"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 554: Chương 554
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Trái tim nôn nóng của Bạch Du được an ủi, mm nhũn.Bé con thấy Bạch Du không ôm mình giống như thường ngày thì hai cái tay nhỏ vẫy vẫy: “A a…”Bộ dáng kia như đang muốn nói: “Sao mẹ vẫn chưa ôm con thế, con giận đấy nha.”Bạch Du thấy hơi buồn cười vì bộ dáng của bé con, bèn bế bé con lên, thơm cô bé hai phát. Không biết là cô bé vui vẻ hay là sợ ngứa mà cười khanh khách đến là vui tai.Bà Bạch cầm sữa đã được hâm nóng đi vào, nhìn thấy hai mẹ con cười đùa vui vẻ như thế thì ngọn lửa bực tức từ sáng sớm cũng được dập tắt: “Công an bảo sao rồi cháu? Liên Gia Lệ có bị đưa tới nông trường cải tạo không?”Bạch Du nhận lấy bình sữa cho bé con bú, sau đó gật đầu: “Có ạ, nhưng công an bảo cô ta vi phạm lần đầu, hơn nữa không có thương tổn nên sẽ không phạt lâu đâu ạ.”Bà Bạch nghe tới đây thì lửa giận lại sắp bùng lên: “Sao lại bảo là không có thương tổn cụ thể cơ chứ? Nếu không phải hôm đó cháu cảnh giác thì giờ đã… Dù sao thì chuyện này không thể chỉ có như thế được!”Bạch Du cũng không định buông tha như vậy được, nhưng cô lo bà Bạch cứ bị cảm xúc chi phối như này thì sẽ không tốt cho cơ thể, đang tính mở miệng an ủi thì nghe thấy bà Bạch nói: “Việc này để bà xử lý cho.”Nói rồi bà vội vã ra ngoài.Khoảng nửa tiếng sau, ngoài kia vang lên tiếng ồn ào huyên náo.Bạch Du ngó vào trong nôi em bé, thấy bé con vẫn chưa tỉnh lại thì gọi Bánh Khoai Tây tới cho nó trông, còn mình thì đi ra ngoài,Chuyện này tưởng như không có gì, ai ngờ mới nhìn đã cười sặc.Chỉ thấy thím Liên cùng với Liên Đại Hữu đang ở nhà nghỉ ngơi bị người ta đổ đầu đầy nước bẩn, nước bẩn chảy dọc theo tóc chảy xuống trông tèm lem, cái mùi kia ghê muốn chết.Bà Bạch chỉ vào thím Liên mà mắng: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, vì có người mẹ như bà nên mới nuôi ra cả đám súc sinh như thế! Không chỉ ép c.h.ế.t con dâu và cháu gái mà còn ép con gái nhà người ta kết hôn với thằng ngốc nhà mình, trong khi con gái nhà người ta chỉ hơi đồng cảm với thằng bé. Con gái thì ghen ghét muốn tráo con của người khác. Mọi người sau này nhớ tránh xa cái nhà này ra, bằng không cũng không biết khi nào thì bị bọn họ bày mưu tính kế đâu!”Bà Bạch vừa mới mắng xong thì có người khác tiếp nối: “Tôi già cả sống hơn nửa đời người rồi cũng chưa từng gặp được nhà nào sống ác độc như cái nhà này. Mắng cái nhà này là chó má còn oan cho nó, các người còn không bằng loài cầm thú! Loại người này quả thực làm ô nhiễm không khí chung của khu thân nhân bộ đội này. Sống cùng khu với loại súc sinh này, tối tôi ngủ không an ổn được. Tôi đề nghị đuổi cả nhà