Tạ Hoài Lăng lướt ngang qua ta. Hắn cách ta rất gần, gần đến mức ta có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn—một hương thơm ấm áp, tựa như hơi thở mùa xuân giữa trời tuyết lạnh. Đó là loại hương ta vẫn thường dùng. Sau khi thành thân, hắn quấn quýt đòi ta điều chế riêng một hộp hương cho hắn, nói rằng nếu mỗi ngày đều dùng cùng một mùi hương với ta, thì tựa như ta lúc nào cũng ở bên hắn. Tạ Hoài Lăng có một đôi mắt đào hoa. Khi nói lời ấy, hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như nước, như thể trong lòng hắn chỉ có ta, yêu ta đến tận xương tủy. Nhưng giờ khắc này… Hắn lướt qua tà váy ta mà không hề liếc nhìn, ánh mắt chẳng hề xao động. Không cam lòng, ta phát ra hai tiếng ú ớ. Tên phản quân canh giữ bên cạnh lập tức đẩy ta về sau: "Đừng cử động!" Tạ Hoài Lăng thoáng khựng lại. Nhưng hắn không quay đầu. Ngược lại, hắn sải bước đến trước mặt Công chúa, tháo mảnh giẻ trong miệng nàng, dùng đao cắt đứt dây trói. Giữa tiếng nức nở khe khẽ, hắn bế nàng lên bằng cả hai tay. …
Tác giả: