1 Thất tình, bạn thân Dư Nặc kéo tôi đến quán bar để xả stress. Cô ấy vừa định chạm tay lên cơ bụng của một cậu người mẫu thì bỗng nhiên ảnh đế Tiêu Hằng xuất hiện ở cửa. Tiêu Hằng đội mũ lưỡi trai, bước vào với vẻ mặt đầy tức giận, chỉ tay vào cậu người mẫu có vài nét giống mình và nói: “Hắn ta là ai? Dư Nặc, em coi hắn là người thay thế anh à?” Dư Nặc ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh, khi đứng dậy, khóe miệng cô hiện lên nụ cười lạnh. “Sao? Anh có thể coi tôi là người thay thế Tô Vân, tại sao tôi không thể tìm ai đó thay thế anh?” “Chẳng phải bảo vật gia truyền của nhà họ Tiêu đang nằm trên tay người khác rồi sao?” Tiêu Hằng bị câu nói của cô làm nghẹn lời. Giọng anh khô khốc, miễn cưỡng giải thích: “Anh đã nói rồi, chiếc vòng đó không phải anh tặng.” Dư Nặc cười nhạt: “Vậy thì anh đi lấy lại đi.” Sự im lặng bao trùm, khiến không khí nhộn nhịp của quán bar trở nên rõ ràng hơn. Tiêu Hằng đứng yên trong giây lát, cuối cùng thở dài: “Xin lỗi, anh không thể.” Mặc dù đã dự liệu trước kết cục…
Chương 9: Chương 9 [Hoàn]
Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ TrốnTác giả: Tô Nhất TiếuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thất tình, bạn thân Dư Nặc kéo tôi đến quán bar để xả stress. Cô ấy vừa định chạm tay lên cơ bụng của một cậu người mẫu thì bỗng nhiên ảnh đế Tiêu Hằng xuất hiện ở cửa. Tiêu Hằng đội mũ lưỡi trai, bước vào với vẻ mặt đầy tức giận, chỉ tay vào cậu người mẫu có vài nét giống mình và nói: “Hắn ta là ai? Dư Nặc, em coi hắn là người thay thế anh à?” Dư Nặc ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh, khi đứng dậy, khóe miệng cô hiện lên nụ cười lạnh. “Sao? Anh có thể coi tôi là người thay thế Tô Vân, tại sao tôi không thể tìm ai đó thay thế anh?” “Chẳng phải bảo vật gia truyền của nhà họ Tiêu đang nằm trên tay người khác rồi sao?” Tiêu Hằng bị câu nói của cô làm nghẹn lời. Giọng anh khô khốc, miễn cưỡng giải thích: “Anh đã nói rồi, chiếc vòng đó không phải anh tặng.” Dư Nặc cười nhạt: “Vậy thì anh đi lấy lại đi.” Sự im lặng bao trùm, khiến không khí nhộn nhịp của quán bar trở nên rõ ràng hơn. Tiêu Hằng đứng yên trong giây lát, cuối cùng thở dài: “Xin lỗi, anh không thể.” Mặc dù đã dự liệu trước kết cục… 18“Doctor, please, save him, I beg you!” (Bác sĩ, làm ơn, cứu anh ấy, tôi xin anh!)Trong bệnh viện, âm thanh của máy móc, tiếng bước chân và tiếng than khóc hòa quyện vào nhau. Tôi chạm vào vết máu trên mặt mình.Cảm xúc của tôi hoàn toàn sụp đổ.Tôi run rẩy ngồi sụp xuống bên tường phòng phẫu thuật, Dư Nặc ôm chặt tôi: “Không sao đâu, Thẩm Nghiên Thừa còn chưa cưới cậu, anh ấy sẽ không sao đâu.”Tiêu Hằng vừa nghe xong điện thoại, quay lại nói: “May mà camera của quán bar chưa bị phá hỏng, vừa hay ghi lại cảnh gần cửa kính. Cô yên tâm, lần này Thẩm Đình không thoát được đâu!”Tôi gật đầu, nước mắt chảy ròng ròng nhưng tai thì chẳng nghe được gì.Không biết bao lâu sau, đèn phòng phẫu thuật tắt.Tôi lao tới ngay lập tức, và khi bác sĩ gật đầu, trái tim tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.Thẩm Nghiên Thừa được chuyển đến phòng VIP.Sau khi quán bar hoàn tất việc lấy bằng chứng, nó sẽ được sửa chữa lại, vì vậy tôi chỉ có thể ở lại bệnh viện chăm sóc Thẩm Nghiên Thừa.Dù bị thương ở sau đầu, Thẩm Nghiên Thừa lại hành động như thể toàn thân bị liệt, vai không cử động được, tay cũng không nhấc lên nổi.