này đi!” “Đúng, không thể để cho bọn họ ở đây dạy hư con trẻ được, cút đi, cút đi!”Thím Liên: “…”Liên Đại Hữu:"..." Sắc mặt hai người họ vô cùng khó coi.Từ lúc Liên Gia Lệ bị công an bắt đi bọn họ đã biết là không ổn rồi. Liên Đại Hữu tức tới mức đập hết chén đũa. Trước đây anh ta đã dặn Liên Gia Lệ rất nhiều lần đừng có đụng tới nhà họ Giang ở đối diện rồi, đấy không phải nơi bọn họ có thể dây dưa được.Ai mà ngờ Liên Gia Lệ ngoài mặt thì đồng ý, thực tế bằng mặt không bằng lòng mà gây ra phiền toái lớn tới mức này cho anh ta.Năm nay anh ta đã bị phía trên giáo huấn rất nhiều. Nào là chuyện của em trai, chuyện vợ con, đều khiến cho lãnh đạo mất đi ấn tượng tốt với anh ta. Giờ còn ầm ĩ cả chuyện này nữa, anh ta thấy sự nghiệp của mình sắp kết thúc tới nơi.Nếu biết Liên Gia Lệ sẽ gây ra chuyện lớn như thế này thì ngay từ đầu anh ta đã không đồng ý đưa cô ta tới đây.Liên Đại Hữu hối hận không thôi. Anh ta đi đi lại lại trong phòng như ruồi không đầu. Cuối cùng chỉ nghĩ được mỗi cách là sang nhà đối diện xin tha thứ, chẳng qua không chờ anh ta kịp hành động thì cửa nhà đã bị gõ vang.Mẹ anh ta đi ra mở cửa, sau đó thì nghe thấy tiếng mẹ hét chói tai. Anh ta vội chạy ra thì nhìn thấy mẹ bị người ta hắt nước bẩn đầy người. Không tới một phút sau, anh ta cũng giống hệt như mẹ vậy, bị người ta hắt nước bẩn đầy người.Anh ta tức tới mức người run lẩy bẩy nhưng đám người kia đều đã già cả, anh ta không mắng được cũng không đánh lại được, bằng không thì anh ta còn c.h.ế.t thảm hại hơn.Nhưng có tức giận cũng không phải lúc này, đám người này thế mà lại muốn đuổi bọn họ đi!Không thể được!Anh ta tuyệt đối không thể bị đuổi đi như thế được!Nghĩ tới đây, ánh mắt của Liên Đại Hữu trở nên vô cùng hung ác. Anh ta quỳ trước mặt mọi người, chắp tay vái lạy xin xỏ: “Xin lỗi bà Bạch! Nhà họ Liên chúng tôi xin lỗi nhà bà. Tôi xin thay mặt em gái mình dập đầu tạ lỗi với nhà bà!”
Trái tim nôn nóng của Bạch Du được an ủi, mm nhũn.
Bé con thấy Bạch Du không ôm mình giống như thường ngày thì hai cái tay nhỏ vẫy vẫy: “A a…”
Bộ dáng kia như đang muốn nói: “Sao mẹ vẫn chưa ôm con thế, con giận đấy nha.”
Bạch Du thấy hơi buồn cười vì bộ dáng của bé con, bèn bế bé con lên, thơm cô bé hai phát. Không biết là cô bé vui vẻ hay là sợ ngứa mà cười khanh khách đến là vui tai.
Bà Bạch cầm sữa đã được hâm nóng đi vào, nhìn thấy hai mẹ con cười đùa vui vẻ như thế thì ngọn lửa bực tức từ sáng sớm cũng được dập tắt: “Công an bảo sao rồi cháu? Liên Gia Lệ có bị đưa tới nông trường cải tạo không?”
Bạch Du nhận lấy bình sữa cho bé con bú, sau đó gật đầu: “Có ạ, nhưng công an bảo cô ta vi phạm lần đầu, hơn nữa không có thương tổn nên sẽ không phạt lâu đâu ạ.”
