Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…
Chương 121: Chương 121
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Vừa cười, Ngu Ấu Ninh vừa lén lút nhét tay mình vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.Ngu Ấu Ninh hạ thấp giọng, bí mật nói: "Ta sẽ chia một nửa vận may cho chàng, như vậy cả hai ta đều có vận may!"Má phấn hồng, mày liễu như khói, giọng nói ngọt ngào như oanh hót.Ngu Ấu Ninh vừa đi vừa ăn, hoàn toàn không để ý rằng sau khi nàng đi, người câm điếc cùng a thẩm kia đồng loạt thu lại nụ cười.Trước đó còn ê a, tay chân chỉ trỏ, "người câm" bỗng nhiên chắp tay hành lễ với Đa Phúc.Nam tử thường ngày ở thôn trang làm việc nhà nông, trên tay đầy chai sạn, cười đến hàm hậu.Sợ rằng Đa Phúc sẽ ghi nhớ việc Ngu Ấu Ninh bị bỏng miệng lên trên đầu mình."Công, công công, tiểu nhân... Vừa rồi tiểu nhân chưa nói sai đó chứ?"Mồ hôi theo thái dương nhỏ xuống, nam tử vội vàng đưa tay lau đi, run rẩy."Tiểu nhân thật sự không cố ý, viên bánh đó phải chiên mới ngon, không ngờ tiểu nương tử kia lại... ""Đừng nói những điều không nên nói."Mỗi bước mỗi xaĐa Phúc mặt không biểu cảm, đưa cho "người câm" và a thẩm hai thỏi vàng, lại cất giọng cao lanh lảnh."Thưởng cho các ngươi."Hai người liên tục tạ ơn, bọn họ chẳng qua chỉ là hộ nhà nông ở thôn trang, nào từng thấy qua thỏi vàng nặng trịch thế này.Ai nấy đều cười không ngớt, hận không thể mỗi ngày đều có được công việc tốt như vậy đến với mình.Không chỉ hai người bọn họ, những người buôn bán nhỏ trên phố này, đều là nông dân trong thôn trang giả trang, chỉ để mang lại niềm vui cho Ngu Ấu Ninh.Phụ nhân kia bắt chước người khác, cắn mạnh vào thỏi vàng, suýt nữa thì gãy cả răng, bà ta tò mò."Không biết tiểu nương tử đó là tiên nhân từ phương nào đến, lại xinh đẹp như vậy, chả trách lang quân kia lại chịu tốn nhiều tâm tư như thế."Phụ nhân tấm tắc lấy làm kỳ lạ, "Cái trà lâu xây tạm này, nhưng cũng giống như thật, đủ thấy đã tốn bao công sức."Bà ta một tay chống cằm, ánh mắt mơ màng, "Nếu ta là lang quân, chắc chắn sẽ tiêu tốn ngàn vàng cho tiểu nương tử như vậy, chỉ để đổi lấy nụ cười của nàng ấy."...Đêm khuya sương nặng, rêu xanh đậm nhạt.Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng bước đi, nâng váy bước lên xe rời đi.Xe bát bảo hương dần dần khuất xa, để lại dấu bánh xe rõ rệt trên con đường núi.Trước xe treo hai chiếc đèn lồng men kiểu kháp ti pháp lang phôi vàng, ánh nến vàng sáng chao đảo, một đường đi đến hành cung.Tất nhiên là nàng không thấy được con phố dài sau khi nàng rời đi, từng chiếc đèn lồng lần lượt tắt ngúm.Màn kịch này cũng dần dần hạ màn.Cảm giác buồn ngủ ập đến. Ngu Ấu Ninh mơ màng, tựa vào vai Thẩm Kinh Châu nhìn ra ngoài.Mành xe được vén lên, trăng sáng trong núi hiện ra trước mắt.Khói nhẹ lượn lờ, Ngu Ấu Ninh tựa vào hương thụy lân, mắt đã ngái ngủ."