Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 590: Chương 590

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Căn cứ vào thân phận đặc biệt của cậu bé, không chắc là sau này cậu bé sẽ không tìm ra cả nhà thợ cả Ngũ.Cô cảm thấy biện pháp tốt nhất là đưa đứa bé tới một nơi thật xa, không để cho người nào biết về thân phận và bối cảnh của cậu bé, cắt đứt liên lạc từ nay về sau.Nhưng trong lúc nhất thời, cô không biết mình nên kiếm người nhận nuôi đứa bé ở đâu.Giang Lâm đảo mắt nhìn lông mày hơi nhíu lại của cô, anh khựng lại rồi nói: “Nếu như thợ cả Ngũ và thím Triệu không có ý kiến thì cháu có thể kiếm một người chấp nhận nuôi đứa bé, mọi người cảm thấy thế nào?”Đôi vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu liếc mắt nhìn nhau, thợ cả Ngũ gật đầu rồi nói: “Vậy cảm ơn đồng chí Giang, vợ chồng chúng tôi đều không có ý kiến.”Không phải là do bọn họ nhẫn tâm và cũng không phải là do bọn họ muốn dồn đứa bé vào chỗ chết, nếu có người chịu nhận nuôi đứa bé thì bọn họ vẫn sẽ cảm thấy vui mừng thay cho cậu bé.Nhưng bảo bọn họ nuôi, bọn họ thật sự không làm được.TBCCông an Lâm chỉ muốn văng cục nợ Hà Thiên mà thôi, còn về phần ai nuôi đứa bé thì anh ấy không quan tâm, cứ quyết định vậy đi.Những người khác cảm thấy đây chưa chắc không phải một phương pháp tốt. Nhưng nếu không nhờ có Bạch Du thì chắc chắn là sẽ có rất nhiều người chỉ trích đôi vợ chồng thợ cả Ngũ m.á.u lạnh. Dù sao thời đại nào cũng không thiếu những người đứng nói không đau lưng nhưng giờ đây dù trong lòng một số người cảm thấy vậy thì cũng không dám nói ra.Sau khi đám người giải tán, Bạch Du và Giang Lâm theo thợ cả Ngũ vào trong nhà.Thợ cả Ngũ khom người thật thấp với Bạch Du và Giang Lâm: “Tôi, Ngũ Minh Tri suốt đời không quên ơn to đức lớn của mọi người!” Triệu Kí Thu thấy chồng làm vậy, bà ấy đứng lên định cúi đầu với đôi vợ chồng Bạch Du và Giang Lâm, Bạch Du vội đỡ lấy bà ấy, cô ngăn cản và nói: “Thợ cả Ngũ, thím Triệu, những lời mọi người nói xa cách quá, chúng cháu chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.”Cái mũi thợ cả Ngũ chua xót: “Bọn chú chỉ sợ cả đời này không có cách nào để đền ơn các cháu.”Làm vậy sao có thể gọi là tiện tay được chứ, từ năm con gái mất tích, có rất nhiều người thân và bạn bè tránh né không muốn gặp bọn họ, còn có những kẻ ty tiện bỉ ổi ném đá xuống giếng. Những năm qua, bọn họ đã thấy rõ sự ấm lạnh của nhân gian.Hơn nữa đôi vợ chồng Bạch Du và Giang Lâm không thân cũng chẳng quen với bọn họ, từ lúc nghĩ cách cứu con gái cho tới lúc giúp tống đứa bé ra ngoài cho người khác nuôi, bọn cô đều không yêu cầu bọn họ giúp đỡ để đền ơn. Đôi vợ chồng bọn họ làm trâu làm ngựa nửa đời sau cũng không trả nổi phần ân tình này.Bạch Du khích lệ bọn họ: “Kỳ thi Đại Học đã khôi phục, tình hình bây giờ càng ngày càng tốt, nói không chừng có thể tự chủ làm ăn. Thợ cả Ngũ và thím Triệu không phải thất vọng, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”Quả nhiên sau khi nghe những lời của Bạch Du đôi vợ chồng đã được khích lệ.Đúng vậy, kỳ thi Đại Học ngưng mười năm đã khôi phục, nghe nói có không ít người xuống chuồng bò đã được sửa lại kết luận sai, tất cả những thứ này đều đang nói tình thế của đất nước càng ngày càng tốt.Hơn nữa mong ước duy nhất của bọn họ vào lúc trước là tìm được con gái, giờ đây con gái đã quay về bên cạnh bọn họ, bọn họ đã rất thỏa mãn rồi.Động tác của Giang Lâm rất nhanh, chưa được ba ngày là Hà Thiên đã bị đưa khỏi đảo Quỳnh Châu.Cậu bé bị đưa tới nông thôn ở miền Tây Bắc, người chủ nam từng bị tổn thương tới mạng sống nên không thể có con được, ông ấy luôn muốn nhận nuôi một đứa con trai nhưng lại không chịu mua từ người buôn, người ta cũng không đồng ý tặng con của mình cho người khác nên đôi vợ chồng cứ kề cà không nhận nuôi được con trai.Đương nhiên là điều kiện của gia đình này không khá giả nhưng đối với đứa bé Hà Thiên mà nói, có người chấp nhận nuôi cậu bé đã không tệ. Hơn nữa đôi vợ chồng đều là người chính trực, chí ít có thể bảo đảm đứa bé được nuôi đứng đắn.

