Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 591: Chương 591

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Đối với chỗ đứa bé đó tới, Giang Lâm chỉ nói với một mình Bạch Du, còn khi những người hỏi tới thì anh chỉ ăn nói dè dặt.Từ đầu tới cuối nhà họ Ngũ không hỏi một câu.Đối với bọn họ mà nói, cả đời này bọn họ và đứa bé kia không gặp nhau mới là sự sắp đặt tốt nhất.***Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Ngũ, Bạch Du bắt tay thu dọn đồ đạc trở về thủ đô.Nói tới bọn họ cũng đã không về thủ đô hơn một năm, không chỉ có ông Giang rất nhớ bọn họ mà cả bà nội cũng rất muốn trở về thăm thủ đô. Đúng lúc năm nay Giang Lâm có nhiều thời gian nghỉ Tết, thuận tiện dẫn cô nhóc trở về thủ đô để ăn Tết.Quần áo của cô nhóc không thiếu, cha của cô và ông Giang đã gửi quần áo dày tới từ trước, ngay cả Niệm Niệm cũng có mấy bộ.Hải sản và trái dừa ở đảo Quỳnh Châu thật sự là đặc sản ngon nhưng muốn mang về thì không được tiện. Bạch Du suy nghĩ, cô quyết định làm bò viên và chả cá viên để mang về.TBCDù có làm bò viên hay chả cá viên thì đều là việc tốn sức lực.Trước khi làm bò viên phải cạo phần da và mỡ của thịt bò, sau đó giã thịt bò thành chả, so với chả cá thì giã bò viên thật sự là muốn bỏ cánh tay.May là trong nhà còn có Giang Lâm để sai bảo.Bạch Du không cảm thấy đau lòng chút nào khi sai bảo người đàn ông nhà mình, sau khi làm chả xong thì thêm tinh bột và các loại gia vị khác, vừa khuấy đều vừa nhào nặn, cho tới khi chả sản sinh bọt khí thì mới có thể làm thịt viên.Mặc dù làm thịt viên rất phiền phức nhưng lại rất ngon.Thịt bò viên dai, khi nhai cảm giác vô cùng giòn và ngon, vừa cắn một miếng là nước trong bò viên b.ắ.n ra tạo nên tiếng “Phụt”, mùi thơm đậm đà của thịt bò tràn đầy trong khoang miệng.Quả thật là vô cùng ngon.So sánh cá viên với bò viên thì cá viên không dai như vậy, cá viên càng thêm mềm nhưng mùi vị lại không thua bò viên chút nào. Vả lại còn có thể làm thành món canh cá viên, thêm rau xanh vào rồi xào thành một món ăn, tỷ lệ đối xứng vô cùng cao. Một lúc sau Bạch Du tới Cung Tiêu Xã mua mực khô, sò biển và các loại hải sản, sau khi thu dọn xong, cả nhà bước lên xe lửa trở về thủ đô.Vì gần tới Tết nên suất giường nằm rất bán chạy, bên Giang Lâm cũng nhờ người mua được vài phiếu giường nằm.Trên xe lửa đông đúc nhiều người, kẻ chen người lấn.Giang Lâm ôm cô nhóc, xách hai cái túi du lịch mở đường ở phía trước. Bạch Du cũng xách không ít thứ, cô nắm tay Niệm Niệm đi ở phía sau, còn bà Bạch thì đi ở giữa.Khó khăn lắm mới mới chen qua đám đông để tới chỗ giường nằm, Bạch Du thở phào nhẹ nhõm.Đây là lần *****ên cô nhóc rời khỏi đảo và cũng là lần *****ên ngồi xe lửa, cô nhóc không chỉ không sợ mà còn phấn khích nhìn khắp mọi nơi, tò mò vô cùng.So sánh với tình trạng cạn kiệt sức lực của người lớn thì tinh thần và thể lực của cô nhóc rất tốt, lúc thì nằm lăn lộn trên giường, lúc thì nằm nhoài trên cửa sổ nhìn đám người ở bên ngoài, nói tóm lại là bận rộn vô cùng.Một lúc sau, cảm giác mới lạ trôi qua, cô nhóc hỏi về ông nội ở thủ đô: “Mẹ ơi, ông cố trông như thế nào vậy ạ?”Cô nhóc muốn hỏi dáng vẻ của ông nội ra sao.Ông Giang rất thương yêu đứa cháu cố gái Tiểu Thư Thư này, thỉnh thoảng ông ấy sẽ gửi rất nhiều thứ từ thủ đô tới, từ đồ ăn, đồ dùng cho tới quần áo, thậm chí là đồ chơi, thứ nào cần cũng có. Kể từ khi cô nhóc được năm tháng tuổi, Bạch Du đã thường xuyên kể về ông cố ở thủ đô cho cô bé nghe.Bởi vì vậy mà cô bé không có chút cảm giác xa lạ nào với ông cố ở thủ đô, trái lại còn tò mò vô cùng.Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ông cố của con có một cặp mắt sắc bén như chim ưng.”Con ruồi?Cô nhóc nhớ lại con ruồi ở trong phòng bếp, cái đầu nhỏ tràn đầy nghi ngờ.Niệm Niệm đồng cảm nhìn em gái.Đôi mắt như con ruồi, dáng vẻ ông cố của em gái đáng sợ quá!

