Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…
Chương 74: Chương 74
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Mưa nhỏ lay động.Trên không trung những làn mưa mỏng manh bay lơ lửng, màn trúc buông thấp dưới mái hiên rung rinh, bóng đổ loang lổ chớp nhoáng theo gió, in lên bậc thang đá xanh.Dưới hành lang gỗ mun, Ngu Ấu Ninh với mắt cười rực rỡ, đôi mắt hổ phách lấp lánh ánh sáng, như sóng xanh dập dờn.Thẩm Kinh Châu quay đầu rũ mắt, đôi mắt tối đen của hắn dừng lại trên khuôn mặt Ngu Ấu Ninh.Hơi lạnh của màn mưa bao lấy hai người.Bỗng nhiên, Thẩm Kinh Châu giơ tay lên.Bóng cây lay động trên vai Ngu Ấu Ninh, đôi mắt sáng màu nhạt lộ ra vẻ ngạc nhiên.Ngón tay thon dài cân xứng của Thẩm Kinh Châu khẽ khàng lướt qua mái tóc Ngu Ấu Ninh.Ngu Ấu Ninh ngẩn người nín thở, tay chân không biết để đâu, nàng chỉ ngây ngốc nhìn Thẩm Kinh Châu, rồi sau đó—Một sợi lông mèo mềm mại nhẹ nhàng xuất hiện trên đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu.Thẩm Kinh Châu không biểu lộ cảm xúc thu hồi ánh nhìn: “Dính lông mèo rồi.”Ngu Ấu Ninh bỗng tỉnh lại, không tự nhiên quay đi: “Có lẽ ta vừa vào phòng của con mèo.”Một căn phòng không nhỏ, là Triệu nhị chuẩn bị cho mèo cái, mọi thứ sinh hoạt hàng ngày đều có đủ.Ngu Ấu Ninh thoát khỏi sự mơ hồ, kéo tay Thẩm Kinh Châu nói: “Bệ hạ vẫn chưa khen ta đấy.”Đôi mắt nàng sáng ngời tựa như sao trời, một đôi mắt lấp lánh ánh sáng.Sợi lông mèo ở đầu ngón tay nhẹ nhàng rơi xuống đất, mắt Thẩm Kinh Châu hẽ trầm xuống, chắp tay đi xuyên qua hành lang.Ánh sáng mờ mịt, tiếng mưa rả rích, bóng dáng hai người một cao một thấp in lên con đường đá xanh ẩm ướt.Thẩm Kinh Châu cười nhẹ: “Ngươi muốn nghe trẫm khen như thế nào?”Ngu Ấu Ninh nhanh chóng đuổi theo, cân nhắc về những điểm mạnh của mình, cảm thấy rằng mười ngày mười đêm cũng không nói hết.Thời nay, tiểu quỷ có tâm địa thiện lương giống như nàng, cho dù có đốt đèn cũng khó mà tìm được.Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng, dõng dạc nói: “Bệ hạ có thể khen vẻ đẹp của ta trước.”Thể xác này là do Ngu Ấu Ninh chọn lựa kỹ lưỡng, dung mạo thì không ai sánh bằng.Ngu Ấu Ninh đắc ý: “Dù sao thì, như ta đây, xinh đẹp động lòng người, chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa, đoan chính thanh nhã huệ chất lan tâm tựa như phù dung có một không hai…”Bóng đen trước mắt đột nhiên dừng lại, Thẩm Kinh Châu quay đầu cúi xuống.Một gương mặt như quang ngọc bỗng xuất hiện trước mắt Ngu Ấu Ninh.Ngu Ấu Ninh ấp úng: “Ngươi, ngươi, ngươi…”Nàng vô thức lùi lại. Thẩm Kinh Châu đứng thẳng dậy, tiếp tục đi về phía trước, hắn nhẹ nhàng nói. “Quả thật không tệ.”Ngu Ấu Ninh mắt cười như trăng khuyết, rồi lại nhớ ra thân xác này không phải của mình.Nàng rũ mắt lầm bầm, “Thực ra, ta cũng rất tốt.”Ngu Ấu Ninh liệt kê những việc tốt mình đã làm hôm nay, “Nếu không phải ta tình cờ đi qua, thì đại phu đó cũng không vào hành cung được.”Nhắc đến chuyện này, Ngu Ấu Ninh mới nhận ra mình đã tháo chiếc ngọc bội đôi cá ra khỏi thắt lưng.Ngọc Hòa Điền, toàn thân trong suốt không tì vết, ở giữa có một lỗ nhỏ, hai bên khắc hình cá chép. Rất sống động tựa như thật.