Ngày đám cưới, xe hoa tôi đã bỏ ra một vạn tám tiền đặt trước lại biến thành xe hoa người khác dùng rồi, chạy chuyến thứ hai. Anh mặt mày nhăn nhó: "Xe hoa chúng ta đặt trước hôm qua gặp tai nạn, công ty tổ chức hôn lễ nhất thời không điều động được, chiếc xe này tuy là của anh chị họ vừa dùng xong, nhưng không ảnh hưởng gì đến việc đón dâu cả." Nghĩ đến khách mời đang chờ ở nhà hàng, tôi đành nén lòng khó chịu, miễn cưỡng ngồi lên chiếc xe hoa ấy. Nào ngờ vừa đến nơi, lại thấy họ hàng bên nhà gái chúng tôi đều đứng ở đại sảnh, còn người nhà anh thì đã an vị trong yến hội sảnh từ bao giờ. Cô kéo tôi sang một bên: "Nhà hàng có phải nhầm lẫn rồi không? Ở đây vừa mới tổ chức xong một hôn lễ đấy!" Tôi đã đặt trước tiệc rượu, còn thanh toán mười lăm vạn tiền rượu, làm sao có thể nhầm lẫn được? Nhưng trên tấm biển đón khách ở cửa, tên cô dâu chú rể rõ ràng là anh chị họ của anh. Anh thấy họ hàng đứng ở đại sảnh, vội vàng mặt mày tái mét tạ lỗi: "Xin lỗi mọi người, hôm nay quá…
Chương 5: Chương 5
Cú Lừa Hôn NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgày đám cưới, xe hoa tôi đã bỏ ra một vạn tám tiền đặt trước lại biến thành xe hoa người khác dùng rồi, chạy chuyến thứ hai. Anh mặt mày nhăn nhó: "Xe hoa chúng ta đặt trước hôm qua gặp tai nạn, công ty tổ chức hôn lễ nhất thời không điều động được, chiếc xe này tuy là của anh chị họ vừa dùng xong, nhưng không ảnh hưởng gì đến việc đón dâu cả." Nghĩ đến khách mời đang chờ ở nhà hàng, tôi đành nén lòng khó chịu, miễn cưỡng ngồi lên chiếc xe hoa ấy. Nào ngờ vừa đến nơi, lại thấy họ hàng bên nhà gái chúng tôi đều đứng ở đại sảnh, còn người nhà anh thì đã an vị trong yến hội sảnh từ bao giờ. Cô kéo tôi sang một bên: "Nhà hàng có phải nhầm lẫn rồi không? Ở đây vừa mới tổ chức xong một hôn lễ đấy!" Tôi đã đặt trước tiệc rượu, còn thanh toán mười lăm vạn tiền rượu, làm sao có thể nhầm lẫn được? Nhưng trên tấm biển đón khách ở cửa, tên cô dâu chú rể rõ ràng là anh chị họ của anh. Anh thấy họ hàng đứng ở đại sảnh, vội vàng mặt mày tái mét tạ lỗi: "Xin lỗi mọi người, hôm nay quá… Về nhà hí hửng báo tin vui cho mẹ chồng, bà lập tức kéo tôi đi đổi xe hoa, đổi dịch vụ cưới hỏi, đổi cả nhà hàng đãi tiệc. Công việc chuẩn bị cho đám cưới nhiều vô kể, lại thêm chuyện thay đổi gấp gáp nên tôi bận tối mắt tối mũi, quên béng mất chuyện "có bầu". Nhưng đời đâu như phim, tôi gặp phải người còn "bá đạo" hơn cả kịch bản escape room kia. Mẹ chồng nằm lăn ra đất kêu gào ầm ĩ chuyện tôi "ăn cơm trước kẻng", tôi run run môi hỏi Trương Dương: "Anh cũng thấy tôi không đáng được hưởng đám cưới đàng hoàng vì cái tội có bầu trước khi cưới sao?" Trương Dương lảng tránh ánh mắt tôi: "Miên à, giờ chúng ta đâu còn là mấy đứa trẻ con vô lo vô nghĩ nữa, con cái sau này tốn kém lắm, với cả anh còn định dùng số tiền này cho em ở cữ trung tâm cho sướng!" Tôi cười khẩy nhìn mẹ chồng vừa nghe đến "trung tâm ở cữ" là hai mắt sáng rực đảo liên hồi, giả vờ ra vẻ đáng thương cam chịu: "Mẹ, vậy con ở trung tâm cho khỏe, khỏi làm phiền mẹ ạ." Mẹ chồng tôi