Tác giả:

Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…

Chương 129: Chương 129

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Máu tươi từ n.g.ự.c phun ra ngày càng nhiều, nam tử chỉ còn hơi thở mỏng manh.“Ngươi, ngươi cái kẻ điên, sói mắt trắng vô ơn bội nghĩa, phụ thân ta lúc trước không nên cứu ngươi…”“Trẫm nghe nói ở đáy sâu trong sông Hoài có một con cá sấu khổng lồ, dài ước chừng ba trượng.”Mặt Thẩm Kinh Châu không biểu cảm, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, thờ ơ nói.“Đưa Thẩm công tử đi qua đó đi.”Nam tử như gặp phải kẻ thù, hoảng sợ như thấy quỷ: “Ngươi không thể… Là phụ thân ta cứu ngươi, Thẩm Kinh Châu, ta là huynh trưởng của ngươi, ngươi không thể…”Ám vệ từ bóng tối nhảy ra, lôi người ra ngoài.Giọng nói của nam tử ngày càng xa, trên đất chỉ còn lại hai vết máu.Cung nhân cúi người tiến vào, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ khoang thuyền, rồi đốt huân hương.Mùi m.á.u tanh dần nhạt.Thẩm Kinh Châu chắp một tay lưng, giọng nói mang theo vẻ lười nhác quý khí.“Điện hạ nhìn còn chưa đủ sao?”Mỗi bước mỗi xaDưới mái hiên bị mưa thu xối ướt, một người quấn áo lông cáo, nơm nớp lo sợ từ trong góc bước ra.Ngu Ấu Ninh quay đầu nhìn về hướng nam tử rời đi, trong lòng dậy lên vô số nghi ngờ.Ngàn lời vạn ý trào lên tận bờ môi, cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Hắn chửi ta là đứa ngốc!”Dù là quỷ nhát gan, cũng biết hai chữ “đứa ngốc” không phải là từ hay.Thẩm Kinh Châu ngẩn ra: “Điện hạ nghe lén nửa ngày, chỉ nghe được cái này thôi sao?”“Không, không chỉ vậy.”Ngu Ấu Ninh nói thật, nàng giương mắt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Thẩm Kinh Châu.Nam tử lúc nãy toàn thân đầy m.á.u bẩn, Ngu Ấu Ninh dũng cảm liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy người đó kém Thẩm Kinh Châu thật xa, ngay cả một ngón tay của Thẩm Kinh Châu cũng không bằng.Mày ngài nhíu lại, Ngu Ấu Ninh nghi hoặc hỏi: “Người đó, là huynh trưởng của bệ hạ sao?”Nàng chưa từng gặp qua người nhà của Thẩm Kinh Châu, còn tưởng rằng Thẩm Kinh Châu cũng như mình, cô đơn một mình.Thẩm Kinh Châu lành lạnh đáp: “Không phải.”Giọng điệu hắn bình tĩnh, trái ngược một trời một vực với tiếng khóc lóc thảm thiết của nam tử lúc nãy.Ngu Ấu Ninh chớp mắt: “Vừa rồi hắn nói bệ hạ không phải họ Thẩm, chuyện này… có thật không?”Ngu Ấu Ninh không còn là quỷ nhát gan sợ phiền phức như lúc trước, thậm chí dám hỏi Thẩm Kinh Châu những câu như vậy.Thẩm Kinh Châu nhướng mày, thản nhiên đáp: “Thật.”Ngày trước còn nhỏ, không hiểu sao Thẩm phụ luôn thiên vị huynh trưởng. Sau này hắn mới biết, hóa ra từ đầu đến cuối, hắn không phải là người của Thẩm gia.Hắn chỉ là một thanh đao sắc bén dùng để báo thù rửa hận cho Thẩm phụ. Rồi sau đó, chính Thẩm Kinh Châu đã tự mình hướng lưỡi đao sắc bén về phía Thẩm phụ.Hắn cho tới tận bây giờ, không phải là người lương thiện.Ngu Ấu Ninh trù trừ: “Vậy người nhà của bệ hạ đâu?”Thẩm Kinh Châu thong thả: “Không biết.”Chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ trong thời loạn thế mà thôi, thân thế tự nhiên không quan trọng, không thể truy cứu.Ngu Ấu Ninh từng bước theo sát bên người Thẩm Kinh Châu, nàng ôm lấy cánh tay hắn, cùng chia sẻ một chiếc ô.“Không sao đâu, sau này đợi khi chúng ta thành thân rồi, bệ hạ sẽ không còn là người cô đơn nữa.”Nàng cũng sẽ không còn là cô hồn dã quỷ, mà sẽ là một quỷ nhát gan có người nhà.Thẩm Kinh Châu dừng bước, quay đầu ghé mắt: “Ngu Ấu Ninh, có phải nàng đã quên một chuyện rồi không?”Ngu Ấu Ninh ngơ ngác: “… Chuyện gì?”Đôi con ngươi của Thẩm Kinh Châu tối đen thâm trầm, nhìn thật lâu vào Ngu Ấu Ninh.Một lúc sau, hắn bật ra một nụ cười: “Thôi.”Nói xong, Thẩm Kinh Châu quay người bước vào bóng đêm.Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên đưa tay nắm lấy Thẩm Kinh Châu, răng trắng như ngọc, Ngu Ấu Ninh cắn đôi môi đỏ.“Hắn nói thứ đó, ta chưa từng thấy ở lãnh cung.”Ngu Ấu Ninh do dự, run rẩy giương mắt, “Bệ hạ chắc chắn không phải vì thứ đó mà thành thân với ta đấy chứ?”Ngu Ấu Ninh bất an trong lòng, “Những gì hắn nói, đều là giả phải không?”Thẩm Kinh Châu cười nhạt: “Ngu Ấu Ninh, nàng nghĩ ta ngu xuẩn giống hắn hay sao?”Ngu Ấu Ninh lắc đầu như trống bỏi, nàng cúi đầu bộ dạng phục tùng, bụng đầy u phiền: “Ta chỉ sợ bệ hạ không tin ta, nghĩ rằng ta đang giả vờ.”Thẩm Kinh Châu nhếch môi: “Điện hạ trông không giống người có năng lực đó.”Câu này nghe có vẻ kỳ quái, như đang khen Ngu Ấu Ninh, nhưng lại không phải.Ngu Ấu Ninh nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không hiểu.

