Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 417: Chương 417

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Ôn Tĩnh Uyển tràn đầy chờ mong, quay đầu nhìn Đinh Dược với vẻ mặt đầy hy vọng.Đinh Dược liếc nhìn cô ta rồi lại cúi đầu nhìn bụng cô ta, cuối cùng gật đầu: “Được, giao kèo!”**Nhà họ Giang, phòng ngủ.Bạch Du đặt tay lên n.g.ự.c anh, nhẹ nhàng trêu chọc anh.Gợi ý rất rõ ràng.Không ngờ Giang Lâm lại ôm cô rồi đột nhiên nói: “Hựu Hàm dùng cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p ông nội, nhất định phải kết hôn với Lương Thiên Vũ.”Bạch Du mặt đầy khiếp sợ nhìn anh.Bây giờ có phải là lúc để nói về điều này không?Giang Lâm nói: “Ông nội đã hạ lệnh, sau này không ai trong nhà được phép giúp đỡ cô ta nữa, cứ coi như không có đứa cháu gái này, nếu Hựu Hàm đến tìm em thì em không cần để ý tới cô ta đâu.”Đột nhiên Bạch Du nhớ đến kiếp trước, Giang Hựu Hàm vô số lần chỉ vào mũi cô và nói: “Bạch Du, cô chỉ gả vào nhà tôi, một khi ly hôn, cô chẳng là gì cả, còn tôi là em gái ruột của anh trai tôi, anh trai tôi không giúp tôi thì chẳng lẽ lại đi giúp cô sao?”Giống như lời cô ta nói, lần nào Giang Khải cũng đều đứng về phía Giang Hựu Hàm, không phân biệt trắng đen mà chỉ trích cô không xứng làm chị dâu.Nghĩ đến đây, Bạch Du ngẩng đầu hỏi anh: “Anh Giang Lâm, nếu em và Hựu Hàm xảy ra xung đột, anh sẽ giúp ai? Giúp em, hay giúp em gái ruột của anh?”Giang Lâm nhìn cô, không chút do dự nói: “Tất nhiên là giúp em, em là vợ anh, là người thân thiết nhất của anh, cho dù là cha mẹ, anh chị em cũng không thể thân hơn em, em mới là người anh muốn ở bên cả đời.”Gia đình lớn và gia đình nhỏ, đối với anh, anh sẽ luôn ưu tiên lựa chọn gia đình nhỏ.TBCThực ra Bạch Du biết anh sẽ trả lời như vậy, nhưng khi nghe đích thân anh nói ra, trái tim cô vẫn mềm nhũn như nước.Cô ôm chặt lấy eo anh, chân quấn lấy người anh để cơ thể mình càng gần anh hơn, không còn một khe hở nào: “Anh Giang Lâm, em muốn anh hôn em, ngay bây giờ.”Giang Lâm cúi đầu xuống rồi hôn lên trán cô một cái.Bạch Du: “Không đủ.”Trái cổ của Giang Lâm di chuyển, anh nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Còn sưng đỏ nữa không?” Bạch Du đỏ mặt: “... Đã không còn từ lâu rồi.”Vừa dứt lời, anh quay người lại làm cho vị trí của hai người bị đảo ngược.Anh ở trên, cô ở dưới.Anh cúi xuống cắn dái tai cô rồi bắt đầu tham lam công thành đoạt đất.Sau khi gió ngừng mưa tạnh.Bạch Du mềm nhũn như vũng nước, nằm trên giường mềm mại vô lực, không nhúc nhích.Cô đang nghĩ, Giang Lâm đã mạnh mẽ như vậy mà vẫn chưa làm hỏng giường, cuối cùng Tạ Húc Đông đã làm gì mà làm hỏng giường?Giang Lâm xuống giường kéo thứ đồ trên giường xuống rồi ném vào thùng rác bên cạnh.Trong thùng rác đã có hai thứ như vậy.Ánh mắt Bạch Du lóe lên có hơi chột dạ không dám nhìn vào mắt anh.Nếu Giang Lâm biết những bao cao su đó đều do cô động tay động chân, không biết anh sẽ phản ứng thế nào?Nhưng cô thực sự muốn có một cô con gái nên cô nghĩ đến việc c.h.é.m đinh chặt sắt trước, nếu thực sự mang thai thì cô sẽ tìm cách để Giang Lâm thích đứa con của họ.Nếu thật sự không thích thì cô…Không được, anh phải thích!Con gái của họ chắc chắn phải có người mẹ yêu thương nhất, người cha yêu thương nhất, cô bé sẽ là công chúa nhỏ xinh đẹp và hạnh phúc nhất thế giới, cô không cho phép Giang Lâm không yêu thương con gái mình.Nghĩ đến đây, cô tức giận trừng mắt nhìn Giang Lâm nhưng khi nhìn vào vòng bụng săn chắc gầy gò của anh, cô lại sửng sốt.Giang Lâm hiểu lầm ý cô, dỗ dành: “Nếu nhiều hơn nữa, cơ thể em sẽ không chịu được, chúng ta từ từ, đừng vì nhất thời mà giành giật được không?”Bạch Du: ?Bạch Du: ???Không, anh đang nghĩ gì vậy? Không lẽ anh nghĩ cô còn muốn một lần nữa sao?Cô không phải là kiểu người như vậy!

Ôn Tĩnh Uyển tràn đầy chờ mong, quay đầu nhìn Đinh Dược với vẻ mặt đầy hy vọng.

Đinh Dược liếc nhìn cô ta rồi lại cúi đầu nhìn bụng cô ta, cuối cùng gật đầu: “Được, giao kèo!”

**

Nhà họ Giang, phòng ngủ.

Bạch Du đặt tay lên n.g.ự.c anh, nhẹ nhàng trêu chọc anh.

Gợi ý rất rõ ràng.

Không ngờ Giang Lâm lại ôm cô rồi đột nhiên nói: “Hựu Hàm dùng cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p ông nội, nhất định phải kết hôn với Lương Thiên Vũ.”

Bạch Du mặt đầy khiếp sợ nhìn anh.

Bây giờ có phải là lúc để nói về điều này không?

Giang Lâm nói: “Ông nội đã hạ lệnh, sau này không ai trong nhà được phép giúp đỡ cô ta nữa, cứ coi như không có đứa cháu gái này, nếu Hựu Hàm đến tìm em thì em không cần để ý tới cô ta đâu.”

Đột nhiên Bạch Du nhớ đến kiếp trước, Giang Hựu Hàm vô số lần chỉ vào mũi cô và nói: “Bạch Du, cô chỉ gả vào nhà tôi, một khi ly hôn, cô chẳng là gì cả, còn tôi là em gái ruột của anh trai tôi, anh trai tôi không giúp tôi thì chẳng lẽ lại đi giúp cô sao?”

Giống như lời cô ta nói, lần nào Giang Khải cũng đều đứng về phía Giang Hựu Hàm, không phân biệt trắng đen mà chỉ trích cô không xứng làm chị dâu.

Nghĩ đến đây, Bạch Du ngẩng đầu hỏi anh: “Anh Giang Lâm, nếu em và Hựu Hàm xảy ra xung đột, anh sẽ giúp ai? Giúp em, hay giúp em gái ruột của anh?”

Giang Lâm nhìn cô, không chút do dự nói: “Tất nhiên là giúp em, em là vợ anh, là người thân thiết nhất của anh, cho dù là cha mẹ, anh chị em cũng không thể thân hơn em, em mới là người anh muốn ở bên cả đời.”

Gia đình lớn và gia đình nhỏ, đối với anh, anh sẽ luôn ưu tiên lựa chọn gia đình nhỏ.

TBC

Thực ra Bạch Du biết anh sẽ trả lời như vậy, nhưng khi nghe đích thân anh nói ra, trái tim cô vẫn mềm nhũn như nước.

