1 Thất tình, bạn thân Dư Nặc kéo tôi đến quán bar để xả stress. Cô ấy vừa định chạm tay lên cơ bụng của một cậu người mẫu thì bỗng nhiên ảnh đế Tiêu Hằng xuất hiện ở cửa. Tiêu Hằng đội mũ lưỡi trai, bước vào với vẻ mặt đầy tức giận, chỉ tay vào cậu người mẫu có vài nét giống mình và nói: “Hắn ta là ai? Dư Nặc, em coi hắn là người thay thế anh à?” Dư Nặc ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh, khi đứng dậy, khóe miệng cô hiện lên nụ cười lạnh. “Sao? Anh có thể coi tôi là người thay thế Tô Vân, tại sao tôi không thể tìm ai đó thay thế anh?” “Chẳng phải bảo vật gia truyền của nhà họ Tiêu đang nằm trên tay người khác rồi sao?” Tiêu Hằng bị câu nói của cô làm nghẹn lời. Giọng anh khô khốc, miễn cưỡng giải thích: “Anh đã nói rồi, chiếc vòng đó không phải anh tặng.” Dư Nặc cười nhạt: “Vậy thì anh đi lấy lại đi.” Sự im lặng bao trùm, khiến không khí nhộn nhịp của quán bar trở nên rõ ràng hơn. Tiêu Hằng đứng yên trong giây lát, cuối cùng thở dài: “Xin lỗi, anh không thể.” Mặc dù đã dự liệu trước kết cục…
Chương 4: Chương 4
Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ TrốnTác giả: Tô Nhất TiếuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thất tình, bạn thân Dư Nặc kéo tôi đến quán bar để xả stress. Cô ấy vừa định chạm tay lên cơ bụng của một cậu người mẫu thì bỗng nhiên ảnh đế Tiêu Hằng xuất hiện ở cửa. Tiêu Hằng đội mũ lưỡi trai, bước vào với vẻ mặt đầy tức giận, chỉ tay vào cậu người mẫu có vài nét giống mình và nói: “Hắn ta là ai? Dư Nặc, em coi hắn là người thay thế anh à?” Dư Nặc ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh, khi đứng dậy, khóe miệng cô hiện lên nụ cười lạnh. “Sao? Anh có thể coi tôi là người thay thế Tô Vân, tại sao tôi không thể tìm ai đó thay thế anh?” “Chẳng phải bảo vật gia truyền của nhà họ Tiêu đang nằm trên tay người khác rồi sao?” Tiêu Hằng bị câu nói của cô làm nghẹn lời. Giọng anh khô khốc, miễn cưỡng giải thích: “Anh đã nói rồi, chiếc vòng đó không phải anh tặng.” Dư Nặc cười nhạt: “Vậy thì anh đi lấy lại đi.” Sự im lặng bao trùm, khiến không khí nhộn nhịp của quán bar trở nên rõ ràng hơn. Tiêu Hằng đứng yên trong giây lát, cuối cùng thở dài: “Xin lỗi, anh không thể.” Mặc dù đã dự liệu trước kết cục… 7Tôi bị Thẩm Nghiên Thừa ép buộc đưa lên máy bay riêng để trở về nước, và anh ta còn bắt cả con gái tôi, Phú Phú, theo cùng.Thẩm Nghiên Thừa ngồi trong căn hộ sang trọng bên cảng Victoria, nhìn Phú Phú chằm chằm.Phú Phú chỉ vào mũi anh ta: “Mẹ, cái chú xấu xí này là ai?”Tôi nghẹn lời không nói được gì.Thẩm Nghiên Thừa lấy ra một chiếc gương, đưa cho Phú Phú: “Chú xấu xí sao? Con có muốn xem mình trông giống ai không?”Phú Phú, cùng với Bạo Bạo, cả hai đều mang đường nét giống hệt cha tụi nhỏ, thực sự là phiên bản