“Vợ ơi, anh muốn uống nước.”Tôi mặt không cảm xúc đưa ly nước cho anh.“Vợ ơi, anh muốn ăn trái cây.”Tôi cắn răng, tiếp tục xiên một miếng trái cây và đưa cho anh.“Vợ——”Tôi không chịu nổi nữa: “Anh lại muốn gì nữa?”Thẩm Nghiên Thừa nhìn tôi với vẻ mặt tủi thân, rồi chậm rãi nói: “Anh muốn hôn một cái.”Lần này tôi thật sự không nhịn được, đáp trả ngay: “Sao anh không nói là muốn sờ nữa đi?”Mắt anh sáng lên: “Có được không?”“Anh nằm mơ đi!”19Chuông điện thoại reo, tôi nhanh chóng đi nghe, và đầu dây bên kia báo tin Thẩm Đình đã bị bắt.Trước đó, khi Thẩm Nghiên Thừa điều tra các hoạt động kinh doanh mờ ám của Thẩm Đình, anh vô tình phát hiện ra cô ta từng thuê người sát hại người khác để giành lấy một mảnh đất.Vì thế, với ý định liều mạng, Thẩm Đình đã thuê người tấn công Thẩm Nghiên Thừa.Tôi quay lại phòng bệnh và kể cho Thẩm Nghiên Thừa nghe về vụ việc.Anh không ngạc nhiên: “Cô ta đã từng cố giết anh một lần rồi.”Tôi đứng sững, không thể thốt nên lời vì quá sốc.“Trước đây anh không muốn em gặp cô ta, cũng không muốn đưa em vào tầm ngắm của nhà họ Thẩm, là vì Thẩm Đình thật sự là một kẻ điên.”Thẩm Nghiên Thừa cúi đầu: “Nhưng anh xin lỗi, là anh đã không cho em đủ cảm giác an toàn. Những năm em ở nước ngoài, anh đã thiếu nợ em, cũng như nợ Phú Phú. Thạch Duyệt, anh nghĩ rằng, có lẽ anh yêu em còn nhiều hơn những gì anh tưởng.”Ở một góc sâu trong tim, có gì đó như bị đánh trúng.Nỗi day dứt mà tôi luôn mang theo, ngay lúc này đã được nhổ bật gốc.Nước mắt tôi không kìm được, từng giọt từng giọt rơi xuống.Thẩm Nghiên Thừa nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng: “Ngốc à, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian, miễn là em cho anh cơ hội.”Ngày hôm đó, ánh hoàng hôn bên ngoài phòng bệnh đỏ rực.Câu chuyện mới của tôi và Thẩm Nghiên Thừa bắt đầu từ khoảnh khắc đó…HOÀN
18
“Doctor, please, save him, I beg you!” (Bác sĩ, làm ơn, cứu anh ấy, tôi xin anh!)
Trong bệnh viện, âm thanh của máy móc, tiếng bước chân và tiếng than khóc hòa quyện vào nhau. Tôi chạm vào vết máu trên mặt mình.
Cảm xúc của tôi hoàn toàn sụp đổ.
Tôi run rẩy ngồi sụp xuống bên tường phòng phẫu thuật, Dư Nặc ôm chặt tôi: “Không sao đâu, Thẩm Nghiên Thừa còn chưa cưới cậu, anh ấy sẽ không sao đâu.”
Tiêu Hằng vừa nghe xong điện thoại, quay lại nói: “May mà camera của quán bar chưa bị phá hỏng, vừa hay ghi lại cảnh gần cửa kính. Cô yên tâm, lần này Thẩm Đình không thoát được đâu!”
Tôi gật đầu, nước mắt chảy ròng ròng nhưng tai thì chẳng nghe được gì.
Không biết bao lâu sau, đèn phòng phẫu thuật tắt.
Tôi lao tới ngay lập tức, và khi bác sĩ gật đầu, trái tim tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.
Thẩm Nghiên Thừa được chuyển đến phòng VIP.
Sau khi quán bar hoàn tất việc lấy bằng chứng, nó sẽ được sửa chữa lại, vì vậy tôi chỉ có thể ở lại bệnh viện chăm sóc Thẩm Nghiên Thừa.