Cô ôm chặt lấy eo anh, chân quấn lấy người anh để cơ thể mình càng gần anh hơn, không còn một khe hở nào: “Anh Giang Lâm, em muốn anh hôn em, ngay bây giờ.”

Giang Lâm cúi đầu xuống rồi hôn lên trán cô một cái.

Bạch Du: “Không đủ.”

Trái cổ của Giang Lâm di chuyển, anh nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Còn sưng đỏ nữa không?”

 

Bạch Du đỏ mặt: “... Đã không còn từ lâu rồi.”

Vừa dứt lời, anh quay người lại làm cho vị trí của hai người bị đảo ngược.

Anh ở trên, cô ở dưới.

Anh cúi xuống cắn dái tai cô rồi bắt đầu tham lam công thành đoạt đất.

Sau khi gió ngừng mưa tạnh.

Bạch Du mềm nhũn như vũng nước, nằm trên giường mềm mại vô lực, không nhúc nhích.

Cô đang nghĩ, Giang Lâm đã mạnh mẽ như vậy mà vẫn chưa làm hỏng giường, cuối cùng Tạ Húc Đông đã làm gì mà làm hỏng giường?

Giang Lâm xuống giường kéo thứ đồ trên giường xuống rồi ném vào thùng rác bên cạnh.

Trong thùng rác đã có hai thứ như vậy.

Ánh mắt Bạch Du lóe lên có hơi chột dạ không dám nhìn vào mắt anh.

Nếu Giang Lâm biết những bao cao su đó đều do cô động tay động chân, không biết anh sẽ phản ứng thế nào?

Nhưng cô thực sự muốn có một cô con gái nên cô nghĩ đến việc c.h.é.m đinh chặt sắt trước, nếu thực sự mang thai thì cô sẽ tìm cách để Giang Lâm thích đứa con của họ.

Nếu thật sự không thích thì cô…

Không được, anh phải thích!

Con gái của họ chắc chắn phải có người mẹ yêu thương nhất, người cha yêu thương nhất, cô bé sẽ là công chúa nhỏ xinh đẹp và hạnh phúc nhất thế giới, cô không cho phép Giang Lâm không yêu thương con gái mình.

Nghĩ đến đây, cô tức giận trừng mắt nhìn Giang Lâm nhưng khi nhìn vào vòng bụng săn chắc gầy gò của anh, cô lại sửng sốt.

Giang Lâm hiểu lầm ý cô, dỗ dành: “Nếu nhiều hơn nữa, cơ thể em sẽ không chịu được, chúng ta từ từ, đừng vì nhất thời mà giành giật được không?”

Bạch Du: ?

Bạch Du: ???

Không, anh đang nghĩ gì vậy? Không lẽ anh nghĩ cô còn muốn một lần nữa sao?

Cô không phải là kiểu người như vậy!

