Tác giả:

Lúc cha mẹ tôi lén lút bàn chuyện gả tôi cho nhà họ Đậu ở trấn trên, tôi vẫn đang vác giỏ đi nhặt cỏ ngoài đồng.   Chưa đến nửa ngày, chuyện đó đã lan khắp đầu làng cuối xóm.   Người ta kháo nhau rằng nhà họ Đậu là một trong những hộ giàu có nhất trấn, gả về đó thì khỏi phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Tuy Đậu Tiêu lớn hơn tôi nhiều tuổi, nhưng ai cũng bảo đàn ông lớn tuổi biết thương vợ.   Còn nói, được nhà họ Đậu để mắt tới là phúc phận tôi tu từ kiếp trước.   Lúc tôi xách giỏ về tới cửa nhà, mẹ tôi đang đếm xấp tiền nhà họ Đậu mang sang, vừa đếm vừa lẩm bẩm: “Thế là ổn rồi, có tiền này thì lo được đám cưới cho thằng cả rồi.”   Tôi đặt giỏ xuống, rút cái xẻng nhỏ ra, dí vào cổ mình mà nói: “Mẹ mà dám nhận tiền này, con đảm bảo mẹ sẽ mất cả tiền lẫn con, rồi còn mang tiếng ép gả con gái không thành, lại khiến con c.h.ế.t oan!”   Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi miễn cưỡng ném xấp tiền chưa kịp nóng tay lên bàn, mắt cứ tiếc nuối liếc nhìn mấy lần, sau đó đành hậm hực quay vào…

