Tác giả:

1   Là một tác giả, ta chưa bao giờ nghĩ rằng việc trì hoãn viết bản thảo cũng sẽ có báo ứng. Ngày ta vất vả gõ chữ đến ngày hoàn thành, ta đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình sảng văn cổ đại do chính mình viết.    Cuốn sách này mở đầu vô cùng tầm thường, đích trưởng nữ của Thẩm phủ là một kẻ ngốc ai ai ở kinh thành cũng đều biết. Sau đó bị nữ phụ đẩy xuống hồ không chết, để cho nữ chính xuyên vào thay thế linh hồn, từ đó bắt đầu cuộc đời mở hack.    Tay xé nữ phụ độc ác, đấu trí với nhị di nương tâm cơ. Hết chướng ngại, nữ chính dùng tài học mở một cửa hàng bán mỹ phẩm, danh tiếng vang dội trong giới quý nhân ở kinh thành. Sau này khi quốc gia lâm nạn, nàng lại dùng số tiền kiếm được để hỗ trợ tiền tuyến, vận chuyển vật tư, cùng Nhiếp Chính Vương không đánh không quen biết.   Hai người trải qua bao phen trắc trở, cuối cùng sóng vai cùng nhau, thành tựu một đoạn giai thoại. Cốt truyện này sảng khoái thì sảng khoái, đẹp đẽ thì đẹp đẽ, nhưng tầm thường thì cũng tầm thường.    Nhưng…

Chương 7: Chương 7

Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không1   Là một tác giả, ta chưa bao giờ nghĩ rằng việc trì hoãn viết bản thảo cũng sẽ có báo ứng. Ngày ta vất vả gõ chữ đến ngày hoàn thành, ta đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình sảng văn cổ đại do chính mình viết.    Cuốn sách này mở đầu vô cùng tầm thường, đích trưởng nữ của Thẩm phủ là một kẻ ngốc ai ai ở kinh thành cũng đều biết. Sau đó bị nữ phụ đẩy xuống hồ không chết, để cho nữ chính xuyên vào thay thế linh hồn, từ đó bắt đầu cuộc đời mở hack.    Tay xé nữ phụ độc ác, đấu trí với nhị di nương tâm cơ. Hết chướng ngại, nữ chính dùng tài học mở một cửa hàng bán mỹ phẩm, danh tiếng vang dội trong giới quý nhân ở kinh thành. Sau này khi quốc gia lâm nạn, nàng lại dùng số tiền kiếm được để hỗ trợ tiền tuyến, vận chuyển vật tư, cùng Nhiếp Chính Vương không đánh không quen biết.   Hai người trải qua bao phen trắc trở, cuối cùng sóng vai cùng nhau, thành tựu một đoạn giai thoại. Cốt truyện này sảng khoái thì sảng khoái, đẹp đẽ thì đẹp đẽ, nhưng tầm thường thì cũng tầm thường.    Nhưng… Vài ngày sau vào buổi chiều tối, nhân lúc cả phủ đang bận rộn cơm nước, ta bảo Thải Hoàn nhân lúc cửa sau còn mở, mang bản thảo mới viết của ta ra khỏi phủ Thẩm để bán, tiện thể mua thêm ít mực về.  Cũng may là văn phong của ta mấy năm nay không tệ, đem những đề tài hot của hiện đại thay vào bối cảnh xã hội hiện tại, lập tức bán chạy như tôm tươi. Đám tạp dịch thì thích đọc "Trọng sinh xưng bá thiên hạ".  Bọn thư sinh thì thích đọc "Trở lại quan trường từng bước thăng tiến". Mấy tiểu thư khuê các thì thích đọc "Trọng sinh làm đại nương tử đảm đang". Còn các thương nhân thì thích đọc "Tay trắng dựng cơ đồ, phú giáp thiên hạ". Nắm bắt được thị hiếu thị trường, sách của ta bán chạy như tôm tươi ngay lập tức. Thậm chí các ông chủ nhà sách còn đặt cọc tiền trước, số lượng tiêu thụ tăng cao mỗi tháng đều đặn mang tiền đến cho ta. Để kiếm thêm thu nhập, ta chuyển hướng sang đối tượng các bà thím bán rau ngoài chợ, bắt tay viết cuốn "Xuân về đầu làng".  Bút lực của ta dồi dào, viết như có thần trợ giúp, giấy vừa viết kín, ta đã vội vã lấy giấy mới. Ai ngờ bất cẩn, "choảng" một tiếng, nghiên mực rơi xuống đất, vỡ tan tành. Nhìn mảnh vỡ nghiên mực, ta ngẩn người. Bây giờ một chiếc nghiên mực trên thị trường cũng không hề rẻ, nhớ ra trong kho còn có, ta tranh thủ lúc trời vẫn còn chút ánh sáng, vội vàng lẻn ra khỏi sân.  Trong nguyên tác, vốn liếng *****ên của Thẩm Sơ Ngưng chính là lén lấy lại đồ cưới của mẫu thân từ trong kho. Giờ nàng ta cả ngày ra phủ để gặp gỡ thái tử, còn đâu thời gian làm chuyện này?  Ta dựa theo kinh nghiệm đọc nguyên tác, cũng lẻn đến cái cửa sổ hỏng ở góc kho. Thấy cửa sổ đúng là bị hỏng thật, trong lòng tôi mừng rỡ, nhảy ngay vào trong. Nhìn vô số rương vàng bạc châu báu trong kho, ta cố gắng kìm nén lắm mới không động tay động chân. Một cái nghiên mực thì không sao, chứ đồ khác mà mất, e là cả nhà sẽ bị lục soát mất.  Khi nhị di nương còn quản lý, kho còn trông lỏng lẻo, giờ lão phu nhân nắm quyền, không thể gây chuyện được. Ta hít một hơi thật sâu, lao ngay vào kho để tìm kiếm. Tìm mãi một hồi, cuối cùng cũng tìm được một chiếc nghiên mực trông khá ổn.  Ta cẩn thận dùng khăn tay gói lại, rồi nhanh chóng trèo qua cửa sổ. Sợ gặp phải ai đó, ta ba chân bốn cẳng chạy về. Nào ngờ, đúng là "nói có quỷ, quỷ liền tới", vừa chạy ra khỏi cổng vòm nhỏ, ta đã đ.â.m sầm vào n.g.ự.c một nam nhân.  Ngay lập tức, "choảng" một tiếng vang lên. Chiếc nghiên mực vừa tìm được rơi xuống đất, vỡ tan tành lần nữa. Ta nhìn chiếc nghiên mực vỡ vụn trên đất, mắt trợn tròn.  Nghiên mực của ta ơi! Chiếc nghiên mực tốt như vậy, ngoài kia bán cũng phải được cả trăm lượng bạc ấy chứ! Trên đầu vang lên một giọng nói ấm áp: "Xin lỗi, cô nương có sao không?"  “Nghiên mực của ta nát bét rồi, ngươi nhìn ta có giống không sao không hả!” Ta giận dữ ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một nam nhân mặc y phục trắng toát, dung mạo thanh cao như trăng sáng, khí chất ôn nhuận như ngọc.  Cơn giận của ta đang bốc hỏa, bỗng dưng khựng lại. Phủ Thẩm khi nào có nhân vật này vậy? nam nhân nhìn chiếc nghiên mực trên đất, vẻ mặt áy náy: "Không biết chiếc nghiên mực này giá bao nhiêu, ta xin bồi thường..." Ta cảm thấy không ổn, chưa đợi hắn nói hết câu, đã quay người ba chân bốn cẳng bỏ chạy.  "Này! Cô nương chạy đi đâu vậy!"  Nghe thấy nam nhân gọi với theo, ta càng ba chân bốn cẳng chạy nhanh hơn. Tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại gã biểu ca kia, ai ngờ đi trộm cái nghiên mực lại đụng ngay phải hắn ta.  Đây là hậu viện, nếu bị người khác trông thấy, Thẩm Sơ Ngưng chẳng phải sẽ được dịp cười nhạo rồi thừa nước đục thả câu sao? 

