Tác giả:

Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…

Chương 75: Chương 75

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Mưa thu rả rích, lất phất tí tách.Để bày tỏ ân cứu mạng, Triệu Nhị tự mình đến cửa nói lời cảm ơn, lại đưa cho Ngu Ấu Ninh một thiệp mời, mời nàng tham dự tiệc đầy tháng của Lê con.Thiệp vàng in con dấu riêng của Triệu Nhị, Triệu Nhị từ nhỏ đã theo danh sư học chữ, luyện được kiểu chữ trâm hoa tiểu khải* rất đẹp.*Trâm hoa tiểu khải: bộ bút pháp viết chữ khải nét nhỏ, do Vệ Phu Nhân - thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra, chuyên dùng cho nữ, nét chữ thanh mảnh, mĩ lệ.Ngu Ấu Ninh hai tay nâng tấm thiệp, nhìn không rời mắt.Lật xem, chăm chú nhìn một khắc.Đóng lại rồi lật ra, lại xem thêm một lúc.Những gì ghi trên thiệp chỉ vỏn vẹn mấy câu, Ngu Ấu Ninh đã sớm thuộc lòng, nhưng vẫn không thể kiềm chế việc lật xem.Đọc nhanh tựa như gió xẹt.Nụ cười như gợn sóng, hiện lên trong mắt Ngu Ấu Ninh.Ngu Ấu Ninh ngồi xếp bằng trên giường, tinh tế ngắm ngía.Đây là lần *****ên nàng nhận được thiệp mời.Ánh nến sáng ngời, Ngu Ấu Ninh hai tay nâng thiệp, đối diện với bóng nến đánh giá từng chữ từng chữ.Nhìn thấy Thẩm Kinh Châu đang chơi cờ bên cửa sổ, Ngu Ấu Ninh chuyển động trong mắt, nhẹ nhàng xuống giường đi đến bên Thẩm Kinh Châu.Thiệp lắc lư trong tay, Ngu Ấu Ninh đi thoáng qua bên cạnh Thẩm Kinh Châu, cánh tay lắc lư nhanh như tàn ảnh.Mỗi bước mỗi xaThẩm Kinh Châu không hề động.Ngu Ấu Ninh nhíu mày, bước chân chậm lại, lại tiến thêm nửa bước về phía giường.Ngu Ấu Ninh giả vờ cầm thiệp làm quạt, tự mang lại cho mình chút mát mẻ.Đi một vòng quanh noãn các, thỉnh thoảng nhìn về phía Thẩm Kinh Châu.Thẩm Kinh Châu thậm chí không liếc nhìn nửa mắt, hoàn toàn chuyên chú vào ván cờ.Ngu Ấu Ninh lặng lẽ ngừng hành động, mặt mày không vui xịu xuống.Nàng có chút hoài nghi, Thẩm Kinh Châu là người mù.Quân cờ trắng giữa ngón tay, ánh mắt Thẩm Kinh Châu không rời khỏi bàn cờ, giọng nhẹ nhàng: “Điện hạ cầm cái gì vậy?Ánh mắt của Ngu Ấu Ninh sáng lên, lý do đã chuẩn bị sẵn trong đầu.“Bệ hạ, hôm nay Triệu nhị tiểu thư đã gửi thiệp mời cho ta.”Giọng nói thể hiện niềm vui không thể che giấu.Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng, biết rõ mà còn cố hỏi: “Bệ hạ có nhận được không?”Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu.Ngu Ấu Ninh với tâm tư khoe khoang gần như hiện rõ trên mặt, nếu không phải sợ người lạ, Thẩm Kinh Châu hoài nghi nàng có thể cầm thiệp khoe với tất cả thái giám tỳ nữ trong cung, hận không thể công bố cho thiên hạ biết.Ngón tay nhẹ gõ hai cái, Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Không có.”Khóe môi đầy ý cười của Ngu Ấu Ninh gần như không thể kiềm chế được, nàng ho nhẹ hai tiếng, cố gắng nén lại.“Không sao, có thể sau này ngươi cũng sẽ nhận được.”Nói xong, lại nhìn Thẩm Kinh Châu với vẻ mong chờ, như đang đợi Thẩm Kinh Châu nói gì đó.Thẩm Kinh Châu cười mà không nói.Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng mím môi, tự giới thiệu: “Ngươi có muốn xem không?”Nói thì nói thế, nhưng tấm thiệp đã mở ra trước mắt Thẩm Kinh Châu.Sợ Thẩm Kinh Châu không nhìn rõ, Ngu Ấu Ninh lại tiến gần hơn, gần như dựa vào Thẩm Kinh Châu trên ghế nhung xanh.Hai mắt của Ngu Ấu Ninh rạng rỡ.Chẳng qua chỉ là một tấm thiệp bình thường, nhưng Ngu Ấu Ninh lại như tìm được báu vật.Thẩm Kinh Châu mỉm cười, ung dung thản nhiên tiếp nhận.Ngu Ấu Ninh kề bên Thẩm Kinh Châu, một mặt không thể kiềm chế khoe khoang, một mặt lại sợ làm tổn thương Thẩm Kinh Châu.Răng trắng cắn môi dưới, Ngu Ấu Ninh vụng về an ủi, cân nhắc nói: “Nếu ngươi thích, ta có thể cho ngươi mượn xem nhiều hơn.”Ngón tay chỉ vào thiệp, một lúc sau, Thẩm Kinh Châu bật cười: “Cũng được.”…Tiếng cười vang vọng trong mưa, hoa cỏ rực rỡ.Hiếm khi trời quang, các quý nữ tụ tập tại một chỗ, toàn thân lụa là, đầu đầy châu ngọc.Triệu Nhị mặc áo lông chồn màu xanh, tay trái nắm tay bạn thân.Nhìn thấy Ngu Ấu Ninh từ xe liễn bước xuống, Triệu Nhị vui vẻ chạy đến, nắm tay Ngu Ấu Ninh cười nói.“Điện hạ cuối cùng cũng đến rồi.”Ngu Ấu Ninh đứng bất động tại chỗ, lúng túng, nàng cố gắng kiềm chế nỗi sợ trong lòng, mắt cong cong nói.“... Lê Lê có khỏe không?”“Nó dĩ nhiên là khỏe.” Triệu Nhị tay cầm khăn lụa, che miệng cười nói, “Phụ thân ta hiện giờ không dám nói này nói kia vói nó, điện hạ có biết vì sao không?”Ngu Ấu Ninh thật sự tò mò: “... Vì sao?”Triệu Nhị hạ giọng: “Nói ra cũng là nhờ phúc của điện hạ.” 

