"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 587: Chương 587
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… “Ông chắc chắn là mình có thể chăm sóc cho Đường Nhi không?”Thợ cả Ngũ nhìn bạn già, hỏi đi hỏi lại.Tuy rằng người bạn già thư ký Chương liên tục nói thợ cả Ngũ không cần phải đi làm gấp, cho ông ấy không ít nguyên liệu và đồ bồ nhưng ông ấy không thể nào nhận một cách thoải mái được. Thế nên khi con gái vừa ổn định một chút thì ông ấy đã chuẩn bị đi làm lại.“Yên tâm đi, mấy ngày qua cảm xúc của Đường Nhi đã tốt lên rất nhiều, vả lại khi Đường Nhi… Không ổn định thì con bé cũng không tấn công người khác nên ông không cần phải lo lắng cho tôi, ngộ nhỡ thật sự không giải quyết được, thì tôi sẽ gọi hàng xóm tới giúp đỡ.”Ánh nắng ban mai chiếu lên trên khuôn mặt Triệu Kí Thu, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà bà ấy đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt rất đậm, dễ nhận thấy là bà ấy đã không nghỉ ngơi trong suốt nhiều ngày qua.Bà ấy cảm thấy đau lòng thay cho con gái, thằng súc sinh đó cứ vậy mà chết, thật sự là có lợi cho gã ta. Theo ý kiến của bà ấy, thằng súc sinh đó phải bị phanh thây xé xác thì mới có thể xoa dịu một phần nghìn nỗi đau trong lòng bà ấy.Thằng súc sinh đó đã hủy hoại Đường Nhi của bà, con bé vốn nên có một công việc khiến người ta ngưỡng mộ, sau đó lấy chồng sinh con dưỡng cái, có thể không vui vẻ, nhưng lại được sống một cuộc sống bình thường như những người tầm thường xung quanh, chẳng qua là tất cả đã bị hủy hoại.Đường Nhi của bà sống trong sự lo sợ và đau khổ suốt cả ngày lẫn đêm, khi ổn định thì sẽ ngơ ngơ ngác ngác, khi không ổn định thì sẽ điên khùng kéo rách tóc của mình, khiến bản thân chảy m.á.u nhễ nhại. Bà ấy cảm thấy đau lòng như có hàng trăm triệu mũi tên đ.â.m xuyên khi thấy con gái như vậy.Thợ cả Ngũ quay đầu nhìn về phía con gái đang nằm ở trên giường, Ngũ Hiểu Đường cuộn tròn trên giường như một đứa trẻ. Cho dù đã rời khỏi tầng nhà dưới mặt đất, khi cô ấy ngủ vẫn cuộn tròn và cau mày, không có chút cảm giác an toàn nào.Cảnh tượng này khiến thợ cả Ngũ đau lòng, ông ấy dời mắt sang chỗ khác rồi nói: “Được rồi, nếu có chuyện thì ông cứ nhờ người tới tòa soạn tìm tôi.”Nói xong, ông ấy cầm cà mèn nhôm đựng cơm trưa lên chuẩn bị ra ngoài. Đúng lúc này, có người gõ cửa.Thợ cả Ngũ bước tới mở cửa, đập vào mắt là công an Lâm đang đứng ở trước cửa nhà, ông ấy không khỏi giật mình: “Đồng chí Lâm? Cậu tới đây sớm vậy? Chẳng lẽ là vụ án vẫn còn có chỗ không rõ?”Công an Lâm lắc đầu: “Không có, không có, vụ án đã kết thúc rồi. Lần này tôi tới đây là để trả thứ mà mọi người đã bỏ quên ở cục công an.” Thợ cả Ngũ ngơ ngác: “Thứ gì?”Lúc này công an Lâm mới né người ra, để lộ đồng chí công an đang ôm một bé trai ở phía sau, anh ấy ôm lấy bé trai rồi nói: “Là đứa bé này.”