Dù bị thương ở sau đầu, Thẩm Nghiên Thừa lại hành động như thể toàn thân bị liệt, vai không cử động được, tay cũng không nhấc lên nổi.
“Vợ ơi, anh muốn uống nước.”
Tôi mặt không cảm xúc đưa ly nước cho anh.
“Vợ ơi, anh muốn ăn trái cây.”
Tôi cắn răng, tiếp tục xiên một miếng trái cây và đưa cho anh.
“Vợ——”
Tôi không chịu nổi nữa: “Anh lại muốn gì nữa?”
Thẩm Nghiên Thừa nhìn tôi với vẻ mặt tủi thân, rồi chậm rãi nói: “Anh muốn hôn một cái.”
Lần này tôi thật sự không nhịn được, đáp trả ngay: “Sao anh không nói là muốn sờ nữa đi?”
Mắt anh sáng lên: “Có được không?”
“Anh nằm mơ đi!”
19
Chuông điện thoại reo, tôi nhanh chóng đi nghe, và đầu dây bên kia báo tin Thẩm Đình đã bị bắt.
Trước đó, khi Thẩm Nghiên Thừa điều tra các hoạt động kinh doanh mờ ám của Thẩm Đình, anh vô tình phát hiện ra cô ta từng thuê người sát hại người khác để giành lấy một mảnh đất.
Vì thế, với ý định liều mạng, Thẩm Đình đã thuê người tấn công Thẩm Nghiên Thừa.
Tôi quay lại phòng bệnh và kể cho Thẩm Nghiên Thừa nghe về vụ việc.
Anh không ngạc nhiên: “Cô ta đã từng cố giết anh một lần rồi.”
Tôi đứng sững, không thể thốt nên lời vì quá sốc.
“Trước đây anh không muốn em gặp cô ta, cũng không muốn đưa em vào tầm ngắm của nhà họ Thẩm, là vì Thẩm Đình thật sự là một kẻ điên.”
Thẩm Nghiên Thừa cúi đầu: “Nhưng anh xin lỗi, là anh đã không cho em đủ cảm giác an toàn. Những năm em ở nước ngoài, anh đã thiếu nợ em, cũng như nợ Phú Phú. Thạch Duyệt, anh nghĩ rằng, có lẽ anh yêu em còn nhiều hơn những gì anh tưởng.”
Ở một góc sâu trong tim, có gì đó như bị đánh trúng.
Nỗi day dứt mà tôi luôn mang theo, ngay lúc này đã được nhổ bật gốc.
Nước mắt tôi không kìm được, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thẩm Nghiên Thừa nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng: “Ngốc à, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian, miễn là em cho anh cơ hội.”
Ngày hôm đó, ánh hoàng hôn bên ngoài phòng bệnh đỏ rực.
Câu chuyện mới của tôi và Thẩm Nghiên Thừa bắt đầu từ khoảnh khắc đó…
HOÀN
Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ TrốnTác giả: Tô Nhất TiếuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thất tình, bạn thân Dư Nặc kéo tôi đến quán bar để xả stress. Cô ấy vừa định chạm tay lên cơ bụng của một cậu người mẫu thì bỗng nhiên ảnh đế Tiêu Hằng xuất hiện ở cửa. Tiêu Hằng đội mũ lưỡi trai, bước vào với vẻ mặt đầy tức giận, chỉ tay vào cậu người mẫu có vài nét giống mình và nói: “Hắn ta là ai? Dư Nặc, em coi hắn là người thay thế anh à?” Dư Nặc ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh, khi đứng dậy, khóe miệng cô hiện lên nụ cười lạnh. “Sao? Anh có thể coi tôi là người thay thế Tô Vân, tại sao tôi không thể tìm ai đó thay thế anh?” “Chẳng phải bảo vật gia truyền của nhà họ Tiêu đang nằm trên tay người khác rồi sao?” Tiêu Hằng bị câu nói của cô làm nghẹn lời. Giọng anh khô khốc, miễn cưỡng giải thích: “Anh đã nói rồi, chiếc vòng đó không phải anh tặng.” Dư Nặc cười nhạt: “Vậy thì anh đi lấy lại đi.” Sự im lặng bao trùm, khiến không khí nhộn nhịp của quán bar trở nên rõ ràng hơn. Tiêu