Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…
Chương 130: Chương 130
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Cho đến hai ngày sau, Ngu Ấu Ninh ngồi trên thuyền hoa câu cá.Cá trong sông vẫn chưa cắn câu, mặt nước lăn tăn, sóng xanh bồng bềnh nhấp nhô.Ngu Ấu Ninh không biết đã bao nhiêu lần ở trong đầu hồi tưởng lại những gì Thẩm Kinh Châu nói với mình đêm qua.Bỗng nhiên, nàng từ ghế đệm đứng phắt dậy, mặt mày tức giận.Bất chấp việc cung nhân phía sau bị mình dọa sợ, Ngu Ấu Ninh vội vàng nâng váy, chạy về phía thư phòng của Thẩm Kinh Châu.Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận, má căng phồng lên.Nàng tức giận, vòng qua tấm bình phong dệt lụa, gọi thẳng cả tên lẫn họ: “Thẩm Kinh Châu, chàng…”Nhóm ba nhóm năm triều thần đứng dưới liếc mắt nhìn nhau.Ngu Ấu Ninh bị dọa nhảy dựng, vội lùi lại hai ba bước: “Ta, ta đi nhầm chỗ rồi.”Các triều thần đứng im lặng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết ai là người *****ên hô lên: “Gặp qua Hoàng hậu nương nương.”Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, hàng mi mảnh mai run rẩy như cánh bướm tàn, nàng vô thức tìm kiếm bóng dáng Thẩm Kinh Châu ở trên.Các triều thần vẫn đang chờ nàng biểu hiện.Hai tay Ngu Ấu Ninh buông thõng trong tay áo, bắt chước bộ dạng thường ngày của Thẩm Kinh Châu, sắc mặt ba phần lạnh lùng.Nàng gật đầu: “Ừ.”Đa Phúc cầm phất trần tiến lên, tự tay tiễn các đại thần ra ngoài.Âm thanh bước chân bên tai không còn, tâm treo cao của Ngu Ấu Ninh cuối cùng cũng buông xuống.Nàng chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng đi về phía Thẩm Kinh Châu.Váy áo bay bay, kéo theo ánh nến vàng rực rỡ.Sự bình tĩnh thong dong trước các đại thần vừa rồi hoàn toàn không thấy nữa, trong lòng Ngu Ấu Ninh vẫn còn sợ hãi, sau này không thể hành động lỗ mãng như thế được nữa.Nàng ngẩng mặt, tự nhiên đổ hết tội lỗi lên đầu Thẩm Kinh Châu: “Đều là do bệ hạ.”Thẩm Kinh Châu nâng đôi mắt đen nhánh, kiên nhẫn chờ đợi Ngu Ấu Ninh nói tiếp.Ngu Ấu Ninh đúng tình hợp lý: “Đêm hôm trước, chàng nói ta không giống người có năng lực, là nói ta không thông minh phải không?”Chỉ có người không thông minh, mới không thể diễn kịch trước Thẩm Kinh Châu.Thẩm Kinh Châu cười mà không nói.Đã hai ngày trôi qua, hôm nay Ngu Ấu Ninh mới nghĩ thông, thực sự không thể nói là thông minh.Thẩm Kinh Châu mỉm cười khẽ: “Điện hạ hôm nay đến, có phải để khởi binh vấn tội không?”“Đương nhiên rồi.” Ngu Ấu Ninh gật đầu.Thẩm Kinh Châu thuận theo: “Vậy điện hạ muốn như thế nào?”Đang câu cá giữa chừng, Ngu Ấu Ninh vội vàng chạy đến, nàng chỉ nghĩ đến việc đối chất với Thẩm Kinh Châu, những điều khác không hề nghĩ tới. Ngu Ấu Ninh trầm ngâm một lúc: “Ta…”Đôi mắt nàng chuyển động, bỗng nhớ ra một chiếc thuyền hoa mà nàng vô tình thấy khi đang câu cá.Chiếc thuyền hoa kia giăng đèn rực rỡ, gác trúc cao tầng, các mái hiên treo đầy đèn lồng nhiều màu sắc.