Tác giả:

Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…

Chương 122: Chương 122

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Bóng đêm như mực dịu dàng nâng lấy gió thu, ngọn cây lay động, bóng đổ đan xen.Tại cổng núi vắng lặng không người, không thấy nổi một bóng dáng thừa thãi, chỉ còn lại gió thu lắc lư.Đêm sâu sương lạnh, ý thu xào xạc theo tiếng gió bên tai, Ngu Ấu Ninh như một con chim cút bị ướt mưa, co rúm trốn trong lồng n.g.ự.c của Thẩm Kinh Châu, đôi mắt đẹp long lanh đầy thấp thỏm lo âu.Ngu Ấu Ninh nơm nớp lo sợ, bóng dáng như chiếc lá rung rinh.Đôi tay trắng trẻo mềm mại hoàn toàn rơi vào tay Thẩm Kinh Châu, không còn chỗ nào để trốn.Tĩnh tâm lại, ánh mắt Ngu Ấu Ninh mơ hồ: "Bệ hạ, bệ hạ nói gì, sao ta... sao ta nghe không hiểu."Giọng nói ngập ngừng, lộ rõ sự chột dạ cùng sợ hãi.Thẩm Kinh Châu thờ ơ cúi đầu rũ mắt, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ chế nhạo như cười như không.Hắn biết rõ mà vẫn cố hỏi: "Sao vậy, điện hạ thật sự không nhớ rõ sao?"Thẩm Kinh Châu nhấn mạnh từng chữ: "Trước đây ở bên bờ sông, chẳng phải điện hạ còn...?"Một bàn tay nhỏ bỗng dưng tiến lên, che đi đôi môi mỏng của Thẩm Kinh Châu.Âm thanh đột ngột ngừng lại, hoàn toàn biến mất trong lòng bàn tay của Ngu Ấu Ninh.Gương mặt nhỏ bằng bàn tay của Ngu Ấu Ninh gần trong gang tấc, hàng mi rung rinh như những con bướm bị hoảng sợ, muốn vỗ cánh bay cao."Chàng chàng chàng..."Cố ra vẻ chừng nửa ngày, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng nói mềm yếu vô lực: "Không cho chàng nói."Tầm mắt Ngu Ấu Ninh lay động: "Ta, là ta say rượu nên... nên..."Bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh buông xuôi cam chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta say rượu nói bừa, bệ hạ, bệ hạ không cần để trong lòng."Thẩm Kinh Châu lười biếng nhấc mắt: "Điện hạ uống rượu khi nào?"Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời: "Ta...?"Trong núi vang lên tiếng chim hót, bóng cây xao động đầy đất.Xe ngựa tinh xảo rộng rãi, trên tường xe phản chiếu bóng dáng hai người ôm ấp nhau.Môi răng khắng khít, trong mắt Ngu Ấu Ninh m.ô.n.g lung mơ hồ, hương thụy lân ngào ngạt từ lư hương men xanh tỏa ra.  Khói trắng lúc ẩn lúc hiện, dừng trên đôi mắt chớp mũi, cùng bờ môi của Ngu Ấu Ninh.Ngón tay quàng trên vai Thẩm Kinh Châu dần trở nên vô lực, chậm rãi rơi xuống khuỷu tay của Thẩm Kinh Châu.Giống như cá bảy màu khát nước, Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy hơi thở mình dần yếu đi, áo choàng rơi xuống đất, vướng vào đôi giày lụa khổng tước phù dung hai màu của Ngu Ấu Ninh.Mỗi bước mỗi xaChiếc váy cung đình nhẹ nhàng xòe ra như đuôi cá rực rỡ.Ý thức rã rời, đáy mắt Ngu Ấu Ninh phản chiếu ánh nến vàng ấm, phản chiếu đôi mắt đen sâu thẳm nặng nề của Thẩm Kinh Châu.Thình lình, nàng giật mình cả kinh.Hai gò má như điểm phấn, môi đỏ rực như nắng ban ngày.Như có những tiếng pháo hoa rực rỡ vang ầm ầm bên tai, hai mắt Ngu Ấu Ninh khiếp sợ, ngay cả giọng nói cũng không thốt được thành lời."Chàng, chàng... "Nàng ước gì có một chén rượu hoa đào, công khai tự mình uống quá chén, hôn mê bất tỉnh thì tốt quá rồiNgu Ấu Ninh choáng váng mặt mày, làm quỷ mười năm, cảnh tượng trước mắt này, là điều nàng chưa từng thấy qua, cũng không dám nghĩ tới.Cái này cái này cái này... Còn ra thể thống gì!Ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa... Không đúng, đêm đã khuya, lúc này đã không còn là ban ngày, nhưng, nhưng...Ngu Ấu Ninh suýt nữa cắn đứt lưỡi mình, chỉ cảm thấy một trái tim như lửa đốt.Nàng đã thấy trong thoại bản, nếu nam nhân như vậy, một lúc sau sẽ...Ngu Ấu Ninh từ từ mở to mắt, kinh ngạc nhìn Thẩm Kinh Châu, muốn nói lại thôi.“Bệnh của bệ hạ... Đã tốt hơn rồi sao?”Như quạ lạnh vượt hồ, sóng gợn tầng tầng dập dềnh.Tầm mắt của Thẩm Kinh Châu bỗng chốc trầm xuống, hắn nhếch môi, khẽ cười một tiếng.Đôi giày phù dung đến mềm vẫn còn trên chân Ngu Ấu Ninh, muốn rơi mà không rơi.Thẩm Kinh Châu vỗ nhẹ vào mắt cá chân của Ngu Ấu Ninh, cười một cách dịu dàng."Điện hạ.""... Đừng lộn xộn." 

