"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 457: Chương 457
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du nghe thấy anh sắp đi làm nhiệm vụ, người còn chưa đi mà cô đã thấy lưu luyến không sao chịu được: “Có Hướng Tuyết với Bánh Khoai Tây ở với em rồi, thêm cả chị Lôi cũng hay sang chơi nữa nên tất nhiên là không có vấn đề gì cả. Chẳng qua là, em sẽ thấy nhớ anh.”Cụm từ “em sẽ nhớ anh” kia cô nói vừa nhỏ vừa nhanh, những từ sau cuối gần như là không nghe thấy gì.Nhưng Giang Lâm vẫn nghe thấy rõ mồn một, thấy bên ngoài không có ai thì anh tiến tới ôm lấy eo cô, cúi đầu cắn nhẹ lên môi cô: “Anh cũng sẽ nhớ em lắm.”Nói rồi, anh lại hôn sâu hơn.Lúc lâu sau anh mới buông cô ra: “Nếu như gặp chuyện gì không giải quyết được thì em đi tìm ủy viên chính trị Tôn nhé.”Bạch Du đỏ mặt gật đầu: “Vâng ạ.”Giang Lâm vội đi. Bạch Du đưa anh cầm hai lọ tương ớt cô làm đưa anh mang đi, tiễn anh tới cửa.Giang Lâm đi rồi, cô đang tính đóng cửa lại thì thấy Cát Đại Xuyên đang nói chuyện với một cô gái.Cô gái đó đưa lưng về phía cô, nhưng trông bóng lưng đó không hiểu sao lại thấy rất quen.Lúc này, cô gái đó nghiêng người, Bạch Du cũng vì thế mà thấy rõ dung mạo của đối phương.Người đó chính là Liên Gia Lệ ở nhà đối diện!Bạch Du khẽ cau mày.Cho đến tận bây giờ, cô chưa từng nói chuyện trực tiếp với Liên Gia Lệ nên không biết con người đối phương ra sao.Lần *****ên nhìn thấy cô ta là lúc cô ta ngồi dưới đất gọi anh Giang, nhờ Giang Lâm đỡ cô ta đứng dậy. Bây giờ cô ta lại nói chuyện với Cát Đại Xuyên, không biết có phải do cô nhạy cảm hay không, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy cô gái này không biết an phận là gì.Cũng may là chẳng mấy mà hai người họ đã tách nhau ra.Chờ Cát Đại Xuyên đi tới, Bạch Du làm như vô tình mà hỏi: “Đồng chí Cát, hình như mới vừa rồi tôi thấy anh nói chuyện với đồng chí Liên mới tới. Hai người quen nhau hả?”Cát Đại Xuyên mặt mày ngơ ngác: “Cô ấy là hàng xóm đối diện mới tới hả? Tôi không biết cô ấy. Cô ấy hỏi tôi đường tới Cung Tiêu Xã nên tôi chỉ cho cô ấy thôi.”Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cát Đại Xuyên, hơn nữa Liên Gia Lệ cũng đang đi về hướng Cung Tiêu Xã thật, Bạch Du không khỏi có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình quá nhạy cảm.Cát Đại Xuyên không biết Bạch Du nghĩ cái gì, đưa cho cô kẹo sữa Thỏ Trắng mua được ở Cung Tiêu Xã: “Phiền cô lát nữa đưa cho Hướng Tuyết nhé.”Bạch Du quay qua nhìn anh ấy: “Chẳng phải tự anh đưa cho cậu ấy thì sẽ tốt hơn hay sao?”Cát Đại Xuyên lộ ra dáng vẻ vô cùng tủi thân: “Không biết tại sao dạo này cô ấy lại không để ý tới tôi.”Anh ấy cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì.Từ khi còn nhỏ anh ấy đã sống ở hai gia đình, nhưng cho dù là cha mẹ ruột, cha