"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 547: Chương 547
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhưng không có tin tức gì có lẽ là tốt nhất.Bên này, Giang Lâm đã mặc quần áo tử tế cho bé con. Anh đang bôi phấn rôm lên cổ cùng với cùi chỏ cho bé con, chẳng mấy mà cô bé trở nên thơm ngát.Bà Bạch lại bế chắt gái ra ngoài đi dạo. Giang Lâm đi lên nhà kiểm tra lại phòng sách cùng với đồ gửi từ thủ đô đến. Từ sau khi sinh bé con, hai nhà Giang Bạch gửi đến rất nhiều đồ. Khi thì là đồ cho Bạch Du, khi thì là đồ cho bé con.Trong số đó thì đồ cho bé con là nhiều nhất, từ quần áo tới đồ chơi không thiếu cái nào. Nhiều đồ chiếm gần hết phòng sách. Nhân hôm được nghỉ, Giang Lâm tính dọn dẹp lại căn phòng này.Bạch Du vào bếp làm món bánh bò Mã Lai.Bánh bò Mã Lai là đặc sản ăn vặt của thành phố Quảng. Trước đó cô đã từng ăn thử một lần, mùi vị hơi khác với bánh bò thông thường, thiên ngọt hơn đôi chút.Nghe nói bánh bò chính thống sẽ phải dùng bột mì, mỡ heo, bơ, trứng trộn lẫn với các nguyên liệu khác và để lên men trong ba ngày rồi mới hấp chín. Đương nhiên, Bạch Du sẽ không làm theo phương pháp này, không bàn tới độ phức tạp của nó mà chưa kể họ thậm chí còn không thể mua được bơ.Bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thì Bạch Du cũng đợi được bột lên men, cho bột vào nồi hấp để hấp. Sau đó thì quay qua dùng thìa đảo đều đậu xanh đã nấu chín. Hôm qua cô đã ăn nhiều đồ cay nóng, khí hậu ở đây lại thiên về nóng ẩm. Sáng ngủ dậy, cô cảm thấy cổ họng hơi khô nên uống một ít bột đậu xanh để giải nhiệt.Làm xong bánh bò Mã Lai, Bạch Du cắt thành miếng bỏ vào trong hộp để cho Giang Lâm mang sang cho Cát Đại Xuyên. Cát Đại Xuyên sống một mình nên khá qua loa. Hồi trước có Lâm Hướng Tuyết ở bên thì còn đỡ. Giờ Lâm Hướng Tuyết đi rồi, anh ấy mang lại cảm giác luôn đi ăn cơm hàng.Hôm qua anh ấy đã tặng cho bé con cái lắc chân bằng bạc để cầu bình an. Món quà này có hơi đắt. Vốn dĩ Bạch Du còn không tính nhận nhưng Cát Đại Xuyên lại từ chối lấy lại, cho nên cô nghĩ sau này làm món gì ngon thì làm thêm cho anh ấy một phần.Giang Lâm đồng ý, đi rửa tay, cầm miếng bánh bò Mã Lai lên cắn một miếng. Miếng bánh mềm, xốp, thơm mùi sữa cùng với trứng gà, anh nói: “Bánh ăn ngon thật.”Bạch Du: “Cái này gọi là bánh bò Mã Lai. Hồi trước em từng ăn thử ở thành phố Quảng rồi. Em cầm một ít sang cho Tường Vy với chị Lôi.”Hai vợ chồng chia nhau đi tặng đồ. Bánh bò Mã Lai màu vàng kim, bông xốp dai dai. Tôn Tường Vy ăn một lần thì không dừng được: “May là cậu tốt với tớ, có cái gì ngon cũng nhớ tới tớ.”Bạch Du nghe lời này có hàm ý, thuận miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả?”Tôn Tường Vy há miệng, tính nói nhưng rồi lại lắc đầu gạt đi: “Thôi không bàn tới những chuyện không vui kia nữa.”Vừa mới dứt lời, cô ta nhìn thấy chiếc đồng hồ Longines trên cổ tay Bạch Du, thấy lạ lẫm bèn hỏi: “Cậu mua đồng hồ hồi nào thế? Không phải hồi trước cậu đeo cái Rolex đỏ hả?”Bạch Du sờ đồng hồ đang đeo ở tay, cười nói: “Năm ngoái lúc sinh nhật, Giang Lâm mua cho tớ cái đồng hồ này. Rolex kia quá quý giá, bình thường đeo nó thì hơi phô trương.”Nhất thời, Tôn Tường Vy cảm thấy bánh bò Mã Lai trong miệng mình không còn thơm ngon nữa. Giọng nói cô ta cũng chua chát hơn hẳn: “Chồng cậu tốt với cậu thật đấy. Ông bô của Tôn An Bình là đồ ngốc, tới tận bây giờ anh ấy cũng chưa mua cái gì cho tớ hết.”Cô ta càng nghĩ lại càng tức, Cát Đại Xuyên bị đồn là chúa keo kiệt nhưng vì theo đuổi Lâm Hướng Tuyết mà còn chi cả tiền lấy vợ ra làm vốn để mua xe đạp, lại còn ngày ngày đưa bánh bao với đường sữa cho Lâm Hướng Tuyết, Tạ Húc Đông thì đưa cho cô ta cái gì?Rắm cũng không có!TBCKhông sai, ban đầu bọn họ đúng thật là không phải song phương cam tâm tình nguyện, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn kia thì hai người bọn họ cũng không liên quan gì tới nhau, chẳng qua giờ hai người họ đã có cả con luôn rồi, tên kia lại không hề bày tỏ chút nào.Tức c.h.ế.t mất!Tôn An Bình là con trai nhỏ của Tôn Tường Vy với Tạ Húc Đông, còn con trai lớn tên là Tạ An Thịnh, do bác trai của Tôn Tường Vy – Ủy viên chính trị Tôn đặt tên cho.Bạch Du không biết chuyện giữa hai người là như thế nào: “Đồng chí Tạ có giao tiền lương cho cậu không?”Tôn Tường Vy tức run lên, gật đầu: “Có, tớ cầm cả tiền gửi ngân hàng lẫn tiền lương, bình thường mỗi tháng anh ấy chỉ tự giữ năm đồng trong người thôi.”Thật ra thì ban đầu không như thế này, sau hôm cô ta “bá vương ngạnh thượng cung” thì anh ấy ngay lập tức giao tiền lương cùng với tiền gửi ngân hàng giao cho cô ta giữ, cô ta từ chối cũng không được, nhất định phải để cho cô ta cầm.
Nhưng không có tin tức gì có lẽ là tốt nhất.
Bên này, Giang Lâm đã mặc quần áo tử tế cho bé con. Anh đang bôi phấn rôm lên cổ cùng với cùi chỏ cho bé con, chẳng mấy mà cô bé trở nên thơm ngát.
Bà Bạch lại bế chắt gái ra ngoài đi dạo. Giang Lâm đi lên nhà kiểm tra lại phòng sách cùng với đồ gửi từ thủ đô đến. Từ sau khi sinh bé con, hai nhà Giang Bạch gửi đến rất nhiều đồ. Khi thì là đồ cho Bạch Du, khi thì là đồ cho bé con.
Trong số đó thì đồ cho bé con là nhiều nhất, từ quần áo tới đồ chơi không thiếu cái nào. Nhiều đồ chiếm gần hết phòng sách. Nhân hôm được nghỉ, Giang Lâm tính dọn dẹp lại căn phòng này.
Bạch Du vào bếp làm món bánh bò Mã Lai.
Bánh bò Mã Lai là đặc sản ăn vặt của thành phố Quảng. Trước đó cô đã từng ăn thử một lần, mùi vị hơi khác với bánh bò thông thường, thiên ngọt hơn đôi chút.
