"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 456: Chương 456
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 456Cập nhật lúc: 2025-03-27 14:13:48Lượt xem: 57Hai mắt Bạch Du sáng như sao: “Thợ cả Ngũ đúng là bảo vật đó ạ. Ý tưởng này của chú quá tuyệt vời! Chú nói đúng lắm, anh hùng đời thường lại càng gần với cuộc sống của người bình thường sẽ khiến cho họ có cảm giác quen thuộc hơn. Đồng thời việc công khai, ca ngợi những anh hùng đời thường này cũng là một hình thức chia buồn với gia đình của họ. Đó cũng là một hình thức tuyên truyền bài học yêu nước cho mọi người. Đúng là một mũi tên trúng nhiều mục tiêu mà!”Thợ cả Ngũ hiền hậu gật đầu.Có thêm sự giúp đỡ của người như thợ cả Ngũ, Bạch Du thấy mình như hổ thêm cánh, thật sự rất vui vẻ.Cô vui vì ngày đó đã đi tìm thư ký Chương, không thì cô đã không có được công việc này, cũng không quen biết cao nhân như thợ cả Ngũ.Bạch Du: “Vậy bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ sang bên công xưởng bên cạnh để thu gom các câu chuyện về các anh hùng đời thường.”Thợ cả Ngũ: “Chú cũng đi được, chúng ta chia nhau ra làm việc.”Bạch Du gật đầu.Nửa ngày còn lại, cô tổng hợp các công xưởng xung quanh lại thành một danh sách, chia làm hai phần, chuẩn bị để ngày mai sẽ đi cùng với thợ cả Ngũ để thu thập tài liệu cùng với câu chuyện của họ.Chạng vạng tối mới tan làm, thợ cả Ngũ về tới nhà.Vợ của ông ấy thấy ông ấy đã về thì đặt sách xuống, định đi vào trong bưng thức ăn đã được nấu chín ra ngoài.Thợ cả Ngũ lại bảo bà ấy đừng làm gì cả, để ông ấy đi rửa tay rồi bưng thức ăn ra. Ông ấy xới cơm cho vợ trước rồi mới xới cơm cho bản thân.Vợ của ông ấy gắp cho ông ấy miếng thịt heo: “Người giám sát mới tới thế nào, làm việc yên ổn đúng không?”Thợ cả Ngũ cầm đũa mãi không trả lời, ánh mắt dần đỏ lên: “Cô bé ấy có mấy phần tương tự bé Mạn. Nếu giờ bé Mạn vẫn còn sống thì nói không chừng cháu ngoại nhà mình cũng lớn từng này.”Vợ ông ấy nghe thấy vậy thì mắt cũng đỏ lên.Bé Mạn là con gái của bọn họ, chẳng qua con bé còn chưa tới tuổi hai mươi đã không còn, khiến cho hai người già bọn họ lâm vào cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Những năm qua, trừ những ngày lễ đặc định thì bình thường họ sẽ cố gắng không nhắc tới con gái. Đây là vết sẹo chung của bọn họ, nhắc tới thì cả hai người họ cùng đau. Không ngờ, hôm nay ông ấy lại nhắc tới chủ đề này, lại còn bảo người giám sát nữ trẻ tuổi kia giống với con gái của bọn họ, làm cho bà ấy không nén nổi lòng hiếu kỳ, thậm chí còn dấy lên hy vọng mong một ngày có thể gặp được đối phương.Thợ cả Ngũ xoa khóe mắt: “Ăn cơm đi bà, nữ đồng chí kia rất ưu tú, lại còn tôn trọng tôi lắm, bà cứ ăn cơm đi.”Nghe thấy thế thì vợ của ông ấy lại càng hứng thú hơn: “Cô gái ấy tên là gì thế?”Thợ cả Ngũ: “Bạch Du.”Vợ của ông ấy: “Bạch Du à, đúng là một cái tên hay.”Thợ cả Ngũ: “Ừm.”Bạch