nghe vậy thì bật dậy ngay tắp lự: “Ở cữ trung tâm là gì, hừ, bọn trẻ các người đúng là biết cách đốt tiền. Thời chúng tôi, đẻ xong là xuống ruộng làm việc luôn. Trung tâm ở cữ chỉ lừa tiền bọn trẻ các người thôi, thật ra là các người đang bỏ tiền ra mua tiếng đấy. Mà các người đã đóng tiền cho khách sạn với bên tổ chức tiệc cưới rồi, lấy đâu ra tiền mà trả cho trung tâm ở cữ?" Nghe được câu trả lời mình muốn, tôi lập tức giả vờ gọi điện báo cảnh sát. "Alo, cảnh sát phải không ạ?" Trương Dương mặt cắt không còn giọt máu, định giật lấy điện thoại của tôi thì mấy anh họ lập tức chắn trước mặt tôi. Mẹ tôi cũng sa sầm mặt: "Hóa ra tất cả là do khách sạn, mẹ còn tưởng Tiểu Trương với nhà trai thấy tiền sáng mắt, đòi lại tiền cọc rồi." Bố khoanh tay cười lạnh: "Chờ cảnh sát đến rồi, chúng ta từ từ nói chuyện cho rõ ràng." Trương Dương bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi: "Miên à, anh xin em, đừng báo cảnh sát. Số tiền đó, không phải do khách sạn nuốt, mà là anh, là anh sau khi dẫn em đi xem địa điểm xong, không nộp tiền." Mẹ chồng lúng túng đứng dậy kéo tay tôi: "Con bé này, sao lại không biết điều một chút nào thế? Chẳng phải là A Dương nhà chúng ta muốn cho con nở mày nở mặt, lấy số tiền này làm sính lễ cho con rồi sao." Tôi tức đến bật cười: "Vậy là, số tiền sính lễ 88 vạn mà bà cho tôi là lấy từ tiền tổ chức hôn lễ? Tôi lại tự bỏ tiền cưới chính mình, còn phải bù lỗ cho bà một đống tiền?" Trương Dương ấp úng hồi lâu, cúi gằm mặt đến nỗi có thể nhìn thấy hai cái xoáy trên đỉnh đầu: "Số tiền còn lại, anh mua xe cho chị gái rồi. Chị anh hoàn cảnh khó khăn, mùa đông lạnh cóng vẫn phải đi xe máy điện đón con. Miên à, em tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ thông cảm cho anh đúng không? Em cũng đang mang thai, chắc chắn có thể hiểu được tấm lòng của chị gái anh dành cho con cái chứ? Đám cưới chỉ là hình thức thôi, có thể tiết kiệm tiền thì tại sao chúng ta phải lãng phí? Dùng số tiền này làm việc thực sự có ích, còn hơn tất cả mọi thứ." Bọn họ đúng là lật mặt nhanh như chớp, làm tôi tức đến bật cười.
Về nhà hí hửng báo tin vui cho mẹ chồng, bà lập tức kéo tôi đi đổi xe hoa, đổi dịch vụ cưới hỏi, đổi cả nhà hàng đãi tiệc. Công việc chuẩn bị cho đám cưới nhiều vô kể, lại thêm chuyện thay đổi gấp gáp nên tôi bận tối mắt tối mũi, quên béng mất chuyện "có bầu".
Nhưng đời đâu như phim, tôi gặp phải người còn "bá đạo" hơn cả kịch bản escape room kia.
Mẹ chồng nằm lăn ra đất kêu gào ầm ĩ chuyện tôi "ăn cơm trước kẻng", tôi run run môi hỏi Trương Dương: "Anh cũng thấy tôi không đáng được hưởng đám cưới đàng hoàng vì cái tội có bầu trước khi cưới sao?"
Trương Dương lảng tránh ánh mắt tôi: "Miên à, giờ chúng ta đâu còn là mấy đứa trẻ con vô lo vô nghĩ nữa, con cái sau này tốn kém lắm, với cả anh còn định dùng số tiền này cho em ở cữ trung tâm cho sướng!"
Tôi cười khẩy nhìn mẹ chồng vừa nghe đến "trung tâm ở cữ" là hai mắt sáng rực đảo liên hồi, giả vờ ra vẻ đáng thương cam chịu: "Mẹ, vậy con ở trung tâm cho khỏe, khỏi làm phiền mẹ ạ."