Bà Bạch nghe tới đây thì lửa giận lại sắp bùng lên: “Sao lại bảo là không có thương tổn cụ thể cơ chứ? Nếu không phải hôm đó cháu cảnh giác thì giờ đã… Dù sao thì chuyện này không thể chỉ có như thế được!”
Bạch Du cũng không định buông tha như vậy được, nhưng cô lo bà Bạch cứ bị cảm xúc chi phối như này thì sẽ không tốt cho cơ thể, đang tính mở miệng an ủi thì nghe thấy bà Bạch nói: “Việc này để bà xử lý cho.”
Nói rồi bà vội vã ra ngoài.
Khoảng nửa tiếng sau, ngoài kia vang lên tiếng ồn ào huyên náo.
Bạch Du ngó vào trong nôi em bé, thấy bé con vẫn chưa tỉnh lại thì gọi Bánh Khoai Tây tới cho nó trông, còn mình thì đi ra ngoài,
Chuyện này tưởng như không có gì, ai ngờ mới nhìn đã cười sặc.
Chỉ thấy thím Liên cùng với Liên Đại Hữu đang ở nhà nghỉ ngơi bị người ta đổ đầu đầy nước bẩn, nước bẩn chảy dọc theo tóc chảy xuống trông tèm lem, cái mùi kia ghê muốn chết.
Bà Bạch chỉ vào thím Liên mà mắng: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, vì có người mẹ như bà nên mới nuôi ra cả đám súc sinh như thế! Không chỉ ép c.h.ế.t con dâu và cháu gái mà còn ép con gái nhà người ta kết hôn với thằng ngốc nhà mình, trong khi con gái nhà người ta chỉ hơi đồng cảm với thằng bé. Con gái thì ghen ghét muốn tráo con của người khác. Mọi người sau này nhớ tránh xa cái nhà này ra, bằng không cũng không biết khi nào thì bị bọn họ bày mưu tính kế đâu!”
Bà Bạch vừa mới mắng xong thì có người khác tiếp nối: “Tôi già cả sống hơn nửa đời người rồi cũng chưa từng gặp được nhà nào sống ác độc như cái nhà này. Mắng cái nhà này là chó má còn oan cho nó, các người còn không bằng loài cầm thú! Loại người này quả thực làm ô nhiễm không khí chung của khu thân nhân bộ đội này. Sống cùng khu với loại súc sinh này, tối tôi ngủ không an ổn được. Tôi đề nghị đuổi cả nhà này đi!”
“Đúng, không thể để cho bọn họ ở đây dạy hư con trẻ được, cút đi, cút đi!”
Thím Liên: “…”
Liên Đại Hữu:"..."
Sắc mặt hai người họ vô cùng khó coi.
Từ lúc Liên Gia Lệ bị công an bắt đi bọn họ đã biết là không ổn rồi. Liên Đại Hữu tức tới mức đập hết chén đũa. Trước đây anh ta đã dặn Liên Gia Lệ rất nhiều lần đừng có đụng tới nhà họ Giang ở đối diện rồi, đấy không phải nơi bọn họ có thể dây dưa được.
Ai mà ngờ Liên Gia Lệ ngoài mặt thì đồng ý, thực tế bằng mặt không bằng lòng mà gây ra phiền toái lớn tới mức này cho anh ta.
Năm nay anh ta đã bị phía trên giáo huấn rất nhiều. Nào là chuyện của em trai, chuyện vợ con, đều khiến cho lãnh đạo mất đi ấn tượng tốt với anh ta. Giờ còn ầm ĩ cả chuyện này nữa, anh ta thấy sự nghiệp của mình sắp kết thúc tới nơi.
Nếu biết Liên Gia Lệ sẽ gây ra chuyện lớn như thế này thì ngay từ đầu anh ta đã không đồng ý đưa cô ta tới đây.