Ở mặt sau của ngọc bội, lại có bài thơ do Thẩm Kinh Châu ngự bút.Ngu Ấu Ninh mê mang ngẩng đầu, nghi hoặc: “Là… bệ hạ vô tình làm rơi sao?”Nàng còn tưởng là tối qua Thẩm Kinh Châu làm rơi.“Không phải.”Thẩm Kinh Châu với giọng điệu bình tĩnh.Mặt mày Ngu Ấu Ninh vui mừng nhảy nhót: “Vậy đây là quà của bệ hạ dành cho ta?”Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “... Không muốn sao?”Ngu Ấu Ninh thốt lên: “Đương nghiên không phải.”Ngọc bội trơn bóng ấm áp, là ngọc ấm tốt nhất, Ngu Ấu Ninh lại đeo vào thắt lưng lần nữa, bỗng thấy có cảm giác lộ liễu, sợ người khác trộm mất.Tháo ngọc bội xuống, Ngu Ấu Ninh dùng khăn lụa gói lại, giấu vào tay áo, yêu thích không rời.Thẩm Kinh Châu đối với nàng mà nói là bạn tốt nhất, quà hắn tặng đương nhiên ở trong lòng Ngu Ấu Ninh cũng rất quan trọng.Thẩm Kinh Châu im lặng dời mắt đi chỗ khác.Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng kéo tay áo Thẩm Kinh Châu: “Người trong cung, ai cũng nhận ra ngọc bội này phải không?”“Ừm.”Ngu Ấu Ninh vui mừng: “Vậy sau này ta có thể ngang nhiên đi đến ngự phòng hay không?”Ngu Ấu Ninh đếm trên tay, “Ta muốn ăn thang bao gạch cua tối qua, còn có bánh bát trân, bánh anh đào sữa, nước hoa hồng…”Ngu Ấu Ninh thuộc như lòng bàn tay, lại thò tay vào trong tay áo sờ ngọc bội, hận không thể lập tức mang đi cung phụng.Nếu sau này sa sút nghèo túng không đủ ăn, thì ngọc bội này chính là phụ mẫu tái sinh của nàng.Mỗi bước mỗi xaThẩm Kinh Châu nhếch môi khẽ cười, nhìn Ngu Ấu Ninh với vẻ thờ ơ.Nụ cười nơi khóe miệng mang ý nghĩa sâu xa.Ngu Ấu Ninh thức thời mà ngừng nói, không dám nhiều lời.
Mưa nhỏ lay động.
Trên không trung những làn mưa mỏng manh bay lơ lửng, màn trúc buông thấp dưới mái hiên rung rinh, bóng đổ loang lổ chớp nhoáng theo gió, in lên bậc thang đá xanh.
Dưới hành lang gỗ mun, Ngu Ấu Ninh với mắt cười rực rỡ, đôi mắt hổ phách lấp lánh ánh sáng, như sóng xanh dập dờn.
Thẩm Kinh Châu quay đầu rũ mắt, đôi mắt tối đen của hắn dừng lại trên khuôn mặt Ngu Ấu Ninh.
Hơi lạnh của màn mưa bao lấy hai người.
Bỗng nhiên, Thẩm Kinh Châu giơ tay lên.
Bóng cây lay động trên vai Ngu Ấu Ninh, đôi mắt sáng màu nhạt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ngón tay thon dài cân xứng của Thẩm Kinh Châu khẽ khàng lướt qua mái tóc Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh ngẩn người nín thở, tay chân không biết để đâu, nàng chỉ ngây ngốc nhìn Thẩm Kinh Châu, rồi sau đó—
Một sợi lông mèo mềm mại nhẹ nhàng xuất hiện trên đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu không biểu lộ cảm xúc thu hồi ánh nhìn: “Dính lông mèo rồi.”
Ngu Ấu Ninh bỗng tỉnh lại, không tự nhiên quay đi: “Có lẽ ta vừa vào phòng của con mèo.”
Một căn phòng không nhỏ, là Triệu nhị chuẩn bị cho mèo cái, mọi thứ sinh hoạt hàng ngày đều có đủ.
Ngu Ấu Ninh thoát khỏi sự mơ hồ, kéo tay Thẩm Kinh Châu nói: “Bệ hạ vẫn chưa khen ta đấy.”
Đôi mắt nàng sáng ngời tựa như sao trời, một đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Sợi lông mèo ở đầu ngón tay nhẹ nhàng rơi xuống đất, mắt Thẩm Kinh Châu hẽ trầm xuống, chắp tay đi xuyên qua hành lang.
Ánh sáng mờ mịt, tiếng mưa rả rích, bóng dáng hai người một cao một thấp in lên con đường đá xanh ẩm ướt.
Thẩm Kinh Châu cười nhẹ: “Ngươi muốn nghe trẫm khen như thế nào?”
Ngu Ấu Ninh nhanh chóng đuổi theo, cân nhắc về những điểm mạnh của mình, cảm thấy rằng mười ngày mười đêm cũng không nói hết.
Thời nay, tiểu quỷ có tâm địa thiện lương giống như nàng, cho dù có đốt đèn cũng khó mà tìm được.
Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng, dõng dạc nói: “Bệ hạ có thể khen vẻ đẹp của ta trước.”
Thể xác này là do Ngu Ấu Ninh chọn lựa kỹ lưỡng, dung mạo thì không ai sánh bằng.
Ngu Ấu Ninh đắc ý: “Dù sao thì, như ta đây, xinh đẹp động lòng người, chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa, đoan chính thanh nhã huệ chất lan tâm tựa như phù dung có một không hai…”
Bóng đen trước mắt đột nhiên dừng lại, Thẩm Kinh Châu quay đầu cúi xuống.
Một gương mặt như quang ngọc bỗng xuất hiện trước mắt Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh ấp úng: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Nàng vô thức lùi lại.
Thẩm Kinh Châu đứng thẳng dậy, tiếp tục đi về phía trước, hắn nhẹ nhàng nói. “Quả thật không tệ.”
Ngu Ấu Ninh mắt cười như trăng khuyết, rồi lại nhớ ra thân xác này không phải của mình.
Nàng rũ mắt lầm bầm, “Thực ra, ta cũng rất tốt.”
Ngu Ấu Ninh liệt kê những việc tốt mình đã làm hôm nay, “Nếu không phải ta tình cờ đi qua, thì đại phu đó cũng không vào hành cung được.”
Nhắc đến chuyện này, Ngu Ấu Ninh mới nhận ra mình đã tháo chiếc ngọc bội đôi cá ra khỏi thắt lưng.
Ngọc Hòa Điền, toàn thân trong suốt không tì vết, ở giữa có một lỗ nhỏ, hai bên khắc hình cá chép. Rất sống động tựa như thật.
Ở mặt sau của ngọc bội, lại có bài thơ do Thẩm Kinh Châu ngự bút.
Ngu Ấu Ninh mê mang ngẩng đầu, nghi hoặc: “Là… bệ hạ vô tình làm rơi sao?”
Nàng còn tưởng là tối qua Thẩm Kinh Châu làm rơi.
“Không phải.”
Thẩm Kinh Châu với giọng điệu bình tĩnh.
Mặt mày Ngu Ấu Ninh vui mừng nhảy nhót: “Vậy đây là quà của bệ hạ dành cho ta?”
Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “... Không muốn sao?”
Ngu Ấu Ninh thốt lên: “Đương nghiên không phải.”
Ngọc bội trơn bóng ấm áp, là ngọc ấm tốt nhất, Ngu Ấu Ninh lại đeo vào thắt lưng lần nữa, bỗng thấy có cảm giác lộ liễu, sợ người khác trộm mất.
Tháo ngọc bội xuống, Ngu Ấu Ninh dùng khăn lụa gói lại, giấu vào tay áo, yêu thích không rời.