Đã về cung rồi sao?"Âm thanh Ngu Ấu Ninh dịu nhẹ, tâm trí cũng không linh hoạt nhanh nhạy như thường ngày."Sao bệ hạ còn chưa xuống xe?"Thẩm Kinh Châu nhắm mắt giả vờ ngủ, nghe thấy, thong thả mở mắt ra.Đôi mắt đen thông suốt thanh tĩnh, như vực sâu vô tận.Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên tỉnh táo, cơn buồn ngủ tan biến.Nàng không thể chờ đợi mà nâng mành xe, định đứng lên nhảy xuống xe ngựa."Chạy cái gì?"Một tiếng cười vang lên sau lưng Ngu Ấu Ninh.Thẩm Kinh Châu đưa tay nắm lấy cổ tay Ngu Ấu Ninh, dễ dàng kéo nàng vào lòng.Ngu Ấu Ninh ngã ngồi lên đùi Thẩm Kinh Châu, đôi mắt sáng màu né tránh: "Không, không có chạy."Nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, hai tay nắm chặt lại, "Bệ hạ còn không xuống xe sao?"Giữa làn môi Thẩm Kinh Châu tràn ra một tiếng: "Không vội."Hai chữ nhẹ nhàng rơi xuống, Ngu Ấu Ninh không tự chủ được mà run rẩy.Nàng dùng cả tay chân, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Thẩm Kinh Châu: "Nhưng ta, ta gấp."Mành xe màu xanh thẫm lại một lần nữa bị Ngu Ấu Ninh nắm chặt, nàng nói lắp bắp, "Ta vẫn nên về phòng trước, nếu bệ hạ không gấp, cũng có thể tự mình..."Câu nói chưa dứt, Ngu Ấu Ninh bất ngờ lại ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.Tiếng cười khẽ vang bên tai nàng."Trí nhớ của điện hạ thật kém, quên nhanh như vậy."Thẩm Kinh Châu ung dung, ngón tay dài nâng cằm Ngu Ấu Ninh, buộc nàng quay đầu lại, nhìn thẳng vào hắn.Hai ánh mắt giao nhau, trong mắt chỉ có lẫn nhau.Nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong đáy mắt Ngu Ấu Ninh không thể che giấu.Thẩm Kinh Châu bật cười, hắn cúi đầu, môi mỏng chạm vào chiếc khuyên tai vàng khảm ngọc của Ngu Ấu Ninh.Khuyên tai hoa sen được chạm khắc tinh xảo lắc lư trong không trung, Thẩm Kinh Châu từng chữ một, cười nói."Thế nào, cần ta giúp điện hạ... nhớ lại không?"
Vừa cười, Ngu Ấu Ninh vừa lén lút nhét tay mình vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh hạ thấp giọng, bí mật nói: "Ta sẽ chia một nửa vận may cho chàng, như vậy cả hai ta đều có vận may!"
Má phấn hồng, mày liễu như khói, giọng nói ngọt ngào như oanh hót.
Ngu Ấu Ninh vừa đi vừa ăn, hoàn toàn không để ý rằng sau khi nàng đi, người câm điếc cùng a thẩm kia đồng loạt thu lại nụ cười.
Trước đó còn ê a, tay chân chỉ trỏ, "người câm" bỗng nhiên chắp tay hành lễ với Đa Phúc.
Nam tử thường ngày ở thôn trang làm việc nhà nông, trên tay đầy chai sạn, cười đến hàm hậu.
Sợ rằng Đa Phúc sẽ ghi nhớ việc Ngu Ấu Ninh bị bỏng miệng lên trên đầu mình.
"Công, công công, tiểu nhân... Vừa rồi tiểu nhân chưa nói sai đó chứ?"
Mồ hôi theo thái dương nhỏ xuống, nam tử vội vàng đưa tay lau đi, run rẩy.
"Tiểu nhân thật sự không cố ý, viên bánh đó phải chiên mới ngon, không ngờ tiểu nương tử kia lại... "
"Đừng nói những điều không nên nói."