Mưa thu rả rích, lất phất tí tách.

Để bày tỏ ân cứu mạng, Triệu Nhị tự mình đến cửa nói lời cảm ơn, lại đưa cho Ngu Ấu Ninh một thiệp mời, mời nàng tham dự tiệc đầy tháng của Lê con.

Thiệp vàng in con dấu riêng của Triệu Nhị, Triệu Nhị từ nhỏ đã theo danh sư học chữ, luyện được kiểu chữ trâm hoa tiểu khải* rất đẹp.

*Trâm hoa tiểu khải: bộ bút pháp viết chữ khải nét nhỏ, do Vệ Phu Nhân - thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra, chuyên dùng cho nữ, nét chữ thanh mảnh, mĩ lệ.

Ngu Ấu Ninh hai tay nâng tấm thiệp, nhìn không rời mắt.

Lật xem, chăm chú nhìn một khắc.

Đóng lại rồi lật ra, lại xem thêm một lúc.

Những gì ghi trên thiệp chỉ vỏn vẹn mấy câu, Ngu Ấu Ninh đã sớm thuộc lòng, nhưng vẫn không thể kiềm chế việc lật xem.

Đọc nhanh tựa như gió xẹt.

Nụ cười như gợn sóng, hiện lên trong mắt Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh ngồi xếp bằng trên giường, tinh tế ngắm ngía.

Đây là lần *****ên nàng nhận được thiệp mời.

Ánh nến sáng ngời, Ngu Ấu Ninh hai tay nâng thiệp, đối diện với bóng nến đánh giá từng chữ từng chữ.

Nhìn thấy Thẩm Kinh Châu đang chơi cờ bên cửa sổ, Ngu Ấu Ninh chuyển động trong mắt, nhẹ nhàng xuống giường đi đến bên Thẩm Kinh Châu.

Thiệp lắc lư trong tay, Ngu Ấu Ninh đi thoáng qua bên cạnh Thẩm Kinh Châu, cánh tay lắc lư nhanh như tàn ảnh.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu không hề động.

Ngu Ấu Ninh nhíu mày, bước chân chậm lại, lại tiến thêm nửa bước về phía giường.

Ngu Ấu Ninh giả vờ cầm thiệp làm quạt, tự mang lại cho mình chút mát mẻ.

Đi một vòng quanh noãn các, thỉnh thoảng nhìn về phía Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu thậm chí không liếc nhìn nửa mắt, hoàn toàn chuyên chú vào ván cờ.

Ngu Ấu Ninh lặng lẽ ngừng hành động, mặt mày không vui xịu xuống.

Nàng có chút hoài nghi, Thẩm Kinh Châu là người mù.

Quân cờ trắng giữa ngón tay, ánh mắt Thẩm Kinh Châu không rời khỏi bàn cờ, giọng nhẹ nhàng: “Điện hạ cầm cái gì vậy?

Ánh mắt của Ngu Ấu Ninh sáng lên, lý do đã chuẩn bị sẵn trong đầu.

“Bệ hạ, hôm nay Triệu nhị tiểu thư đã gửi thiệp mời cho ta.”

Giọng nói thể hiện niềm vui không thể che giấu.

Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng, biết rõ mà còn cố hỏi: “Bệ hạ có nhận được không?”

Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu.

Ngu Ấu Ninh với tâm tư khoe khoang gần như hiện rõ trên mặt, nếu không phải sợ người lạ, Thẩm Kinh Châu hoài nghi nàng có thể cầm thiệp khoe với tất cả thái giám tỳ nữ trong cung, hận không thể công bố cho thiên hạ biết.

Ngón tay nhẹ gõ hai cái, Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Không có.”

Khóe môi đầy ý cười của Ngu Ấu Ninh gần như không thể kiềm chế được, nàng ho nhẹ hai tiếng, cố gắng nén lại.

“Không sao, có thể sau này ngươi cũng sẽ nhận được.”

Nói xong, lại nhìn Thẩm Kinh Châu với vẻ mong chờ, như đang đợi Thẩm Kinh Châu nói gì đó.

Thẩm Kinh Châu cười mà không nói.

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng mím môi, tự giới thiệu: “Ngươi có muốn xem không?”

Nói thì nói thế, nhưng tấm thiệp đã mở ra trước mắt Thẩm Kinh Châu.

Sợ Thẩm Kinh Châu không nhìn rõ, Ngu Ấu Ninh lại tiến gần hơn, gần như dựa vào Thẩm Kinh Châu trên ghế nhung xanh.

Hai mắt của Ngu Ấu Ninh rạng rỡ.

Chẳng qua chỉ là một tấm thiệp bình thường, nhưng Ngu Ấu Ninh lại như tìm được báu vật.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, ung dung thản nhiên tiếp nhận.

Ngu Ấu Ninh kề bên Thẩm Kinh Châu, một mặt không thể kiềm chế khoe khoang, một mặt lại sợ làm tổn thương Thẩm Kinh Châu.

Răng trắng cắn môi dưới, Ngu Ấu Ninh vụng về an ủi, cân nhắc nói: “Nếu ngươi thích, ta có thể cho ngươi mượn xem nhiều hơn.”