Bóng đêm như mực dịu dàng nâng lấy gió thu, ngọn cây lay động, bóng đổ đan xen.

Tại cổng núi vắng lặng không người, không thấy nổi một bóng dáng thừa thãi, chỉ còn lại gió thu lắc lư.

Đêm sâu sương lạnh, ý thu xào xạc theo tiếng gió bên tai, Ngu Ấu Ninh như một con chim cút bị ướt mưa, co rúm trốn trong lồng n.g.ự.c của Thẩm Kinh Châu, đôi mắt đẹp long lanh đầy thấp thỏm lo âu.

Ngu Ấu Ninh nơm nớp lo sợ, bóng dáng như chiếc lá rung rinh.

Đôi tay trắng trẻo mềm mại hoàn toàn rơi vào tay Thẩm Kinh Châu, không còn chỗ nào để trốn.

Tĩnh tâm lại, ánh mắt Ngu Ấu Ninh mơ hồ: "Bệ hạ, bệ hạ nói gì, sao ta... sao ta nghe không hiểu."

Giọng nói ngập ngừng, lộ rõ sự chột dạ cùng sợ hãi.

Thẩm Kinh Châu thờ ơ cúi đầu rũ mắt, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ chế nhạo như cười như không.

Hắn biết rõ mà vẫn cố hỏi: "Sao vậy, điện hạ thật sự không nhớ rõ sao?"

Thẩm Kinh Châu nhấn mạnh từng chữ: "Trước đây ở bên bờ sông, chẳng phải điện hạ còn...?"

Một bàn tay nhỏ bỗng dưng tiến lên, che đi đôi môi mỏng của Thẩm Kinh Châu.

Âm thanh đột ngột ngừng lại, hoàn toàn biến mất trong lòng bàn tay của Ngu Ấu Ninh.

Gương mặt nhỏ bằng bàn tay của Ngu Ấu Ninh gần trong gang tấc, hàng mi rung rinh như những con bướm bị hoảng sợ, muốn vỗ cánh bay cao.

"Chàng chàng chàng..."

Cố ra vẻ chừng nửa ngày, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng nói mềm yếu vô lực: "Không cho chàng nói."

Tầm mắt Ngu Ấu Ninh lay động: "Ta, là ta say rượu nên... nên..."

Bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh buông xuôi cam chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta say rượu nói bừa, bệ hạ, bệ hạ không cần để trong lòng."

Thẩm Kinh Châu lười biếng nhấc mắt: "Điện hạ uống rượu khi nào?"

Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời: "Ta...?"

Trong núi vang lên tiếng chim hót, bóng cây xao động đầy đất.

Xe ngựa tinh xảo rộng rãi, trên tường xe phản chiếu bóng dáng hai người ôm ấp nhau.

Môi răng khắng khít, trong mắt Ngu Ấu Ninh m.ô.n.g lung mơ hồ, hương thụy lân ngào ngạt từ lư hương men xanh tỏa ra.