Mỗi bước mỗi xa
Đa Phúc mặt không biểu cảm, đưa cho "người câm" và a thẩm hai thỏi vàng, lại cất giọng cao lanh lảnh.
"Thưởng cho các ngươi."
Hai người liên tục tạ ơn, bọn họ chẳng qua chỉ là hộ nhà nông ở thôn trang, nào từng thấy qua thỏi vàng nặng trịch thế này.
Ai nấy đều cười không ngớt, hận không thể mỗi ngày đều có được công việc tốt như vậy đến với mình.
Không chỉ hai người bọn họ, những người buôn bán nhỏ trên phố này, đều là nông dân trong thôn trang giả trang, chỉ để mang lại niềm vui cho Ngu Ấu Ninh.
Phụ nhân kia bắt chước người khác, cắn mạnh vào thỏi vàng, suýt nữa thì gãy cả răng, bà ta tò mò.
"Không biết tiểu nương tử đó là tiên nhân từ phương nào đến, lại xinh đẹp như vậy, chả trách lang quân kia lại chịu tốn nhiều tâm tư như thế."
Phụ nhân tấm tắc lấy làm kỳ lạ, "Cái trà lâu xây tạm này, nhưng cũng giống như thật, đủ thấy đã tốn bao công sức."
Bà ta một tay chống cằm, ánh mắt mơ màng, "Nếu ta là lang quân, chắc chắn sẽ tiêu tốn ngàn vàng cho tiểu nương tử như vậy, chỉ để đổi lấy nụ cười của nàng ấy."
...
Đêm khuya sương nặng, rêu xanh đậm nhạt.
Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng bước đi, nâng váy bước lên xe rời đi.
Xe bát bảo hương dần dần khuất xa, để lại dấu bánh xe rõ rệt trên con đường núi.
Trước xe treo hai chiếc đèn lồng men kiểu kháp ti pháp lang phôi vàng, ánh nến vàng sáng chao đảo, một đường đi đến hành cung.
Tất nhiên là nàng không thấy được con phố dài sau khi nàng rời đi, từng chiếc đèn lồng lần lượt tắt ngúm.
Màn kịch này cũng dần dần hạ màn.
Cảm giác buồn ngủ ập đến.
Ngu Ấu Ninh mơ màng, tựa vào vai Thẩm Kinh Châu nhìn ra ngoài.
Mành xe được vén lên, trăng sáng trong núi hiện ra trước mắt.
Khói nhẹ lượn lờ, Ngu Ấu Ninh tựa vào hương thụy lân, mắt đã ngái ngủ.
"Đã về cung rồi sao?"
Âm thanh Ngu Ấu Ninh dịu nhẹ, tâm trí cũng không linh hoạt nhanh nhạy như thường ngày.
"Sao bệ hạ còn chưa xuống xe?"
Thẩm Kinh Châu nhắm mắt giả vờ ngủ, nghe thấy, thong thả mở mắt ra.
Đôi mắt đen thông suốt thanh tĩnh, như vực sâu vô tận.
Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên tỉnh táo, cơn buồn ngủ tan biến.
Nàng không thể chờ đợi mà nâng mành xe, định đứng lên nhảy xuống xe ngựa.
"Chạy cái gì?"
Một tiếng cười vang lên sau lưng Ngu Ấu Ninh.
Thẩm Kinh Châu đưa tay nắm lấy cổ tay Ngu Ấu Ninh, dễ dàng kéo nàng vào lòng.
Ngu Ấu Ninh ngã ngồi lên đùi Thẩm Kinh Châu, đôi mắt sáng màu né tránh: "Không, không có chạy."
Nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, hai tay nắm chặt lại, "Bệ hạ còn không xuống xe sao?"
Giữa làn môi Thẩm Kinh Châu tràn ra một tiếng: "Không vội."
Hai chữ nhẹ nhàng rơi xuống, Ngu Ấu Ninh không tự chủ được mà run rẩy.