mẹ nuôi hay là anh chị em cũng chẳng có ai thích nói chuyện với anh ấy. Sau này lớn lên, anh ấy cũng không hay nói chuyện với những người con gái khác nên thật sự là anh ấy không biết lấy lòng đồng chí nữ kiểu gì.Bạch Du: “Tôi có thể giúp anh đưa cái này cho cậu ấy, nhưng tôi đoán là kiểu gì cậu ấy cũng sẽ trả tiền cho anh.”Cát Đại Xuyên gãi đầu, trông lại càng tủi thân hơn.Bạch Du thầm thở dài trong lòng, về nhà đóng cửa làm sườn hầm khoai môn.Trong khi chờ sườn ướp thấm vị, Bạch Du cho khoai môn đã cắt vào trong nồi và chiên ngập dầu cho tới khi chín rồi vớt ra, để ráo dầu, rồi lại bỏ sườn heo vào chiên khoảng bảy tới tám phút rồi vớt ra cho ráo dầu. Cô bắc nồi đun cho nóng rồi cho tỏi cùng hành lá vào trong, sau đó mới đổ khoai môn cùng với sườn heo vào trong nồi, thêm chút nước tương, hạt kê và nước sôi rồi đậy nắp đun trong lửa nhỏ, hầm mấy phút là được rồi.Cho tới khi nấu xong sườn heo hầm khoai môn thì Lâm Hướng Tuyết cũng vừa về tới.
Bạch Du nghe thấy anh sắp đi làm nhiệm vụ, người còn chưa đi mà cô đã thấy lưu luyến không sao chịu được: “Có Hướng Tuyết với Bánh Khoai Tây ở với em rồi, thêm cả chị Lôi cũng hay sang chơi nữa nên tất nhiên là không có vấn đề gì cả. Chẳng qua là, em sẽ thấy nhớ anh.”
Cụm từ “em sẽ nhớ anh” kia cô nói vừa nhỏ vừa nhanh, những từ sau cuối gần như là không nghe thấy gì.
Nhưng Giang Lâm vẫn nghe thấy rõ mồn một, thấy bên ngoài không có ai thì anh tiến tới ôm lấy eo cô, cúi đầu cắn nhẹ lên môi cô: “Anh cũng sẽ nhớ em lắm.”
Nói rồi, anh lại hôn sâu hơn.
Lúc lâu sau anh mới buông cô ra: “Nếu như gặp chuyện gì không giải quyết được thì em đi tìm ủy viên chính trị Tôn nhé.”
Bạch Du đỏ mặt gật đầu: “Vâng ạ.”
Giang Lâm vội đi. Bạch Du đưa anh cầm hai lọ tương ớt cô làm đưa anh mang đi, tiễn anh tới cửa.
Giang Lâm đi rồi, cô đang tính đóng cửa lại thì thấy Cát Đại Xuyên đang nói chuyện với một cô gái.
Cô gái đó đưa lưng về phía cô, nhưng trông bóng lưng đó không hiểu sao lại thấy rất quen.
Lúc này, cô gái đó nghiêng người, Bạch Du cũng vì thế mà thấy rõ dung mạo của đối phương.
Người đó chính là Liên Gia Lệ ở nhà đối diện!
Bạch Du khẽ cau mày.
Cho đến tận bây giờ, cô chưa từng nói chuyện trực tiếp với Liên Gia Lệ nên không biết con người đối phương ra sao.
Lần *****ên nhìn thấy cô ta là lúc cô ta ngồi dưới đất gọi anh Giang, nhờ Giang Lâm đỡ cô ta đứng dậy. Bây giờ cô ta lại nói chuyện với Cát Đại Xuyên, không biết có phải do cô nhạy cảm hay không, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy cô gái này không biết an phận là gì.
Cũng may là chẳng mấy mà hai người họ đã tách nhau ra.
Chờ Cát Đại Xuyên đi tới, Bạch Du làm như vô tình mà hỏi: “Đồng chí Cát, hình như mới vừa rồi tôi thấy anh nói chuyện với đồng chí Liên mới tới. Hai người quen nhau hả?”