Chương 9: Chương 9

[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô TriTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngLúc cha mẹ tôi lén lút bàn chuyện gả tôi cho nhà họ Đậu ở trấn trên, tôi vẫn đang vác giỏ đi nhặt cỏ ngoài đồng.   Chưa đến nửa ngày, chuyện đó đã lan khắp đầu làng cuối xóm.   Người ta kháo nhau rằng nhà họ Đậu là một trong những hộ giàu có nhất trấn, gả về đó thì khỏi phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Tuy Đậu Tiêu lớn hơn tôi nhiều tuổi, nhưng ai cũng bảo đàn ông lớn tuổi biết thương vợ.   Còn nói, được nhà họ Đậu để mắt tới là phúc phận tôi tu từ kiếp trước.   Lúc tôi xách giỏ về tới cửa nhà, mẹ tôi đang đếm xấp tiền nhà họ Đậu mang sang, vừa đếm vừa lẩm bẩm: “Thế là ổn rồi, có tiền này thì lo được đám cưới cho thằng cả rồi.”   Tôi đặt giỏ xuống, rút cái xẻng nhỏ ra, dí vào cổ mình mà nói: “Mẹ mà dám nhận tiền này, con đảm bảo mẹ sẽ mất cả tiền lẫn con, rồi còn mang tiếng ép gả con gái không thành, lại khiến con c.h.ế.t oan!”   Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi miễn cưỡng ném xấp tiền chưa kịp nóng tay lên bàn, mắt cứ tiếc nuối liếc nhìn mấy lần, sau đó đành hậm hực quay vào… Nhưng, tất cả những điều đó không còn liên quan đến tôi nữa.   Mười năm nay tôi không trở về nhà, mọi thứ nơi đó với tôi giờ chỉ còn là ký ức xa xôi, lạ lẫm và mơ hồ. Ngày nhận được tin mẹ tôi nguy kịch, tôi đang đứng lớp.   Tống An Kiệt chạy xe máy cà tàng đến tận trường tìm tôi, trên đường còn phải đổ xăng ba lần mới tới được. Nghe tin mẹ bệnh nặng, tôi chỉ sững lại một chút.   Rời xa đã lâu, hình ảnh gia đình trong lòng tôi cũng dần phai nhạt, không còn rõ ràng như trước nữa. “Anh cả bảo em đến gọi chị về.” An Kiệt thở hổn hển, rõ ràng là mất nhiều công sức để tìm tôi. Tôi gọi một chiếc xe, để lại chiếc xe máy cũ của cậu ta ở trường.   Tối hôm đó, tôi đã gặp lại cha mẹ tại bệnh viện.   Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyDHành lang bệnh viện ám mùi thuốc khử trùng nồng nặc, ánh đèn nhợt nhạt chiếu xuống khiến cả không gian trở nên lạnh lẽo và u ám. Tôi khoác áo choàng cổ cao, đi bốt cao cổ, tóc uốn xoăn kiểu thành phố … chẳng còn chút gì là cô gái mặt mũi lem luốc từng làm thuê ở công trường ngày trước. Vừa thấy tôi, người nhà lập tức trở nên dè dặt, ánh mắt xen lẫn ngạc nhiên và kính nể.   Quả đúng là, nền tảng kinh tế quyết định tất cả. Tôi bước lại, xoa đầu Tiểu Soái … giờ nó đã là một cậu thiếu niên cao lớn, gương mặt non nớt nhưng phảng phất nét mệt mỏi. “Bà đâu rồi?” Tôi hỏi. “Vẫn đang cấp cứu… bác sĩ ra báo nguy mấy lần rồi.” Thằng bé đáp. Tôi khẽ gật đầu. Trong lòng ngổn ngang cảm xúc, chẳng biết là chua xót, thương hại hay buồn bã. Tôi kéo Tiểu Soái ngồi xuống, hai cô cháu ngồi bên hành lang tối mờ của bệnh viện thị trấn, nghĩ về đủ chuyện cũ. Mấy lần anh cả định tiến lại nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ lặng lẽ ngồi xa xa nhìn tôi.   Chị dâu mới muốn lại gần nịnh bợ, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt của tôi, cô ta đã lúng túng cúi đầu quay đi. Cuối cùng, mẹ tôi cũng vượt qua cơn nguy kịch, không c.h.ế.t trên bàn mổ.   Tôi bỏ tiền ra, mời bác sĩ giỏi ở thành phố về chữa trị. Ngày bà xuất viện, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, rọi sáng đôi mắt bà.   Bà nắm lấy tay tôi, còn tôi… không rút tay lại. “An Nhiên à, trước kia là mẹ có lỗi với con. Giờ con đã thành đạt như vậy, sau này nhớ giúp đỡ anh cả và em út nhiều một chút nhé.” Tôi rút tay lại, quay đầu nhìn bà, nhiều năm như vậy rồi, mẹ tôi vẫn chẳng thay đổi gì. “Tôi sớm muộn cũng phải lấy chồng, con gái gả đi rồi chẳng khác gì bát nước đổ đi.”Tôi dùng chính lời của bà năm xưa để chặn họng bà lại. Em út thấy sắc mặt tôi không tốt, vội vàng tiếp lời: “Con và anh cả là đàn ông, có tay có chân, đâu cần chị hai phải gánh đỡ. Mà chị hai sống một mình ngoài kia bao năm trời chắc chắn đã chịu nhiều khổ sở, mẹ không thương chị, lại còn bắt chị chăm lo cho tụi con?” “Bà ơi, cô không nợ gì nhà mình gì cả, là nhà mình nợ cô ấy.” Tiểu Soái ít nói, vậy mà lúc này lại bất ngờ buông ra một câu như thế. Giọng nó không lớn, nhưng từng chữ như gõ vào tim tôi. Mẹ tôi còn định nói thêm gì đó, nhưng bị tôi khoát tay cắt ngang. “Tôi bỏ tiền, bỏ sức, coi như trả lại cái mạng mà bà đã sinh ra tôi. Bà cứ yên tâm, chuyện dưỡng già tôi sẽ lo. Nhưng từ nay về sau…” Tôi liếc nhìn từng người trong gia đình, dứt khoát nói: “… về sau, chúng ta không cần gặp lại nữa.” 10 Rốt cuộc tôi vẫn không thể thật sự dứt tình. Câu nói của Tiểu Soái: “Cô không nợ gì nhà mình cả, là nhà mình nợ cô ấy.” giống như một chiếc búa mềm, nhẹ nhàng gõ vào trái tim tôi, làm nó mềm ra. Từng ấy năm trời, trong nhà họ Tống, chỉ có nó là người thật lòng đứng về phía tôi. Tôi đưa Tiểu Soái lên thành phố, rồi viết thư cho Đậu Tiêu, nhờ anh ta giúp tìm một ngôi trường phù hợp cho nó. Anh ta đã kết hôn từ lâu, con cái cũng lớn đến tuổi chạy lon ton rồi. Cũng vì để tránh điều tiếng, suốt những năm qua tôi rất ít khi liên lạc với anh ta. Nhưng lần này thì khác. Tôi cần ý kiến của anh ta, bởi tôi nhận ra Tiểu Soái cũng có hứng thú đặc biệt với lĩnh vực hàng không vũ trụ. Trong thư, tôi viết: “Xin anh nhất định hãy giúp em, để đứa trẻ này cũng tìm được bầu trời và đại dương của riêng mình, giống như anh năm xưa.” Anh ta hồi âm rất nhanh: “Tống An Nhiên, bầu trời sao và đại dương bao la mà em đã trao cho anh, anh nhất định sẽ truyền lại cho Tiểu Soái, không giữ lại điều gì.” Hôm nhận được thư, trời nắng đẹp rực rỡ, mặt trời chói chang treo trên cao, không một gợn mây. Ánh nắng tràn qua ô cửa sổ, rọi xuống bàn làm việc của tôi, ấm áp vô cùng. Tôi đứng bên khung cửa sổ, thẫn thờ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Dưới sân trường, vài sinh viên thấy tôi, liền tươi cười vẫy tay chào. Tôi cũng mỉm cười vẫy lại. Ngẩng đầu lên lần nữa, tôi thấy một đàn chim trời bay ngang qua bầu trời xanh ngắt, từng con nối nhau thành hàng ngũ chỉnh tề. Chúng vỗ cánh phành phạch, kiên định bay về phía xa, rồi dần dần chỉ còn là những chấm đen nhỏ, biến mất nơi đường chân trời. (Hết)

Nhưng, tất cả những điều đó không còn liên quan đến tôi nữa.  

 

Mười năm nay tôi không trở về nhà, mọi thứ nơi đó với tôi giờ chỉ còn là ký ức xa xôi, lạ lẫm và mơ hồ.

 

Ngày nhận được tin mẹ tôi nguy kịch, tôi đang đứng lớp.  

 

Tống An Kiệt chạy xe máy cà tàng đến tận trường tìm tôi, trên đường còn phải đổ xăng ba lần mới tới được.

 

Nghe tin mẹ bệnh nặng, tôi chỉ sững lại một chút.  

 

Rời xa đã lâu, hình ảnh gia đình trong lòng tôi cũng dần phai nhạt, không còn rõ ràng như trước nữa.

 

“Anh cả bảo em đến gọi chị về.” An Kiệt thở hổn hển, rõ ràng là mất nhiều công sức để tìm tôi.

 

Tôi gọi một chiếc xe, để lại chiếc xe máy cũ của cậu ta ở trường.  

 

Tối hôm đó, tôi đã gặp lại cha mẹ tại bệnh viện.  

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Hành lang bệnh viện ám mùi thuốc khử trùng nồng nặc, ánh đèn nhợt nhạt chiếu xuống khiến cả không gian trở nên lạnh lẽo và u ám.

 

Tôi khoác áo choàng cổ cao, đi bốt cao cổ, tóc uốn xoăn kiểu thành phố … chẳng còn chút gì là cô gái mặt mũi lem luốc từng làm thuê ở công trường ngày trước.

 

Vừa thấy tôi, người nhà lập tức trở nên dè dặt, ánh mắt xen lẫn ngạc nhiên và kính nể.  

 

Quả đúng là, nền tảng kinh tế quyết định tất cả.

 

Tôi bước lại, xoa đầu Tiểu Soái … giờ nó đã là một cậu thiếu niên cao lớn, gương mặt non nớt nhưng phảng phất nét mệt mỏi.

 

“Bà đâu rồi?” Tôi hỏi.

 

“Vẫn đang cấp cứu… bác sĩ ra báo nguy mấy lần rồi.” Thằng bé đáp.

 

Tôi khẽ gật đầu. Trong lòng ngổn ngang cảm xúc, chẳng biết là chua xót, thương hại hay buồn bã.

 

Tôi kéo Tiểu Soái ngồi xuống, hai cô cháu ngồi bên hành lang tối mờ của bệnh viện thị trấn, nghĩ về đủ chuyện cũ.

 

Mấy lần anh cả định tiến lại nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ lặng lẽ ngồi xa xa nhìn tôi.  

 

Chị dâu mới muốn lại gần nịnh bợ, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt của tôi, cô ta đã lúng túng cúi đầu quay đi.

 

Cuối cùng, mẹ tôi cũng vượt qua cơn nguy kịch, không c.h.ế.t trên bàn mổ.  

