Tác giả:

1   Là một tác giả, ta chưa bao giờ nghĩ rằng việc trì hoãn viết bản thảo cũng sẽ có báo ứng. Ngày ta vất vả gõ chữ đến ngày hoàn thành, ta đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình sảng văn cổ đại do chính mình viết.    Cuốn sách này mở đầu vô cùng tầm thường, đích trưởng nữ của Thẩm phủ là một kẻ ngốc ai ai ở kinh thành cũng đều biết. Sau đó bị nữ phụ đẩy xuống hồ không chết, để cho nữ chính xuyên vào thay thế linh hồn, từ đó bắt đầu cuộc đời mở hack.    Tay xé nữ phụ độc ác, đấu trí với nhị di nương tâm cơ. Hết chướng ngại, nữ chính dùng tài học mở một cửa hàng bán mỹ phẩm, danh tiếng vang dội trong giới quý nhân ở kinh thành. Sau này khi quốc gia lâm nạn, nàng lại dùng số tiền kiếm được để hỗ trợ tiền tuyến, vận chuyển vật tư, cùng Nhiếp Chính Vương không đánh không quen biết.   Hai người trải qua bao phen trắc trở, cuối cùng sóng vai cùng nhau, thành tựu một đoạn giai thoại. Cốt truyện này sảng khoái thì sảng khoái, đẹp đẽ thì đẹp đẽ, nhưng tầm thường thì cũng tầm thường.    Nhưng…