Nàng dùng cả tay chân, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Thẩm Kinh Châu: "Nhưng ta, ta gấp."
Mành xe màu xanh thẫm lại một lần nữa bị Ngu Ấu Ninh nắm chặt, nàng nói lắp bắp, "Ta vẫn nên về phòng trước, nếu bệ hạ không gấp, cũng có thể tự mình..."
Câu nói chưa dứt, Ngu Ấu Ninh bất ngờ lại ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.
Tiếng cười khẽ vang bên tai nàng.
"Trí nhớ của điện hạ thật kém, quên nhanh như vậy."
Thẩm Kinh Châu ung dung, ngón tay dài nâng cằm Ngu Ấu Ninh, buộc nàng quay đầu lại, nhìn thẳng vào hắn.
Hai ánh mắt giao nhau, trong mắt chỉ có lẫn nhau.
Nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong đáy mắt Ngu Ấu Ninh không thể che giấu.
Thẩm Kinh Châu bật cười, hắn cúi đầu, môi mỏng chạm vào chiếc khuyên tai vàng khảm ngọc của Ngu Ấu Ninh.
Khuyên tai hoa sen được chạm khắc tinh xảo lắc lư trong không trung, Thẩm Kinh Châu từng chữ một, cười nói.
"Thế nào, cần ta giúp điện hạ... nhớ lại không?"
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Vừa cười, Ngu Ấu Ninh vừa lén lút nhét tay mình vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.Ngu Ấu Ninh hạ thấp giọng, bí mật nói: "Ta sẽ chia một nửa vận may cho chàng, như vậy cả hai ta đều có vận may!"Má phấn hồng, mày liễu như khói, giọng nói ngọt ngào như oanh hót.Ngu Ấu Ninh vừa đi vừa ăn, hoàn toàn không để ý rằng sau khi nàng đi, người câm điếc cùng a thẩm kia đồng loạt thu lại nụ cười.Trước đó còn ê a, tay chân chỉ trỏ, "người câm" bỗng nhiên chắp tay hành lễ với Đa Phúc.Nam tử thường ngày ở thôn trang làm việc nhà nông, trên tay đầy chai sạn, cười đến hàm hậu.Sợ rằng Đa Phúc sẽ ghi nhớ việc Ngu Ấu Ninh bị bỏng miệng lên trên đầu mình."Công, công công, tiểu nhân... Vừa rồi tiểu nhân chưa nói sai đó chứ?"Mồ hôi theo thái dương nhỏ xuống, nam tử vội vàng đưa tay lau đi, run rẩy."Tiểu nhân thật sự không cố ý, viên bánh đó phải chiên mới ngon, không ngờ tiểu nương tử kia lại... ""Đừng nói những điều không nên nói."Mỗi bước mỗi xaĐa Phúc mặt không biểu cảm, đưa cho "người câm" và a thẩm hai thỏi vàng, lại cất giọng cao lanh lảnh."Thưởng cho các ngươi."Hai người liên tục tạ ơn, bọn họ chẳng qua chỉ là hộ nhà nông ở thôn trang, nào từng thấy qua thỏi vàng nặng trịch thế này.Ai nấy đều cười không ngớt, hận không thể mỗi ngày đều có được công việc tốt như vậy đến với mình.Không chỉ hai người bọn họ, những người buôn bán nhỏ trên phố này, đều là nông dân trong thôn trang giả trang, chỉ để mang lại niềm vui cho Ngu Ấu Ninh.Phụ nhân kia bắt chước người khác, cắn mạnh vào thỏi vàng, suýt nữa thì gãy cả răng, bà ta tò mò."Không biết tiểu nương tử đó là tiên nhân từ phương nào đến, lại xinh đẹp như vậy, chả trách lang quân kia lại chịu tốn nhiều tâm tư như thế."Phụ nhân tấm tắc lấy làm kỳ lạ, "Cái trà lâu xây tạm này, nhưng cũng giống như thật, đủ thấy đã tốn bao công sức."Bà ta một tay chống cằm, ánh mắt mơ màng, "Nếu ta là lang quân, chắc chắn sẽ tiêu tốn ngàn vàng cho tiểu nương tử như vậy, chỉ để đổi lấy nụ cười của nàng ấy."