Ngón tay chỉ vào thiệp, một lúc sau, Thẩm Kinh Châu bật cười: “Cũng được.”

Tiếng cười vang vọng trong mưa, hoa cỏ rực rỡ.

Hiếm khi trời quang, các quý nữ tụ tập tại một chỗ, toàn thân lụa là, đầu đầy châu ngọc.

Triệu Nhị mặc áo lông chồn màu xanh, tay trái nắm tay bạn thân.

Nhìn thấy Ngu Ấu Ninh từ xe liễn bước xuống, Triệu Nhị vui vẻ chạy đến, nắm tay Ngu Ấu Ninh cười nói.

“Điện hạ cuối cùng cũng đến rồi.”

Ngu Ấu Ninh đứng bất động tại chỗ, lúng túng, nàng cố gắng kiềm chế nỗi sợ trong lòng, mắt cong cong nói.

“... Lê Lê có khỏe không?”

“Nó dĩ nhiên là khỏe.” Triệu Nhị tay cầm khăn lụa, che miệng cười nói, “Phụ thân ta hiện giờ không dám nói này nói kia vói nó, điện hạ có biết vì sao không?”

Ngu Ấu Ninh thật sự tò mò: “... Vì sao?”

Triệu Nhị hạ giọng: “Nói ra cũng là nhờ phúc của điện hạ.”

 