 

Tôi bỏ tiền ra, mời bác sĩ giỏi ở thành phố về chữa trị.

 

Ngày bà xuất viện, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, rọi sáng đôi mắt bà.  

 

Bà nắm lấy tay tôi, còn tôi… không rút tay lại.

 

“An Nhiên à, trước kia là mẹ có lỗi với con. Giờ con đã thành đạt như vậy, sau này nhớ giúp đỡ anh cả và em út nhiều một chút nhé.”

 

Tôi rút tay lại, quay đầu nhìn bà, nhiều năm như vậy rồi, mẹ tôi vẫn chẳng thay đổi gì.

 

“Tôi sớm muộn cũng phải lấy chồng, con gái gả đi rồi chẳng khác gì bát nước đổ đi.”

Tôi dùng chính lời của bà năm xưa để chặn họng bà lại.

 

Em út thấy sắc mặt tôi không tốt, vội vàng tiếp lời:

 

“Con và anh cả là đàn ông, có tay có chân, đâu cần chị hai phải gánh đỡ. Mà chị hai sống một mình ngoài kia bao năm trời chắc chắn đã chịu nhiều khổ sở, mẹ không thương chị, lại còn bắt chị chăm lo cho tụi con?”

 

“Bà ơi, cô không nợ gì nhà mình gì cả, là nhà mình nợ cô ấy.”

 

Tiểu Soái ít nói, vậy mà lúc này lại bất ngờ buông ra một câu như thế. Giọng nó không lớn, nhưng từng chữ như gõ vào tim tôi.

 

Mẹ tôi còn định nói thêm gì đó, nhưng bị tôi khoát tay cắt ngang.

 

“Tôi bỏ tiền, bỏ sức, coi như trả lại cái mạng mà bà đã sinh ra tôi. Bà cứ yên tâm, chuyện dưỡng già tôi sẽ lo. Nhưng từ nay về sau…”

 

Tôi liếc nhìn từng người trong gia đình, dứt khoát nói:

 

“… về sau, chúng ta không cần gặp lại nữa.”

 

10

 

Rốt cuộc tôi vẫn không thể thật sự dứt tình.

 

Câu nói của Tiểu Soái: “Cô không nợ gì nhà mình cả, là nhà mình nợ cô ấy.” giống như một chiếc búa mềm, nhẹ nhàng gõ vào trái tim tôi, làm nó mềm ra.

 

Từng ấy năm trời, trong nhà họ Tống, chỉ có nó là người thật lòng đứng về phía tôi.

 

Tôi đưa Tiểu Soái lên thành phố, rồi viết thư cho Đậu Tiêu, nhờ anh ta giúp tìm một ngôi trường phù hợp cho nó.

 

Anh ta đã kết hôn từ lâu, con cái cũng lớn đến tuổi chạy lon ton rồi. Cũng vì để tránh điều tiếng, suốt những năm qua tôi rất ít khi liên lạc với anh ta.

 

Nhưng lần này thì khác.

 

Tôi cần ý kiến của anh ta, bởi tôi nhận ra Tiểu Soái cũng có hứng thú đặc biệt với lĩnh vực hàng không vũ trụ.

 

Trong thư, tôi viết: “Xin anh nhất định hãy giúp em, để đứa trẻ này cũng tìm được bầu trời và đại dương của riêng mình, giống như anh năm xưa.”

 

Anh ta hồi âm rất nhanh:

 

“Tống An Nhiên, bầu trời sao và đại dương bao la mà em đã trao cho anh, anh nhất định sẽ truyền lại cho Tiểu Soái, không giữ lại điều gì.”

 

Hôm nhận được thư, trời nắng đẹp rực rỡ, mặt trời chói chang treo trên cao, không một gợn mây.

 

Ánh nắng tràn qua ô cửa sổ, rọi xuống bàn làm việc của tôi, ấm áp vô cùng.

 

Tôi đứng bên khung cửa sổ, thẫn thờ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Dưới sân trường, vài sinh viên thấy tôi, liền tươi cười vẫy tay chào.

 

Tôi cũng mỉm cười vẫy lại.

 

Ngẩng đầu lên lần nữa, tôi thấy một đàn chim trời bay ngang qua bầu trời xanh ngắt, từng con nối nhau thành hàng ngũ chỉnh tề.