Chương 2: Chương 2

Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không1   Là một tác giả, ta chưa bao giờ nghĩ rằng việc trì hoãn viết bản thảo cũng sẽ có báo ứng. Ngày ta vất vả gõ chữ đến ngày hoàn thành, ta đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình sảng văn cổ đại do chính mình viết.    Cuốn sách này mở đầu vô cùng tầm thường, đích trưởng nữ của Thẩm phủ là một kẻ ngốc ai ai ở kinh thành cũng đều biết. Sau đó bị nữ phụ đẩy xuống hồ không chết, để cho nữ chính xuyên vào thay thế linh hồn, từ đó bắt đầu cuộc đời mở hack.    Tay xé nữ phụ độc ác, đấu trí với nhị di nương tâm cơ. Hết chướng ngại, nữ chính dùng tài học mở một cửa hàng bán mỹ phẩm, danh tiếng vang dội trong giới quý nhân ở kinh thành. Sau này khi quốc gia lâm nạn, nàng lại dùng số tiền kiếm được để hỗ trợ tiền tuyến, vận chuyển vật tư, cùng Nhiếp Chính Vương không đánh không quen biết.   Hai người trải qua bao phen trắc trở, cuối cùng sóng vai cùng nhau, thành tựu một đoạn giai thoại. Cốt truyện này sảng khoái thì sảng khoái, đẹp đẽ thì đẹp đẽ, nhưng tầm thường thì cũng tầm thường.    Nhưng… Ta kinh ngạc tột độ. Ta không có, không phải ta, đừng có ăn nói hàm hồ! Ta có đẩy nàng ta xuống hồ đâu, sao lại vu oan giá họa cho ta thế này?  Thẩm lão gia nhíu mày: "Nhị tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"  Ta giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm: "Tỷ tỷ cẩn thận lời nói, có lẽ do tỷ ấy hoảng loạn nên nhìn nhầm cũng không chừng."  "Ta nhìn thấy rõ ràng là ngươi đẩy ta mà!"  Thẩm Sơ Ngưng vừa nói vừa vội vàng đứng dậy, lấy ra từ trong chiếc áo bông cũ kỹ đã bạc màu một chiếc túi gấm thêu hình bướm: "Đây là thứ mà con giật được từ trên người của nàng..." "Cái túi gấm này!" Nhị di nương thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc: "Cái túi gấm này ta từng nhìn thấy rồi. Bình thường thấy con cũng ngoan ngoãn, ai ngờ lại độc ác đến mức hãm hại cả tỷ muội ruột thịt thế này! Lão gia, là thiếp thân quản giáo không nghiêm, vậy mà để trong phủ xảy ra chuyện chị em hãm hại lẫn nhau, người đâu, lôi Nhị tiểu thư xuống, đánh cho ta!"  Nhị di nương ra lệnh đầy nghiêm nghị, còn ta thì cúi xuống nhìn kỹ cái túi gấm kia. Một bức tranh uyên ương hí điệp sống động. Cái này rõ ràng không phải tay nghề của ta. Ta còn chưa kịp biện minh, một tiểu nha hoàn thở hồng hộc chạy vào. Tiểu nha hoàn quỳ xuống bên cạnh Thẩm Sơ Ngưng, vừa định nói nhỏ điều gì, ta đã nhanh tay giật lấy cái túi gấm, ném cho tiểu nha hoàn kia: "Thải Điệp, túi gấm của ngươi sao lại để lung tung thế này?"  Tiểu nha hoàn tên Thải Điệp ngẩn người, nhận lấy túi gấm rồi rối rít cảm ơn. Nàng vừa gật đầu, sắc mặt Nhị di nương lập tức tối sầm lại. Thẩm Sơ Ngưng cũng không tin vào mắt mình, quay sang nhìn Thải Điệp: "Túi gấm là của ngươi?"  Thải Điệp ôm chặt túi gấm, gật đầu: "Dạ, tiểu thư, người vừa tỉnh dậy đã vội vàng chạy ra đây, nô tỳ còn chưa kịp nói gì với người mà..."  Thẩm Sơ Ngưng nhìn ta, rồi lại nhìn Thải Điệp: "Không đúng, không đúng, sao cốt truyện lại thay đổi thế này? Rõ ràng ta nhớ mình đã lấy được túi gấm của Thẩm Lăng Sương, sao giờ lại thành của ngươi?" Hai người họ thì thầm với nhau, nhưng ta đứng bên cạnh nghe rõ mồn một. Thẩm Sơ Ngưng nói, cốt truyện thay đổi rồi ư?  Sao cơ, nàng ta đã đọc qua nó rồi ư?  Nhưng nữ chính mà ta viết chỉ là một người hiện đại, có nói nàng ta từng đọc sách của ta đâu.  Ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ Ngưng trước mặt. Lẽ nào, nàng ta không phải là nữ chính ban đầu?  Chứng kiến màn hiểu lầm này, Thẩm lão gia phất tay áo: "Thật hồ đồ, chuyện chưa rõ ràng mà đã ăn nói lung tung! Con sắp sửa gả đi rồi, để người ngoài đồn đại cho Đàm gia biết con nhảy hồ tự tử trước khi cưới, con liệu hồn đấy!"  Thẩm lão phu nhân lúc này mới từ từ mở mắt, bà liếc nhìn Nhị di nương một cái, rồi nói: "Người đâu, lôi con bé này xuống, ngày mai tìm bà mối bán đi."  Thẩm Sơ Ngưng dù sao cũng chưa đến nỗi quá ngốc nghếch, nàng ta liền kéo Thải Điệp ra che chở phía sau: "Tổ mẫu! Rõ ràng là Thẩm Lăng Sương đẩy cháu, sao lại bán Thải Điệp, chắc chắn là trước khi vào cửa, nhị muội đã lén đổi túi gấm rồi!"  Khóe miệng ta giật giật. Trắng trợn nói điêu thành thật, nàng ta đây là vội vàng muốn thúc đẩy cốt truyện đến mức nào. Nhị di nương ngồi một bên nhấp ngụm trà, lúc này lại chậm rãi lên tiếng: "Chuyện này quả thật có điều kỳ lạ...Nghĩ đến những ngày thường lão gia vắng nhà, những thứ ăn mặc, sinh hoạt hằng ngày ta đều chọn những thứ tốt nhất cho Sơ Ngưng, có lẽ vì thế mà gây ra hiềm khích với tỷ muội cũng không biết chừng. Trời còn đang lạnh giá, chắc chắn không thể nào là Sơ Ngưng tự mình nhảy xuống hồ được. Sơ Ngưng à, dù gì cũng là tỷ muôik một nhà, con cũng đừng nên truy cứu quá, nếu con thật sự không thể nuốt trôi cục tức này, ta sẽ phạt bớt tiền tiêu tháng này của con bé Lăng Sương, con thấy thế nào?" 