“...”Sắc mặt thợ cả Ngũ lập tức thay đổi, ông ấy nhìn chòng chọc vào đứa bé, bàn tay rũ xuống từ từ siết chặt thành nắm đấm.Triệu Kí Thu thấy chồng đứng ở cửa không nhúc nhích, bà ấy vừa bước ra vừa nói: “Ai tới vậy?”Bà ấy vừa dứt lời thì đã thấy công an Lâm và bé trai mà anh ấy đang ôm trong tay, trước mắt bà ấy trở nên tối sầm, cơ thể run rẩy.Thợ cả Ngũ thấy thế vội chạy tới đỡ bà ấy: “Bà đi vào trong đi, tôi sẽ xử lý vấn đề này.”Triệu Kí Thu giữ vững cơ thể, lúc sau mới mở mắt ra rồi lắc đầu: “Không, tôi sẽ xử lý chung với ông.”TBCNói xong, hai người nắm tay vào nhà.Đúng lúc cậu bé tên “Hà Thiên” tỉnh giấc, con mắt xoay chuyển nhanh lẹ, cậu bé nhìn công an Lâm rồi nhìn vị công an đứng bên cạnh anh ấy, cuối cùng dừng trên người đôi vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu.Hai bên bốn mắt nhìn nhau.Bầu không khí im ắng vài giây.*****ên là bọn họ phải chăm sóc con gái, thứ hai là cố ý trốn tránh đứa bé. Thế nên đây là lần *****ên bọn họ nhìn thấy đứa bé này.Trong lòng đôi vợ chồng vô cùng phức tạp.
“Ông chắc chắn là mình có thể chăm sóc cho Đường Nhi không?”
Thợ cả Ngũ nhìn bạn già, hỏi đi hỏi lại.
Tuy rằng người bạn già thư ký Chương liên tục nói thợ cả Ngũ không cần phải đi làm gấp, cho ông ấy không ít nguyên liệu và đồ bồ nhưng ông ấy không thể nào nhận một cách thoải mái được. Thế nên khi con gái vừa ổn định một chút thì ông ấy đã chuẩn bị đi làm lại.
“Yên tâm đi, mấy ngày qua cảm xúc của Đường Nhi đã tốt lên rất nhiều, vả lại khi Đường Nhi… Không ổn định thì con bé cũng không tấn công người khác nên ông không cần phải lo lắng cho tôi, ngộ nhỡ thật sự không giải quyết được, thì tôi sẽ gọi hàng xóm tới giúp đỡ.”
Ánh nắng ban mai chiếu lên trên khuôn mặt Triệu Kí Thu, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà bà ấy đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt rất đậm, dễ nhận thấy là bà ấy đã không nghỉ ngơi trong suốt nhiều ngày qua.
Bà ấy cảm thấy đau lòng thay cho con gái, thằng súc sinh đó cứ vậy mà chết, thật sự là có lợi cho gã ta. Theo ý kiến của bà ấy, thằng súc sinh đó phải bị phanh thây xé xác thì mới có thể xoa dịu một phần nghìn nỗi đau trong lòng bà ấy.
Thằng súc sinh đó đã hủy hoại Đường Nhi của bà, con bé vốn nên có một công việc khiến người ta ngưỡng mộ, sau đó lấy chồng sinh con dưỡng cái, có thể không vui vẻ, nhưng lại được sống một cuộc sống bình thường như những người tầm thường xung quanh, chẳng qua là tất cả đã bị hủy hoại.
Đường Nhi của bà sống trong sự lo sợ và đau khổ suốt cả ngày lẫn đêm, khi ổn định thì sẽ ngơ ngơ ngác ngác, khi không ổn định thì sẽ điên khùng kéo rách tóc của mình, khiến bản thân chảy m.á.u nhễ nhại. Bà ấy cảm thấy đau lòng như có hàng trăm triệu mũi tên đ.â.m xuyên khi thấy con gái như vậy.
Thợ cả Ngũ quay đầu nhìn về phía con gái đang nằm ở trên giường, Ngũ Hiểu Đường cuộn tròn trên giường như một đứa trẻ. Cho dù đã rời khỏi tầng nhà dưới mặt đất, khi cô ấy ngủ vẫn cuộn tròn và cau mày, không có chút cảm giác an toàn nào.
