Tác giả:

1 Chủ trại bị quân đội vây kín không lối thoát, cha sai tâm phúc đến truyền lời. “Con trốn đến tòa nhà đã chuẩn bị trước, chờ cha ở đó.” “Nếu cha không trở về, con và Lục Y hãy đến tiêu cục Tây Nam tìm cậu con.” “Cả đời này, bạc tiền cha đều chuẩn bị cho con đầy đủ rồi.” “Lúc sinh con nhớ tìm bà đỡ tốt.” “Nhớ uống thuốc đúng giờ.” Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an. Người trong trại xưa nay chưa từng làm điều ác như g.i.ế.c người, cướp bóc, lại luôn giữ hòa khí với triều đình, nước giếng không phạm nước sông. Vậy mà triều đình lần này lại quyết tâm diệt trừ, khí thế dữ dội khác thường. Núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, cớ sao lại bị ép vào tình thế này? Từ tối qua, bầu không khí trong trại đã tỏ ra nghiêm trọng, không thể là giả. Nghĩ đến đây, ta *****, mặt mày tái nhợt. “Lục Y, ngươi đi trước, chờ ta ở cửa động. Ta muốn quay về gặp cha một lần nữa.” Nghe vậy, Lục Y bật khóc, quỳ sụp xuống: “Tiểu thư… hãy mau trốn đi. Bên ngoài đã có người áp sát đến khuê phòng…

Chương 7: Chương 7

Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản DiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Chủ trại bị quân đội vây kín không lối thoát, cha sai tâm phúc đến truyền lời. “Con trốn đến tòa nhà đã chuẩn bị trước, chờ cha ở đó.” “Nếu cha không trở về, con và Lục Y hãy đến tiêu cục Tây Nam tìm cậu con.” “Cả đời này, bạc tiền cha đều chuẩn bị cho con đầy đủ rồi.” “Lúc sinh con nhớ tìm bà đỡ tốt.” “Nhớ uống thuốc đúng giờ.” Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an. Người trong trại xưa nay chưa từng làm điều ác như g.i.ế.c người, cướp bóc, lại luôn giữ hòa khí với triều đình, nước giếng không phạm nước sông. Vậy mà triều đình lần này lại quyết tâm diệt trừ, khí thế dữ dội khác thường. Núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, cớ sao lại bị ép vào tình thế này? Từ tối qua, bầu không khí trong trại đã tỏ ra nghiêm trọng, không thể là giả. Nghĩ đến đây, ta *****, mặt mày tái nhợt. “Lục Y, ngươi đi trước, chờ ta ở cửa động. Ta muốn quay về gặp cha một lần nữa.” Nghe vậy, Lục Y bật khóc, quỳ sụp xuống: “Tiểu thư… hãy mau trốn đi. Bên ngoài đã có người áp sát đến khuê phòng… “Đại đương gia sắc mặt hồng hào, còn khỏe hơn ở trong trại!”“Giọng nói vang dội, hoàn toàn không giống như bị uy *****.”“Nghe đâu giữa trưa nay còn ăn hết tám bát cơm.”“…”Ta bấy giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.Lục Y mặt mày rạng rỡ, lẩm bẩm không ngừng:“Xem ra cô gia trong lòng vẫn còn tiểu thư—”Chưa nói hết câu, nàng đột nhiên im bặt.Ta nhìn theo ánh mắt nàng, liền thấy một nữ tử như con bướm bay về phía Cố Nguyên Thừa.Sơn trại Uy Hổ hoành hành một phương, triều đình nhiều lần tiễu trừ không thành, vốn là cái gai trong lòng.Cố Nguyên Thừa vừa được tìm về đã lập công lớn như vậy, lúc về kinh tự nhiên là cảnh mười dặm nghênh đón.Nữ tử kia váy áo tung bay, mắt sáng như sao, hai má hơi đỏ, vẻ đẹp rực rỡ động lòng người.Cố Nguyên Thừa nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng.Ta ngẩn ngơ nhìn, vô tình lại chạm vào ánh mắt hắn đang ngoảnh lại. Trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.Trước đây, mỗi lần hắn dỗ ta uống thuốc, ánh mắt cũng dịu dàng như vậy.Ta buông rèm xuống, không muốn nhìn thêm.Lục Y tức giận lẩm bẩm: “Cô gia thật quá đáng, sao có thể đối xử với người khác như vậy—”Ta đặt tay lên bụng, nhẹ giọng nói: “Từ nay gọi hắn là Thái tử điện hạ.”Xe ngựa đi vào thành, quan binh mở đường, dân chúng né tránh, ngựa cao xe lớn, oai phong vô cùng.Ánh mắt ta vô tình chạm vào ánh nhìn của một nữ tử, người được đồn là Thái tử phi tương lai.Nàng nhìn ta rất lâu, thần sắc có chút trầm tư.9Một tiểu tư dẫn ta đi một vòng quanh phủ Thái tử, sau đó đưa vào chính điện.Chỉ một lúc sau, Cố Nguyên Thừa đẩy cửa bước vào.“Sao không ngủ mà đứng ngẩn người ở đó làm gì?”Hắn trông cực kỳ mệt mỏi, uống một ngụm trà rồi bắt đầu cởi áo khoác.Ta thử dè dặt hỏi: “Chỉ có một chiếc giường thôi sao?”Cố Nguyên Thừa vẻ mặt nhàn nhạt: “Nếu không thì mang đến cho ngươi mười chiếc?”“…”Làm Thái tử rồi, ngay cả tính khí cũng lớn hơn.Ta lặng người một lúc, cúi đầu thu dọn chăn gối, ôm sang chiếc trường kỷ nhỏ ngoài gian phòng.Hắn ngồi bên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, khuôn mặt căng cứng: “Ngươi đang làm gì vậy?”Ta có thể làm gì đây? Tất nhiên là tránh xa ngươi ra.“Hai tháng trên núi, đại tiểu thư chiếm hết tiện nghi của ta, ngay cả giường cũng không cho ta xuống. Nói là sẽ trả lại, chẳng lẽ lại không giữ lời sao?”