Đậu bên bờ, chỉ có tiếng đàn sáo nhẹ theo mặt nước sông truyền đến.Ngu Ấu Ninh tò mò: “Ta nghe được tiếng đàn tỳ bà rất hay, khúc nhạc đó cũng là lần đầu ta nghe.”Mỗi bước mỗi xaSắc mặt Thẩm Kinh Châu hơi thay đổi, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: “Nàng đã thấy cái gì?”Ngu Ấu Ninh lắc đầu: “Chiếc thuyền đó treo đầy màn trắng, nhìn không rõ, ta chưa thấy rõ.”Nàng lắc lắc cánh tay của Thẩm Kinh Châu, lòng hiếu kỳ dâng lên, “Bệ hạ có biết nơi đó làm gì không? Chúng ta có thể lên xem không?”Nàng nhìn, cũng không giống như ở quý phủ của quan lớn.Thẩm Kinh Châu không nói gì.Ngu Ấu Ninh nhíu mày, lại lắc lắc Thẩm Kinh Châu: “… Bệ hạ?”Thẩm Kinh Châu khẽ nói, ngắn gọn: “Thuyền hoa.”“Thuyền hoa…”Ngu Ấu Ninh nhất thời không nói nên lời, mắt hạnh tròn xoe.Mặc dù chưa từng đến, nhưng nhờ những gì Ngu Ấu Ninh đã đọc qua trong thoại bản, Ngu Ấu Ninh cũng không phải hoàn toàn không biết gì về thuyền hoa.*Hai loại thuyền hoa khác nhau, loại Ngu Ấu Ninh đang ngồi là chữ “画舫” - kiểu trang trí lộng lẫy, loại thuyền hoa còn lại là chữ này “花船”Nàng bỗng chốc đỏ bừng hai má, bất chợt lúng túng: “Sao lại có thể, sao lại có thể…”Thẩm Kinh Châu gõ gõ tay lên bàn trà, hắn không hề biểu lộ cảm xúc quá mức, chỉ nhẹ nhàng hỏi.“Vậy, điện hạ còn muốn đi không?”“Ta…”Ngu Ấu Ninh giương mắt, rồi lại ngượng ngùng rụt đầu lại, ánh mắt lơ đãng.“Trên thuyền hoa, có phải có những lang quân hầu hạ tiểu nương tử hay không?”Nàng đã thấy qua trong thoại bản, đó là thanh phong quán, một số phu nhân trong các gia tộc lớn cũng sẽ có người tình ở đó.Những lang quân đó cầm kỳ thi họa tài hoa xuất chúng, lại biết nói những lời ngọt ngào để làm vui lòng nữ tử.Ngu Ấu Ninh háo hức: “Bệ hạ, ta muốn…”Bỗng chốc, một cơn ngả nghiêng trời đất ập đến.Ngu Ấu Ninh không kịp phòng bị, ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.Thẩm Kinh Châu cười dịu dàng: “Điện hạ thế này là… muốn tìm ai đến hầu hạ?”“Nói ta nghe một chút nào.”
Cho đến hai ngày sau, Ngu Ấu Ninh ngồi trên thuyền hoa câu cá.
Cá trong sông vẫn chưa cắn câu, mặt nước lăn tăn, sóng xanh bồng bềnh nhấp nhô.
Ngu Ấu Ninh không biết đã bao nhiêu lần ở trong đầu hồi tưởng lại những gì Thẩm Kinh Châu nói với mình đêm qua.
Bỗng nhiên, nàng từ ghế đệm đứng phắt dậy, mặt mày tức giận.
Bất chấp việc cung nhân phía sau bị mình dọa sợ, Ngu Ấu Ninh vội vàng nâng váy, chạy về phía thư phòng của Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận, má căng phồng lên.
Nàng tức giận, vòng qua tấm bình phong dệt lụa, gọi thẳng cả tên lẫn họ: “Thẩm Kinh Châu, chàng…”
Nhóm ba nhóm năm triều thần đứng dưới liếc mắt nhìn nhau.