Nghe nói bánh bò chính thống sẽ phải dùng bột mì, mỡ heo, bơ, trứng trộn lẫn với các nguyên liệu khác và để lên men trong ba ngày rồi mới hấp chín. Đương nhiên, Bạch Du sẽ không làm theo phương pháp này, không bàn tới độ phức tạp của nó mà chưa kể họ thậm chí còn không thể mua được bơ.
Bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thì Bạch Du cũng đợi được bột lên men, cho bột vào nồi hấp để hấp. Sau đó thì quay qua dùng thìa đảo đều đậu xanh đã nấu chín. Hôm qua cô đã ăn nhiều đồ cay nóng, khí hậu ở đây lại thiên về nóng ẩm. Sáng ngủ dậy, cô cảm thấy cổ họng hơi khô nên uống một ít bột đậu xanh để giải nhiệt.
Làm xong bánh bò Mã Lai, Bạch Du cắt thành miếng bỏ vào trong hộp để cho Giang Lâm mang sang cho Cát Đại Xuyên. Cát Đại Xuyên sống một mình nên khá qua loa. Hồi trước có Lâm Hướng Tuyết ở bên thì còn đỡ. Giờ Lâm Hướng Tuyết đi rồi, anh ấy mang lại cảm giác luôn đi ăn cơm hàng.
Hôm qua anh ấy đã tặng cho bé con cái lắc chân bằng bạc để cầu bình an. Món quà này có hơi đắt. Vốn dĩ Bạch Du còn không tính nhận nhưng Cát Đại Xuyên lại từ chối lấy lại, cho nên cô nghĩ sau này làm món gì ngon thì làm thêm cho anh ấy một phần.
Giang Lâm đồng ý, đi rửa tay, cầm miếng bánh bò Mã Lai lên cắn một miếng. Miếng bánh mềm, xốp, thơm mùi sữa cùng với trứng gà, anh nói: “Bánh ăn ngon thật.”
Bạch Du: “Cái này gọi là bánh bò Mã Lai. Hồi trước em từng ăn thử ở thành phố Quảng rồi. Em cầm một ít sang cho Tường Vy với chị Lôi.”
Hai vợ chồng chia nhau đi tặng đồ.
Bánh bò Mã Lai màu vàng kim, bông xốp dai dai. Tôn Tường Vy ăn một lần thì không dừng được: “May là cậu tốt với tớ, có cái gì ngon cũng nhớ tới tớ.”
Bạch Du nghe lời này có hàm ý, thuận miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả?”
Tôn Tường Vy há miệng, tính nói nhưng rồi lại lắc đầu gạt đi: “Thôi không bàn tới những chuyện không vui kia nữa.”
Vừa mới dứt lời, cô ta nhìn thấy chiếc đồng hồ Longines trên cổ tay Bạch Du, thấy lạ lẫm bèn hỏi: “Cậu mua đồng hồ hồi nào thế? Không phải hồi trước cậu đeo cái Rolex đỏ hả?”
Bạch Du sờ đồng hồ đang đeo ở tay, cười nói: “Năm ngoái lúc sinh nhật, Giang Lâm mua cho tớ cái đồng hồ này. Rolex kia quá quý giá, bình thường đeo nó thì hơi phô trương.”
Nhất thời, Tôn Tường Vy cảm thấy bánh bò Mã Lai trong miệng mình không còn thơm ngon nữa. Giọng nói cô ta cũng chua chát hơn hẳn: “Chồng cậu tốt với cậu thật đấy. Ông bô của Tôn An Bình là đồ ngốc, tới tận bây giờ anh ấy cũng chưa mua cái gì cho tớ hết.”
Cô ta càng nghĩ lại càng tức, Cát Đại Xuyên bị đồn là chúa keo kiệt nhưng vì theo đuổi Lâm Hướng Tuyết mà còn chi cả tiền lấy vợ ra làm vốn để mua xe đạp, lại còn ngày ngày đưa bánh bao với đường sữa cho Lâm Hướng Tuyết, Tạ Húc Đông thì đưa cho cô ta cái gì?