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Mưa thu rả rích, lất phất tí tách.Để bày tỏ ân cứu mạng, Triệu Nhị tự mình đến cửa nói lời cảm ơn, lại đưa cho Ngu Ấu Ninh một thiệp mời, mời nàng tham dự tiệc đầy tháng của Lê con.Thiệp vàng in con dấu riêng của Triệu Nhị, Triệu Nhị từ nhỏ đã theo danh sư học chữ, luyện được kiểu chữ trâm hoa tiểu khải* rất đẹp.*Trâm hoa tiểu khải: bộ bút pháp viết chữ khải nét nhỏ, do Vệ Phu Nhân - thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra, chuyên dùng cho nữ, nét chữ thanh mảnh, mĩ lệ.Ngu Ấu Ninh hai tay nâng tấm thiệp, nhìn không rời mắt.Lật xem, chăm chú nhìn một khắc.Đóng lại rồi lật ra, lại xem thêm một lúc.Những gì ghi trên thiệp chỉ vỏn vẹn mấy câu, Ngu Ấu Ninh đã sớm thuộc lòng, nhưng vẫn không thể kiềm chế việc lật xem.Đọc nhanh tựa như gió xẹt.Nụ cười như gợn sóng, hiện lên trong mắt Ngu Ấu Ninh.Ngu Ấu Ninh ngồi xếp bằng trên giường, tinh tế ngắm ngía.Đây là lần *****ên nàng nhận được thiệp mời.Ánh nến sáng ngời, Ngu Ấu Ninh hai tay nâng thiệp, đối diện với bóng nến đánh giá từng chữ từng chữ.Nhìn thấy Thẩm Kinh Châu đang chơi cờ bên cửa sổ, Ngu Ấu Ninh chuyển động trong mắt, nhẹ nhàng xuống giường đi đến bên Thẩm Kinh Châu.Thiệp lắc lư trong tay, Ngu Ấu Ninh đi thoáng qua bên cạnh Thẩm Kinh Châu, cánh tay lắc lư nhanh như tàn ảnh.Mỗi bước mỗi xaThẩm Kinh Châu không hề động.Ngu Ấu Ninh nhíu mày, bước chân chậm lại, lại tiến thêm nửa bước về phía giường.Ngu Ấu Ninh giả vờ cầm thiệp làm quạt, tự mang lại cho mình chút mát mẻ.Đi một vòng quanh noãn các, thỉnh thoảng nhìn về phía Thẩm Kinh Châu.Thẩm Kinh Châu thậm chí không liếc nhìn nửa mắt, hoàn toàn chuyên chú vào ván cờ.Ngu Ấu Ninh lặng lẽ ngừng hành động, mặt mày không vui xịu xuống.Nàng có chút hoài nghi, Thẩm Kinh Châu là người mù.Quân cờ trắng giữa ngón tay, ánh mắt Thẩm Kinh Châu không rời khỏi bàn cờ, giọng nhẹ nhàng: “Điện hạ cầm cái gì vậy?Ánh mắt của Ngu Ấu Ninh sáng lên, lý do đã chuẩn bị sẵn trong đầu.“Bệ hạ, hôm nay Triệu nhị tiểu thư đã gửi thiệp mời cho ta.”Giọng nói thể hiện niềm vui không thể che giấu.Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng, biết rõ mà còn cố hỏi: “Bệ hạ có nhận được không?”Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu.Ngu Ấu Ninh với tâm tư khoe khoang gần như hiện rõ trên mặt, nếu không phải sợ người lạ, Thẩm Kinh Châu hoài nghi nàng có thể cầm thiệp khoe với tất cả thái giám tỳ nữ trong cung, hận không thể công bố cho thiên hạ biết.Ngón tay nhẹ gõ hai cái, Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Không có.”Khóe môi đầy ý cười của Ngu Ấu Ninh gần như không thể kiềm chế được, nàng ho nhẹ hai tiếng, cố gắng nén lại.“Không sao, có thể sau này ngươi cũng sẽ nhận được.”Nói xong, lại nhìn Thẩm Kinh Châu với vẻ mong chờ, như đang đợi Thẩm Kinh Châu nói gì đó.Thẩm Kinh Châu cười mà không nói.Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng mím môi, tự giới thiệu: “Ngươi có muốn xem không?”Nói thì nói thế, nhưng tấm thiệp đã mở ra trước mắt Thẩm Kinh Châu.Sợ Thẩm Kinh Châu không nhìn rõ, Ngu Ấu Ninh lại tiến gần hơn, gần như dựa vào Thẩm Kinh Châu trên ghế nhung xanh.Hai mắt của Ngu Ấu Ninh rạng rỡ.Chẳng qua chỉ là một tấm thiệp bình thường, nhưng Ngu Ấu Ninh lại như tìm được báu vật.Thẩm Kinh Châu mỉm cười, ung dung thản nhiên tiếp nhận.Ngu Ấu Ninh kề bên Thẩm Kinh Châu, một mặt không thể kiềm chế khoe khoang, một mặt lại sợ làm tổn thương Thẩm Kinh Châu.Răng trắng cắn môi dưới, Ngu Ấu Ninh vụng về an ủi, cân nhắc nói: “Nếu ngươi thích, ta có thể cho ngươi mượn xem nhiều hơn.”Ngón tay chỉ vào thiệp, một lúc sau, Thẩm Kinh Châu bật cười: “Cũng được.”…Tiếng cười vang vọng trong mưa, hoa cỏ rực rỡ.Hiếm khi trời quang, các quý nữ tụ tập tại một chỗ, toàn thân lụa là, đầu đầy châu ngọc.Triệu Nhị mặc áo lông chồn màu xanh, tay trái nắm tay bạn thân.Nhìn thấy Ngu Ấu Ninh từ xe liễn bước xuống, Triệu Nhị vui vẻ chạy đến, nắm tay Ngu Ấu Ninh cười nói.“Điện hạ cuối cùng cũng đến rồi.”Ngu Ấu Ninh đứng bất động tại chỗ, lúng túng, nàng cố gắng kiềm chế nỗi sợ trong lòng, mắt cong cong nói.“... Lê Lê có khỏe không?”“Nó dĩ nhiên là khỏe.” Triệu Nhị tay cầm khăn lụa, che miệng cười nói, “Phụ thân ta hiện giờ không dám nói này nói kia vói nó, điện hạ có biết vì sao không?”Ngu Ấu Ninh thật sự tò mò: “... Vì sao?”Triệu Nhị hạ giọng: “Nói ra cũng là nhờ phúc của điện hạ.” 

Chương 75: Chương 75