Du về tới nhà thì thấy trong phòng bếp có mấy cân sườn, khoai môn, hai hũ men và khăn lông.Bạch Du quay qua nhìn Giang Lâm hỏi: “Anh mua mấy thứ này hả? Nhưng mà nhà mình vẫn còn khăn lông.”Giang Lâm: “Không phải, đây là phần thưởng mà cấp trên cấp cho em cùng với đồng chí Lâm.”Lúc này Bạch Du mới hiểu ra.Cô với Lâm Hướng Tuyết là hai người *****ên phát hiện chuyện Ôn Tĩnh Uyển là đặc vụ. Cũng nhờ hai người họ mà sau này mới có thể moi ra nguyên một loạt các đặc vụ khác. Nhưng để bảo vệ an toàn của hai người họ nên quân đội không công bố ra bên ngoài.Bạch Du còn tưởng là sẽ không có thưởng gì.Bây giờ nhìn thấy phần thưởng này, cô rất vui vẻ: “Có sườn với khoai môn thì tối nay chúng ta làm món sườn hầm khoai môn nhé. Còn hũ men với khăn lông thì em sẽ chia đều cho Hướng Tuyết.”Giang Lâm gật đầu nói: “Anh về chốc lát rồi tí đi làm nhiệm vụ luôn. Nhiệm vụ của anh lần này có hơi lâu, em có ở nhà một mình được không đấy?”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 456
Cập nhật lúc: 2025-03-27 14:13:48
Lượt xem: 57
Hai mắt Bạch Du sáng như sao: “Thợ cả Ngũ đúng là bảo vật đó ạ. Ý tưởng này của chú quá tuyệt vời! Chú nói đúng lắm, anh hùng đời thường lại càng gần với cuộc sống của người bình thường sẽ khiến cho họ có cảm giác quen thuộc hơn. Đồng thời việc công khai, ca ngợi những anh hùng đời thường này cũng là một hình thức chia buồn với gia đình của họ. Đó cũng là một hình thức tuyên truyền bài học yêu nước cho mọi người. Đúng là một mũi tên trúng nhiều mục tiêu mà!”
Thợ cả Ngũ hiền hậu gật đầu.
Có thêm sự giúp đỡ của người như thợ cả Ngũ, Bạch Du thấy mình như hổ thêm cánh, thật sự rất vui vẻ.
Cô vui vì ngày đó đã đi tìm thư ký Chương, không thì cô đã không có được công việc này, cũng không quen biết cao nhân như thợ cả Ngũ.
Bạch Du: “Vậy bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ sang bên công xưởng bên cạnh để thu gom các câu chuyện về các anh hùng đời thường.”
Thợ cả Ngũ: “Chú cũng đi được, chúng ta chia nhau ra làm việc.”
Bạch Du gật đầu.
Nửa ngày còn lại, cô tổng hợp các công xưởng xung quanh lại thành một danh sách, chia làm hai phần, chuẩn bị để ngày mai sẽ đi cùng với thợ cả Ngũ để thu thập tài liệu cùng với câu chuyện của họ.
Chạng vạng tối mới tan làm, thợ cả Ngũ về tới nhà.
Vợ của ông ấy thấy ông ấy đã về thì đặt sách xuống, định đi vào trong bưng thức ăn đã được nấu chín ra ngoài.
Thợ cả Ngũ lại bảo bà ấy đừng làm gì cả, để ông ấy đi rửa tay rồi bưng thức ăn ra. Ông ấy xới cơm cho vợ trước rồi mới xới cơm cho bản thân.
Vợ của ông ấy gắp cho ông ấy miếng thịt heo: “Người giám sát mới tới thế nào, làm việc yên ổn đúng không?”
Thợ cả Ngũ cầm đũa mãi không trả lời, ánh mắt dần đỏ lên: “Cô bé ấy có mấy phần tương tự bé Mạn. Nếu giờ bé Mạn vẫn còn sống thì nói không chừng cháu ngoại nhà mình cũng lớn từng này.”
Vợ ông ấy nghe thấy vậy thì mắt cũng đỏ lên.
