật một cái.Những thứ này đều liên quan đến bí mật quân sự cao nhất, cái nào cũng có thể lấy mạng anh ta, chỉ một chút xe đạp và đài phát thanh mà muốn mua chuộc rồi, anh ta không ngốc đến vậy.Đinh Dược im lặng một lát: “Tôi có thể đưa được nhưng tôi muốn mấy người đưa một nhà ba người chúng tôi ra nước ngoài.”Tề Diệp Chu nhìn anh ta, im lặng một lúc lâu mới nói: “Được, sau khi thành công, người của chúng tôi sẽ sắp xếp cho mấy người đến Hương Cảng trước, sau đó từ Hương Cảng đến Mỹ, nhà cửa xe cộ tiền bạc cùng với công việc ở bên đó, sẽ có người giúp mấy người lo liệu, như vậy được không?”Lần này, không chỉ Đinh Dược phấn khích, mà Ôn Tĩnh Uyển đứng bên cạnh anh ta cũng mắt sáng rực.Nếu thật sự có thể đến Mỹ thì từ nay về sau cô ta sẽ thật sự sống cuộc sống của người trên người, nghe nói ở Mỹ cái gì cũng có, đồ ăn thức uống đồ dùng, chỉ cần có tiền là có thể mua được mọi thứ, hơn nữa còn rất tự do, muốn nói gì thì nói, không sợ nói sai lời bị người ta bắt bẻ, nghe nói ngay cả mặt trăng ở đó cũng tròn hơn ở trong nước.
Theo lời của Ôn Tĩnh Uyển, Đinh Dược lại nhớ đến sự khó xử vào buổi sáng, n.g.ự.c anh ta từ từ phập phồng lên xuống, hai tay cũng từ từ nắm chặt thành nắm đấm.
Ôn Tĩnh Uyển bước tới, nắm lấy tay anh ta đặt lên bụng mình: “Anh Dược, vì chính anh, vì con trai của chúng ta, hãy gia nhập cùng chúng em đi.”
Đinh Dược đặt tay lên chiếc bụng phẳng lì của Ôn Tĩnh Uyển, mí mắt rũ xuống, tâm trạng vô cùng d.a.o động.
Trong đầu anh ta có hai người tí hon đang đánh nhau dữ dội.
Người tí hon chính nghĩa: Đinh Dược, cậu không thể thỏa hiệp như vậy được! Cậu là đảng viên, cậu không thể phụ lòng đất nước, mau chạy đi, mau ra ngoài tố cáo bọn họ đi!
Người tí hon gian ác: Đừng khờ khạo, tố cáo rồi cậu được lợi gì? Cậu được thăng chức hay phát tài? Cho dù lần này cậu được thăng chức, thì vẫn không đấu lại được Giang Lâm, cậu ta có một ông nội quyền lực, cậu có liều mạng cũng không đấu lại được.
Người tí hon chính nghĩa: Đừng nghe tên kia nói! Mọi thứ cậu có hôm nay đều do đảng và đất nước ban tặng, nếu cậu phụ lòng đảng và đất nước, cậu còn tệ hơn cả súc vật!
Người tí hon gian ác: Cậu im đi, nghe tên đó mới là ngu, nhìn Giang Lâm kìa, chỉ vì có gia thế như vậy mà tuổi trẻ đã làm phó đoàn, xe đạp, đài phát thanh và tủ lạnh muốn mua là mua, hôm nay mặt mũi cậu đều bị Giang Lâm giẫm đạp dưới chân, ngày sau cậu có muốn con trai mình cũng bị con trai Giang Lâm giẫm đạp dưới chân không?
Câu cuối cùng này hoàn toàn phá vỡ phòng ngự của Đinh Dược.
Anh ta! Không! Muốn!
Con người sống cả đời chẳng phải là vì con cháu, để con cháu có thể sống những ngày tháng tốt đẹp sao, ngay cả chuyện sinh con trai, anh ta cũng phải tranh thủ trước Giang Lâm, sao anh ta có thể chịu đựng được nếu sau này con trai mình cũng bị con trai Giang Lâm sỉ nhục chứ.
Anh ta không bao giờ cho phép điều đó!
Đinh Dược hít sâu một hơi, ánh mắt do dự vừa rồi trong nháy mắt này đã trở nên kiên định, ngẩng đầu nhìn Tề Diệp Chu: “Nếu tôi gia nhập với mấy người thì mấy người sẽ cho tôi cái gì?”