 

Chúng vỗ cánh phành phạch, kiên định bay về phía xa, rồi dần dần chỉ còn là những chấm đen nhỏ, biến mất nơi đường chân trời.

 

(Hết)

[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô TriTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngLúc cha mẹ tôi lén lút bàn chuyện gả tôi cho nhà họ Đậu ở trấn trên, tôi vẫn đang vác giỏ đi nhặt cỏ ngoài đồng.   Chưa đến nửa ngày, chuyện đó đã lan khắp đầu làng cuối xóm.   Người ta kháo nhau rằng nhà họ Đậu là một trong những hộ giàu có nhất trấn, gả về đó thì khỏi phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Tuy Đậu Tiêu lớn hơn tôi nhiều tuổi, nhưng ai cũng bảo đàn ông lớn tuổi biết thương vợ.   Còn nói, được nhà họ Đậu để mắt tới là phúc phận tôi tu từ kiếp trước.   Lúc tôi xách giỏ về tới cửa nhà, mẹ tôi đang đếm xấp tiền nhà họ Đậu mang sang, vừa đếm vừa lẩm bẩm: “Thế là ổn rồi, có tiền này thì lo được đám cưới cho thằng cả rồi.”   Tôi đặt giỏ xuống, rút cái xẻng nhỏ ra, dí vào cổ mình mà nói: “Mẹ mà dám nhận tiền này, con đảm bảo mẹ sẽ mất cả tiền lẫn con, rồi còn mang tiếng ép gả con gái không thành, lại khiến con c.h.ế.t oan!”   Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi miễn cưỡng ném xấp tiền chưa kịp nóng tay lên bàn, mắt cứ tiếc nuối liếc nhìn mấy lần, sau đó đành hậm hực quay vào… Nhưng, tất cả những điều đó không còn liên quan đến tôi nữa.   Mười năm nay tôi không trở về nhà, mọi thứ nơi đó với tôi giờ chỉ còn là ký ức xa xôi, lạ lẫm và mơ hồ. Ngày nhận được tin mẹ tôi nguy kịch, tôi đang đứng lớp.   Tống An Kiệt chạy xe máy cà tàng đến tận trường tìm tôi, trên đường còn phải đổ xăng ba lần mới tới được. Nghe tin mẹ bệnh nặng, tôi chỉ sững lại một chút.   Rời xa đã lâu, hình ảnh gia đình trong lòng tôi cũng dần phai nhạt, không còn rõ ràng như trước nữa. “Anh cả bảo em đến gọi chị về.” An Kiệt thở hổn hển, rõ ràng là mất nhiều công sức để tìm tôi. Tôi gọi một chiếc xe, để lại chiếc xe máy cũ của cậu ta ở trường.   Tối hôm đó, tôi đã gặp lại cha mẹ tại bệnh viện.   Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyDHành lang bệnh viện ám mùi thuốc khử trùng nồng nặc, ánh đèn nhợt nhạt chiếu xuống khiến cả không gian trở nên lạnh lẽo và u ám. Tôi khoác áo choàng cổ cao, đi bốt cao cổ, tóc uốn xoăn kiểu thành phố … chẳng còn chút gì là cô gái mặt mũi lem luốc từng làm thuê ở công trường ngày trước. Vừa thấy tôi, người nhà lập tức trở nên dè dặt, ánh mắt xen lẫn ngạc nhiên và kính nể.   Quả đúng là, nền tảng kinh tế quyết định tất cả. Tôi bước lại, xoa đầu Tiểu Soái … giờ nó đã là một cậu thiếu niên cao lớn, gương mặt non nớt nhưng phảng phất nét mệt mỏi. “Bà đâu rồi?” Tôi hỏi. “Vẫn đang cấp cứu… bác sĩ ra báo nguy mấy lần rồi.” Thằng bé đáp. Tôi khẽ gật đầu. Trong lòng ngổn ngang cảm xúc, chẳng biết là chua xót, thương hại hay buồn bã. Tôi kéo Tiểu Soái ngồi xuống, hai cô cháu ngồi bên hành lang tối mờ của bệnh viện thị trấn, nghĩ về đủ chuyện cũ. Mấy lần anh cả định tiến lại nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ lặng lẽ ngồi xa xa nhìn tôi.   