Mẹ chồng tôi nghe vậy thì bật dậy ngay tắp lự: “Ở cữ trung tâm là gì, hừ, bọn trẻ các người đúng là biết cách đốt tiền. Thời chúng tôi, đẻ xong là xuống ruộng làm việc luôn. Trung tâm ở cữ chỉ lừa tiền bọn trẻ các người thôi, thật ra là các người đang bỏ tiền ra mua tiếng đấy. Mà các người đã đóng tiền cho khách sạn với bên tổ chức tiệc cưới rồi, lấy đâu ra tiền mà trả cho trung tâm ở cữ?"
Nghe được câu trả lời mình muốn, tôi lập tức giả vờ gọi điện báo cảnh sát.
"Alo, cảnh sát phải không ạ?"
Trương Dương mặt cắt không còn giọt máu, định giật lấy điện thoại của tôi thì mấy anh họ lập tức chắn trước mặt tôi.
Mẹ tôi cũng sa sầm mặt: "Hóa ra tất cả là do khách sạn, mẹ còn tưởng Tiểu Trương với nhà trai thấy tiền sáng mắt, đòi lại tiền cọc rồi."
Bố khoanh tay cười lạnh: "Chờ cảnh sát đến rồi, chúng ta từ từ nói chuyện cho rõ ràng."
Trương Dương bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi: "Miên à, anh xin em, đừng báo cảnh sát. Số tiền đó, không phải do khách sạn nuốt, mà là anh, là anh sau khi dẫn em đi xem địa điểm xong, không nộp tiền."
Mẹ chồng lúng túng đứng dậy kéo tay tôi: "Con bé này, sao lại không biết điều một chút nào thế? Chẳng phải là A Dương nhà chúng ta muốn cho con nở mày nở mặt, lấy số tiền này làm sính lễ cho con rồi sao."
Tôi tức đến bật cười: "Vậy là, số tiền sính lễ 88 vạn mà bà cho tôi là lấy từ tiền tổ chức hôn lễ? Tôi lại tự bỏ tiền cưới chính mình, còn phải bù lỗ cho bà một đống tiền?"
Trương Dương ấp úng hồi lâu, cúi gằm mặt đến nỗi có thể nhìn thấy hai cái xoáy trên đỉnh đầu: "Số tiền còn lại, anh mua xe cho chị gái rồi. Chị anh hoàn cảnh khó khăn, mùa đông lạnh cóng vẫn phải đi xe máy điện đón con. Miên à, em tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ thông cảm cho anh đúng không? Em cũng đang mang thai, chắc chắn có thể hiểu được tấm lòng của chị gái anh dành cho con cái chứ? Đám cưới chỉ là hình thức thôi, có thể tiết kiệm tiền thì tại sao chúng ta phải lãng phí? Dùng số tiền này làm việc thực sự có ích, còn hơn tất cả mọi thứ."
Bọn họ đúng là lật mặt nhanh như chớp, làm tôi tức đến bật cười.
Cú Lừa Hôn NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgày đám cưới, xe hoa tôi đã bỏ ra một vạn tám tiền đặt trước lại biến thành xe hoa người khác dùng rồi, chạy chuyến thứ hai. Anh mặt mày nhăn nhó: "Xe hoa chúng ta đặt trước hôm qua gặp tai nạn, công ty tổ chức hôn lễ nhất thời không điều động được, chiếc xe này tuy là của anh chị họ vừa dùng xong, nhưng không ảnh hưởng gì đến việc đón dâu cả." Nghĩ đến khách mời đang chờ ở nhà hàng, tôi đành nén lòng khó chịu, miễn cưỡng ngồi lên chiếc xe hoa ấy. Nào ngờ vừa đến nơi, lại thấy họ hàng bên nhà gái chúng tôi đều đứng ở đại sảnh, còn người nhà anh thì đã an vị trong yến hội sảnh từ bao giờ. Cô kéo tôi sang một bên: "Nhà hàng có phải nhầm lẫn rồi không? Ở đây vừa mới tổ chức xong một hôn lễ đấy!" Tôi đã đặt trước tiệc rượu, còn thanh toán mười lăm vạn tiền rượu, làm sao có thể nhầm lẫn được? Nhưng trên tấm biển đón khách ở cửa, tên cô dâu chú rể rõ ràng là anh chị họ của anh. Anh thấy họ hàng đứng ở đại sảnh, vội vàng mặt