Máu tươi từ n.g.ự.c phun ra ngày càng nhiều, nam tử chỉ còn hơi thở mỏng manh.

“Ngươi, ngươi cái kẻ điên, sói mắt trắng vô ơn bội nghĩa, phụ thân ta lúc trước không nên cứu ngươi…”

“Trẫm nghe nói ở đáy sâu trong sông Hoài có một con cá sấu khổng lồ, dài ước chừng ba trượng.”

Mặt Thẩm Kinh Châu không biểu cảm, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, thờ ơ nói.

“Đưa Thẩm công tử đi qua đó đi.”

Nam tử như gặp phải kẻ thù, hoảng sợ như thấy quỷ: “Ngươi không thể… Là phụ thân ta cứu ngươi, Thẩm Kinh Châu, ta là huynh trưởng của ngươi, ngươi không thể…”

Ám vệ từ bóng tối nhảy ra, lôi người ra ngoài.

Giọng nói của nam tử ngày càng xa, trên đất chỉ còn lại hai vết máu.

Cung nhân cúi người tiến vào, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ khoang thuyền, rồi đốt huân hương.

Mùi m.á.u tanh dần nhạt.

Thẩm Kinh Châu chắp một tay lưng, giọng nói mang theo vẻ lười nhác quý khí.

“Điện hạ nhìn còn chưa đủ sao?”

Mỗi bước mỗi xa

Dưới mái hiên bị mưa thu xối ướt, một người quấn áo lông cáo, nơm nớp lo sợ từ trong góc bước ra.

Ngu Ấu Ninh quay đầu nhìn về hướng nam tử rời đi, trong lòng dậy lên vô số nghi ngờ.

Ngàn lời vạn ý trào lên tận bờ môi, cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Hắn chửi ta là đứa ngốc!”

Dù là quỷ nhát gan, cũng biết hai chữ “đứa ngốc” không phải là từ hay.

Thẩm Kinh Châu ngẩn ra: “Điện hạ nghe lén nửa ngày, chỉ nghe được cái này thôi sao?”

“Không, không chỉ vậy.”

Ngu Ấu Ninh nói thật, nàng giương mắt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Thẩm Kinh Châu.

Nam tử lúc nãy toàn thân đầy m.á.u bẩn, Ngu Ấu Ninh dũng cảm liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy người đó kém Thẩm Kinh Châu thật xa, ngay cả một ngón tay của Thẩm Kinh Châu cũng không bằng.

Mày ngài nhíu lại, Ngu Ấu Ninh nghi hoặc hỏi: “Người đó, là huynh trưởng của bệ hạ sao?”

Nàng chưa từng gặp qua người nhà của Thẩm Kinh Châu, còn tưởng rằng Thẩm Kinh Châu cũng như mình, cô đơn một mình.

Thẩm Kinh Châu lành lạnh đáp: “Không phải.”

Giọng điệu hắn bình tĩnh, trái ngược một trời một vực với tiếng khóc lóc thảm thiết của nam tử lúc nãy.

Ngu Ấu Ninh chớp mắt: “Vừa rồi hắn nói bệ hạ không phải họ Thẩm, chuyện này… có thật không?”