Tề Diệp Chu mỉm cười, lần *****ên ông ta nói chuyện sau khi đi xuống: “Những gì cậu muốn tôi đều có thể cho cậu, xe đạp mới toanh, đài phát thanh hãng Hồng Tinh, tủ lạnh mới cóng, còn có tiền gửi tiết kiệm không đếm xuể.”
Mỗi lần Tề Diệp Chu nói một câu thì đôi mắt Đinh Dược lại sáng lên một chút.
Nếu anh ta có tiền mua những thứ này thì đã không bị Giang Lâm sỉ nhục như vậy, nếu có tiền hơn Giang Lâm thì anh ta cũng có thể sỉ nhục lại Giang Lâm một cách thậm tệ.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, cả người anh ta phấn khích hẳn lên, hận không thể để khoảnh khắc đó xảy đến ngay bây giờ.
Chỉ là trên đời này không có bữa trưa miễn phí, anh ta nói: “Vậy thì mấy người cần tôi làm gì?”
Tề Diệp Chu lại cười, giọng nói nhỏ nhẹ: “Danh sách những người cấp cao và nhân viên cốt cán của hải quân, bản đồ căn cứ và tình hình trang thiết bị mới nhất.”
Mỗi lần Tề Diệp Chu nói một thứ, mí mắt Đinh Dược lại giật một cái.
Những thứ này đều liên quan đến bí mật quân sự cao nhất, cái nào cũng có thể lấy mạng anh ta, chỉ một chút xe đạp và đài phát thanh mà muốn mua chuộc rồi, anh ta không ngốc đến vậy.
Đinh Dược im lặng một lát: “Tôi có thể đưa được nhưng tôi muốn mấy người đưa một nhà ba người chúng tôi ra nước ngoài.”
Tề Diệp Chu nhìn anh ta, im lặng một lúc lâu mới nói: “Được, sau khi thành công, người của chúng tôi sẽ sắp xếp cho mấy người đến Hương Cảng trước, sau đó từ Hương Cảng đến Mỹ, nhà cửa xe cộ tiền bạc cùng với công việc ở bên đó, sẽ có người giúp mấy người lo liệu, như vậy được không?”
Lần này, không chỉ Đinh Dược phấn khích, mà Ôn Tĩnh Uyển đứng bên cạnh anh ta cũng mắt sáng rực.
Nếu thật sự có thể đến Mỹ thì từ nay về sau cô ta sẽ thật sự sống cuộc sống của người trên người, nghe nói ở Mỹ cái gì cũng có, đồ ăn thức uống đồ dùng, chỉ cần có tiền là có thể mua được mọi thứ, hơn nữa còn rất tự do, muốn nói gì thì nói, không sợ nói sai lời bị người ta bắt bẻ, nghe nói ngay cả mặt trăng ở đó cũng tròn hơn ở trong nước.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Theo lời của Ôn Tĩnh Uyển, Đinh Dược lại nhớ đến sự khó xử vào buổi sáng, n.g.ự.c anh ta từ từ phập phồng lên xuống, hai tay cũng từ từ nắm chặt thành nắm đấm.Ôn Tĩnh Uyển bước tới, nắm lấy tay anh ta đặt lên bụng mình: “Anh Dược, vì chính anh, vì con trai của chúng ta, hãy gia nhập cùng chúng em đi.”Đinh Dược đặt tay lên chiếc bụng phẳng lì của Ôn Tĩnh Uyển, mí mắt rũ xuống, tâm trạng vô cùng d.a.o động.Trong đầu anh ta có hai người tí hon đang đánh nhau dữ dội.Người tí hon chính nghĩa: Đinh Dược, cậu không thể thỏa hiệp như vậy được! Cậu là đảng viên, cậu không thể phụ lòng đất nước, mau chạy đi, mau ra ngoài tố cáo bọn họ đi!Người tí hon gian ác: Đừng khờ khạo, tố cáo rồi cậu được lợi gì? Cậu được thăng chức hay phát tài? Cho dù lần này cậu được thăng chức, thì vẫn không đấu lại được Giang Lâm, cậu ta có một ông nội quyền lực, cậu có liều mạng cũng không đấu lại được.Người tí hon chính nghĩa: Đừng nghe tên kia