Bé Mạn là con gái của bọn họ, chẳng qua con bé còn chưa tới tuổi hai mươi đã không còn, khiến cho hai người già bọn họ lâm vào cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Những năm qua, trừ những ngày lễ đặc định thì bình thường họ sẽ cố gắng không nhắc tới con gái. Đây là vết sẹo chung của bọn họ, nhắc tới thì cả hai người họ cùng đau.
Không ngờ, hôm nay ông ấy lại nhắc tới chủ đề này, lại còn bảo người giám sát nữ trẻ tuổi kia giống với con gái của bọn họ, làm cho bà ấy không nén nổi lòng hiếu kỳ, thậm chí còn dấy lên hy vọng mong một ngày có thể gặp được đối phương.
Thợ cả Ngũ xoa khóe mắt: “Ăn cơm đi bà, nữ đồng chí kia rất ưu tú, lại còn tôn trọng tôi lắm, bà cứ ăn cơm đi.”
Nghe thấy thế thì vợ của ông ấy lại càng hứng thú hơn: “Cô gái ấy tên là gì thế?”
Thợ cả Ngũ: “Bạch Du.”
Vợ của ông ấy: “Bạch Du à, đúng là một cái tên hay.”
Thợ cả Ngũ: “Ừm.”
Bạch Du về tới nhà thì thấy trong phòng bếp có mấy cân sườn, khoai môn, hai hũ men và khăn lông.
Bạch Du quay qua nhìn Giang Lâm hỏi: “Anh mua mấy thứ này hả? Nhưng mà nhà mình vẫn còn khăn lông.”
Giang Lâm: “Không phải, đây là phần thưởng mà cấp trên cấp cho em cùng với đồng chí Lâm.”
Lúc này Bạch Du mới hiểu ra.
Cô với Lâm Hướng Tuyết là hai người *****ên phát hiện chuyện Ôn Tĩnh Uyển là đặc vụ. Cũng nhờ hai người họ mà sau này mới có thể moi ra nguyên một loạt các đặc vụ khác. Nhưng để bảo vệ an toàn của hai người họ nên quân đội không công bố ra bên ngoài.
Bạch Du còn tưởng là sẽ không có thưởng gì.
Bây giờ nhìn thấy phần thưởng này, cô rất vui vẻ: “Có sườn với khoai môn thì tối nay chúng ta làm món sườn hầm khoai môn nhé. Còn hũ men với khăn lông thì em sẽ chia đều cho Hướng Tuyết.”
Giang Lâm gật đầu nói: “Anh về chốc lát rồi tí đi làm nhiệm vụ luôn. Nhiệm vụ của anh lần này có hơi lâu, em có ở nhà một mình được không đấy?”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 456Cập nhật lúc: 2025-03-27 14:13:48Lượt xem: 57Hai mắt Bạch Du sáng như sao: “Thợ cả Ngũ đúng là bảo vật đó ạ. Ý tưởng này của chú quá tuyệt vời! Chú nói đúng lắm, anh hùng đời thường lại càng gần với cuộc sống của người bình thường sẽ khiến cho họ có cảm giác quen thuộc hơn. Đồng thời việc công khai, ca ngợi những anh hùng đời thường này cũng là một hình thức chia buồn với gia đình của họ. Đó cũng là một hình thức tuyên truyền bài học yêu nước cho mọi người. Đúng là một mũi tên trúng nhiều mục tiêu mà!”Thợ cả Ngũ hiền hậu gật đầu.Có thêm sự giúp đỡ của người như thợ cả Ngũ, Bạch Du thấy mình như hổ thêm cánh, thật sự rất vui vẻ.Cô vui vì ngày đó đã đi tìm thư ký Chương, không thì cô đã không có được công việc này, cũng không quen biết cao nhân như thợ cả Ngũ.Bạch Du: “Vậy bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ sang bên công xưởng bên cạnh để thu gom các câu chuyện về các anh hùng đời thường.”Thợ cả Ngũ: “Chú cũng đi được, chúng ta chia nhau ra làm việc.”Bạch Du gật đầu.Nửa ngày còn lại, cô tổng hợp các công xưởng xung quanh lại thành một danh sách, chia làm hai phần, chuẩn bị để ngày mai sẽ đi cùng với thợ cả Ngũ để thu thập tài liệu cùng với câu chuyện của họ.Chạng vạng tối mới tan làm, thợ cả Ngũ về tới nhà.Vợ của ông ấy thấy ông ấy đã về thì đặt sách xuống, định đi vào trong bưng thức ăn đã được nấu chín ra ngoài.Thợ cả Ngũ lại bảo bà ấy đừng làm gì cả, để ông ấy đi rửa tay rồi bưng thức ăn ra. Ông ấy xới cơm cho vợ trước rồi mới xới cơm cho bản thân.Vợ của ông ấy gắp cho ông ấy miếng thịt heo: “Người giám sát mới tới thế nào, làm việc yên ổn đúng không?”Thợ cả Ngũ cầm đũa mãi không trả lời, ánh mắt dần đỏ lên: “Cô bé ấy có mấy phần tương tự bé Mạn. Nếu giờ bé Mạn vẫn còn sống thì nói không chừng cháu ngoại nhà mình cũng lớn từng này.”Vợ ông ấy nghe thấy vậy thì mắt cũng đỏ lên.Bé Mạn là con gái của bọn họ, chẳng qua con bé còn chưa tới tuổi hai mươi đã không còn, khiến cho hai người già bọn họ lâm vào cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Những năm qua, trừ những ngày lễ đặc định thì bình thường họ sẽ cố gắng không nhắc tới con gái. Đây là vết sẹo chung của bọn họ, nhắc tới thì cả hai người họ cùng đau. Không ngờ, hôm nay ông ấy lại nhắc tới chủ đề này, lại còn bảo người giám sát nữ trẻ tuổi kia giống với con gái của bọn họ, làm cho bà ấy không nén nổi lòng hiếu kỳ, thậm chí còn dấy lên hy vọng mong một ngày có thể gặp được đối phương.Thợ cả Ngũ xoa khóe mắt: “Ăn cơm đi bà, nữ đồng chí kia rất ưu tú, lại còn tôn trọng tôi lắm, bà cứ ăn cơm đi.”Nghe thấy thế thì vợ của ông ấy lại càng hứng thú hơn: “Cô gái ấy tên là gì thế?”Thợ cả Ngũ: “Bạch Du.”Vợ của ông ấy: “Bạch Du à, đúng là một cái tên hay.”Thợ cả Ngũ: “Ừm.”Bạch Du về tới nhà thì thấy trong phòng bếp có mấy cân sườn, khoai môn, hai hũ men và khăn lông.Bạch Du quay qua nhìn Giang Lâm hỏi: “Anh mua mấy thứ này hả? Nhưng mà nhà mình vẫn còn khăn lông.”Giang Lâm: “Không phải, đây là phần thưởng mà cấp trên cấp cho em cùng với đồng chí Lâm.”Lúc này Bạch Du mới hiểu ra.Cô với Lâm Hướng Tuyết là hai người *****ên phát hiện chuyện Ôn Tĩnh Uyển là đặc vụ. Cũng nhờ hai người họ mà sau này mới có thể moi ra nguyên một loạt các đặc vụ khác. Nhưng để bảo vệ an toàn của hai người họ nên quân đội không công bố ra bên ngoài.Bạch Du còn tưởng là sẽ không có thưởng gì.Bây giờ nhìn thấy phần thưởng này, cô rất vui vẻ: “Có sườn với khoai môn thì tối nay chúng ta làm món sườn hầm khoai môn nhé. Còn hũ men với khăn lông thì em sẽ chia đều cho Hướng Tuyết.”Giang Lâm gật đầu nói: “Anh về chốc lát rồi tí đi làm nhiệm vụ luôn. Nhiệm vụ của anh lần này có hơi lâu, em có ở nhà một mình được không đấy?”