Rắm cũng không có!
TBC
Không sai, ban đầu bọn họ đúng thật là không phải song phương cam tâm tình nguyện, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn kia thì hai người bọn họ cũng không liên quan gì tới nhau, chẳng qua giờ hai người họ đã có cả con luôn rồi, tên kia lại không hề bày tỏ chút nào.
Tức c.h.ế.t mất!
Tôn An Bình là con trai nhỏ của Tôn Tường Vy với Tạ Húc Đông, còn con trai lớn tên là Tạ An Thịnh, do bác trai của Tôn Tường Vy – Ủy viên chính trị Tôn đặt tên cho.
Bạch Du không biết chuyện giữa hai người là như thế nào: “Đồng chí Tạ có giao tiền lương cho cậu không?”
Tôn Tường Vy tức run lên, gật đầu: “Có, tớ cầm cả tiền gửi ngân hàng lẫn tiền lương, bình thường mỗi tháng anh ấy chỉ tự giữ năm đồng trong người thôi.”
Thật ra thì ban đầu không như thế này, sau hôm cô ta “bá vương ngạnh thượng cung” thì anh ấy ngay lập tức giao tiền lương cùng với tiền gửi ngân hàng giao cho cô ta giữ, cô ta từ chối cũng không được, nhất định phải để cho cô ta cầm.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Nhưng không có tin tức gì có lẽ là tốt nhất.Bên này, Giang Lâm đã mặc quần áo tử tế cho bé con. Anh đang bôi phấn rôm lên cổ cùng với cùi chỏ cho bé con, chẳng mấy mà cô bé trở nên thơm ngát.Bà Bạch lại bế chắt gái ra ngoài đi dạo. Giang Lâm đi lên nhà kiểm tra lại phòng sách cùng với đồ gửi từ thủ đô đến. Từ sau khi sinh bé con, hai nhà Giang Bạch gửi đến rất nhiều đồ. Khi thì là đồ cho Bạch Du, khi thì là đồ cho bé con.Trong số đó thì đồ cho bé con là nhiều nhất, từ quần áo tới đồ chơi không thiếu cái nào. Nhiều đồ chiếm gần hết phòng sách. Nhân hôm được nghỉ, Giang Lâm tính dọn dẹp lại căn phòng này.Bạch Du vào bếp làm món bánh bò Mã Lai.Bánh bò Mã Lai là đặc sản ăn vặt của thành phố Quảng. Trước đó cô đã từng ăn thử một lần, mùi vị hơi khác với bánh bò thông thường, thiên ngọt hơn đôi chút.Nghe nói bánh bò chính thống sẽ phải dùng bột mì, mỡ heo, bơ, trứng trộn lẫn với các nguyên liệu khác và để lên men trong ba ngày rồi mới hấp chín. Đương nhiên, Bạch Du sẽ không làm theo phương pháp này, không bàn tới độ phức tạp của nó mà chưa kể họ thậm chí còn không thể mua được bơ.Bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thì Bạch Du cũng đợi được bột lên men, cho bột vào nồi hấp để hấp. Sau đó thì quay qua dùng thìa đảo đều đậu xanh đã nấu chín. Hôm qua cô đã ăn nhiều đồ cay nóng, khí hậu ở đây lại thiên về nóng ẩm. Sáng ngủ dậy, cô cảm thấy cổ họng hơi khô nên uống một ít bột đậu xanh để giải nhiệt.Làm xong bánh bò Mã Lai, Bạch Du cắt thành miếng bỏ vào trong hộp để cho Giang Lâm mang sang cho Cát Đại Xuyên. Cát Đại Xuyên sống một mình nên khá qua loa. Hồi trước có Lâm Hướng Tuyết ở bên thì còn đỡ. Giờ Lâm Hướng Tuyết đi rồi, anh ấy mang lại cảm giác luôn đi ăn cơm hàng.Hôm qua