Vài ngày sau vào buổi chiều tối, nhân lúc cả phủ đang bận rộn cơm nước, ta bảo Thải Hoàn nhân lúc cửa sau còn mở, mang bản thảo mới viết của ta ra khỏi phủ Thẩm để bán, tiện thể mua thêm ít mực về. 

 

Cũng may là văn phong của ta mấy năm nay không tệ, đem những đề tài hot của hiện đại thay vào bối cảnh xã hội hiện tại, lập tức bán chạy như tôm tươi. Đám tạp dịch thì thích đọc "Trọng sinh xưng bá thiên hạ". 

 

Bọn thư sinh thì thích đọc "Trở lại quan trường từng bước thăng tiến". Mấy tiểu thư khuê các thì thích đọc "Trọng sinh làm đại nương tử đảm đang".

 

Còn các thương nhân thì thích đọc "Tay trắng dựng cơ đồ, phú giáp thiên hạ".

 

Nắm bắt được thị hiếu thị trường, sách của ta bán chạy như tôm tươi ngay lập tức. Thậm chí các ông chủ nhà sách còn đặt cọc tiền trước, số lượng tiêu thụ tăng cao mỗi tháng đều đặn mang tiền đến cho ta. Để kiếm thêm thu nhập, ta chuyển hướng sang đối tượng các bà thím bán rau ngoài chợ, bắt tay viết cuốn "Xuân về đầu làng". 

 

Bút lực của ta dồi dào, viết như có thần trợ giúp, giấy vừa viết kín, ta đã vội vã lấy giấy mới. Ai ngờ bất cẩn, "choảng" một tiếng, nghiên mực rơi xuống đất, vỡ tan tành. Nhìn mảnh vỡ nghiên mực, ta ngẩn người. Bây giờ một chiếc nghiên mực trên thị trường cũng không hề rẻ, nhớ ra trong kho còn có, ta tranh thủ lúc trời vẫn còn chút ánh sáng, vội vàng lẻn ra khỏi sân. 

 

Trong nguyên tác, vốn liếng *****ên của Thẩm Sơ Ngưng chính là lén lấy lại đồ cưới của mẫu thân từ trong kho. Giờ nàng ta cả ngày ra phủ để gặp gỡ thái tử, còn đâu thời gian làm chuyện này? 

 

Ta dựa theo kinh nghiệm đọc nguyên tác, cũng lẻn đến cái cửa sổ hỏng ở góc kho. Thấy cửa sổ đúng là bị hỏng thật, trong lòng tôi mừng rỡ, nhảy ngay vào trong. Nhìn vô số rương vàng bạc châu báu trong kho, ta cố gắng kìm nén lắm mới không động tay động chân. Một cái nghiên mực thì không sao, chứ đồ khác mà mất, e là cả nhà sẽ bị lục soát mất. 

 

Khi nhị di nương còn quản lý, kho còn trông lỏng lẻo, giờ lão phu nhân nắm quyền, không thể gây chuyện được. Ta hít một hơi thật sâu, lao ngay vào kho để tìm kiếm. Tìm mãi một hồi, cuối cùng cũng tìm được một chiếc nghiên mực trông khá ổn. 

 

Ta cẩn thận dùng khăn tay gói lại, rồi nhanh chóng trèo qua cửa sổ. Sợ gặp phải ai đó, ta ba chân bốn cẳng chạy về. Nào ngờ, đúng là "nói có quỷ, quỷ liền tới", vừa chạy ra khỏi cổng vòm nhỏ, ta đã đ.â.m sầm vào n.g.ự.c một nam nhân. 

 

Ngay lập tức, "choảng" một tiếng vang lên. Chiếc nghiên mực vừa tìm được rơi xuống đất, vỡ tan tành lần nữa. Ta nhìn chiếc nghiên mực vỡ vụn trên đất, mắt trợn tròn. 

 

Nghiên mực của ta ơi! Chiếc nghiên mực tốt như vậy, ngoài kia bán cũng phải được cả trăm lượng bạc ấy chứ! Trên đầu vang lên một giọng nói ấm áp: "Xin lỗi, cô nương có sao không?" 