Cát Đại Xuyên mặt mày ngơ ngác: “Cô ấy là hàng xóm đối diện mới tới hả? Tôi không biết cô ấy. Cô ấy hỏi tôi đường tới Cung Tiêu Xã nên tôi chỉ cho cô ấy thôi.”
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cát Đại Xuyên, hơn nữa Liên Gia Lệ cũng đang đi về hướng Cung Tiêu Xã thật, Bạch Du không khỏi có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình quá nhạy cảm.
Cát Đại Xuyên không biết Bạch Du nghĩ cái gì, đưa cho cô kẹo sữa Thỏ Trắng mua được ở Cung Tiêu Xã: “Phiền cô lát nữa đưa cho Hướng Tuyết nhé.”
Bạch Du quay qua nhìn anh ấy: “Chẳng phải tự anh đưa cho cậu ấy thì sẽ tốt hơn hay sao?”
Cát Đại Xuyên lộ ra dáng vẻ vô cùng tủi thân: “Không biết tại sao dạo này cô ấy lại không để ý tới tôi.”
Anh ấy cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Từ khi còn nhỏ anh ấy đã sống ở hai gia đình, nhưng cho dù là cha mẹ ruột, cha mẹ nuôi hay là anh chị em cũng chẳng có ai thích nói chuyện với anh ấy. Sau này lớn lên, anh ấy cũng không hay nói chuyện với những người con gái khác nên thật sự là anh ấy không biết lấy lòng đồng chí nữ kiểu gì.
Bạch Du: “Tôi có thể giúp anh đưa cái này cho cậu ấy, nhưng tôi đoán là kiểu gì cậu ấy cũng sẽ trả tiền cho anh.”
Cát Đại Xuyên gãi đầu, trông lại càng tủi thân hơn.
Bạch Du thầm thở dài trong lòng, về nhà đóng cửa làm sườn hầm khoai môn.
Trong khi chờ sườn ướp thấm vị, Bạch Du cho khoai môn đã cắt vào trong nồi và chiên ngập dầu cho tới khi chín rồi vớt ra, để ráo dầu, rồi lại bỏ sườn heo vào chiên khoảng bảy tới tám phút rồi vớt ra cho ráo dầu. Cô bắc nồi đun cho nóng rồi cho tỏi cùng hành lá vào trong, sau đó mới đổ khoai môn cùng với sườn heo vào trong nồi, thêm chút nước tương, hạt kê và nước sôi rồi đậy nắp đun trong lửa nhỏ, hầm mấy phút là được rồi.
Cho tới khi nấu xong sườn heo hầm khoai môn thì Lâm Hướng Tuyết cũng vừa về tới.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du nghe thấy anh sắp đi làm nhiệm vụ, người còn chưa đi mà cô đã thấy lưu luyến không sao chịu được: “Có Hướng Tuyết với Bánh Khoai Tây ở với em rồi, thêm cả chị Lôi cũng hay sang chơi nữa nên tất nhiên là không có vấn đề gì cả. Chẳng qua là, em sẽ thấy nhớ anh.”Cụm từ “em sẽ nhớ anh” kia cô nói vừa nhỏ vừa nhanh, những từ sau cuối gần như là không nghe thấy gì.Nhưng Giang Lâm vẫn nghe thấy rõ mồn một, thấy bên ngoài không có ai thì anh tiến tới ôm lấy eo cô, cúi đầu cắn nhẹ lên môi cô: “Anh cũng sẽ nhớ em lắm.”Nói rồi, anh lại hôn sâu hơn.Lúc lâu sau anh mới buông cô ra: “Nếu như gặp chuyện gì không giải quyết được thì em đi tìm ủy viên chính trị Tôn nhé.”Bạch Du đỏ mặt gật đầu: “Vâng ạ.”Giang Lâm vội đi. Bạch Du đưa anh cầm hai lọ tương ớt cô làm đưa anh mang đi, tiễn anh tới cửa.Giang Lâm đi rồi, cô đang tính đóng cửa lại thì thấy