anh ấy đã tặng cho bé con cái lắc chân bằng bạc để cầu bình an. Món quà này có hơi đắt. Vốn dĩ Bạch Du còn không tính nhận nhưng Cát Đại Xuyên lại từ chối lấy lại, cho nên cô nghĩ sau này làm món gì ngon thì làm thêm cho anh ấy một phần.Giang Lâm đồng ý, đi rửa tay, cầm miếng bánh bò Mã Lai lên cắn một miếng. Miếng bánh mềm, xốp, thơm mùi sữa cùng với trứng gà, anh nói: “Bánh ăn ngon thật.”Bạch Du: “Cái này gọi là bánh bò Mã Lai. Hồi trước em từng ăn thử ở thành phố Quảng rồi. Em cầm một ít sang cho Tường Vy với chị Lôi.”Hai vợ chồng chia nhau đi tặng đồ. Bánh bò Mã Lai màu vàng kim, bông xốp dai dai. Tôn Tường Vy ăn một lần thì không dừng được: “May là cậu tốt với tớ, có cái gì ngon cũng nhớ tới tớ.”Bạch Du nghe lời này có hàm ý, thuận miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả?”Tôn Tường Vy há miệng, tính nói nhưng rồi lại lắc đầu gạt đi: “Thôi không bàn tới những chuyện không vui kia nữa.”Vừa mới dứt lời, cô ta nhìn thấy chiếc đồng hồ Longines trên cổ tay Bạch Du, thấy lạ lẫm bèn hỏi: “Cậu mua đồng hồ hồi nào thế? Không phải hồi trước cậu đeo cái Rolex đỏ hả?”Bạch Du sờ đồng hồ đang đeo ở tay, cười nói: “Năm ngoái lúc sinh nhật, Giang Lâm mua cho tớ cái đồng hồ này. Rolex kia quá quý giá, bình thường đeo nó thì hơi phô trương.”Nhất thời, Tôn Tường Vy cảm thấy bánh bò Mã Lai trong miệng mình không còn thơm ngon nữa. Giọng nói cô ta cũng chua chát hơn hẳn: “Chồng cậu tốt với cậu thật đấy. Ông bô của Tôn An Bình là đồ ngốc, tới tận bây giờ anh ấy cũng chưa mua cái gì cho tớ hết.”Cô ta càng nghĩ lại càng tức, Cát Đại Xuyên bị đồn là chúa keo kiệt nhưng vì theo đuổi Lâm Hướng Tuyết mà còn chi cả tiền lấy vợ ra làm vốn để mua xe đạp, lại còn ngày ngày đưa bánh bao với đường sữa cho Lâm Hướng Tuyết, Tạ Húc Đông thì đưa cho cô ta cái gì?Rắm cũng không có!TBCKhông sai, ban đầu bọn họ đúng thật là không phải song phương cam tâm tình nguyện, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn kia thì hai người bọn họ cũng không liên quan gì tới nhau, chẳng qua giờ hai người họ đã có cả con luôn rồi, tên kia lại không hề bày tỏ chút nào.Tức c.h.ế.t mất!Tôn An Bình là con trai nhỏ của Tôn Tường Vy với Tạ Húc Đông, còn con trai lớn tên là Tạ An Thịnh, do bác trai của Tôn Tường Vy – Ủy viên chính trị Tôn đặt tên cho.Bạch Du không biết chuyện giữa hai người là như thế nào: “Đồng chí Tạ có giao tiền lương cho cậu không?”Tôn Tường Vy tức run lên, gật đầu: “Có, tớ cầm cả tiền gửi ngân hàng lẫn tiền lương, bình thường mỗi tháng anh ấy chỉ tự giữ năm đồng trong người thôi.”Thật ra thì ban đầu không như thế này, sau hôm cô ta “bá vương ngạnh thượng cung” thì anh ấy ngay lập tức giao tiền lương cùng với tiền gửi ngân hàng giao cho cô ta giữ, cô ta từ chối cũng không được, nhất định phải để cho cô ta cầm.