Liên Đại Hữu hối hận không thôi. Anh ta đi đi lại lại trong phòng như ruồi không đầu. Cuối cùng chỉ nghĩ được mỗi cách là sang nhà đối diện xin tha thứ, chẳng qua không chờ anh ta kịp hành động thì cửa nhà đã bị gõ vang.
Mẹ anh ta đi ra mở cửa, sau đó thì nghe thấy tiếng mẹ hét chói tai. Anh ta vội chạy ra thì nhìn thấy mẹ bị người ta hắt nước bẩn đầy người. Không tới một phút sau, anh ta cũng giống hệt như mẹ vậy, bị người ta hắt nước bẩn đầy người.
Anh ta tức tới mức người run lẩy bẩy nhưng đám người kia đều đã già cả, anh ta không mắng được cũng không đánh lại được, bằng không thì anh ta còn c.h.ế.t thảm hại hơn.
Nhưng có tức giận cũng không phải lúc này, đám người này thế mà lại muốn đuổi bọn họ đi!
Không thể được!
Anh ta tuyệt đối không thể bị đuổi đi như thế được!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Liên Đại Hữu trở nên vô cùng hung ác. Anh ta quỳ trước mặt mọi người, chắp tay vái lạy xin xỏ: “Xin lỗi bà Bạch! Nhà họ Liên chúng tôi xin lỗi nhà bà. Tôi xin thay mặt em gái mình dập đầu tạ lỗi với nhà bà!”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Trái tim nôn nóng của Bạch Du được an ủi, mm nhũn.Bé con thấy Bạch Du không ôm mình giống như thường ngày thì hai cái tay nhỏ vẫy vẫy: “A a…”Bộ dáng kia như đang muốn nói: “Sao mẹ vẫn chưa ôm con thế, con giận đấy nha.”Bạch Du thấy hơi buồn cười vì bộ dáng của bé con, bèn bế bé con lên, thơm cô bé hai phát. Không biết là cô bé vui vẻ hay là sợ ngứa mà cười khanh khách đến là vui tai.Bà Bạch cầm sữa đã được hâm nóng đi vào, nhìn thấy hai mẹ con cười đùa vui vẻ như thế thì ngọn lửa bực tức từ sáng sớm cũng được dập tắt: “Công an bảo sao rồi cháu? Liên Gia Lệ có bị đưa tới nông trường cải tạo không?”Bạch Du nhận lấy bình sữa cho bé con bú, sau đó gật đầu: “Có ạ, nhưng công an bảo cô ta vi phạm lần đầu, hơn nữa không có thương tổn nên sẽ không phạt lâu đâu ạ.”Bà Bạch nghe tới đây thì lửa giận lại sắp bùng lên: “Sao lại bảo là không có thương tổn cụ thể cơ chứ? Nếu không phải hôm đó cháu cảnh giác thì giờ đã… Dù sao thì chuyện này không thể chỉ có như thế được!”Bạch Du cũng không định buông tha như vậy được, nhưng cô lo bà Bạch cứ bị cảm xúc chi phối như này thì sẽ không tốt cho cơ thể, đang tính mở miệng an ủi thì nghe thấy bà Bạch nói: “Việc này để bà xử lý cho.”Nói rồi bà vội vã ra ngoài.Khoảng nửa tiếng sau, ngoài kia vang lên tiếng ồn ào huyên náo.Bạch Du ngó vào trong nôi em bé, thấy bé con vẫn chưa tỉnh lại thì gọi Bánh Khoai Tây tới cho nó trông, còn mình thì đi ra ngoài,Chuyện này tưởng như không có gì, ai ngờ mới nhìn đã cười sặc.Chỉ thấy thím Liên cùng với Liên Đại Hữu đang ở nhà nghỉ ngơi bị người ta đổ đầu đầy nước bẩn, nước bẩn chảy dọc theo tóc chảy xuống trông tèm lem, cái mùi kia ghê muốn chết.Bà Bạch chỉ vào thím Liên mà mắng: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, vì có người mẹ như bà nên mới nuôi ra cả đám súc sinh như thế! Không chỉ ép c.h.