Cảnh tượng này khiến thợ cả Ngũ đau lòng, ông ấy dời mắt sang chỗ khác rồi nói: “Được rồi, nếu có chuyện thì ông cứ nhờ người tới tòa soạn tìm tôi.”
Nói xong, ông ấy cầm cà mèn nhôm đựng cơm trưa lên chuẩn bị ra ngoài. Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Thợ cả Ngũ bước tới mở cửa, đập vào mắt là công an Lâm đang đứng ở trước cửa nhà, ông ấy không khỏi giật mình: “Đồng chí Lâm? Cậu tới đây sớm vậy? Chẳng lẽ là vụ án vẫn còn có chỗ không rõ?”
Công an Lâm lắc đầu: “Không có, không có, vụ án đã kết thúc rồi. Lần này tôi tới đây là để trả thứ mà mọi người đã bỏ quên ở cục công an.”
Thợ cả Ngũ ngơ ngác: “Thứ gì?”
Lúc này công an Lâm mới né người ra, để lộ đồng chí công an đang ôm một bé trai ở phía sau, anh ấy ôm lấy bé trai rồi nói: “Là đứa bé này.”
“...”
Sắc mặt thợ cả Ngũ lập tức thay đổi, ông ấy nhìn chòng chọc vào đứa bé, bàn tay rũ xuống từ từ siết chặt thành nắm đấm.
Triệu Kí Thu thấy chồng đứng ở cửa không nhúc nhích, bà ấy vừa bước ra vừa nói: “Ai tới vậy?”
Bà ấy vừa dứt lời thì đã thấy công an Lâm và bé trai mà anh ấy đang ôm trong tay, trước mắt bà ấy trở nên tối sầm, cơ thể run rẩy.
Thợ cả Ngũ thấy thế vội chạy tới đỡ bà ấy: “Bà đi vào trong đi, tôi sẽ xử lý vấn đề này.”
Triệu Kí Thu giữ vững cơ thể, lúc sau mới mở mắt ra rồi lắc đầu: “Không, tôi sẽ xử lý chung với ông.”
TBC
Nói xong, hai người nắm tay vào nhà.
Đúng lúc cậu bé tên “Hà Thiên” tỉnh giấc, con mắt xoay chuyển nhanh lẹ, cậu bé nhìn công an Lâm rồi nhìn vị công an đứng bên cạnh anh ấy, cuối cùng dừng trên người đôi vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu.
Hai bên bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí im ắng vài giây.
*****ên là bọn họ phải chăm sóc con gái, thứ hai là cố ý trốn tránh đứa bé. Thế nên đây là lần *****ên bọn họ nhìn thấy đứa bé này.
Trong lòng đôi vợ chồng vô cùng phức tạp.
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… “Ông chắc chắn là mình có thể chăm sóc cho Đường Nhi không?”Thợ cả Ngũ nhìn bạn già, hỏi đi hỏi lại.Tuy rằng người bạn già thư ký Chương liên tục nói thợ cả Ngũ không cần phải đi làm gấp, cho ông ấy không ít nguyên liệu và đồ bồ nhưng ông ấy không thể nào nhận một cách thoải mái được. Thế nên khi con gái vừa ổn định một chút thì ông ấy đã chuẩn bị đi làm lại.“Yên tâm đi, mấy ngày qua cảm xúc của Đường Nhi đã tốt lên rất nhiều, vả lại khi Đường Nhi… Không ổn định thì con bé cũng không tấn công người khác nên ông không cần phải lo lắng cho tôi, ngộ nhỡ thật sự không giải quyết được, thì tôi sẽ gọi hàng xóm tới giúp đỡ.”