 

 

Khói trắng lúc ẩn lúc hiện, dừng trên đôi mắt chớp mũi, cùng bờ môi của Ngu Ấu Ninh.

Ngón tay quàng trên vai Thẩm Kinh Châu dần trở nên vô lực, chậm rãi rơi xuống khuỷu tay của Thẩm Kinh Châu.

Giống như cá bảy màu khát nước, Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy hơi thở mình dần yếu đi, áo choàng rơi xuống đất, vướng vào đôi giày lụa khổng tước phù dung hai màu của Ngu Ấu Ninh.

Mỗi bước mỗi xa

Chiếc váy cung đình nhẹ nhàng xòe ra như đuôi cá rực rỡ.

Ý thức rã rời, đáy mắt Ngu Ấu Ninh phản chiếu ánh nến vàng ấm, phản chiếu đôi mắt đen sâu thẳm nặng nề của Thẩm Kinh Châu.

Thình lình, nàng giật mình cả kinh.

Hai gò má như điểm phấn, môi đỏ rực như nắng ban ngày.

Như có những tiếng pháo hoa rực rỡ vang ầm ầm bên tai, hai mắt Ngu Ấu Ninh khiếp sợ, ngay cả giọng nói cũng không thốt được thành lời.

"Chàng, chàng... "

Nàng ước gì có một chén rượu hoa đào, công khai tự mình uống quá chén, hôn mê bất tỉnh thì tốt quá rồi

Ngu Ấu Ninh choáng váng mặt mày, làm quỷ mười năm, cảnh tượng trước mắt này, là điều nàng chưa từng thấy qua, cũng không dám nghĩ tới.

Cái này cái này cái này... Còn ra thể thống gì!

Ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa... Không đúng, đêm đã khuya, lúc này đã không còn là ban ngày, nhưng, nhưng...

Ngu Ấu Ninh suýt nữa cắn đứt lưỡi mình, chỉ cảm thấy một trái tim như lửa đốt.

Nàng đã thấy trong thoại bản, nếu nam nhân như vậy, một lúc sau sẽ...

Ngu Ấu Ninh từ từ mở to mắt, kinh ngạc nhìn Thẩm Kinh Châu, muốn nói lại thôi.

“Bệnh của bệ hạ... Đã tốt hơn rồi sao?”

Như quạ lạnh vượt hồ, sóng gợn tầng tầng dập dềnh.

Tầm mắt của Thẩm Kinh Châu bỗng chốc trầm xuống, hắn nhếch môi, khẽ cười một tiếng.

Đôi giày phù dung đến mềm vẫn còn trên chân Ngu Ấu Ninh, muốn rơi mà không rơi.

Thẩm Kinh Châu vỗ nhẹ vào mắt cá chân của Ngu Ấu Ninh, cười một cách dịu dàng.

"Điện hạ."

"... Đừng lộn xộn."

 