“Đại đương gia sắc mặt hồng hào, còn khỏe hơn ở trong trại!”

“Giọng nói vang dội, hoàn toàn không giống như bị uy *****.”

“Nghe đâu giữa trưa nay còn ăn hết tám bát cơm.”

“…”

Ta bấy giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lục Y mặt mày rạng rỡ, lẩm bẩm không ngừng:

“Xem ra cô gia trong lòng vẫn còn tiểu thư—”

Chưa nói hết câu, nàng đột nhiên im bặt.

Ta nhìn theo ánh mắt nàng, liền thấy một nữ tử như con bướm bay về phía Cố Nguyên Thừa.

Sơn trại Uy Hổ hoành hành một phương, triều đình nhiều lần tiễu trừ không thành, vốn là cái gai trong lòng.

Cố Nguyên Thừa vừa được tìm về đã lập công lớn như vậy, lúc về kinh tự nhiên là cảnh mười dặm nghênh đón.

Nữ tử kia váy áo tung bay, mắt sáng như sao, hai má hơi đỏ, vẻ đẹp rực rỡ động lòng người.

Cố Nguyên Thừa nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng.

Ta ngẩn ngơ nhìn, vô tình lại chạm vào ánh mắt hắn đang ngoảnh lại. Trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.

Trước đây, mỗi lần hắn dỗ ta uống thuốc, ánh mắt cũng dịu dàng như vậy.

Ta buông rèm xuống, không muốn nhìn thêm.

Lục Y tức giận lẩm bẩm: “Cô gia thật quá đáng, sao có thể đối xử với người khác như vậy—”

Ta đặt tay lên bụng, nhẹ giọng nói: “Từ nay gọi hắn là Thái tử điện hạ.”

Xe ngựa đi vào thành, quan binh mở đường, dân chúng né tránh, ngựa cao xe lớn, oai phong vô cùng.

Ánh mắt ta vô tình chạm vào ánh nhìn của một nữ tử, người được đồn là Thái tử phi tương lai.

Nàng nhìn ta rất lâu, thần sắc có chút trầm tư.

9

Một tiểu tư dẫn ta đi một vòng quanh phủ Thái tử, sau đó đưa vào chính điện.

Chỉ một lúc sau, Cố Nguyên Thừa đẩy cửa bước vào.

“Sao không ngủ mà đứng ngẩn người ở đó làm gì?”

Hắn trông cực kỳ mệt mỏi, uống một ngụm trà rồi bắt đầu cởi áo khoác.

Ta thử dè dặt hỏi: “Chỉ có một chiếc giường thôi sao?”

Cố Nguyên Thừa vẻ mặt nhàn nhạt: “Nếu không thì mang đến cho ngươi mười chiếc?”

“…”

Làm Thái tử rồi, ngay cả tính khí cũng lớn hơn.

Ta lặng người một lúc, cúi đầu thu dọn chăn gối, ôm sang chiếc trường kỷ nhỏ ngoài gian phòng.

Hắn ngồi bên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, khuôn mặt căng cứng: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Ta có thể làm gì đây? Tất nhiên là tránh xa ngươi ra.

“Hai tháng trên núi, đại tiểu thư chiếm hết tiện nghi của ta, ngay cả giường cũng không cho ta xuống. Nói là sẽ trả lại, chẳng lẽ lại không giữ lời sao?”

Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản DiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Chủ trại bị quân đội vây kín không lối thoát, cha sai tâm phúc đến truyền lời. “Con trốn đến tòa nhà đã chuẩn bị trước, chờ cha ở đó.” “Nếu cha không trở về, con và Lục Y hãy đến tiêu cục Tây Nam tìm cậu con.” “Cả đời này, bạc tiền cha đều chuẩn bị cho con đầy đủ rồi.” “Lúc sinh con nhớ tìm bà đỡ tốt.” “Nhớ uống thuốc đúng giờ.” Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an. Người trong trại xưa nay chưa từng làm điều ác như g.i.ế.c người, cướp bóc, lại luôn giữ hòa khí với triều đình, nước giếng không phạm nước sông. Vậy mà triều đình lần này lại quyết tâm diệt trừ, khí thế dữ dội khác thường. Núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, cớ sao lại bị ép vào tình thế này? Từ tối qua, bầu không khí trong trại đã tỏ ra nghiêm trọng, không thể là giả. Nghĩ đến đây, ta *****, mặt mày tái nhợt. “Lục Y, ngươi đi trước, chờ ta ở cửa động. Ta muốn quay về gặp cha một lần nữa.” Nghe vậy, Lục Y bật khóc, quỳ sụp xuống: “Tiểu thư… hãy mau trốn đi. Bên ngoài đã có người áp sát đến khuê phòng… “Đại đương gia sắc mặt hồng hào, còn khỏe hơn ở trong trại!”“Giọng nói vang dội, hoàn toàn không giống như bị uy *****.”“Nghe đâu giữa trưa nay còn ăn hết tám bát cơm.”“…”Ta bấy giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.Lục Y mặt mày rạng rỡ, lẩm bẩm không ngừng:“Xem ra cô gia trong lòng vẫn còn tiểu thư—”Chưa nói hết câu, nàng đột nhiên im bặt.Ta nhìn theo ánh mắt nàng, liền thấy một nữ tử như con bướm bay về phía Cố Nguyên Thừa.Sơn trại Uy Hổ hoành hành một phương, triều đình nhiều lần tiễu trừ không thành, vốn là cái gai trong lòng.Cố Nguyên Thừa vừa được tìm về đã lập công lớn như vậy, lúc về kinh tự nhiên là cảnh mười dặm nghênh đón.Nữ tử kia váy áo tung bay, mắt sáng như sao, hai má hơi đỏ, vẻ đẹp rực rỡ động lòng người.Cố Nguyên Thừa nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng.Ta ngẩn ngơ nhìn, vô tình lại chạm vào ánh mắt hắn đang ngoảnh lại. Trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.Trước đây, mỗi lần hắn dỗ ta uống thuốc, ánh mắt cũng dịu dàng như vậy.Ta buông rèm xuống, không muốn nhìn thêm.Lục Y tức giận lẩm bẩm: “Cô gia thật quá đáng, sao có thể đối xử với người khác như vậy—”Ta đặt tay lên bụng, nhẹ giọng nói: “Từ nay gọi hắn là Thái tử điện hạ.”Xe ngựa đi vào thành, quan binh mở đường, dân chúng né tránh, ngựa cao xe lớn, oai phong vô cùng.Ánh mắt ta vô tình chạm vào ánh nhìn của một nữ tử, người được đồn là Thái tử phi tương lai.Nàng nhìn ta rất lâu, thần sắc có chút trầm tư.9Một tiểu tư dẫn ta đi một vòng quanh phủ Thái tử, sau đó đưa vào chính điện.Chỉ một lúc sau, Cố Nguyên Thừa đẩy cửa bước vào.“Sao không ngủ mà đứng ngẩn người ở đó làm gì?”Hắn trông cực kỳ mệt mỏi, uống một ngụm trà rồi bắt đầu cởi áo khoác.Ta thử dè dặt hỏi: “Chỉ có một chiếc giường thôi sao?”Cố Nguyên Thừa vẻ mặt nhàn nhạt: “Nếu không thì mang đến cho ngươi mười chiếc?”“…”Làm Thái tử rồi, ngay cả tính khí cũng lớn hơn.Ta lặng người một lúc, cúi đầu thu dọn chăn gối, ôm sang chiếc trường kỷ nhỏ ngoài gian phòng.Hắn ngồi bên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, khuôn mặt căng cứng: “Ngươi đang làm gì vậy?”Ta có thể làm gì đây? Tất nhiên là tránh xa ngươi ra.“Hai tháng trên núi, đại tiểu thư chiếm hết tiện nghi của ta, ngay cả giường cũng không cho ta xuống. Nói là sẽ trả lại, chẳng lẽ lại không giữ lời sao?”

Chương 7: Chương 7