nhí của Thẩm Nghiên Thừa.Con bé nhìn vào gương, rồi liếc sang khuôn mặt Thẩm Nghiên Thừa.Sau đó, con bé quay đầu lại, tức giận nói: “Mẹ, sao mẹ có gu chọn đàn ông kém thế!”Nói xong, con bé nhảy khỏi ghế và đi thẳng vào phòng mà Thẩm Nghiên Thừa đã chuẩn bị cho nó mà không thèm quay lại.Thẩm Nghiên Thừa bật cười nhẹ, đứng dậy định đi vào phòng theo, nhưng tôi vội vàng đứng chắn trước mặt anh: “Anh định làm gì với Phú Phú? Nó chỉ là một đứa trẻ.”Tôi cảnh giác nhìn anh, trong lòng không rõ tình trạng hôn nhân hiện tại của Thẩm Nghiên Thừa và không biết anh có ý đồ gì với Phú Phú.Khi tôi còn đang định nói thêm gì đó, anh đẩy nhẹ tay tôi ra, rồi tự giễu thở dài.“Anh có thể làm gì chứ? Chỉ là ru con ngủ thôi.”Đêm hôm đó, không biết Thẩm Nghiên Thừa đã dùng cách nào.Sáng hôm sau, Phú Phú từ trong phòng đi ra, thái độ với anh hoàn toàn khác hẳn.“Lão Đặng**, chú đã nói là cuối tuần sẽ đưa con đi gặp công chúa Elsa đấy.”Thẩm Nghiên Thừa véo nhẹ má phúng phính của con bé, giọng nói ôn hòa hiếm thấy: “Được, nghe theo con.”Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tôi, bầu không khí ngay lập tức trở nên lúng túng.Tôi bảo người giúp việc dẫn Phú Phú đi ăn sáng và quyết định thẳng thắn với Thẩm Nghiên Thừa.“Phú Phú là con của tôi, tôi sẽ không nhường quyền nuôi dưỡng nó cho anh.”Thẩm Nghiên Thừa mặt không biến sắc: “Anh biết.”Tôi nghẹn lời một lúc, rồi tiếp tục: “Anh có thể giam tôi một thời gian, nhưng không thể giữ tôi mãi mãi. Tôi sẽ không để anh nhốt tôi lại như trước đây, và chỉ cần có cơ hội, tôi vẫn sẽ chạy trốn.”Sau khi tôi nói xong, Thẩm Nghiên Thừa im lặng.Anh cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó nhường đường cho tôi.“Không cần phải chạy, em muốn đi đâu cũng được, nếu không thích ở đây, anh có thể sắp xếp chỗ khác cho em.”“Chỉ là đừng đi quá xa, vì Phú Phú đã biết anh là cha của con bé.”“Anh nghĩ, ngay cả khi em là mẹ của nó, em cũng không có quyền ngăn cản nó gặp cha ruột.”Những lời này khiến tôi không biết phản ứng ra sao.Ý anh là gì? Thẩm Nghiên Thừa không định giam tôi sao?Tôi nhìn anh đầy nghi ngờ, cảm thấy khó tin và nghi ngờ rằng anh chỉ đang cố kéo dài thời gian.Nhưng không thể phủ nhận rằng anh nói đúng, tôi thực sự không có quyền ngăn cản Phú Phú gặp cha ruột.Nhưng không ngăn cản không có nghĩa là tôi sẽ mãi ở đây.8Ngày hôm đó, tôi dẫn Phú Phú rời khỏi nhà của Thẩm Nghiên Thừa.Anh ta muốn sắp xếp chỗ ở mới cho mẹ con tôi, nhưng tôi từ chối.Tôi đã tìm được một chỗ ở mới, sau khi ổn định, tôi gọi cho Dư Nặc nhưng không ai bắt máy.Rõ ràng Thẩm Nghiên Thừa trước đó đã hứa với tôi rằng anh ta không đưa Dư Nặc đi.Suốt những ngày sau đó, tôi không thể liên lạc được với Dư Nặc, trong lòng ngày càng lo lắng.Thẩm Nghiên Thừa giống như cái “cao dán chó”, sáng và tối đều xuất hiện trước cửa nhà tôi với cùng một lý do: “Tôi đến thăm Phú Phú.”