Chị dâu mới muốn lại gần nịnh bợ, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt của tôi, cô ta đã lúng túng cúi đầu quay đi. Cuối cùng, mẹ tôi cũng vượt qua cơn nguy kịch, không c.h.ế.t trên bàn mổ.   Tôi bỏ tiền ra, mời bác sĩ giỏi ở thành phố về chữa trị. Ngày bà xuất viện, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, rọi sáng đôi mắt bà.   Bà nắm lấy tay tôi, còn tôi… không rút tay lại. “An Nhiên à, trước kia là mẹ có lỗi với con. Giờ con đã thành đạt như vậy, sau này nhớ giúp đỡ anh cả và em út nhiều một chút nhé.” Tôi rút tay lại, quay đầu nhìn bà, nhiều năm như vậy rồi, mẹ tôi vẫn chẳng thay đổi gì. “Tôi sớm muộn cũng phải lấy chồng, con gái gả đi rồi chẳng khác gì bát nước đổ đi.”Tôi dùng chính lời của bà năm xưa để chặn họng bà lại. Em út thấy sắc mặt tôi không tốt, vội vàng tiếp lời: “Con và anh cả là đàn ông, có tay có chân, đâu cần chị hai phải gánh đỡ. Mà chị hai sống một mình ngoài kia bao năm trời chắc chắn đã chịu nhiều khổ sở, mẹ không thương chị, lại còn bắt chị chăm lo cho tụi con?” “Bà ơi, cô không nợ gì nhà mình gì cả, là nhà mình nợ cô ấy.” Tiểu Soái ít nói, vậy mà lúc này lại bất ngờ buông ra một câu như thế. Giọng nó không lớn, nhưng từng chữ như gõ vào tim tôi. Mẹ tôi còn định nói thêm gì đó, nhưng bị tôi khoát tay cắt ngang. “Tôi bỏ tiền, bỏ sức, coi như trả lại cái mạng mà bà đã sinh ra tôi. Bà cứ yên tâm, chuyện dưỡng già tôi sẽ lo. Nhưng từ nay về sau…” Tôi liếc nhìn từng người trong gia đình, dứt khoát nói: “… về sau, chúng ta không cần gặp lại nữa.” 10 Rốt cuộc tôi vẫn không thể thật sự dứt tình. Câu nói của Tiểu Soái: “Cô không nợ gì nhà mình cả, là nhà mình nợ cô ấy.” giống như một chiếc búa mềm, nhẹ nhàng gõ vào trái tim tôi, làm nó mềm ra. Từng ấy năm trời, trong nhà họ Tống, chỉ có nó là người thật lòng đứng về phía tôi. Tôi đưa Tiểu Soái lên thành phố, rồi viết thư cho Đậu Tiêu, nhờ anh ta giúp tìm một ngôi trường phù hợp cho nó. Anh ta đã kết hôn từ lâu, con cái cũng lớn đến tuổi chạy lon ton rồi. Cũng vì để tránh điều tiếng, suốt những năm qua tôi rất ít khi liên lạc với anh ta. Nhưng lần này thì khác. Tôi cần ý kiến của anh ta, bởi tôi nhận ra Tiểu Soái cũng có hứng thú đặc biệt với lĩnh vực hàng không vũ trụ. Trong thư, tôi viết: “Xin anh nhất định hãy giúp em, để đứa trẻ này cũng tìm được bầu trời và đại dương của riêng mình, giống như anh năm xưa.” Anh ta hồi âm rất nhanh: “Tống An Nhiên, bầu trời sao và đại dương bao la mà em đã trao cho anh, anh nhất định sẽ truyền lại cho Tiểu Soái, không giữ lại điều gì.” Hôm nhận được thư, trời nắng đẹp rực rỡ, mặt trời chói chang treo trên cao, không một gợn mây. Ánh nắng tràn qua ô cửa sổ, rọi xuống bàn làm việc của tôi, ấm áp vô cùng. Tôi đứng bên khung cửa sổ, thẫn thờ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Dưới sân trường, vài sinh viên thấy tôi, liền tươi cười vẫy tay chào. Tôi cũng mỉm cười vẫy lại. Ngẩng đầu lên lần nữa, tôi thấy một đàn chim trời bay ngang qua bầu trời xanh ngắt, từng con nối nhau thành hàng ngũ chỉnh tề. Chúng vỗ cánh phành phạch, kiên định bay về phía xa, rồi dần dần chỉ còn là những chấm đen nhỏ, biến mất nơi đường chân trời. (Hết)

Chương 9: Chương 9