nói! Mọi thứ cậu có hôm nay đều do đảng và đất nước ban tặng, nếu cậu phụ lòng đảng và đất nước, cậu còn tệ hơn cả súc vật!Người tí hon gian ác: Cậu im đi, nghe tên đó mới là ngu, nhìn Giang Lâm kìa, chỉ vì có gia thế như vậy mà tuổi trẻ đã làm phó đoàn, xe đạp, đài phát thanh và tủ lạnh muốn mua là mua, hôm nay mặt mũi cậu đều bị Giang Lâm giẫm đạp dưới chân, ngày sau cậu có muốn con trai mình cũng bị con trai Giang Lâm giẫm đạp dưới chân không?Câu cuối cùng này hoàn toàn phá vỡ phòng ngự của Đinh Dược.Anh ta! Không! Muốn!Con người sống cả đời chẳng phải là vì con cháu, để con cháu có thể sống những ngày tháng tốt đẹp sao, ngay cả chuyện sinh con trai, anh ta cũng phải tranh thủ trước Giang Lâm, sao anh ta có thể chịu đựng được nếu sau này con trai mình cũng bị con trai Giang Lâm sỉ nhục chứ.Anh ta không bao giờ cho phép điều đó! Đinh Dược hít sâu một hơi, ánh mắt do dự vừa rồi trong nháy mắt này đã trở nên kiên định, ngẩng đầu nhìn Tề Diệp Chu: “Nếu tôi gia nhập với mấy người thì mấy người sẽ cho tôi cái gì?”Tề Diệp Chu mỉm cười, lần *****ên ông ta nói chuyện sau khi đi xuống: “Những gì cậu muốn tôi đều có thể cho cậu, xe đạp mới toanh, đài phát thanh hãng Hồng Tinh, tủ lạnh mới cóng, còn có tiền gửi tiết kiệm không đếm xuể.”Mỗi lần Tề Diệp Chu nói một câu thì đôi mắt Đinh Dược lại sáng lên một chút.Nếu anh ta có tiền mua những thứ này thì đã không bị Giang Lâm sỉ nhục như vậy, nếu có tiền hơn Giang Lâm thì anh ta cũng có thể sỉ nhục lại Giang Lâm một cách thậm tệ.Nghĩ đến cảnh tượng đó, cả người anh ta phấn khích hẳn lên, hận không thể để khoảnh khắc đó xảy đến ngay bây giờ.Chỉ là trên đời này không có bữa trưa miễn phí, anh ta nói: “Vậy thì mấy người cần tôi làm gì?”Tề Diệp Chu lại cười, giọng nói nhỏ nhẹ: “Danh sách những người cấp cao và nhân viên cốt cán của hải quân, bản đồ căn cứ và tình hình trang thiết bị mới nhất.” Mỗi lần Tề Diệp Chu nói một thứ, mí mắt Đinh Dược lại giật một cái.Những thứ này đều liên quan đến bí mật quân sự cao nhất, cái nào cũng có thể lấy mạng anh ta, chỉ một chút xe đạp và đài phát thanh mà muốn mua chuộc rồi, anh ta không ngốc đến vậy.Đinh Dược im lặng một lát: “Tôi có thể đưa được nhưng tôi muốn mấy người đưa một nhà ba người chúng tôi ra nước ngoài.”Tề Diệp Chu nhìn anh ta, im lặng một lúc lâu mới nói: “Được, sau khi thành công, người của chúng tôi sẽ sắp xếp cho mấy người đến Hương Cảng trước, sau đó từ Hương Cảng đến Mỹ, nhà cửa xe cộ tiền bạc cùng với công việc ở bên đó, sẽ có người giúp mấy người lo liệu, như vậy được không?”Lần này, không chỉ Đinh Dược phấn khích, mà Ôn Tĩnh Uyển đứng bên cạnh anh ta cũng mắt sáng rực.Nếu thật sự có thể đến Mỹ thì từ nay về sau cô ta sẽ thật sự sống cuộc sống của người trên người, nghe nói ở Mỹ cái gì cũng có, đồ ăn thức uống đồ dùng, chỉ cần có tiền là có thể mua được mọi thứ, hơn nữa còn rất tự do, muốn nói gì thì nói, không sợ nói sai lời bị người ta bắt bẻ, nghe nói ngay cả mặt trăng ở đó cũng tròn hơn ở trong nước.