Đến một ngày tôi không chịu nổi nữa, tôi kéo anh ta ra một góc và hỏi thẳng: “Thẩm Nghiên Thừa, rốt cuộc anh muốn gì? Những năm qua, chắc hẳn anh đã kết hôn với Hà San San rồi phải không?”“Lúc tôi giấu anh để sinh Phú Phú, đó là lỗi của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ muốn anh chịu trách nhiệm, và anh cũng không cần phải làm vậy.”“Anh có gia đình, có cuộc sống của riêng mình, anh có thể đừng cứ đến tìm tôi nữa được không?”Lời nói của tôi khiến Thẩm Nghiên Thừa cau mày nhìn tôi nghi hoặc.“Ai nói với em rằng tôi đã kết hôn? Cái này liên quan gì đến Hà San San?”Tôi không biết phải giải thích thế nào về mối quan hệ rối rắm này, nhưng có lẽ giờ mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa.Ngay cả khi có hiểu lầm, ba năm đã trôi qua, hiểu lầm đó đã bám rễ sâu trong lòng, tạo ra vết thương khó lành.“Thôi bỏ đi.”Tôi lắc đầu, định đóng cửa lại nhưng Thẩm Nghiên Thừa đã chặn cửa.Đây là lần *****ên sau bao năm gặp lại, tôi thấy ánh mắt sắc lạnh của anh ta, như thể muốn khoét một lỗ trong tim tôi.Anh ta nghiêm nghị, nói từng chữ một: “Thạch Duyệt, chuyện này, em phải giải thích rõ ràng cho anh.”** “Laodeng” – Lão Đặng hiếm khi được sử dụng trong ngữ cảnh lịch sự, nhưng nó là từ duy nhất trong thế giới ngôn ngữ nói với giọng điệu xúc phạm độc đáo. Nó thường được sử dụng để mô tả những người cư xử hơi không đúng mực, có thái độ hơi buồn cười hoặc ngớ ngẩn. Mặc dù nguồn gốc của nó vẫn còn là điều bí ẩn nhưng trong bối cảnh Internet hiện đại, nó đã được biến thành một công cụ hài hước hoặc trêu chọc để nắm bắt trạng thái hoặc hành vi cụ thể của ai đó. Khi chúng ta gọi ai đó là “Lão Đặng” trong cuộc trò chuyện và khi cười, chúng ta có thể đang chế nhạo hành vi hơi cường điệu hoặc lố bịch của họ. Tuy nhiên, việc sử dụng chức danh này cần phải tùy thuộc vào bối cảnh và mối quan hệ giữa các cá nhân, để không tỏ ra thô lỗ hoặc phản cảm trước những tình huống hoặc những người không phù hợp.
7
Tôi bị Thẩm Nghiên Thừa ép buộc đưa lên máy bay riêng để trở về nước, và anh ta còn bắt cả con gái tôi, Phú Phú, theo cùng.
Thẩm Nghiên Thừa ngồi trong căn hộ sang trọng bên cảng Victoria, nhìn Phú Phú chằm chằm.
Phú Phú chỉ vào mũi anh ta: “Mẹ, cái chú xấu xí này là ai?”
Tôi nghẹn lời không nói được gì.
Thẩm Nghiên Thừa lấy ra một chiếc gương, đưa cho Phú Phú: “Chú xấu xí sao? Con có muốn xem mình trông giống ai không?”
Phú Phú, cùng với Bạo Bạo, cả hai đều mang đường nét giống hệt cha tụi nhỏ, thực sự là phiên bản nhí của Thẩm Nghiên Thừa.
Con bé nhìn vào gương, rồi liếc sang khuôn mặt Thẩm Nghiên Thừa.
Sau đó, con bé quay đầu lại, tức giận nói: “Mẹ, sao mẹ có gu chọn đàn ông kém thế!”