Ánh nắng ban mai chiếu lên trên khuôn mặt Triệu Kí Thu, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà bà ấy đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt rất đậm, dễ nhận thấy là bà ấy đã không nghỉ ngơi trong suốt nhiều ngày qua.Bà ấy cảm thấy đau lòng thay cho con gái, thằng súc sinh đó cứ vậy mà chết, thật sự là có lợi cho gã ta. Theo ý kiến của bà ấy, thằng súc sinh đó phải bị phanh thây xé xác thì mới có thể xoa dịu một phần nghìn nỗi đau trong lòng bà ấy.Thằng súc sinh đó đã hủy hoại Đường Nhi của bà, con bé vốn nên có một công việc khiến người ta ngưỡng mộ, sau đó lấy chồng sinh con dưỡng cái, có thể không vui vẻ, nhưng lại được sống một cuộc sống bình thường như những người tầm thường xung quanh, chẳng qua là tất cả đã bị hủy hoại.Đường Nhi của bà sống trong sự lo sợ và đau khổ suốt cả ngày lẫn đêm, khi ổn định thì sẽ ngơ ngơ ngác ngác, khi không ổn định thì sẽ điên khùng kéo rách tóc của mình, khiến bản thân chảy m.á.u nhễ nhại. Bà ấy cảm thấy đau lòng như có hàng trăm triệu mũi tên đ.â.m xuyên khi thấy con gái như vậy.Thợ cả Ngũ quay đầu nhìn về phía con gái đang nằm ở trên giường, Ngũ Hiểu Đường cuộn tròn trên giường như một đứa trẻ. Cho dù đã rời khỏi tầng nhà dưới mặt đất, khi cô ấy ngủ vẫn cuộn tròn và cau mày, không có chút cảm giác an toàn nào.Cảnh tượng này khiến thợ cả Ngũ đau lòng, ông ấy dời mắt sang chỗ khác rồi nói: “Được rồi, nếu có chuyện thì ông cứ nhờ người tới tòa soạn tìm tôi.”Nói xong, ông ấy cầm cà mèn nhôm đựng cơm trưa lên chuẩn bị ra ngoài. Đúng lúc này, có người gõ cửa.Thợ cả Ngũ bước tới mở cửa, đập vào mắt là công an Lâm đang đứng ở trước cửa nhà, ông ấy không khỏi giật mình: “Đồng chí Lâm? Cậu tới đây sớm vậy? Chẳng lẽ là vụ án vẫn còn có chỗ không rõ?”Công an Lâm lắc đầu: “Không có, không có, vụ án đã kết thúc rồi. Lần này tôi tới đây là để trả thứ mà mọi người đã bỏ quên ở cục công an.” Thợ cả Ngũ ngơ ngác: “Thứ gì?”Lúc này công an Lâm mới né người ra, để lộ đồng chí công an đang ôm một bé trai ở phía sau, anh ấy ôm lấy bé trai rồi nói: “Là đứa bé này.”“...”Sắc mặt thợ cả Ngũ lập tức thay đổi, ông ấy nhìn chòng chọc vào đứa bé, bàn tay rũ xuống từ từ siết chặt thành nắm đấm.Triệu Kí Thu thấy chồng đứng ở cửa không nhúc nhích, bà ấy vừa bước ra vừa nói: “Ai tới vậy?”Bà ấy vừa dứt lời thì đã thấy công an Lâm và bé trai mà anh ấy đang ôm trong tay, trước mắt bà ấy trở nên tối sầm, cơ thể run rẩy.Thợ cả Ngũ thấy thế vội chạy tới đỡ bà ấy: “Bà đi vào trong đi, tôi sẽ xử lý vấn đề này.”Triệu Kí Thu giữ vững cơ thể, lúc sau mới mở mắt ra rồi lắc đầu: “Không, tôi sẽ xử lý chung với ông.”TBCNói xong, hai người nắm tay vào nhà.Đúng lúc cậu bé tên “Hà Thiên” tỉnh giấc, con mắt xoay chuyển nhanh lẹ, cậu bé nhìn công an Lâm rồi nhìn vị công an đứng bên cạnh anh ấy, cuối cùng dừng trên người đôi vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu.Hai bên bốn mắt nhìn nhau.Bầu không khí im ắng vài giây.*****ên là bọn họ phải chăm sóc con gái, thứ hai là cố ý trốn tránh đứa bé. Thế nên đây là lần *****ên bọn họ nhìn thấy đứa bé này.Trong lòng đôi vợ chồng vô cùng phức tạp.