Căn cứ vào thân phận đặc biệt của cậu bé, không chắc là sau này cậu bé sẽ không tìm ra cả nhà thợ cả Ngũ.

Cô cảm thấy biện pháp tốt nhất là đưa đứa bé tới một nơi thật xa, không để cho người nào biết về thân phận và bối cảnh của cậu bé, cắt đứt liên lạc từ nay về sau.

Nhưng trong lúc nhất thời, cô không biết mình nên kiếm người nhận nuôi đứa bé ở đâu.

Giang Lâm đảo mắt nhìn lông mày hơi nhíu lại của cô, anh khựng lại rồi nói: “Nếu như thợ cả Ngũ và thím Triệu không có ý kiến thì cháu có thể kiếm một người chấp nhận nuôi đứa bé, mọi người cảm thấy thế nào?”

Đôi vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu liếc mắt nhìn nhau, thợ cả Ngũ gật đầu rồi nói: “Vậy cảm ơn đồng chí Giang, vợ chồng chúng tôi đều không có ý kiến.”

Không phải là do bọn họ nhẫn tâm và cũng không phải là do bọn họ muốn dồn đứa bé vào chỗ chết, nếu có người chịu nhận nuôi đứa bé thì bọn họ vẫn sẽ cảm thấy vui mừng thay cho cậu bé.

Nhưng bảo bọn họ nuôi, bọn họ thật sự không làm được.

TBC

Công an Lâm chỉ muốn văng cục nợ Hà Thiên mà thôi, còn về phần ai nuôi đứa bé thì anh ấy không quan tâm, cứ quyết định vậy đi.

Những người khác cảm thấy đây chưa chắc không phải một phương pháp tốt. Nhưng nếu không nhờ có Bạch Du thì chắc chắn là sẽ có rất nhiều người chỉ trích đôi vợ chồng thợ cả Ngũ m.á.u lạnh. Dù sao thời đại nào cũng không thiếu những người đứng nói không đau lưng nhưng giờ đây dù trong lòng một số người cảm thấy vậy thì cũng không dám nói ra.

Sau khi đám người giải tán, Bạch Du và Giang Lâm theo thợ cả Ngũ vào trong nhà.

Thợ cả Ngũ khom người thật thấp với Bạch Du và Giang Lâm: “Tôi, Ngũ Minh Tri suốt đời không quên ơn to đức lớn của mọi người!”

 

Triệu Kí Thu thấy chồng làm vậy, bà ấy đứng lên định cúi đầu với đôi vợ chồng Bạch Du và Giang Lâm, Bạch Du vội đỡ lấy bà ấy, cô ngăn cản và nói: “Thợ cả Ngũ, thím Triệu, những lời mọi người nói xa cách quá, chúng cháu chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.”