Nói xong, con bé nhảy khỏi ghế và đi thẳng vào phòng mà Thẩm Nghiên Thừa đã chuẩn bị cho nó mà không thèm quay lại.
Thẩm Nghiên Thừa bật cười nhẹ, đứng dậy định đi vào phòng theo, nhưng tôi vội vàng đứng chắn trước mặt anh: “Anh định làm gì với Phú Phú? Nó chỉ là một đứa trẻ.”
Tôi cảnh giác nhìn anh, trong lòng không rõ tình trạng hôn nhân hiện tại của Thẩm Nghiên Thừa và không biết anh có ý đồ gì với Phú Phú.
Khi tôi còn đang định nói thêm gì đó, anh đẩy nhẹ tay tôi ra, rồi tự giễu thở dài.
“Anh có thể làm gì chứ? Chỉ là ru con ngủ thôi.”
Đêm hôm đó, không biết Thẩm Nghiên Thừa đã dùng cách nào.
Sáng hôm sau, Phú Phú từ trong phòng đi ra, thái độ với anh hoàn toàn khác hẳn.
“Lão Đặng**, chú đã nói là cuối tuần sẽ đưa con đi gặp công chúa Elsa đấy.”
Thẩm Nghiên Thừa véo nhẹ má phúng phính của con bé, giọng nói ôn hòa hiếm thấy: “Được, nghe theo con.”
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tôi, bầu không khí ngay lập tức trở nên lúng túng.
Tôi bảo người giúp việc dẫn Phú Phú đi ăn sáng và quyết định thẳng thắn với Thẩm Nghiên Thừa.
“Phú Phú là con của tôi, tôi sẽ không nhường quyền nuôi dưỡng nó cho anh.”
Thẩm Nghiên Thừa mặt không biến sắc: “Anh biết.”
Tôi nghẹn lời một lúc, rồi tiếp tục: “Anh có thể giam tôi một thời gian, nhưng không thể giữ tôi mãi mãi. Tôi sẽ không để anh nhốt tôi lại như trước đây, và chỉ cần có cơ hội, tôi vẫn sẽ chạy trốn.”
Sau khi tôi nói xong, Thẩm Nghiên Thừa im lặng.
Anh cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó nhường đường cho tôi.
“Không cần phải chạy, em muốn đi đâu cũng được, nếu không thích ở đây, anh có thể sắp xếp chỗ khác cho em.”
“Chỉ là đừng đi quá xa, vì Phú Phú đã biết anh là cha của con bé.”
“Anh nghĩ, ngay cả khi em là mẹ của nó, em cũng không có quyền ngăn cản nó gặp cha ruột.”
Những lời này khiến tôi không biết phản ứng ra sao.
Ý anh là gì? Thẩm Nghiên Thừa không định giam tôi sao?
Tôi nhìn anh đầy nghi ngờ, cảm thấy khó tin và nghi ngờ rằng anh chỉ đang cố kéo dài thời gian.
Nhưng không thể phủ nhận rằng anh nói đúng, tôi thực sự không có quyền ngăn cản Phú Phú gặp cha ruột.
Nhưng không ngăn cản không có nghĩa là tôi sẽ mãi ở đây.
8
Ngày hôm đó, tôi dẫn Phú Phú rời khỏi nhà của Thẩm Nghiên Thừa.
Anh ta muốn sắp xếp chỗ ở mới cho mẹ con tôi, nhưng tôi từ chối.
Tôi đã tìm được một chỗ ở mới, sau khi ổn định, tôi gọi cho Dư Nặc nhưng không ai bắt máy.
Rõ ràng Thẩm Nghiên Thừa trước đó đã hứa với tôi rằng anh ta không đưa Dư Nặc đi.
Suốt những ngày sau đó, tôi không thể liên lạc được với Dư Nặc, trong lòng ngày càng lo lắng.
Thẩm Nghiên Thừa giống như cái “cao dán chó”, sáng và tối đều xuất hiện trước cửa nhà tôi với cùng một lý do: “Tôi đến thăm Phú Phú.”