mày tái mét tạ lỗi: "Xin lỗi mọi người, hôm nay quá… Về nhà hí hửng báo tin vui cho mẹ chồng, bà lập tức kéo tôi đi đổi xe hoa, đổi dịch vụ cưới hỏi, đổi cả nhà hàng đãi tiệc. Công việc chuẩn bị cho đám cưới nhiều vô kể, lại thêm chuyện thay đổi gấp gáp nên tôi bận tối mắt tối mũi, quên béng mất chuyện "có bầu". Nhưng đời đâu như phim, tôi gặp phải người còn "bá đạo" hơn cả kịch bản escape room kia. Mẹ chồng nằm lăn ra đất kêu gào ầm ĩ chuyện tôi "ăn cơm trước kẻng", tôi run run môi hỏi Trương Dương: "Anh cũng thấy tôi không đáng được hưởng đám cưới đàng hoàng vì cái tội có bầu trước khi cưới sao?" Trương Dương lảng tránh ánh mắt tôi: "Miên à, giờ chúng ta đâu còn là mấy đứa trẻ con vô lo vô nghĩ nữa, con cái sau này tốn kém lắm, với cả anh còn định dùng số tiền này cho em ở cữ trung tâm cho sướng!" Tôi cười khẩy nhìn mẹ chồng vừa nghe đến "trung tâm ở cữ" là hai mắt sáng rực đảo liên hồi, giả vờ ra vẻ đáng thương cam chịu: "Mẹ, vậy con ở trung tâm cho khỏe, khỏi làm phiền mẹ ạ." Mẹ chồng tôi nghe vậy thì bật dậy ngay tắp lự: “Ở cữ trung tâm là gì, hừ, bọn trẻ các người đúng là biết cách đốt tiền. Thời chúng tôi, đẻ xong là xuống ruộng làm việc luôn. Trung tâm ở cữ chỉ lừa tiền bọn trẻ các người thôi, thật ra là các người đang bỏ tiền ra mua tiếng đấy. Mà các người đã đóng tiền cho khách sạn với bên tổ chức tiệc cưới rồi, lấy đâu ra tiền mà trả cho trung tâm ở cữ?" Nghe được câu trả lời mình muốn, tôi lập tức giả vờ gọi điện báo cảnh sát. "Alo, cảnh sát phải không ạ?" Trương Dương mặt cắt không còn giọt máu, định giật lấy điện thoại của tôi thì mấy anh họ lập tức chắn trước mặt tôi. Mẹ tôi cũng sa sầm mặt: "Hóa ra tất cả là do khách sạn, mẹ còn tưởng Tiểu Trương với nhà trai thấy tiền sáng mắt, đòi lại tiền cọc rồi." Bố khoanh tay cười lạnh: "Chờ cảnh sát đến rồi, chúng ta từ từ nói chuyện cho rõ ràng." Trương Dương bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi: "Miên à, anh xin em, đừng báo cảnh sát. Số tiền đó, không phải do khách sạn nuốt, mà là anh, là anh sau khi dẫn em đi xem địa điểm xong, không nộp tiền." Mẹ chồng lúng túng đứng dậy kéo tay tôi: "Con bé này, sao lại không biết điều một chút nào thế? Chẳng phải là A Dương nhà chúng ta muốn cho con nở mày nở mặt, lấy số tiền này làm sính lễ cho con rồi sao." Tôi tức đến bật cười: "Vậy là, số tiền sính lễ 88 vạn mà bà cho tôi là lấy từ tiền tổ chức hôn lễ? Tôi lại tự bỏ tiền cưới chính mình, còn phải bù lỗ cho bà một đống tiền?" Trương Dương ấp úng hồi lâu, cúi gằm mặt đến nỗi có thể nhìn thấy hai cái xoáy trên đỉnh đầu: "Số tiền còn lại, anh mua xe cho chị gái rồi. Chị anh hoàn cảnh khó khăn, mùa đông lạnh cóng vẫn phải đi xe máy điện đón con. Miên à, em tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ thông cảm cho anh đúng không? Em cũng đang mang thai, chắc chắn có thể hiểu được tấm lòng của chị gái anh dành cho con cái chứ? Đám cưới chỉ là hình thức thôi, có thể tiết kiệm tiền thì tại sao chúng ta phải lãng phí? Dùng số tiền này làm việc thực sự có ích, còn hơn tất cả mọi thứ." Bọn họ đúng là lật mặt nhanh như chớp, làm tôi tức đến bật cười.