Ta kinh ngạc tột độ. Ta không có, không phải ta, đừng có ăn nói hàm hồ! Ta có đẩy nàng ta xuống hồ đâu, sao lại vu oan giá họa cho ta thế này? 

 

Thẩm lão gia nhíu mày: "Nhị tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" 

 

Ta giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm: "Tỷ tỷ cẩn thận lời nói, có lẽ do tỷ ấy hoảng loạn nên nhìn nhầm cũng không chừng." 

 

"Ta nhìn thấy rõ ràng là ngươi đẩy ta mà!" 

 

Thẩm Sơ Ngưng vừa nói vừa vội vàng đứng dậy, lấy ra từ trong chiếc áo bông cũ kỹ đã bạc màu một chiếc túi gấm thêu hình bướm: "Đây là thứ mà con giật được từ trên người của nàng..."

 

"Cái túi gấm này!" Nhị di nương thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc: "Cái túi gấm này ta từng nhìn thấy rồi. Bình thường thấy con cũng ngoan ngoãn, ai ngờ lại độc ác đến mức hãm hại cả tỷ muội ruột thịt thế này! Lão gia, là thiếp thân quản giáo không nghiêm, vậy mà để trong phủ xảy ra chuyện chị em hãm hại lẫn nhau, người đâu, lôi Nhị tiểu thư xuống, đánh cho ta!" 

 

Nhị di nương ra lệnh đầy nghiêm nghị, còn ta thì cúi xuống nhìn kỹ cái túi gấm kia. Một bức tranh uyên ương hí điệp sống động. Cái này rõ ràng không phải tay nghề của ta.

 

Ta còn chưa kịp biện minh, một tiểu nha hoàn thở hồng hộc chạy vào. Tiểu nha hoàn quỳ xuống bên cạnh Thẩm Sơ Ngưng, vừa định nói nhỏ điều gì, ta đã nhanh tay giật lấy cái túi gấm, ném cho tiểu nha hoàn kia: "Thải Điệp, túi gấm của ngươi sao lại để lung tung thế này?" 

 

Tiểu nha hoàn tên Thải Điệp ngẩn người, nhận lấy túi gấm rồi rối rít cảm ơn. Nàng vừa gật đầu, sắc mặt Nhị di nương lập tức tối sầm lại. Thẩm Sơ Ngưng cũng không tin vào mắt mình, quay sang nhìn Thải Điệp: "Túi gấm là của ngươi?" 

 

Thải Điệp ôm chặt túi gấm, gật đầu: "Dạ, tiểu thư, người vừa tỉnh dậy đã vội vàng chạy ra đây, nô tỳ còn chưa kịp nói gì với người mà..." 

 

Thẩm Sơ Ngưng nhìn ta, rồi lại nhìn Thải Điệp: "Không đúng, không đúng, sao cốt truyện lại thay đổi thế này? Rõ ràng ta nhớ mình đã lấy được túi gấm của Thẩm Lăng Sương, sao giờ lại thành của ngươi?"

 

Hai người họ thì thầm với nhau, nhưng ta đứng bên cạnh nghe rõ mồn một. Thẩm Sơ Ngưng nói, cốt truyện thay đổi rồi ư? 

 

Sao cơ, nàng ta đã đọc qua nó rồi ư? 

 

Nhưng nữ chính mà ta viết chỉ là một người hiện đại, có nói nàng ta từng đọc sách của ta đâu. 

 

Ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ Ngưng trước mặt. Lẽ nào, nàng ta không phải là nữ chính ban đầu? 

 

Chứng kiến màn hiểu lầm này, Thẩm lão gia phất tay áo: "Thật hồ đồ, chuyện chưa rõ ràng mà đã ăn nói lung tung! Con sắp sửa gả đi rồi, để người ngoài đồn đại cho Đàm gia biết con nhảy hồ tự tử trước khi cưới, con liệu hồn đấy!" 

 

Thẩm lão phu nhân lúc này mới từ từ mở mắt, bà liếc nhìn Nhị di nương một cái, rồi nói: "Người đâu, lôi con bé này xuống, ngày mai tìm bà mối bán đi." 