Đến một ngày tôi không chịu nổi nữa, tôi kéo anh ta ra một góc và hỏi thẳng: “Thẩm Nghiên Thừa, rốt cuộc anh muốn gì? Những năm qua, chắc hẳn anh đã kết hôn với Hà San San rồi phải không?”
“Lúc tôi giấu anh để sinh Phú Phú, đó là lỗi của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ muốn anh chịu trách nhiệm, và anh cũng không cần phải làm vậy.”
“Anh có gia đình, có cuộc sống của riêng mình, anh có thể đừng cứ đến tìm tôi nữa được không?”
Lời nói của tôi khiến Thẩm Nghiên Thừa cau mày nhìn tôi nghi hoặc.
“Ai nói với em rằng tôi đã kết hôn? Cái này liên quan gì đến Hà San San?”
Tôi không biết phải giải thích thế nào về mối quan hệ rối rắm này, nhưng có lẽ giờ mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa.
Ngay cả khi có hiểu lầm, ba năm đã trôi qua, hiểu lầm đó đã bám rễ sâu trong lòng, tạo ra vết thương khó lành.
“Thôi bỏ đi.”
Tôi lắc đầu, định đóng cửa lại nhưng Thẩm Nghiên Thừa đã chặn cửa.
Đây là lần *****ên sau bao năm gặp lại, tôi thấy ánh mắt sắc lạnh của anh ta, như thể muốn khoét một lỗ trong tim tôi.
Anh ta nghiêm nghị, nói từng chữ một: “Thạch Duyệt, chuyện này, em phải giải thích rõ ràng cho anh.”
** “Laodeng” – Lão Đặng hiếm khi được sử dụng trong ngữ cảnh lịch sự, nhưng nó là từ duy nhất trong thế giới ngôn ngữ nói với giọng điệu xúc phạm độc đáo. Nó thường được sử dụng để mô tả những người cư xử hơi không đúng mực, có thái độ hơi buồn cười hoặc ngớ ngẩn. Mặc dù nguồn gốc của nó vẫn còn là điều bí ẩn nhưng trong bối cảnh Internet hiện đại, nó đã được biến thành một công cụ hài hước hoặc trêu chọc để nắm bắt trạng thái hoặc hành vi cụ thể của ai đó. Khi chúng ta gọi ai đó là “Lão Đặng” trong cuộc trò chuyện và khi cười, chúng ta có thể đang chế nhạo hành vi hơi cường điệu hoặc lố bịch của họ. Tuy nhiên, việc sử dụng chức danh này cần phải tùy thuộc vào bối cảnh và mối quan hệ giữa các cá nhân, để không tỏ ra thô lỗ hoặc phản cảm trước những tình huống hoặc những người không phù hợp.
Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ TrốnTác giả: Tô Nhất TiếuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thất tình, bạn thân Dư Nặc kéo tôi đến quán bar để xả stress. Cô ấy vừa định chạm tay lên cơ bụng của một cậu người mẫu thì bỗng nhiên ảnh đế Tiêu Hằng xuất hiện ở cửa. Tiêu Hằng đội mũ lưỡi trai, bước vào với vẻ mặt đầy tức giận, chỉ tay vào cậu người mẫu có vài nét giống mình và nói: “Hắn ta là ai? Dư Nặc, em coi hắn là người thay thế anh à?” Dư Nặc ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh, khi đứng dậy, khóe miệng cô hiện lên nụ cười lạnh. “Sao? Anh có thể coi tôi là người thay thế Tô Vân, tại sao tôi không thể tìm ai đó thay thế anh?” “Chẳng phải bảo vật gia truyền của nhà họ Tiêu đang nằm trên tay người khác rồi sao?” Tiêu Hằng bị câu nói của cô làm nghẹn lời. Giọng anh khô khốc, miễn