Hằng đứng yên trong giây lát, cuối cùng thở dài: “Xin lỗi, anh không thể.” Mặc dù đã dự liệu trước kết cục… 18“Doctor, please, save him, I beg you!” (Bác sĩ, làm ơn, cứu anh ấy, tôi xin anh!)Trong bệnh viện, âm thanh của máy móc, tiếng bước chân và tiếng than khóc hòa quyện vào nhau. Tôi chạm vào vết máu trên mặt mình.Cảm xúc của tôi hoàn toàn sụp đổ.Tôi run rẩy ngồi sụp xuống bên tường phòng phẫu thuật, Dư Nặc ôm chặt tôi: “Không sao đâu, Thẩm Nghiên Thừa còn chưa cưới cậu, anh ấy sẽ không sao đâu.”Tiêu Hằng vừa nghe xong điện thoại, quay lại nói: “May mà camera của quán bar chưa bị phá hỏng, vừa hay ghi lại cảnh gần cửa kính. Cô yên tâm, lần này Thẩm Đình không thoát được đâu!”Tôi gật đầu, nước mắt chảy ròng ròng nhưng tai thì chẳng nghe được gì.Không biết bao lâu sau, đèn phòng phẫu thuật tắt.Tôi lao tới ngay lập tức, và khi bác sĩ gật đầu, trái tim tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.Thẩm Nghiên Thừa được chuyển đến phòng VIP.Sau khi quán bar hoàn tất việc lấy bằng chứng, nó sẽ được sửa chữa lại, vì vậy tôi chỉ có thể ở lại bệnh viện chăm sóc Thẩm Nghiên Thừa.Dù bị thương ở sau đầu, Thẩm Nghiên Thừa lại hành động như thể toàn thân bị liệt, vai không cử động được, tay cũng không nhấc lên nổi.“Vợ ơi, anh muốn uống nước.”Tôi mặt không cảm xúc đưa ly nước cho anh.“Vợ ơi, anh muốn ăn trái cây.”Tôi cắn răng, tiếp tục xiên một miếng trái cây và đưa cho anh.“Vợ——”Tôi không chịu nổi nữa: “Anh lại muốn gì nữa?”Thẩm Nghiên Thừa nhìn tôi với vẻ mặt tủi thân, rồi chậm rãi nói: “Anh muốn hôn một cái.”Lần này tôi thật sự không nhịn được, đáp trả ngay: “Sao anh không nói là muốn sờ nữa đi?”Mắt anh sáng lên: “Có được không?”“Anh nằm mơ đi!”19Chuông điện thoại reo, tôi nhanh chóng đi nghe, và đầu dây bên kia báo tin Thẩm Đình đã bị bắt.Trước đó, khi Thẩm Nghiên Thừa điều tra các hoạt động kinh doanh mờ ám của Thẩm Đình, anh vô tình phát hiện ra cô ta từng thuê người sát hại người khác để giành lấy một mảnh đất.Vì thế, với ý định liều mạng, Thẩm Đình đã thuê người tấn công Thẩm Nghiên Thừa.Tôi quay lại phòng bệnh và kể cho Thẩm Nghiên Thừa nghe về vụ việc.Anh không ngạc nhiên: “Cô ta đã từng cố giết anh một lần rồi.”Tôi đứng sững, không thể thốt nên lời vì quá sốc.“Trước đây anh không muốn em gặp cô ta, cũng không muốn đưa em vào tầm ngắm của nhà họ Thẩm, là vì Thẩm Đình thật sự là một kẻ điên.”Thẩm Nghiên Thừa cúi đầu: “Nhưng anh xin lỗi, là anh đã không cho em đủ cảm giác an toàn. Những năm em ở nước ngoài, anh đã thiếu nợ em, cũng như nợ Phú Phú. Thạch Duyệt, anh nghĩ rằng, có lẽ anh yêu em còn nhiều hơn những gì anh tưởng.”Ở một góc sâu trong tim, có gì đó như bị đánh trúng.Nỗi day dứt mà tôi luôn mang theo, ngay lúc này đã được nhổ bật gốc.Nước mắt tôi không kìm được, từng giọt từng giọt rơi xuống.Thẩm Nghiên Thừa nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng: “Ngốc à, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian, miễn là em cho anh cơ hội.”Ngày hôm đó, ánh hoàng hôn bên ngoài phòng bệnh đỏ rực.Câu chuyện mới của tôi và Thẩm Nghiên Thừa bắt đầu từ khoảnh khắc đó…HOÀN