Đối với chỗ đứa bé đó tới, Giang Lâm chỉ nói với một mình Bạch Du, còn khi những người hỏi tới thì anh chỉ ăn nói dè dặt.

Từ đầu tới cuối nhà họ Ngũ không hỏi một câu.

Đối với bọn họ mà nói, cả đời này bọn họ và đứa bé kia không gặp nhau mới là sự sắp đặt tốt nhất.

***

Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Ngũ, Bạch Du bắt tay thu dọn đồ đạc trở về thủ đô.

Nói tới bọn họ cũng đã không về thủ đô hơn một năm, không chỉ có ông Giang rất nhớ bọn họ mà cả bà nội cũng rất muốn trở về thăm thủ đô. Đúng lúc năm nay Giang Lâm có nhiều thời gian nghỉ Tết, thuận tiện dẫn cô nhóc trở về thủ đô để ăn Tết.

Quần áo của cô nhóc không thiếu, cha của cô và ông Giang đã gửi quần áo dày tới từ trước, ngay cả Niệm Niệm cũng có mấy bộ.

Hải sản và trái dừa ở đảo Quỳnh Châu thật sự là đặc sản ngon nhưng muốn mang về thì không được tiện. Bạch Du suy nghĩ, cô quyết định làm bò viên và chả cá viên để mang về.

TBC

Dù có làm bò viên hay chả cá viên thì đều là việc tốn sức lực.

Trước khi làm bò viên phải cạo phần da và mỡ của thịt bò, sau đó giã thịt bò thành chả, so với chả cá thì giã bò viên thật sự là muốn bỏ cánh tay.

May là trong nhà còn có Giang Lâm để sai bảo.

Bạch Du không cảm thấy đau lòng chút nào khi sai bảo người đàn ông nhà mình, sau khi làm chả xong thì thêm tinh bột và các loại gia vị khác, vừa khuấy đều vừa nhào nặn, cho tới khi chả sản sinh bọt khí thì mới có thể làm thịt viên.

Mặc dù làm thịt viên rất phiền phức nhưng lại rất ngon.

Thịt bò viên dai, khi nhai cảm giác vô cùng giòn và ngon, vừa cắn một miếng là nước trong bò viên b.ắ.n ra tạo nên tiếng “Phụt”, mùi thơm đậm đà của thịt bò tràn đầy trong khoang miệng.

Quả thật là vô cùng ngon.

So sánh cá viên với bò viên thì cá viên không dai như vậy, cá viên càng thêm mềm nhưng mùi vị lại không thua bò viên chút nào. Vả lại còn có thể làm thành món canh cá viên, thêm rau xanh vào rồi xào thành một món ăn, tỷ lệ đối xứng vô cùng cao.