Cái mũi thợ cả Ngũ chua xót: “Bọn chú chỉ sợ cả đời này không có cách nào để đền ơn các cháu.”

Làm vậy sao có thể gọi là tiện tay được chứ, từ năm con gái mất tích, có rất nhiều người thân và bạn bè tránh né không muốn gặp bọn họ, còn có những kẻ ty tiện bỉ ổi ném đá xuống giếng. Những năm qua, bọn họ đã thấy rõ sự ấm lạnh của nhân gian.

Hơn nữa đôi vợ chồng Bạch Du và Giang Lâm không thân cũng chẳng quen với bọn họ, từ lúc nghĩ cách cứu con gái cho tới lúc giúp tống đứa bé ra ngoài cho người khác nuôi, bọn cô đều không yêu cầu bọn họ giúp đỡ để đền ơn. Đôi vợ chồng bọn họ làm trâu làm ngựa nửa đời sau cũng không trả nổi phần ân tình này.

Bạch Du khích lệ bọn họ: “Kỳ thi Đại Học đã khôi phục, tình hình bây giờ càng ngày càng tốt, nói không chừng có thể tự chủ làm ăn. Thợ cả Ngũ và thím Triệu không phải thất vọng, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”

Quả nhiên sau khi nghe những lời của Bạch Du đôi vợ chồng đã được khích lệ.

Đúng vậy, kỳ thi Đại Học ngưng mười năm đã khôi phục, nghe nói có không ít người xuống chuồng bò đã được sửa lại kết luận sai, tất cả những thứ này đều đang nói tình thế của đất nước càng ngày càng tốt.

Hơn nữa mong ước duy nhất của bọn họ vào lúc trước là tìm được con gái, giờ đây con gái đã quay về bên cạnh bọn họ, bọn họ đã rất thỏa mãn rồi.

Động tác của Giang Lâm rất nhanh, chưa được ba ngày là Hà Thiên đã bị đưa khỏi đảo Quỳnh Châu.

Cậu bé bị đưa tới nông thôn ở miền Tây Bắc, người chủ nam từng bị tổn thương tới mạng sống nên không thể có con được, ông ấy luôn muốn nhận nuôi một đứa con trai nhưng lại không chịu mua từ người buôn, người ta cũng không đồng ý tặng con của mình cho người khác nên đôi vợ chồng cứ kề cà không nhận nuôi được con trai.