 

“Nghiên mực của ta nát bét rồi, ngươi nhìn ta có giống không sao không hả!”

 

Ta giận dữ ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một nam nhân mặc y phục trắng toát, dung mạo thanh cao như trăng sáng, khí chất ôn nhuận như ngọc. 

 

Cơn giận của ta đang bốc hỏa, bỗng dưng khựng lại. Phủ Thẩm khi nào có nhân vật này vậy? nam nhân nhìn chiếc nghiên mực trên đất, vẻ mặt áy náy: "Không biết chiếc nghiên mực này giá bao nhiêu, ta xin bồi thường..."

 

Ta cảm thấy không ổn, chưa đợi hắn nói hết câu, đã quay người ba chân bốn cẳng bỏ chạy. 

 

"Này! Cô nương chạy đi đâu vậy!" 

 

Nghe thấy nam nhân gọi với theo, ta càng ba chân bốn cẳng chạy nhanh hơn. Tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại gã biểu ca kia, ai ngờ đi trộm cái nghiên mực lại đụng ngay phải hắn ta. 

 

Đây là hậu viện, nếu bị người khác trông thấy, Thẩm Sơ Ngưng chẳng phải sẽ được dịp cười nhạo rồi thừa nước đục thả câu sao? 

Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không1   Là một tác giả, ta chưa bao giờ nghĩ rằng việc trì hoãn viết bản thảo cũng sẽ có báo ứng. Ngày ta vất vả gõ chữ đến ngày hoàn thành, ta đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình sảng văn cổ đại do chính mình viết.    Cuốn sách này mở đầu vô cùng tầm thường, đích trưởng nữ của Thẩm phủ là một kẻ ngốc ai ai ở kinh thành cũng đều biết. Sau đó bị nữ phụ đẩy xuống hồ không chết, để cho nữ chính xuyên vào thay thế linh hồn, từ đó bắt đầu cuộc đời mở hack.    Tay xé nữ phụ độc ác, đấu trí với nhị di nương tâm cơ. Hết chướng ngại, nữ chính dùng tài học mở một cửa hàng bán mỹ phẩm, danh tiếng vang dội trong giới quý nhân ở kinh thành. Sau này khi quốc gia lâm nạn, nàng lại dùng số tiền kiếm được để hỗ trợ tiền tuyến, vận chuyển vật tư, cùng Nhiếp Chính Vương không đánh không quen biết.   Hai người trải qua bao phen trắc trở, cuối cùng sóng vai cùng nhau, thành tựu một đoạn giai thoại. Cốt truyện này sảng khoái thì sảng khoái, đẹp đẽ thì đẹp đẽ, nhưng tầm thường thì cũng tầm thường.    Nhưng… Vài ngày sau vào buổi chiều tối, nhân lúc cả phủ đang bận rộn cơm nước, ta bảo Thải Hoàn nhân lúc cửa sau còn mở, mang bản thảo mới viết của ta ra khỏi phủ Thẩm để bán, tiện thể mua thêm ít mực về.  Cũng may là văn phong của ta mấy năm nay không tệ, đem những đề tài hot của hiện đại thay vào bối cảnh xã hội hiện tại, lập tức bán chạy như tôm tươi. Đám tạp dịch thì thích đọc "Trọng sinh xưng bá thiên hạ".  Bọn thư sinh thì thích đọc "Trở lại quan trường từng bước thăng tiến". Mấy tiểu thư khuê các thì thích đọc "Trọng sinh làm đại nương tử đảm đang". Còn các thương nhân thì thích đọc "Tay trắng dựng cơ đồ, phú giáp thiên hạ". Nắm bắt được thị hiếu thị trường, sách của ta bán chạy như tôm tươi ngay lập tức. Thậm chí các ông chủ nhà sách còn đặt cọc tiền trước, số lượng tiêu thụ tăng cao mỗi tháng đều đặn mang tiền đến cho ta. Để kiếm thêm thu nhập, ta chuyển hướng sang đối tượng các bà thím bán rau ngoài chợ, bắt tay viết cuốn "Xuân về đầu làng".  