Thẩm Kinh Châu đối với nàng mà nói là bạn tốt nhất, quà hắn tặng đương nhiên ở trong lòng Ngu Ấu Ninh cũng rất quan trọng.
Thẩm Kinh Châu im lặng dời mắt đi chỗ khác.
Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng kéo tay áo Thẩm Kinh Châu: “Người trong cung, ai cũng nhận ra ngọc bội này phải không?”
“Ừm.”
Ngu Ấu Ninh vui mừng: “Vậy sau này ta có thể ngang nhiên đi đến ngự phòng hay không?”
Ngu Ấu Ninh đếm trên tay, “Ta muốn ăn thang bao gạch cua tối qua, còn có bánh bát trân, bánh anh đào sữa, nước hoa hồng…”
Ngu Ấu Ninh thuộc như lòng bàn tay, lại thò tay vào trong tay áo sờ ngọc bội, hận không thể lập tức mang đi cung phụng.
Nếu sau này sa sút nghèo túng không đủ ăn, thì ngọc bội này chính là phụ mẫu tái sinh của nàng.
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Kinh Châu nhếch môi khẽ cười, nhìn Ngu Ấu Ninh với vẻ thờ ơ.
Nụ cười nơi khóe miệng mang ý nghĩa sâu xa.
Ngu Ấu Ninh thức thời mà ngừng nói, không dám nhiều lời.
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Mưa nhỏ lay động.Trên không trung những làn mưa mỏng manh bay lơ lửng, màn trúc buông thấp dưới mái hiên rung rinh, bóng đổ loang lổ chớp nhoáng theo gió, in lên bậc thang đá xanh.Dưới hành lang gỗ mun, Ngu Ấu Ninh với mắt cười rực rỡ, đôi mắt hổ phách lấp lánh ánh sáng, như sóng xanh dập dờn.Thẩm Kinh Châu quay đầu rũ mắt, đôi mắt tối đen của hắn dừng lại trên khuôn mặt Ngu Ấu Ninh.Hơi lạnh của màn mưa bao lấy hai người.Bỗng nhiên, Thẩm Kinh Châu giơ tay lên.Bóng cây lay động trên vai Ngu Ấu Ninh, đôi mắt sáng màu nhạt lộ ra vẻ ngạc nhiên.Ngón tay thon dài cân xứng của Thẩm Kinh Châu khẽ khàng lướt qua mái tóc Ngu Ấu Ninh.Ngu Ấu Ninh ngẩn người nín thở, tay chân không biết để đâu, nàng chỉ ngây ngốc nhìn Thẩm Kinh Châu, rồi sau đó—Một sợi lông mèo mềm mại nhẹ nhàng xuất hiện trên đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu.Thẩm Kinh Châu không biểu lộ cảm xúc thu hồi ánh nhìn: “Dính lông mèo rồi.”Ngu Ấu Ninh bỗng tỉnh lại, không tự nhiên quay đi: “Có lẽ ta vừa vào phòng của con mèo.”Một căn phòng không nhỏ, là Triệu nhị chuẩn bị cho mèo cái, mọi thứ sinh hoạt hàng ngày đều có đủ.Ngu Ấu Ninh thoát khỏi sự mơ hồ, kéo tay Thẩm Kinh Châu nói: “Bệ hạ vẫn chưa khen ta đấy.”Đôi mắt nàng sáng ngời tựa như sao trời, một đôi mắt lấp lánh ánh sáng.Sợi lông mèo ở đầu ngón tay nhẹ nhàng rơi xuống đất, mắt Thẩm Kinh Châu hẽ trầm xuống, chắp tay đi xuyên qua hành lang.Ánh sáng mờ mịt, tiếng mưa rả rích, bóng dáng hai người một cao một thấp in lên con đường đá xanh ẩm ướt.Thẩm Kinh Châu cười nhẹ: “Ngươi muốn nghe trẫm khen như thế nào?”Ngu Ấu Ninh nhanh chóng đuổi theo, cân nhắc về những điểm mạnh của mình, cảm thấy rằng mười ngày mười đêm cũng không nói hết.Thời nay, tiểu quỷ có tâm địa thiện lương giống như nàng, cho dù có đốt đèn cũng khó mà tìm được.Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng, dõng dạc nói: “Bệ hạ có thể khen vẻ đẹp của ta trước.”Thể xác này là do Ngu Ấu Ninh chọn lựa kỹ lưỡng, dung mạo thì không ai sánh bằng.Ngu Ấu Ninh đắc ý: “Dù sao thì, như ta đây, xinh đẹp động lòng người, chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa, đoan chính thanh nhã huệ chất lan tâm tựa như phù dung có một không hai…”Bóng đen trước mắt đột nhiên dừng lại, Thẩm Kinh Châu quay đầu cúi xuống.Một gương mặt như quang ngọc bỗng xuất hiện trước mắt Ngu Ấu Ninh.Ngu Ấu Ninh ấp úng: “Ngươi, ngươi, ngươi…”Nàng vô thức lùi lại. Thẩm Kinh Châu đứng thẳng dậy, tiếp tục đi về phía trước, hắn nhẹ nhàng nói. “Quả thật không tệ.”Ngu Ấu Ninh mắt cười như trăng khuyết, rồi lại nhớ ra thân xác này không phải của mình.Nàng rũ mắt lầm bầm, “Thực ra, ta cũng rất tốt.”Ngu Ấu Ninh liệt kê những việc tốt mình đã làm hôm nay, “Nếu không phải ta tình cờ đi qua, thì đại phu đó cũng không vào hành cung được.”Nhắc đến chuyện này, Ngu Ấu Ninh mới nhận ra mình đã tháo chiếc ngọc bội đôi cá ra khỏi thắt lưng.Ngọc Hòa Điền, toàn thân trong suốt không tì vết, ở giữa có một lỗ nhỏ, hai bên khắc hình cá chép. Rất sống động tựa như thật.Ở mặt sau của ngọc bội, lại có bài thơ do Thẩm Kinh Châu ngự bút.Ngu Ấu Ninh mê mang ngẩng đầu, nghi hoặc: “Là… bệ hạ vô tình làm rơi sao?”Nàng còn tưởng là tối qua Thẩm Kinh Châu làm rơi.“Không phải.”Thẩm Kinh Châu với giọng điệu bình tĩnh.Mặt mày Ngu Ấu Ninh vui mừng nhảy nhót: “Vậy đây là quà của bệ hạ dành cho ta?”Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “... Không muốn sao?”Ngu Ấu Ninh thốt lên: “Đương nghiên không phải.”Ngọc bội trơn bóng ấm áp, là ngọc ấm tốt nhất, Ngu Ấu Ninh lại đeo vào thắt lưng lần nữa, bỗng thấy có cảm giác lộ liễu, sợ người khác trộm mất.Tháo ngọc bội xuống, Ngu Ấu Ninh dùng khăn lụa gói lại, giấu vào tay áo, yêu thích không rời.Thẩm Kinh Châu đối với nàng mà nói là bạn tốt nhất, quà hắn tặng đương nhiên ở trong lòng Ngu Ấu Ninh cũng rất quan trọng.Thẩm Kinh Châu im lặng dời mắt đi chỗ khác.Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng kéo tay áo Thẩm Kinh Châu: “Người trong cung, ai cũng nhận ra ngọc bội này phải không?”“Ừm.”Ngu Ấu Ninh vui mừng: “Vậy sau này ta có thể ngang nhiên đi đến ngự phòng hay không?”Ngu Ấu Ninh đếm trên tay, “Ta muốn ăn thang bao gạch cua tối qua, còn có bánh bát trân, bánh anh đào sữa, nước hoa hồng…”Ngu Ấu Ninh thuộc như lòng bàn tay, lại thò tay vào trong tay áo sờ ngọc bội, hận không thể lập tức mang đi cung phụng.Nếu sau này sa sút nghèo túng không đủ ăn, thì ngọc bội này chính là phụ mẫu tái sinh của nàng.Mỗi bước mỗi xaThẩm Kinh Châu nhếch môi khẽ cười, nhìn Ngu Ấu Ninh với vẻ thờ ơ.Nụ cười nơi khóe miệng mang ý nghĩa sâu xa.Ngu Ấu Ninh thức thời mà ngừng nói, không dám nhiều lời.