 

Một lúc sau Bạch Du tới Cung Tiêu Xã mua mực khô, sò biển và các loại hải sản, sau khi thu dọn xong, cả nhà bước lên xe lửa trở về thủ đô.

Vì gần tới Tết nên suất giường nằm rất bán chạy, bên Giang Lâm cũng nhờ người mua được vài phiếu giường nằm.

Trên xe lửa đông đúc nhiều người, kẻ chen người lấn.

Giang Lâm ôm cô nhóc, xách hai cái túi du lịch mở đường ở phía trước. Bạch Du cũng xách không ít thứ, cô nắm tay Niệm Niệm đi ở phía sau, còn bà Bạch thì đi ở giữa.

Khó khăn lắm mới mới chen qua đám đông để tới chỗ giường nằm, Bạch Du thở phào nhẹ nhõm.

Đây là lần *****ên cô nhóc rời khỏi đảo và cũng là lần *****ên ngồi xe lửa, cô nhóc không chỉ không sợ mà còn phấn khích nhìn khắp mọi nơi, tò mò vô cùng.

So sánh với tình trạng cạn kiệt sức lực của người lớn thì tinh thần và thể lực của cô nhóc rất tốt, lúc thì nằm lăn lộn trên giường, lúc thì nằm nhoài trên cửa sổ nhìn đám người ở bên ngoài, nói tóm lại là bận rộn vô cùng.

Một lúc sau, cảm giác mới lạ trôi qua, cô nhóc hỏi về ông nội ở thủ đô: “Mẹ ơi, ông cố trông như thế nào vậy ạ?”

Cô nhóc muốn hỏi dáng vẻ của ông nội ra sao.

Ông Giang rất thương yêu đứa cháu cố gái Tiểu Thư Thư này, thỉnh thoảng ông ấy sẽ gửi rất nhiều thứ từ thủ đô tới, từ đồ ăn, đồ dùng cho tới quần áo, thậm chí là đồ chơi, thứ nào cần cũng có. Kể từ khi cô nhóc được năm tháng tuổi, Bạch Du đã thường xuyên kể về ông cố ở thủ đô cho cô bé nghe.

Bởi vì vậy mà cô bé không có chút cảm giác xa lạ nào với ông cố ở thủ đô, trái lại còn tò mò vô cùng.

Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ông cố của con có một cặp mắt sắc bén như chim ưng.”

Con ruồi?

Cô nhóc nhớ lại con ruồi ở trong phòng bếp, cái đầu nhỏ tràn đầy nghi ngờ.

Niệm Niệm đồng cảm nhìn em gái.

Đôi mắt như con ruồi, dáng vẻ ông cố của em gái đáng sợ quá!

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Đối với chỗ đứa bé đó tới, Giang Lâm chỉ nói với một mình Bạch Du, còn khi những người hỏi tới thì anh chỉ ăn nói dè dặt.Từ đầu tới cuối nhà họ Ngũ không hỏi một câu.Đối với bọn họ mà nói, cả đời này bọn họ và đứa bé kia không gặp nhau mới là sự sắp đặt tốt nhất.***Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Ngũ, Bạch Du bắt tay thu dọn đồ đạc trở về thủ đô.Nói tới bọn họ cũng đã không về thủ đô hơn một năm, không chỉ có ông Giang rất nhớ bọn họ mà cả bà nội cũng rất muốn trở về thăm thủ đô. Đúng lúc năm nay Giang Lâm có nhiều thời gian nghỉ Tết, thuận tiện dẫn cô nhóc trở về thủ đô để ăn Tết.Quần áo của cô nhóc không thiếu, cha của cô và ông Giang đã gửi quần áo dày tới từ trước, ngay cả Niệm Niệm cũng có mấy bộ.Hải sản và trái dừa ở đảo Quỳnh Châu thật sự là đặc sản ngon nhưng muốn mang về thì không được tiện. Bạch Du suy nghĩ, cô quyết định làm bò viên và chả cá viên để mang về.TBCDù có làm bò viên hay chả cá viên thì đều là việc tốn sức lực.Trước khi làm bò viên phải cạo phần da và mỡ của thịt bò, sau đó giã thịt bò thành chả, so với chả cá thì giã bò viên thật sự là muốn bỏ cánh tay.May là trong nhà còn có Giang Lâm để sai bảo.Bạch Du không cảm thấy đau lòng chút nào khi sai bảo người đàn ông nhà mình, sau khi làm chả xong thì thêm tinh bột và các loại gia vị khác, vừa khuấy đều vừa nhào nặn, cho tới khi chả sản sinh bọt khí thì mới có thể làm thịt viên.Mặc dù làm thịt viên rất phiền phức nhưng lại rất ngon.Thịt bò viên dai, khi nhai cảm giác vô cùng giòn và ngon, vừa cắn một miếng là nước trong bò viên b.ắ.n ra tạo nên tiếng “Phụt”, mùi thơm đậm đà của thịt bò tràn đầy trong khoang miệng.Quả thật là vô cùng ngon.So sánh cá viên với bò viên thì cá viên không dai như vậy, cá viên càng thêm mềm nhưng mùi vị lại không thua bò viên chút nào. Vả lại còn có thể làm thành món canh cá viên, thêm rau xanh vào rồi xào thành một món ăn, tỷ lệ đối xứng vô cùng cao. Một lúc sau Bạch Du tới Cung Tiêu Xã mua mực khô, sò biển và các loại hải sản, sau khi thu dọn xong, cả nhà bước lên xe lửa trở về thủ đô.Vì gần tới Tết nên suất giường nằm rất bán chạy, bên Giang Lâm cũng nhờ người mua được vài phiếu giường nằm.Trên xe lửa đông đúc nhiều người, kẻ chen người lấn.Giang Lâm ôm cô nhóc, xách hai cái túi du lịch mở đường ở phía trước. Bạch Du cũng xách không ít thứ, cô nắm tay Niệm Niệm đi ở phía sau, còn bà Bạch thì đi ở giữa.Khó khăn lắm mới mới chen qua đám đông để tới chỗ giường nằm, Bạch Du thở phào nhẹ nhõm.Đây là lần *****ên cô nhóc rời khỏi đảo và cũng là lần *****ên ngồi xe lửa, cô nhóc không chỉ không sợ mà còn phấn khích nhìn khắp mọi nơi, tò mò vô cùng.So sánh với tình trạng cạn kiệt sức lực của người lớn thì tinh thần và thể lực của cô nhóc rất tốt, lúc thì nằm lăn lộn trên giường, lúc thì nằm nhoài trên cửa sổ nhìn đám người ở bên ngoài, nói tóm lại là bận rộn vô cùng.Một lúc sau, cảm giác mới lạ trôi qua, cô nhóc hỏi về ông nội ở thủ đô: “Mẹ ơi, ông cố trông như thế nào vậy ạ?”Cô nhóc muốn hỏi dáng vẻ của ông nội ra sao.Ông Giang rất thương yêu đứa cháu cố gái Tiểu Thư Thư này, thỉnh thoảng ông ấy sẽ gửi rất nhiều thứ từ thủ đô tới, từ đồ ăn, đồ dùng cho tới quần áo, thậm chí là đồ chơi, thứ nào cần cũng có. Kể từ khi cô nhóc được năm tháng tuổi, Bạch Du đã thường xuyên kể về ông cố ở thủ đô cho cô bé nghe.Bởi vì vậy mà cô bé không có chút cảm giác xa lạ nào với ông cố ở thủ đô, trái lại còn tò mò vô cùng.Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ông cố của con có một cặp mắt sắc bén như chim ưng.”Con ruồi?Cô nhóc nhớ lại con ruồi ở trong phòng bếp, cái đầu nhỏ tràn đầy nghi ngờ.Niệm Niệm đồng cảm nhìn em gái.Đôi mắt như con ruồi, dáng vẻ ông cố của em gái đáng sợ quá!

Chương 591: Chương 591