Bút lực của ta dồi dào, viết như có thần trợ giúp, giấy vừa viết kín, ta đã vội vã lấy giấy mới. Ai ngờ bất cẩn, "choảng" một tiếng, nghiên mực rơi xuống đất, vỡ tan tành. Nhìn mảnh vỡ nghiên mực, ta ngẩn người. Bây giờ một chiếc nghiên mực trên thị trường cũng không hề rẻ, nhớ ra trong kho còn có, ta tranh thủ lúc trời vẫn còn chút ánh sáng, vội vàng lẻn ra khỏi sân.  Trong nguyên tác, vốn liếng *****ên của Thẩm Sơ Ngưng chính là lén lấy lại đồ cưới của mẫu thân từ trong kho. Giờ nàng ta cả ngày ra phủ để gặp gỡ thái tử, còn đâu thời gian làm chuyện này?  Ta dựa theo kinh nghiệm đọc nguyên tác, cũng lẻn đến cái cửa sổ hỏng ở góc kho. Thấy cửa sổ đúng là bị hỏng thật, trong lòng tôi mừng rỡ, nhảy ngay vào trong. Nhìn vô số rương vàng bạc châu báu trong kho, ta cố gắng kìm nén lắm mới không động tay động chân. Một cái nghiên mực thì không sao, chứ đồ khác mà mất, e là cả nhà sẽ bị lục soát mất.  Khi nhị di nương còn quản lý, kho còn trông lỏng lẻo, giờ lão phu nhân nắm quyền, không thể gây chuyện được. Ta hít một hơi thật sâu, lao ngay vào kho để tìm kiếm. Tìm mãi một hồi, cuối cùng cũng tìm được một chiếc nghiên mực trông khá ổn.  Ta cẩn thận dùng khăn tay gói lại, rồi nhanh chóng trèo qua cửa sổ. Sợ gặp phải ai đó, ta ba chân bốn cẳng chạy về. Nào ngờ, đúng là "nói có quỷ, quỷ liền tới", vừa chạy ra khỏi cổng vòm nhỏ, ta đã đ.â.m sầm vào n.g.ự.c một nam nhân.  Ngay lập tức, "choảng" một tiếng vang lên. Chiếc nghiên mực vừa tìm được rơi xuống đất, vỡ tan tành lần nữa. Ta nhìn chiếc nghiên mực vỡ vụn trên đất, mắt trợn tròn.  Nghiên mực của ta ơi! Chiếc nghiên mực tốt như vậy, ngoài kia bán cũng phải được cả trăm lượng bạc ấy chứ! Trên đầu vang lên một giọng nói ấm áp: "Xin lỗi, cô nương có sao không?"  “Nghiên mực của ta nát bét rồi, ngươi nhìn ta có giống không sao không hả!” Ta giận dữ ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một nam nhân mặc y phục trắng toát, dung mạo thanh cao như trăng sáng, khí chất ôn nhuận như ngọc.  Cơn giận của ta đang bốc hỏa, bỗng dưng khựng lại. Phủ Thẩm khi nào có nhân vật này vậy? nam nhân nhìn chiếc nghiên mực trên đất, vẻ mặt áy náy: "Không biết chiếc nghiên mực này giá bao nhiêu, ta xin bồi thường..." Ta cảm thấy không ổn, chưa đợi hắn nói hết câu, đã quay người ba chân bốn cẳng bỏ chạy.  "Này! Cô nương chạy đi đâu vậy!"  Nghe thấy nam nhân gọi với theo, ta càng ba chân bốn cẳng chạy nhanh hơn. Tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại gã biểu ca kia, ai ngờ đi trộm cái nghiên mực lại đụng ngay phải hắn ta.  Đây là hậu viện, nếu bị người khác trông thấy, Thẩm Sơ Ngưng chẳng phải sẽ được dịp cười nhạo rồi thừa nước đục thả câu sao? 

Chương 7: Chương 7