 

Thẩm Sơ Ngưng dù sao cũng chưa đến nỗi quá ngốc nghếch, nàng ta liền kéo Thải Điệp ra che chở phía sau: "Tổ mẫu! Rõ ràng là Thẩm Lăng Sương đẩy cháu, sao lại bán Thải Điệp, chắc chắn là trước khi vào cửa, nhị muội đã lén đổi túi gấm rồi!" 

 

Khóe miệng ta giật giật. Trắng trợn nói điêu thành thật, nàng ta đây là vội vàng muốn thúc đẩy cốt truyện đến mức nào. Nhị di nương ngồi một bên nhấp ngụm trà, lúc này lại chậm rãi lên tiếng: "Chuyện này quả thật có điều kỳ lạ...Nghĩ đến những ngày thường lão gia vắng nhà, những thứ ăn mặc, sinh hoạt hằng ngày ta đều chọn những thứ tốt nhất cho Sơ Ngưng, có lẽ vì thế mà gây ra hiềm khích với tỷ muội cũng không biết chừng. Trời còn đang lạnh giá, chắc chắn không thể nào là Sơ Ngưng tự mình nhảy xuống hồ được. Sơ Ngưng à, dù gì cũng là tỷ muôik một nhà, con cũng đừng nên truy cứu quá, nếu con thật sự không thể nuốt trôi cục tức này, ta sẽ phạt bớt tiền tiêu tháng này của con bé Lăng Sương, con thấy thế nào?" 

Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không1   Là một tác giả, ta chưa bao giờ nghĩ rằng việc trì hoãn viết bản thảo cũng sẽ có báo ứng. Ngày ta vất vả gõ chữ đến ngày hoàn thành, ta đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình sảng văn cổ đại do chính mình viết.    Cuốn sách này mở đầu vô cùng tầm thường, đích trưởng nữ của Thẩm phủ là một kẻ ngốc ai ai ở kinh thành cũng đều biết. Sau đó bị nữ phụ đẩy xuống hồ không chết, để cho nữ chính xuyên vào thay thế linh hồn, từ đó bắt đầu cuộc đời mở hack.    Tay xé nữ phụ độc ác, đấu trí với nhị di nương tâm cơ. Hết chướng ngại, nữ chính dùng tài học mở một cửa hàng bán mỹ phẩm, danh tiếng vang dội trong giới quý nhân ở kinh thành. Sau này khi quốc gia lâm nạn, nàng lại dùng số tiền kiếm được để hỗ trợ tiền tuyến, vận chuyển vật tư, cùng Nhiếp Chính Vương không đánh không quen biết.   Hai người trải qua bao phen trắc trở, cuối cùng sóng vai cùng nhau, thành tựu một đoạn giai thoại. Cốt truyện này sảng khoái thì sảng khoái, đẹp đẽ thì đẹp đẽ, nhưng tầm thường thì cũng tầm thường.    Nhưng… Ta kinh ngạc tột độ. Ta không có, không phải ta, đừng có ăn nói hàm hồ! Ta có đẩy nàng ta xuống hồ đâu, sao lại vu oan giá họa cho ta thế này?  Thẩm lão gia nhíu mày: "Nhị tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"  Ta giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm: "Tỷ tỷ cẩn thận lời nói, có lẽ do tỷ ấy hoảng loạn nên nhìn nhầm cũng không chừng."  "Ta nhìn thấy rõ ràng là ngươi đẩy ta mà!"  Thẩm Sơ Ngưng vừa nói vừa vội vàng đứng dậy, lấy ra từ trong chiếc áo bông cũ kỹ đã bạc màu một chiếc túi gấm thêu hình bướm: "Đây là thứ mà con giật được từ trên người của nàng..." "Cái túi gấm này!" Nhị di nương thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc: "Cái túi gấm này ta từng nhìn thấy rồi. Bình thường thấy con cũng ngoan ngoãn, ai ngờ lại độc ác đến mức hãm hại cả tỷ muội ruột thịt thế này! Lão gia, là thiếp thân quản giáo không nghiêm, vậy mà để trong phủ xảy ra chuyện chị em hãm hại lẫn nhau, người đâu, lôi Nhị tiểu thư xuống, đánh cho ta!"  Nhị di nương ra lệnh đầy nghiêm nghị, còn ta thì cúi xuống nhìn kỹ cái túi gấm kia. Một bức tranh uyên ương hí điệp sống động. Cái này rõ ràng không phải tay nghề của ta. Ta còn chưa kịp biện minh, một tiểu nha hoàn thở hồng hộc chạy vào. Tiểu nha hoàn quỳ xuống bên cạnh Thẩm Sơ Ngưng, vừa định nói nhỏ điều gì, ta đã nhanh tay giật lấy cái túi gấm, ném cho tiểu nha hoàn kia: "Thải Điệp, túi gấm của ngươi sao lại để lung tung thế này?"  Tiểu nha hoàn tên Thải Điệp ngẩn người, nhận lấy túi gấm rồi rối rít cảm ơn. Nàng vừa gật đầu, sắc mặt Nhị di nương lập tức tối sầm lại. Thẩm Sơ Ngưng cũng không tin vào mắt mình, quay sang nhìn Thải Điệp: "Túi gấm là của ngươi?"  Thải Điệp ôm chặt túi gấm, gật đầu: "Dạ, tiểu thư, người vừa tỉnh dậy đã vội vàng chạy ra đây, nô tỳ còn chưa kịp nói gì với người mà..."  Thẩm Sơ Ngưng nhìn ta, rồi lại nhìn Thải Điệp: "Không đúng, không đúng, sao cốt truyện lại thay đổi thế này? Rõ ràng ta nhớ mình đã lấy được túi gấm của Thẩm Lăng Sương, sao giờ lại thành của ngươi?" Hai người họ thì thầm với nhau, nhưng ta đứng bên cạnh nghe rõ mồn một. Thẩm Sơ Ngưng nói, cốt truyện thay đổi rồi ư?  Sao cơ, nàng ta đã đọc qua nó rồi ư?  Nhưng nữ chính mà ta viết chỉ là một người hiện đại, có nói nàng ta từng đọc sách của ta đâu.  Ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ Ngưng trước mặt. Lẽ nào, nàng ta không phải là nữ chính ban đầu?  Chứng kiến màn hiểu lầm này, Thẩm lão gia phất tay áo: "Thật hồ đồ, chuyện chưa rõ ràng mà đã ăn nói lung tung! Con sắp sửa gả đi rồi, để người ngoài đồn đại cho Đàm gia biết con nhảy hồ tự tử trước khi cưới, con liệu hồn đấy!"  Thẩm lão phu nhân lúc này mới từ từ mở mắt, bà liếc nhìn Nhị di nương một cái, rồi nói: "Người đâu, lôi con bé này xuống, ngày mai tìm bà mối bán đi."  Thẩm Sơ Ngưng dù sao cũng chưa đến nỗi quá ngốc nghếch, nàng ta liền kéo Thải Điệp ra che chở phía sau: "Tổ mẫu! Rõ ràng là Thẩm Lăng Sương đẩy cháu, sao lại bán Thải Điệp, chắc chắn là trước khi vào cửa, nhị muội đã lén đổi túi gấm rồi!"  Khóe miệng ta giật giật. Trắng trợn nói điêu thành thật, nàng ta đây là vội vàng muốn thúc đẩy cốt truyện đến mức nào. Nhị di nương ngồi một bên nhấp ngụm trà, lúc này lại chậm rãi lên tiếng: "Chuyện này quả thật có điều kỳ lạ...Nghĩ đến những ngày thường lão gia vắng nhà, những thứ ăn mặc, sinh hoạt hằng ngày ta đều chọn những thứ tốt nhất cho Sơ Ngưng, có lẽ vì thế mà gây ra hiềm khích với tỷ muội cũng không biết chừng. Trời còn đang lạnh giá, chắc chắn không thể nào là Sơ Ngưng tự mình nhảy xuống hồ được. Sơ Ngưng à, dù gì cũng là tỷ muôik một nhà, con cũng đừng nên truy cứu quá, nếu con thật sự không thể nuốt trôi cục tức này, ta sẽ phạt bớt tiền tiêu tháng này của con bé Lăng Sương, con thấy thế nào?" 

Chương 2: Chương 2