ế.t con dâu và cháu gái mà còn ép con gái nhà người ta kết hôn với thằng ngốc nhà mình, trong khi con gái nhà người ta chỉ hơi đồng cảm với thằng bé. Con gái thì ghen ghét muốn tráo con của người khác. Mọi người sau này nhớ tránh xa cái nhà này ra, bằng không cũng không biết khi nào thì bị bọn họ bày mưu tính kế đâu!”Bà Bạch vừa mới mắng xong thì có người khác tiếp nối: “Tôi già cả sống hơn nửa đời người rồi cũng chưa từng gặp được nhà nào sống ác độc như cái nhà này. Mắng cái nhà này là chó má còn oan cho nó, các người còn không bằng loài cầm thú! Loại người này quả thực làm ô nhiễm không khí chung của khu thân nhân bộ đội này. Sống cùng khu với loại súc sinh này, tối tôi ngủ không an ổn được. Tôi đề nghị đuổi cả nhà này đi!” “Đúng, không thể để cho bọn họ ở đây dạy hư con trẻ được, cút đi, cút đi!”Thím Liên: “…”Liên Đại Hữu:"..." Sắc mặt hai người họ vô cùng khó coi.Từ lúc Liên Gia Lệ bị công an bắt đi bọn họ đã biết là không ổn rồi. Liên Đại Hữu tức tới mức đập hết chén đũa. Trước đây anh ta đã dặn Liên Gia Lệ rất nhiều lần đừng có đụng tới nhà họ Giang ở đối diện rồi, đấy không phải nơi bọn họ có thể dây dưa được.Ai mà ngờ Liên Gia Lệ ngoài mặt thì đồng ý, thực tế bằng mặt không bằng lòng mà gây ra phiền toái lớn tới mức này cho anh ta.Năm nay anh ta đã bị phía trên giáo huấn rất nhiều. Nào là chuyện của em trai, chuyện vợ con, đều khiến cho lãnh đạo mất đi ấn tượng tốt với anh ta. Giờ còn ầm ĩ cả chuyện này nữa, anh ta thấy sự nghiệp của mình sắp kết thúc tới nơi.Nếu biết Liên Gia Lệ sẽ gây ra chuyện lớn như thế này thì ngay từ đầu anh ta đã không đồng ý đưa cô ta tới đây.Liên Đại Hữu hối hận không thôi. Anh ta đi đi lại lại trong phòng như ruồi không đầu. Cuối cùng chỉ nghĩ được mỗi cách là sang nhà đối diện xin tha thứ, chẳng qua không chờ anh ta kịp hành động thì cửa nhà đã bị gõ vang.Mẹ anh ta đi ra mở cửa, sau đó thì nghe thấy tiếng mẹ hét chói tai. Anh ta vội chạy ra thì nhìn thấy mẹ bị người ta hắt nước bẩn đầy người. Không tới một phút sau, anh ta cũng giống hệt như mẹ vậy, bị người ta hắt nước bẩn đầy người.Anh ta tức tới mức người run lẩy bẩy nhưng đám người kia đều đã già cả, anh ta không mắng được cũng không đánh lại được, bằng không thì anh ta còn c.h.ế.t thảm hại hơn.Nhưng có tức giận cũng không phải lúc này, đám người này thế mà lại muốn đuổi bọn họ đi!Không thể được!Anh ta tuyệt đối không thể bị đuổi đi như thế được!Nghĩ tới đây, ánh mắt của Liên Đại Hữu trở nên vô cùng hung ác. Anh ta quỳ trước mặt mọi người, chắp tay vái lạy xin xỏ: “Xin lỗi bà Bạch! Nhà họ Liên chúng tôi xin lỗi nhà bà. Tôi xin thay mặt em gái mình dập đầu tạ lỗi với nhà bà!”