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Ôn Tĩnh Uyển tràn đầy chờ mong, quay đầu nhìn Đinh Dược với vẻ mặt đầy hy vọng.Đinh Dược liếc nhìn cô ta rồi lại cúi đầu nhìn bụng cô ta, cuối cùng gật đầu: “Được, giao kèo!”**Nhà họ Giang, phòng ngủ.Bạch Du đặt tay lên n.g.ự.c anh, nhẹ nhàng trêu chọc anh.Gợi ý rất rõ ràng.Không ngờ Giang Lâm lại ôm cô rồi đột nhiên nói: “Hựu Hàm dùng cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p ông nội, nhất định phải kết hôn với Lương Thiên Vũ.”Bạch Du mặt đầy khiếp sợ nhìn anh.Bây giờ có phải là lúc để nói về điều này không?Giang Lâm nói: “Ông nội đã hạ lệnh, sau này không ai trong nhà được phép giúp đỡ cô ta nữa, cứ coi như không có đứa cháu gái này, nếu Hựu Hàm đến tìm em thì em không cần để ý tới cô ta đâu.”Đột nhiên Bạch Du nhớ đến kiếp trước, Giang Hựu Hàm vô số lần chỉ vào mũi cô và nói: “Bạch Du, cô chỉ gả vào nhà tôi, một khi ly hôn, cô chẳng là gì cả, còn tôi là em gái ruột của anh trai tôi, anh trai tôi không giúp tôi thì chẳng lẽ lại đi giúp cô sao?”Giống như lời cô ta nói, lần nào Giang Khải cũng đều đứng về phía Giang Hựu Hàm, không phân biệt trắng đen mà chỉ trích cô không xứng làm chị dâu.Nghĩ đến đây, Bạch Du ngẩng đầu hỏi anh: “Anh Giang Lâm, nếu em và Hựu Hàm xảy ra xung đột, anh sẽ giúp ai? Giúp em, hay giúp em gái ruột của anh?”Giang Lâm nhìn cô, không chút do dự nói: “Tất nhiên là giúp em, em là vợ anh, là người thân thiết nhất của anh, cho dù là cha mẹ, anh chị em cũng không thể thân hơn em, em mới là người anh muốn ở bên cả đời.”Gia đình lớn và gia đình nhỏ, đối với anh, anh sẽ luôn ưu tiên lựa chọn gia đình nhỏ.TBCThực ra Bạch Du biết anh sẽ trả lời như vậy, nhưng khi nghe đích thân anh nói ra, trái tim cô vẫn mềm nhũn như nước.Cô ôm chặt lấy eo anh, chân quấn lấy người anh để cơ thể mình càng gần anh hơn, không còn một khe hở nào: “Anh Giang Lâm, em muốn anh hôn em, ngay bây giờ.”Giang Lâm cúi đầu xuống rồi hôn lên trán cô một cái.Bạch Du: “Không đủ.”Trái cổ của Giang Lâm di chuyển, anh nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Còn sưng đỏ nữa không?” Bạch Du đỏ mặt: “... Đã không còn từ lâu rồi.”Vừa dứt lời, anh quay người lại làm cho vị trí của hai người bị đảo ngược.Anh ở trên, cô ở dưới.Anh cúi xuống cắn dái tai cô rồi bắt đầu tham lam công thành đoạt đất.Sau khi gió ngừng mưa tạnh.Bạch Du mềm nhũn như vũng nước, nằm trên giường mềm mại vô lực, không nhúc nhích.Cô đang nghĩ, Giang Lâm đã mạnh mẽ như vậy mà vẫn chưa làm hỏng giường, cuối cùng Tạ Húc Đông đã làm gì mà làm hỏng giường?Giang Lâm xuống giường kéo thứ đồ trên giường xuống rồi ném vào thùng rác bên cạnh.Trong thùng rác đã có hai thứ như vậy.Ánh mắt Bạch Du lóe lên có hơi chột dạ không dám nhìn vào mắt anh.Nếu Giang Lâm biết những bao cao su đó đều do cô động tay động chân, không biết anh sẽ phản ứng thế nào?Nhưng cô thực sự muốn có một cô con gái nên cô nghĩ đến việc c.h.é.m đinh chặt sắt trước, nếu thực sự mang thai thì cô sẽ tìm cách để Giang Lâm thích đứa con của họ.Nếu thật sự không thích thì cô…Không được, anh phải thích!Con gái của họ chắc chắn phải có người mẹ yêu thương nhất, người cha yêu thương nhất, cô bé sẽ là công chúa nhỏ xinh đẹp và hạnh phúc nhất thế giới, cô không cho phép Giang Lâm không yêu thương con gái mình.Nghĩ đến đây, cô tức giận trừng mắt nhìn Giang Lâm nhưng khi nhìn vào vòng bụng săn chắc gầy gò của anh, cô lại sửng sốt.Giang Lâm hiểu lầm ý cô, dỗ dành: “Nếu nhiều hơn nữa, cơ thể em sẽ không chịu được, chúng ta từ từ, đừng vì nhất thời mà giành giật được không?”Bạch Du: ?Bạch Du: ???Không, anh đang nghĩ gì vậy? Không lẽ anh nghĩ cô còn muốn một lần nữa sao?Cô không phải là kiểu người như vậy!

Chương 417: Chương 417