Ngu Ấu Ninh không còn là quỷ nhát gan sợ phiền phức như lúc trước, thậm chí dám hỏi Thẩm Kinh Châu những câu như vậy.

Thẩm Kinh Châu nhướng mày, thản nhiên đáp: “Thật.”

Ngày trước còn nhỏ, không hiểu sao Thẩm phụ luôn thiên vị huynh trưởng. Sau này hắn mới biết, hóa ra từ đầu đến cuối, hắn không phải là người của Thẩm gia.

Hắn chỉ là một thanh đao sắc bén dùng để báo thù rửa hận cho Thẩm phụ. Rồi sau đó, chính Thẩm Kinh Châu đã tự mình hướng lưỡi đao sắc bén về phía Thẩm phụ.

Hắn cho tới tận bây giờ, không phải là người lương thiện.

Ngu Ấu Ninh trù trừ: “Vậy người nhà của bệ hạ đâu?”

Thẩm Kinh Châu thong thả: “Không biết.”

Chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ trong thời loạn thế mà thôi, thân thế tự nhiên không quan trọng, không thể truy cứu.

Ngu Ấu Ninh từng bước theo sát bên người Thẩm Kinh Châu, nàng ôm lấy cánh tay hắn, cùng chia sẻ một chiếc ô.

“Không sao đâu, sau này đợi khi chúng ta thành thân rồi, bệ hạ sẽ không còn là người cô đơn nữa.”

Nàng cũng sẽ không còn là cô hồn dã quỷ, mà sẽ là một quỷ nhát gan có người nhà.

Thẩm Kinh Châu dừng bước, quay đầu ghé mắt: “Ngu Ấu Ninh, có phải nàng đã quên một chuyện rồi không?”

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác: “… Chuyện gì?”

Đôi con ngươi của Thẩm Kinh Châu tối đen thâm trầm, nhìn thật lâu vào Ngu Ấu Ninh.

Một lúc sau, hắn bật ra một nụ cười: “Thôi.”

Nói xong, Thẩm Kinh Châu quay người bước vào bóng đêm.

Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên đưa tay nắm lấy Thẩm Kinh Châu, răng trắng như ngọc, Ngu Ấu Ninh cắn đôi môi đỏ.

“Hắn nói thứ đó, ta chưa từng thấy ở lãnh cung.”

Ngu Ấu Ninh do dự, run rẩy giương mắt, “Bệ hạ chắc chắn không phải vì thứ đó mà thành thân với ta đấy chứ?”

Ngu Ấu Ninh bất an trong lòng, “Những gì hắn nói, đều là giả phải không?”

Thẩm Kinh Châu cười nhạt: “Ngu Ấu Ninh, nàng nghĩ ta ngu xuẩn giống hắn hay sao?”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu như trống bỏi, nàng cúi đầu bộ dạng phục tùng, bụng đầy u phiền: “Ta chỉ sợ bệ hạ không tin ta, nghĩ rằng ta đang giả vờ.”

Thẩm Kinh Châu nhếch môi: “Điện hạ trông không giống người có năng lực đó.”

Câu này nghe có vẻ kỳ quái, như đang khen Ngu Ấu Ninh, nhưng lại không phải.

Ngu Ấu Ninh nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không hiểu.