Đương nhiên là điều kiện của gia đình này không khá giả nhưng đối với đứa bé Hà Thiên mà nói, có người chấp nhận nuôi cậu bé đã không tệ. Hơn nữa đôi vợ chồng đều là người chính trực, chí ít có thể bảo đảm đứa bé được nuôi đứng đắn.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Căn cứ vào thân phận đặc biệt của cậu bé, không chắc là sau này cậu bé sẽ không tìm ra cả nhà thợ cả Ngũ.Cô cảm thấy biện pháp tốt nhất là đưa đứa bé tới một nơi thật xa, không để cho người nào biết về thân phận và bối cảnh của cậu bé, cắt đứt liên lạc từ nay về sau.Nhưng trong lúc nhất thời, cô không biết mình nên kiếm người nhận nuôi đứa bé ở đâu.Giang Lâm đảo mắt nhìn lông mày hơi nhíu lại của cô, anh khựng lại rồi nói: “Nếu như thợ cả Ngũ và thím Triệu không có ý kiến thì cháu có thể kiếm một người chấp nhận nuôi đứa bé, mọi người cảm thấy thế nào?”Đôi vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu liếc mắt nhìn nhau, thợ cả Ngũ gật đầu rồi nói: “Vậy cảm ơn đồng chí Giang, vợ chồng chúng tôi đều không có ý kiến.”Không phải là do bọn họ nhẫn tâm và cũng không phải là do bọn họ muốn dồn đứa bé vào chỗ chết, nếu có người chịu nhận nuôi đứa bé thì bọn họ vẫn sẽ cảm thấy vui mừng thay cho cậu bé.Nhưng bảo bọn họ nuôi, bọn họ thật sự không làm được.TBCCông an Lâm chỉ muốn văng cục nợ Hà Thiên mà thôi, còn về phần ai nuôi đứa bé thì anh ấy không quan tâm, cứ quyết định vậy đi.Những người khác cảm thấy đây chưa chắc không phải một phương pháp tốt. Nhưng nếu không nhờ có Bạch Du thì chắc chắn là sẽ có rất nhiều người chỉ trích đôi vợ chồng thợ cả Ngũ m.á.u lạnh. Dù sao thời đại nào cũng không thiếu những người đứng nói không đau lưng nhưng giờ đây dù trong lòng một số người cảm thấy vậy thì cũng không dám nói ra.Sau khi đám người giải tán, Bạch Du và Giang Lâm theo thợ cả Ngũ vào trong nhà.Thợ cả Ngũ khom người thật thấp với Bạch Du và Giang Lâm: “Tôi, Ngũ Minh Tri suốt đời không quên ơn to đức lớn của mọi người!” Triệu Kí Thu thấy chồng làm vậy, bà ấy đứng lên định cúi đầu với đôi vợ chồng Bạch Du và Giang Lâm, Bạch Du vội đỡ lấy bà ấy, cô ngăn cản và nói: “Thợ cả Ngũ, thím Triệu, những lời mọi người nói xa cách quá, chúng cháu chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.”Cái mũi thợ cả Ngũ chua xót: “Bọn chú chỉ sợ cả đời này không có cách nào để đền ơn các cháu.”Làm vậy sao có thể gọi là tiện tay được chứ, từ năm con gái mất tích, có rất nhiều người thân và bạn bè tránh né không muốn gặp bọn họ, còn có những kẻ ty tiện bỉ ổi ném đá xuống giếng. Những năm qua, bọn họ đã thấy rõ sự ấm lạnh của nhân gian.Hơn nữa đôi vợ chồng Bạch Du và Giang Lâm không thân cũng chẳng quen với bọn họ, từ lúc nghĩ cách cứu con gái cho tới lúc giúp tống đứa bé ra ngoài cho người khác nuôi, bọn cô đều không yêu cầu bọn họ giúp đỡ để đền ơn. Đôi vợ chồng bọn họ làm trâu làm ngựa nửa đời sau cũng không trả nổi phần ân tình này.Bạch Du khích lệ bọn họ: “Kỳ thi Đại Học đã khôi phục, tình hình bây giờ càng ngày càng tốt, nói không chừng có thể tự chủ làm ăn. Thợ cả Ngũ và thím Triệu không phải thất vọng, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”Quả nhiên sau khi nghe những lời của Bạch Du đôi vợ chồng đã được khích lệ.Đúng vậy, kỳ thi Đại Học ngưng mười năm đã khôi phục, nghe nói có không ít người xuống chuồng bò đã được sửa lại kết luận sai, tất cả những thứ này đều đang nói tình thế của đất nước càng ngày càng tốt.Hơn nữa mong ước duy nhất của bọn họ vào lúc trước là tìm được con gái, giờ đây con gái đã quay về bên cạnh bọn họ, bọn họ đã rất thỏa mãn rồi.Động tác của Giang Lâm rất nhanh, chưa được ba ngày là Hà Thiên đã bị đưa khỏi đảo Quỳnh Châu.Cậu bé bị đưa tới nông thôn ở miền Tây Bắc, người chủ nam từng bị tổn thương tới mạng sống nên không thể có con được, ông ấy luôn muốn nhận nuôi một đứa con trai nhưng lại không chịu mua từ người buôn, người ta cũng không đồng ý tặng con của mình cho người khác nên đôi vợ chồng cứ kề cà không nhận nuôi được con trai.Đương nhiên là điều kiện của gia đình này không khá giả nhưng đối với đứa bé Hà Thiên mà nói, có người chấp nhận nuôi cậu bé đã không tệ. Hơn nữa đôi vợ chồng đều là người chính trực, chí ít có thể bảo đảm đứa bé được nuôi đứng đắn.

Chương 590: Chương 590