cưỡng giải thích: “Anh đã nói rồi, chiếc vòng đó không phải anh tặng.” Dư Nặc cười nhạt: “Vậy thì anh đi lấy lại đi.” Sự im lặng bao trùm, khiến không khí nhộn nhịp của quán bar trở nên rõ ràng hơn. Tiêu Hằng đứng yên trong giây lát, cuối cùng thở dài: “Xin lỗi, anh không thể.” Mặc dù đã dự liệu trước kết cục… 7Tôi bị Thẩm Nghiên Thừa ép buộc đưa lên máy bay riêng để trở về nước, và anh ta còn bắt cả con gái tôi, Phú Phú, theo cùng.Thẩm Nghiên Thừa ngồi trong căn hộ sang trọng bên cảng Victoria, nhìn Phú Phú chằm chằm.Phú Phú chỉ vào mũi anh ta: “Mẹ, cái chú xấu xí này là ai?”Tôi nghẹn lời không nói được gì.Thẩm Nghiên Thừa lấy ra một chiếc gương, đưa cho Phú Phú: “Chú xấu xí sao? Con có muốn xem mình trông giống ai không?”Phú Phú, cùng với Bạo Bạo, cả hai đều mang đường nét giống hệt cha tụi nhỏ, thực sự là phiên bản nhí của Thẩm Nghiên Thừa.Con bé nhìn vào gương, rồi liếc sang khuôn mặt Thẩm Nghiên Thừa.Sau đó, con bé quay đầu lại, tức giận nói: “Mẹ, sao mẹ có gu chọn đàn ông kém thế!”Nói xong, con bé nhảy khỏi ghế và đi thẳng vào phòng mà Thẩm Nghiên Thừa đã chuẩn bị cho nó mà không thèm quay lại.Thẩm Nghiên Thừa bật cười nhẹ, đứng dậy định đi vào phòng theo, nhưng tôi vội vàng đứng chắn trước mặt anh: “Anh định làm gì với Phú Phú? Nó chỉ là một đứa trẻ.”Tôi cảnh giác nhìn anh, trong lòng không rõ tình trạng hôn nhân hiện tại của Thẩm Nghiên Thừa và không biết anh có ý đồ gì với Phú Phú.Khi tôi còn đang định nói thêm gì đó, anh đẩy nhẹ tay tôi ra, rồi tự giễu thở dài.“Anh có thể làm gì chứ? Chỉ là ru con ngủ thôi.”Đêm hôm đó, không biết Thẩm Nghiên Thừa đã dùng cách nào.Sáng hôm sau, Phú Phú từ trong phòng đi ra, thái độ với anh hoàn toàn khác hẳn.“Lão Đặng**, chú đã nói là cuối tuần sẽ đưa con đi gặp công chúa Elsa đấy.”Thẩm Nghiên Thừa véo nhẹ má phúng phính của con bé, giọng nói ôn hòa hiếm thấy: “Được, nghe theo con.”Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tôi, bầu không khí ngay lập tức trở nên lúng túng.Tôi bảo người giúp việc dẫn Phú Phú đi ăn sáng và quyết định thẳng thắn với Thẩm Nghiên Thừa.“Phú Phú là con của tôi, tôi sẽ không nhường quyền nuôi dưỡng nó cho anh.”Thẩm Nghiên Thừa mặt không biến sắc: “Anh biết.”Tôi nghẹn lời một lúc, rồi tiếp tục: “Anh có thể giam tôi một thời gian, nhưng không thể giữ tôi mãi mãi. Tôi sẽ không để anh nhốt tôi lại như trước đây, và chỉ cần có cơ hội, tôi vẫn sẽ chạy trốn.”Sau khi tôi nói xong, Thẩm Nghiên Thừa im lặng.Anh cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó nhường đường cho tôi.“Không cần phải chạy, em muốn đi đâu cũng được, nếu không thích ở đây, anh có thể sắp xếp chỗ khác cho em.”“Chỉ là đừng đi quá xa, vì Phú Phú đã biết anh là cha của con bé.”“Anh nghĩ, ngay cả khi em là mẹ của nó, em cũng không có quyền ngăn cản nó gặp cha ruột.”Những lời này khiến tôi không biết phản ứng ra sao.