"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 586: Chương 586
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Hai vợ chồng nhìn thấy con gái như vậy, lại không kìm được nước mắt.Bạch Du biết Hà Đào biến thái nhưng không ngờ gã ta biến thái đến mức đó, lại ép buộc Ngũ Hiểu Đường phải nhìn con gái mình bị g.i.ế.c chết.Quá tàn nhẫn!Bệnh viện nói Ngũ Hiểu Đường thuộc dạng bệnh tâm thần, họ cũng bất lực, bảo đưa về nhà chăm sóc cho tốt.Tình trạng của Ngũ Hiểu Đường lúc tốt lúc xấu, lúc tốt thì nhận ra người, lúc xấu thì la hét, giật tóc, đặc biệt là nửa đêm thường xuyên bị tỉnh giấc vì sợ hãi.Bạch Du thu dọn những thứ bổ dưỡng trong nhà, sữa bột, nhân sâm, đường đỏ, táo đỏ, long nhãn, lại mua thêm một trăm quả trứng gà, ngoài ra còn mua một tấm vải và hai bộ quần áo cho Ngũ Hiểu Đường.Biết trước khi mất tích, Ngũ Hiểu Đường rất thích ăn kẹo Hạnh Phúc nên Bạch Du lại tự tay làm một ít.Kẹo Hạnh Phúc truyền thống không làm bằng kẹo bông, mà làm bằng mạch nha.Ngẫu nhiên cách đây không lâu, Bạch Du đã làm một ít mạch nha cho cô nhóc và Niệm Niệm ăn, nhà còn dư khá nhiều, giờ lấy ra làm kẹo Hạnh Phúc là vừa vặn.Làm nóng chảo rồi cho đậu phộng vào rang, rang tới khi chín rồi chà bỏ vỏ, dùng cán lăn cán thành đậu phộng vụn, sau đó đổ một ít dầu ăn vào chảo, đợi chảo nóng thì cho mạch nha vào khuấy đều cho tan chảy rồi đổ bột sữa vào tiếp tục đảo đều cho đến khi bột sữa tan chảy, sau cùng là đổ vừng đen và đậu phộng vào.Kẹo Hạnh Phúc nguội rồi cắt thành từng thanh dài đều nhau, cắn một miếng, miệng đầy vị sữa thơm ngậy, nhai vài cái, vị đậu phộng hòa quyện với vừng lan tỏa khắp khoang miệng, càng nhai càng thơm."Mẹ, kẹo bò ngon!"Cô nhóc cầm một miếng, ăn đến mức híp cả mắt, vì cô bé không biết nói chữ "Trát" nên kẹo Hạnh Phúc bị gọi thành kẹo bò.Niệm Niệm thấy em gái nói sai, cũng không cười nhạo mà rất có dáng vẻ chị gái, nghiêm túc dạy bảo: "Em gái, không phải kẹo bò, là kẹo Hạnh Phúc." Cô nhóc: "Kẹo bò."Niệm Niệm: "Không phải kẹo bò, là kẹo Hạnh Phúc, em đọc theo chị, kẹo… Hạnh… Phúc…"Cô nhóc: "Kẹo… Bò."Niệm Niệm: "..."Bạch Du nhìn hai chị em thân thiết như vậy, cũng không nhịn được cười rồi nói với bà nội một tiếng, sau đó mang theo đồ đến nhà họ Ngũ.Thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu nhìn thấy đống đồ cô mang đến, cảm động đến mức mắt đỏ hoe: "Cảm ơn cô, đồng chí Bạch, cảm ơn cô!"Những ngày này, có không ít người đến nhà họ xem trò cười nhưng người thực sự giúp đỡ thì lại rất ít.Bạch Du xua tay: "Đó là điều nên làm."Cô cũng chỉ giúp được một chút thôi.TBCNhưng những ngày này, thợ cả Ngũ vì chăm sóc con gái và vợ, ngay cả tới tòa soạn cũng không đi, mặc dù nhóm người thư ký Chương đã gửi đến rất nhiều đồ và tiền nhưng cứ ngồi không ăn núi lở cũng không phải là cách, không biết hai vợ chồng thợ cả Ngũ có dự định gì sau này.Cuối cùng Hà Đào cũng bị xử bắn, chỉ là loại súc sinh này c.h.ế.t không đáng tiếc, còn Ngũ Hiểu Đường, cùng với quãng đời còn lại của hai vợ chồng thợ cả Ngũ đều đã bị hủy hoại.Sau khi Hà Đào chết, nơi ở của đứa trẻ tên "Hà Thiên" đó nhanh chóng được đặt ra trước mặt mọi người.Trước đây, khi Ngũ Hiểu Đường còn ở trong bệnh viện, hai vợ chồng thợ cả Ngũ còn không kịp chăm sóc con gái, đương nhiên không thể để ý đến đứa cháu ngoại "Hà Thiên" này, chỉ là bây giờ Hà Đào đã chết, Ngũ Hiểu Đường cũng đã xuất viện, cục cảnh sát cho rằng nhà họ Ngũ nên đón đứa trẻ về.Nhưng chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy người nhà họ Ngũ đến.Hà Thiên có mẹ, đương nhiên không thể đưa đến viện phúc lợi, cục cảnh sát cũng không thể nuôi đứa trẻ này mãi được, nếu người nhà họ Ngũ không đến, vậy thì họ chỉ còn cách đưa đứa trẻ đến đó.
Hai vợ chồng nhìn thấy con gái như vậy, lại không kìm được nước mắt.
Bạch Du biết Hà Đào biến thái nhưng không ngờ gã ta biến thái đến mức đó, lại ép buộc Ngũ Hiểu Đường phải nhìn con gái mình bị g.i.ế.c chết.
Quá tàn nhẫn!
Bệnh viện nói Ngũ Hiểu Đường thuộc dạng bệnh tâm thần, họ cũng bất lực, bảo đưa về nhà chăm sóc cho tốt.
Tình trạng của Ngũ Hiểu Đường lúc tốt lúc xấu, lúc tốt thì nhận ra người, lúc xấu thì la hét, giật tóc, đặc biệt là nửa đêm thường xuyên bị tỉnh giấc vì sợ hãi.
Bạch Du thu dọn những thứ bổ dưỡng trong nhà, sữa bột, nhân sâm, đường đỏ, táo đỏ, long nhãn, lại mua thêm một trăm quả trứng gà, ngoài ra còn mua một tấm vải và hai bộ quần áo cho Ngũ Hiểu Đường.
Biết trước khi mất tích, Ngũ Hiểu Đường rất thích ăn kẹo Hạnh Phúc nên Bạch Du lại tự tay làm một ít.
Kẹo Hạnh Phúc truyền thống không làm bằng kẹo bông, mà làm bằng mạch nha.
Ngẫu nhiên cách đây không lâu, Bạch Du đã làm một ít mạch nha cho cô nhóc và Niệm Niệm ăn, nhà còn dư khá nhiều, giờ lấy ra làm kẹo Hạnh Phúc là vừa vặn.
Làm nóng chảo rồi cho đậu phộng vào rang, rang tới khi chín rồi chà bỏ vỏ, dùng cán lăn cán thành đậu phộng vụn, sau đó đổ một ít dầu ăn vào chảo, đợi chảo nóng thì cho mạch nha vào khuấy đều cho tan chảy rồi đổ bột sữa vào tiếp tục đảo đều cho đến khi bột sữa tan chảy, sau cùng là đổ vừng đen và đậu phộng vào.
Kẹo Hạnh Phúc nguội rồi cắt thành từng thanh dài đều nhau, cắn một miếng, miệng đầy vị sữa thơm ngậy, nhai vài cái, vị đậu phộng hòa quyện với vừng lan tỏa khắp khoang miệng, càng nhai càng thơm.
"Mẹ, kẹo bò ngon!"
Cô nhóc cầm một miếng, ăn đến mức híp cả mắt, vì cô bé không biết nói chữ "Trát" nên kẹo Hạnh Phúc bị gọi thành kẹo bò.
Niệm Niệm thấy em gái nói sai, cũng không cười nhạo mà rất có dáng vẻ chị gái, nghiêm túc dạy bảo: "Em gái, không phải kẹo bò, là kẹo Hạnh Phúc."
Cô nhóc: "Kẹo bò."
Niệm Niệm: "Không phải kẹo bò, là kẹo Hạnh Phúc, em đọc theo chị, kẹo… Hạnh… Phúc…"
Cô nhóc: "Kẹo… Bò."
Niệm Niệm: "..."
Bạch Du nhìn hai chị em thân thiết như vậy, cũng không nhịn được cười rồi nói với bà nội một tiếng, sau đó mang theo đồ đến nhà họ Ngũ.
Thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu nhìn thấy đống đồ cô mang đến, cảm động đến mức mắt đỏ hoe: "Cảm ơn cô, đồng chí Bạch, cảm ơn cô!"
Những ngày này, có không ít người đến nhà họ xem trò cười nhưng người thực sự giúp đỡ thì lại rất ít.
Bạch Du xua tay: "Đó là điều nên làm."
Cô cũng chỉ giúp được một chút thôi.
TBC
Nhưng những ngày này, thợ cả Ngũ vì chăm sóc con gái và vợ, ngay cả tới tòa soạn cũng không đi, mặc dù nhóm người thư ký Chương đã gửi đến rất nhiều đồ và tiền nhưng cứ ngồi không ăn núi lở cũng không phải là cách, không biết hai vợ chồng thợ cả Ngũ có dự định gì sau này.
Cuối cùng Hà Đào cũng bị xử bắn, chỉ là loại súc sinh này c.h.ế.t không đáng tiếc, còn Ngũ Hiểu Đường, cùng với quãng đời còn lại của hai vợ chồng thợ cả Ngũ đều đã bị hủy hoại.
Sau khi Hà Đào chết, nơi ở của đứa trẻ tên "Hà Thiên" đó nhanh chóng được đặt ra trước mặt mọi người.
Trước đây, khi Ngũ Hiểu Đường còn ở trong bệnh viện, hai vợ chồng thợ cả Ngũ còn không kịp chăm sóc con gái, đương nhiên không thể để ý đến đứa cháu ngoại "Hà Thiên" này, chỉ là bây giờ Hà Đào đã chết, Ngũ Hiểu Đường cũng đã xuất viện, cục cảnh sát cho rằng nhà họ Ngũ nên đón đứa trẻ về.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy người nhà họ Ngũ đến.
Hà Thiên có mẹ, đương nhiên không thể đưa đến viện phúc lợi, cục cảnh sát cũng không thể nuôi đứa trẻ này mãi được, nếu người nhà họ Ngũ không đến, vậy thì họ chỉ còn cách đưa đứa trẻ đến đó.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Hai vợ chồng nhìn thấy con gái như vậy, lại không kìm được nước mắt.Bạch Du biết Hà Đào biến thái nhưng không ngờ gã ta biến thái đến mức đó, lại ép buộc Ngũ Hiểu Đường phải nhìn con gái mình bị g.i.ế.c chết.Quá tàn nhẫn!Bệnh viện nói Ngũ Hiểu Đường thuộc dạng bệnh tâm thần, họ cũng bất lực, bảo đưa về nhà chăm sóc cho tốt.Tình trạng của Ngũ Hiểu Đường lúc tốt lúc xấu, lúc tốt thì nhận ra người, lúc xấu thì la hét, giật tóc, đặc biệt là nửa đêm thường xuyên bị tỉnh giấc vì sợ hãi.Bạch Du thu dọn những thứ bổ dưỡng trong nhà, sữa bột, nhân sâm, đường đỏ, táo đỏ, long nhãn, lại mua thêm một trăm quả trứng gà, ngoài ra còn mua một tấm vải và hai bộ quần áo cho Ngũ Hiểu Đường.Biết trước khi mất tích, Ngũ Hiểu Đường rất thích ăn kẹo Hạnh Phúc nên Bạch Du lại tự tay làm một ít.Kẹo Hạnh Phúc