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Máu tươi từ n.g.ự.c phun ra ngày càng nhiều, nam tử chỉ còn hơi thở mỏng manh.“Ngươi, ngươi cái kẻ điên, sói mắt trắng vô ơn bội nghĩa, phụ thân ta lúc trước không nên cứu ngươi…”“Trẫm nghe nói ở đáy sâu trong sông Hoài có một con cá sấu khổng lồ, dài ước chừng ba trượng.”Mặt Thẩm Kinh Châu không biểu cảm, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, thờ ơ nói.“Đưa Thẩm công tử đi qua đó đi.”Nam tử như gặp phải kẻ thù, hoảng sợ như thấy quỷ: “Ngươi không thể… Là phụ thân ta cứu ngươi, Thẩm Kinh Châu, ta là huynh trưởng của ngươi, ngươi không thể…”Ám vệ từ bóng tối nhảy ra, lôi người ra ngoài.Giọng nói của nam tử ngày càng xa, trên đất chỉ còn lại hai vết máu.Cung nhân cúi người tiến vào, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ khoang thuyền, rồi đốt huân hương.Mùi m.á.u tanh dần nhạt.Thẩm Kinh Châu chắp một tay lưng, giọng nói mang theo vẻ lười nhác quý khí.“Điện hạ nhìn còn chưa đủ sao?”Mỗi bước mỗi xaDưới mái hiên bị mưa thu xối ướt, một người quấn áo lông cáo, nơm nớp lo sợ từ trong góc bước ra.Ngu Ấu Ninh quay đầu nhìn về hướng nam tử rời đi, trong lòng dậy lên vô số nghi ngờ.Ngàn lời vạn ý trào lên tận bờ môi, cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Hắn chửi ta là đứa ngốc!”Dù là quỷ nhát gan, cũng biết hai chữ “đứa ngốc” không phải là từ hay.Thẩm Kinh Châu ngẩn ra: “Điện hạ nghe lén nửa ngày, chỉ nghe được cái này thôi sao?”“Không, không chỉ vậy.”Ngu Ấu Ninh nói thật, nàng giương mắt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Thẩm Kinh Châu.Nam tử lúc nãy toàn thân đầy m.á.u bẩn, Ngu Ấu Ninh dũng cảm liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy người đó kém Thẩm Kinh Châu thật xa, ngay cả một ngón tay của Thẩm Kinh Châu cũng không bằng.Mày ngài nhíu lại, Ngu Ấu Ninh nghi hoặc hỏi: “Người đó, là huynh trưởng của bệ hạ sao?”Nàng chưa từng gặp qua người nhà của Thẩm Kinh Châu, còn tưởng rằng Thẩm Kinh Châu cũng như mình, cô đơn một mình.Thẩm Kinh Châu lành lạnh đáp: “Không phải.”Giọng điệu hắn bình tĩnh, trái ngược một trời một vực với tiếng khóc lóc thảm thiết của nam tử lúc nãy.Ngu Ấu Ninh chớp mắt: “Vừa rồi hắn nói bệ hạ không phải họ Thẩm, chuyện này… có thật không?”Ngu Ấu Ninh không còn là quỷ nhát gan sợ phiền phức như lúc trước, thậm chí dám hỏi Thẩm Kinh Châu những câu như vậy.Thẩm Kinh Châu nhướng mày, thản nhiên đáp: “Thật.”Ngày trước còn nhỏ, không hiểu sao Thẩm phụ luôn thiên vị huynh trưởng. Sau này hắn mới biết, hóa ra từ đầu đến cuối, hắn không phải là người của Thẩm gia.Hắn chỉ là một thanh đao sắc bén dùng để báo thù rửa hận cho Thẩm phụ. Rồi sau đó, chính Thẩm Kinh Châu đã tự mình hướng lưỡi đao sắc bén về phía Thẩm phụ.Hắn cho tới tận bây giờ, không phải là người lương thiện.Ngu Ấu Ninh trù trừ: “Vậy người nhà của bệ hạ đâu?”Thẩm Kinh Châu thong thả: “Không biết.”Chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ trong thời loạn thế mà thôi, thân thế tự nhiên không quan trọng, không thể truy cứu.Ngu Ấu Ninh từng bước theo sát bên người Thẩm Kinh Châu, nàng ôm lấy cánh tay hắn, cùng chia sẻ một chiếc ô.“Không sao đâu, sau này đợi khi chúng ta thành thân rồi, bệ hạ sẽ không còn là người cô đơn nữa.”Nàng cũng sẽ không còn là cô hồn dã quỷ, mà sẽ là một quỷ nhát gan có người nhà.Thẩm Kinh Châu dừng bước, quay đầu ghé mắt: “Ngu Ấu Ninh, có phải nàng đã quên một chuyện rồi không?”Ngu Ấu Ninh ngơ ngác: “… Chuyện gì?”Đôi con ngươi của Thẩm Kinh Châu tối đen thâm trầm, nhìn thật lâu vào Ngu Ấu Ninh.Một lúc sau, hắn bật ra một nụ cười: “Thôi.”Nói xong, Thẩm Kinh Châu quay người bước vào bóng đêm.Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên đưa tay nắm lấy Thẩm Kinh Châu, răng trắng như ngọc, Ngu Ấu Ninh cắn đôi môi đỏ.“Hắn nói thứ đó, ta chưa từng thấy ở lãnh cung.”Ngu Ấu Ninh do dự, run rẩy giương mắt, “Bệ hạ chắc chắn không phải vì thứ đó mà thành thân với ta đấy chứ?”Ngu Ấu Ninh bất an trong lòng, “Những gì hắn nói, đều là giả phải không?”Thẩm Kinh Châu cười nhạt: “Ngu Ấu Ninh, nàng nghĩ ta ngu xuẩn giống hắn hay sao?”Ngu Ấu Ninh lắc đầu như trống bỏi, nàng cúi đầu bộ dạng phục tùng, bụng đầy u phiền: “Ta chỉ sợ bệ hạ không tin ta, nghĩ rằng ta đang giả vờ.”Thẩm Kinh Châu nhếch môi: “Điện hạ trông không giống người có năng lực đó.”Câu này nghe có vẻ kỳ quái, như đang khen Ngu Ấu Ninh, nhưng lại không phải.Ngu Ấu Ninh nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không hiểu.

Chương 129: Chương 129