Ý anh là gì? Thẩm Nghiên Thừa không định giam tôi sao?Tôi nhìn anh đầy nghi ngờ, cảm thấy khó tin và nghi ngờ rằng anh chỉ đang cố kéo dài thời gian.Nhưng không thể phủ nhận rằng anh nói đúng, tôi thực sự không có quyền ngăn cản Phú Phú gặp cha ruột.Nhưng không ngăn cản không có nghĩa là tôi sẽ mãi ở đây.8Ngày hôm đó, tôi dẫn Phú Phú rời khỏi nhà của Thẩm Nghiên Thừa.Anh ta muốn sắp xếp chỗ ở mới cho mẹ con tôi, nhưng tôi từ chối.Tôi đã tìm được một chỗ ở mới, sau khi ổn định, tôi gọi cho Dư Nặc nhưng không ai bắt máy.Rõ ràng Thẩm Nghiên Thừa trước đó đã hứa với tôi rằng anh ta không đưa Dư Nặc đi.Suốt những ngày sau đó, tôi không thể liên lạc được với Dư Nặc, trong lòng ngày càng lo lắng.Thẩm Nghiên Thừa giống như cái “cao dán chó”, sáng và tối đều xuất hiện trước cửa nhà tôi với cùng một lý do: “Tôi đến thăm Phú Phú.”Đến một ngày tôi không chịu nổi nữa, tôi kéo anh ta ra một góc và hỏi thẳng: “Thẩm Nghiên Thừa, rốt cuộc anh muốn gì? Những năm qua, chắc hẳn anh đã kết hôn với Hà San San rồi phải không?”“Lúc tôi giấu anh để sinh Phú Phú, đó là lỗi của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ muốn anh chịu trách nhiệm, và anh cũng không cần phải làm vậy.”“Anh có gia đình, có cuộc sống của riêng mình, anh có thể đừng cứ đến tìm tôi nữa được không?”Lời nói của tôi khiến Thẩm Nghiên Thừa cau mày nhìn tôi nghi hoặc.“Ai nói với em rằng tôi đã kết hôn? Cái này liên quan gì đến Hà San San?”Tôi không biết phải giải thích thế nào về mối quan hệ rối rắm này, nhưng có lẽ giờ mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa.Ngay cả khi có hiểu lầm, ba năm đã trôi qua, hiểu lầm đó đã bám rễ sâu trong lòng, tạo ra vết thương khó lành.“Thôi bỏ đi.”Tôi lắc đầu, định đóng cửa lại nhưng Thẩm Nghiên Thừa đã chặn cửa.Đây là lần *****ên sau bao năm gặp lại, tôi thấy ánh mắt sắc lạnh của anh ta, như thể muốn khoét một lỗ trong tim tôi.Anh ta nghiêm nghị, nói từng chữ một: “Thạch Duyệt, chuyện này, em phải giải thích rõ ràng cho anh.”** “Laodeng” – Lão Đặng hiếm khi được sử dụng trong ngữ cảnh lịch sự, nhưng nó là từ duy nhất trong thế giới ngôn ngữ nói với giọng điệu xúc phạm độc đáo. Nó thường được sử dụng để mô tả những người cư xử hơi không đúng mực, có thái độ hơi buồn cười hoặc ngớ ngẩn. Mặc dù nguồn gốc của nó vẫn còn là điều bí ẩn nhưng trong bối cảnh Internet hiện đại, nó đã được biến thành một công cụ hài hước hoặc trêu chọc để nắm bắt trạng thái hoặc hành vi cụ thể của ai đó. Khi chúng ta gọi ai đó là “Lão Đặng” trong cuộc trò chuyện và khi cười, chúng ta có thể đang chế nhạo hành vi hơi cường điệu hoặc lố bịch của họ. Tuy nhiên, việc sử dụng chức danh này cần phải tùy thuộc vào bối cảnh và mối quan hệ giữa các cá nhân, để không tỏ ra thô lỗ hoặc phản cảm trước những tình huống hoặc những người không phù hợp.