...Đêm khuya sương nặng, rêu xanh đậm nhạt.Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng bước đi, nâng váy bước lên xe rời đi.Xe bát bảo hương dần dần khuất xa, để lại dấu bánh xe rõ rệt trên con đường núi.Trước xe treo hai chiếc đèn lồng men kiểu kháp ti pháp lang phôi vàng, ánh nến vàng sáng chao đảo, một đường đi đến hành cung.Tất nhiên là nàng không thấy được con phố dài sau khi nàng rời đi, từng chiếc đèn lồng lần lượt tắt ngúm.Màn kịch này cũng dần dần hạ màn.Cảm giác buồn ngủ ập đến. Ngu Ấu Ninh mơ màng, tựa vào vai Thẩm Kinh Châu nhìn ra ngoài.Mành xe được vén lên, trăng sáng trong núi hiện ra trước mắt.Khói nhẹ lượn lờ, Ngu Ấu Ninh tựa vào hương thụy lân, mắt đã ngái ngủ."Đã về cung rồi sao?"Âm thanh Ngu Ấu Ninh dịu nhẹ, tâm trí cũng không linh hoạt nhanh nhạy như thường ngày."Sao bệ hạ còn chưa xuống xe?"Thẩm Kinh Châu nhắm mắt giả vờ ngủ, nghe thấy, thong thả mở mắt ra.Đôi mắt đen thông suốt thanh tĩnh, như vực sâu vô tận.Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên tỉnh táo, cơn buồn ngủ tan biến.Nàng không thể chờ đợi mà nâng mành xe, định đứng lên nhảy xuống xe ngựa."Chạy cái gì?"Một tiếng cười vang lên sau lưng Ngu Ấu Ninh.Thẩm Kinh Châu đưa tay nắm lấy cổ tay Ngu Ấu Ninh, dễ dàng kéo nàng vào lòng.Ngu Ấu Ninh ngã ngồi lên đùi Thẩm Kinh Châu, đôi mắt sáng màu né tránh: "Không, không có chạy."Nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, hai tay nắm chặt lại, "Bệ hạ còn không xuống xe sao?"Giữa làn môi Thẩm Kinh Châu tràn ra một tiếng: "Không vội."Hai chữ nhẹ nhàng rơi xuống, Ngu Ấu Ninh không tự chủ được mà run rẩy.Nàng dùng cả tay chân, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Thẩm Kinh Châu: "Nhưng ta, ta gấp."Mành xe màu xanh thẫm lại một lần nữa bị Ngu Ấu Ninh nắm chặt, nàng nói lắp bắp, "Ta vẫn nên về phòng trước, nếu bệ hạ không gấp, cũng có thể tự mình..."Câu nói chưa dứt, Ngu Ấu Ninh bất ngờ lại ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.Tiếng cười khẽ vang bên tai nàng."Trí nhớ của điện hạ thật kém, quên nhanh như vậy."Thẩm Kinh Châu ung dung, ngón tay dài nâng cằm Ngu Ấu Ninh, buộc nàng quay đầu lại, nhìn thẳng vào hắn.Hai ánh mắt giao nhau, trong mắt chỉ có lẫn nhau.Nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong đáy mắt Ngu Ấu Ninh không thể che giấu.Thẩm Kinh Châu bật cười, hắn cúi đầu, môi mỏng chạm vào chiếc khuyên tai vàng khảm ngọc của Ngu Ấu Ninh.Khuyên tai hoa sen được chạm khắc tinh xảo lắc lư trong không trung, Thẩm Kinh Châu từng chữ một, cười nói."Thế nào, cần ta giúp điện hạ... nhớ lại không?"