Cát Đại Xuyên đang nói chuyện với một cô gái.Cô gái đó đưa lưng về phía cô, nhưng trông bóng lưng đó không hiểu sao lại thấy rất quen.Lúc này, cô gái đó nghiêng người, Bạch Du cũng vì thế mà thấy rõ dung mạo của đối phương.Người đó chính là Liên Gia Lệ ở nhà đối diện!Bạch Du khẽ cau mày.Cho đến tận bây giờ, cô chưa từng nói chuyện trực tiếp với Liên Gia Lệ nên không biết con người đối phương ra sao.Lần *****ên nhìn thấy cô ta là lúc cô ta ngồi dưới đất gọi anh Giang, nhờ Giang Lâm đỡ cô ta đứng dậy. Bây giờ cô ta lại nói chuyện với Cát Đại Xuyên, không biết có phải do cô nhạy cảm hay không, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy cô gái này không biết an phận là gì.Cũng may là chẳng mấy mà hai người họ đã tách nhau ra.Chờ Cát Đại Xuyên đi tới, Bạch Du làm như vô tình mà hỏi: “Đồng chí Cát, hình như mới vừa rồi tôi thấy anh nói chuyện với đồng chí Liên mới tới. Hai người quen nhau hả?”Cát Đại Xuyên mặt mày ngơ ngác: “Cô ấy là hàng xóm đối diện mới tới hả? Tôi không biết cô ấy. Cô ấy hỏi tôi đường tới Cung Tiêu Xã nên tôi chỉ cho cô ấy thôi.”Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cát Đại Xuyên, hơn nữa Liên Gia Lệ cũng đang đi về hướng Cung Tiêu Xã thật, Bạch Du không khỏi có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình quá nhạy cảm.Cát Đại Xuyên không biết Bạch Du nghĩ cái gì, đưa cho cô kẹo sữa Thỏ Trắng mua được ở Cung Tiêu Xã: “Phiền cô lát nữa đưa cho Hướng Tuyết nhé.”Bạch Du quay qua nhìn anh ấy: “Chẳng phải tự anh đưa cho cậu ấy thì sẽ tốt hơn hay sao?”Cát Đại Xuyên lộ ra dáng vẻ vô cùng tủi thân: “Không biết tại sao dạo này cô ấy lại không để ý tới tôi.”Anh ấy cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì.Từ khi còn nhỏ anh ấy đã sống ở hai gia đình, nhưng cho dù là cha mẹ ruột, cha mẹ nuôi hay là anh chị em cũng chẳng có ai thích nói chuyện với anh ấy. Sau này lớn lên, anh ấy cũng không hay nói chuyện với những người con gái khác nên thật sự là anh ấy không biết lấy lòng đồng chí nữ kiểu gì.Bạch Du: “Tôi có thể giúp anh đưa cái này cho cậu ấy, nhưng tôi đoán là kiểu gì cậu ấy cũng sẽ trả tiền cho anh.”Cát Đại Xuyên gãi đầu, trông lại càng tủi thân hơn.Bạch Du thầm thở dài trong lòng, về nhà đóng cửa làm sườn hầm khoai môn.Trong khi chờ sườn ướp thấm vị, Bạch Du cho khoai môn đã cắt vào trong nồi và chiên ngập dầu cho tới khi chín rồi vớt ra, để ráo dầu, rồi lại bỏ sườn heo vào chiên khoảng bảy tới tám phút rồi vớt ra cho ráo dầu. Cô bắc nồi đun cho nóng rồi cho tỏi cùng hành lá vào trong, sau đó mới đổ khoai môn cùng với sườn heo vào trong nồi, thêm chút nước tương, hạt kê và nước sôi rồi đậy nắp đun trong lửa nhỏ, hầm mấy phút là được rồi.Cho tới khi nấu xong sườn heo hầm khoai môn thì Lâm Hướng Tuyết cũng vừa về tới.