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Bóng đêm như mực dịu dàng nâng lấy gió thu, ngọn cây lay động, bóng đổ đan xen.Tại cổng núi vắng lặng không người, không thấy nổi một bóng dáng thừa thãi, chỉ còn lại gió thu lắc lư.Đêm sâu sương lạnh, ý thu xào xạc theo tiếng gió bên tai, Ngu Ấu Ninh như một con chim cút bị ướt mưa, co rúm trốn trong lồng n.g.ự.c của Thẩm Kinh Châu, đôi mắt đẹp long lanh đầy thấp thỏm lo âu.Ngu Ấu Ninh nơm nớp lo sợ, bóng dáng như chiếc lá rung rinh.Đôi tay trắng trẻo mềm mại hoàn toàn rơi vào tay Thẩm Kinh Châu, không còn chỗ nào để trốn.Tĩnh tâm lại, ánh mắt Ngu Ấu Ninh mơ hồ: "Bệ hạ, bệ hạ nói gì, sao ta... sao ta nghe không hiểu."Giọng nói ngập ngừng, lộ rõ sự chột dạ cùng sợ hãi.Thẩm Kinh Châu thờ ơ cúi đầu rũ mắt, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ chế nhạo như cười như không.Hắn biết rõ mà vẫn cố hỏi: "Sao vậy, điện hạ thật sự không nhớ rõ sao?"Thẩm Kinh Châu nhấn mạnh từng chữ: "Trước đây ở bên bờ sông, chẳng phải điện hạ còn...?"Một bàn tay nhỏ bỗng dưng tiến lên, che đi đôi môi mỏng của Thẩm Kinh Châu.Âm thanh đột ngột ngừng lại, hoàn toàn biến mất trong lòng bàn tay của Ngu Ấu Ninh.Gương mặt nhỏ bằng bàn tay của Ngu Ấu Ninh gần trong gang tấc, hàng mi rung rinh như những con bướm bị hoảng sợ, muốn vỗ cánh bay cao."Chàng chàng chàng..."Cố ra vẻ chừng nửa ngày, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng nói mềm yếu vô lực: "Không cho chàng nói."Tầm mắt Ngu Ấu Ninh lay động: "Ta, là ta say rượu nên... nên..."Bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh buông xuôi cam chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta say rượu nói bừa, bệ hạ, bệ hạ không cần để trong lòng."Thẩm Kinh Châu lười biếng nhấc mắt: "Điện hạ uống rượu khi nào?"Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời: "Ta...?"Trong núi vang lên tiếng chim hót, bóng cây xao động đầy đất.Xe ngựa tinh xảo rộng rãi, trên tường xe phản chiếu bóng dáng hai người ôm ấp nhau.Môi răng khắng khít, trong mắt Ngu Ấu Ninh m.ô.n.g lung mơ hồ, hương thụy lân ngào ngạt từ lư hương men xanh tỏa ra.  Khói trắng lúc ẩn lúc hiện, dừng trên đôi mắt chớp mũi, cùng bờ môi của Ngu Ấu Ninh.Ngón tay quàng trên vai Thẩm Kinh Châu dần trở nên vô lực, chậm rãi rơi xuống khuỷu tay của Thẩm Kinh Châu.Giống như cá bảy màu khát nước, Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy hơi thở mình dần yếu đi, áo choàng rơi xuống đất, vướng vào đôi giày lụa khổng tước phù dung hai màu của Ngu Ấu Ninh.Mỗi bước mỗi xaChiếc váy cung đình nhẹ nhàng xòe ra như đuôi cá rực rỡ.Ý thức rã rời, đáy mắt Ngu Ấu Ninh phản chiếu ánh nến vàng ấm, phản chiếu đôi mắt đen sâu thẳm nặng nề của Thẩm Kinh Châu.Thình lình, nàng giật mình cả kinh.Hai gò má như điểm phấn, môi đỏ rực như nắng ban ngày.Như có những tiếng pháo hoa rực rỡ vang ầm ầm bên tai, hai mắt Ngu Ấu Ninh khiếp sợ, ngay cả giọng nói cũng không thốt được thành lời."Chàng, chàng... "Nàng ước gì có một chén rượu hoa đào, công khai tự mình uống quá chén, hôn mê bất tỉnh thì tốt quá rồiNgu Ấu Ninh choáng váng mặt mày, làm quỷ mười năm, cảnh tượng trước mắt này, là điều nàng chưa từng thấy qua, cũng không dám nghĩ tới.Cái này cái này cái này... Còn ra thể thống gì!Ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa... Không đúng, đêm đã khuya, lúc này đã không còn là ban ngày, nhưng, nhưng...Ngu Ấu Ninh suýt nữa cắn đứt lưỡi mình, chỉ cảm thấy một trái tim như lửa đốt.Nàng đã thấy trong thoại bản, nếu nam nhân như vậy, một lúc sau sẽ...Ngu Ấu Ninh từ từ mở to mắt, kinh ngạc nhìn Thẩm Kinh Châu, muốn nói lại thôi.“Bệnh của bệ hạ... Đã tốt hơn rồi sao?”Như quạ lạnh vượt hồ, sóng gợn tầng tầng dập dềnh.Tầm mắt của Thẩm Kinh Châu bỗng chốc trầm xuống, hắn nhếch môi, khẽ cười một tiếng.Đôi giày phù dung đến mềm vẫn còn trên chân Ngu Ấu Ninh, muốn rơi mà không rơi.Thẩm Kinh Châu vỗ nhẹ vào mắt cá chân của Ngu Ấu Ninh, cười một cách dịu dàng."Điện hạ.""... Đừng lộn xộn." 

Chương 122: Chương 122