truyền thống không làm bằng kẹo bông, mà làm bằng mạch nha.Ngẫu nhiên cách đây không lâu, Bạch Du đã làm một ít mạch nha cho cô nhóc và Niệm Niệm ăn, nhà còn dư khá nhiều, giờ lấy ra làm kẹo Hạnh Phúc là vừa vặn.Làm nóng chảo rồi cho đậu phộng vào rang, rang tới khi chín rồi chà bỏ vỏ, dùng cán lăn cán thành đậu phộng vụn, sau đó đổ một ít dầu ăn vào chảo, đợi chảo nóng thì cho mạch nha vào khuấy đều cho tan chảy rồi đổ bột sữa vào tiếp tục đảo đều cho đến khi bột sữa tan chảy, sau cùng là đổ vừng đen và đậu phộng vào.Kẹo Hạnh Phúc nguội rồi cắt thành từng thanh dài đều nhau, cắn một miếng, miệng đầy vị sữa thơm ngậy, nhai vài cái, vị đậu phộng hòa quyện với vừng lan tỏa khắp khoang miệng, càng nhai càng thơm."Mẹ, kẹo bò ngon!"Cô nhóc cầm một miếng, ăn đến mức híp cả mắt, vì cô bé không biết nói chữ "Trát" nên kẹo Hạnh Phúc bị gọi thành kẹo bò.Niệm Niệm thấy em gái nói sai, cũng không cười nhạo mà rất có dáng vẻ chị gái, nghiêm túc dạy bảo: "Em gái, không phải kẹo bò, là kẹo Hạnh Phúc." Cô nhóc: "Kẹo bò."Niệm Niệm: "Không phải kẹo bò, là kẹo Hạnh Phúc, em đọc theo chị, kẹo… Hạnh… Phúc…"Cô nhóc: "Kẹo… Bò."Niệm Niệm: "..."Bạch Du nhìn hai chị em thân thiết như vậy, cũng không nhịn được cười rồi nói với bà nội một tiếng, sau đó mang theo đồ đến nhà họ Ngũ.Thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu nhìn thấy đống đồ cô mang đến, cảm động đến mức mắt đỏ hoe: "Cảm ơn cô, đồng chí Bạch, cảm ơn cô!"Những ngày này, có không ít người đến nhà họ xem trò cười nhưng người thực sự giúp đỡ thì lại rất ít.Bạch Du xua tay: "Đó là điều nên làm."Cô cũng chỉ giúp được một chút thôi.TBCNhưng những ngày này, thợ cả Ngũ vì chăm sóc con gái và vợ, ngay cả tới tòa soạn cũng không đi, mặc dù nhóm người thư ký Chương đã gửi đến rất nhiều đồ và tiền nhưng cứ ngồi không ăn núi lở cũng không phải là cách, không biết hai vợ chồng thợ cả Ngũ có dự định gì sau này.Cuối cùng Hà Đào cũng bị xử bắn, chỉ là loại súc sinh này c.h.ế.t không đáng tiếc, còn Ngũ Hiểu Đường, cùng với quãng đời còn lại của hai vợ chồng thợ cả Ngũ đều đã bị hủy hoại.Sau khi Hà Đào chết, nơi ở của đứa trẻ tên "Hà Thiên" đó nhanh chóng được đặt ra trước mặt mọi người.Trước đây, khi Ngũ Hiểu Đường còn ở trong bệnh viện, hai vợ chồng thợ cả Ngũ còn không kịp chăm sóc con gái, đương nhiên không thể để ý đến đứa cháu ngoại "Hà Thiên" này, chỉ là bây giờ Hà Đào đã chết, Ngũ Hiểu Đường cũng đã xuất viện, cục cảnh sát cho rằng nhà họ Ngũ nên đón đứa trẻ về.Nhưng chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy người nhà họ Ngũ đến.Hà Thiên có mẹ, đương nhiên không thể đưa đến viện phúc lợi, cục cảnh sát cũng không thể nuôi đứa trẻ này mãi được, nếu người nhà họ Ngũ không đến, vậy thì họ chỉ còn cách đưa đứa trẻ đến đó.