Ngu Ấu Ninh bị dọa nhảy dựng, vội lùi lại hai ba bước: “Ta, ta đi nhầm chỗ rồi.”
Các triều thần đứng im lặng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết ai là người *****ên hô lên: “Gặp qua Hoàng hậu nương nương.”
Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, hàng mi mảnh mai run rẩy như cánh bướm tàn, nàng vô thức tìm kiếm bóng dáng Thẩm Kinh Châu ở trên.
Các triều thần vẫn đang chờ nàng biểu hiện.
Hai tay Ngu Ấu Ninh buông thõng trong tay áo, bắt chước bộ dạng thường ngày của Thẩm Kinh Châu, sắc mặt ba phần lạnh lùng.
Nàng gật đầu: “Ừ.”
Đa Phúc cầm phất trần tiến lên, tự tay tiễn các đại thần ra ngoài.
Âm thanh bước chân bên tai không còn, tâm treo cao của Ngu Ấu Ninh cuối cùng cũng buông xuống.
Nàng chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng đi về phía Thẩm Kinh Châu.
Váy áo bay bay, kéo theo ánh nến vàng rực rỡ.
Sự bình tĩnh thong dong trước các đại thần vừa rồi hoàn toàn không thấy nữa, trong lòng Ngu Ấu Ninh vẫn còn sợ hãi, sau này không thể hành động lỗ mãng như thế được nữa.
Nàng ngẩng mặt, tự nhiên đổ hết tội lỗi lên đầu Thẩm Kinh Châu: “Đều là do bệ hạ.”
Thẩm Kinh Châu nâng đôi mắt đen nhánh, kiên nhẫn chờ đợi Ngu Ấu Ninh nói tiếp.
Ngu Ấu Ninh đúng tình hợp lý: “Đêm hôm trước, chàng nói ta không giống người có năng lực, là nói ta không thông minh phải không?”
Chỉ có người không thông minh, mới không thể diễn kịch trước Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu cười mà không nói.
Đã hai ngày trôi qua, hôm nay Ngu Ấu Ninh mới nghĩ thông, thực sự không thể nói là thông minh.
Thẩm Kinh Châu mỉm cười khẽ: “Điện hạ hôm nay đến, có phải để khởi binh vấn tội không?”
“Đương nhiên rồi.” Ngu Ấu Ninh gật đầu.
Thẩm Kinh Châu thuận theo: “Vậy điện hạ muốn như thế nào?”
Đang câu cá giữa chừng, Ngu Ấu Ninh vội vàng chạy đến, nàng chỉ nghĩ đến việc đối chất với Thẩm Kinh Châu, những điều khác không hề nghĩ tới.
Ngu Ấu Ninh trầm ngâm một lúc: “Ta…”
Đôi mắt nàng chuyển động, bỗng nhớ ra một chiếc thuyền hoa mà nàng vô tình thấy khi đang câu cá.
Chiếc thuyền hoa kia giăng đèn rực rỡ, gác trúc cao tầng, các mái hiên treo đầy đèn lồng nhiều màu sắc.
Đậu bên bờ, chỉ có tiếng đàn sáo nhẹ theo mặt nước sông truyền đến.
Ngu Ấu Ninh tò mò: “Ta nghe được tiếng đàn tỳ bà rất hay, khúc nhạc đó cũng là lần đầu ta nghe.”
Mỗi bước mỗi xa
Sắc mặt Thẩm Kinh Châu hơi thay đổi, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: “Nàng đã thấy cái gì?”
Ngu Ấu Ninh lắc đầu: “Chiếc thuyền đó treo đầy màn trắng, nhìn không rõ, ta chưa thấy rõ.”
Nàng lắc lắc cánh tay của Thẩm Kinh Châu, lòng hiếu kỳ dâng lên, “Bệ hạ có biết nơi đó làm gì không? Chúng ta có thể lên xem không?”
Nàng nhìn, cũng không giống như ở quý phủ của quan lớn.
Thẩm Kinh Châu không nói gì.
Ngu Ấu Ninh nhíu mày, lại lắc lắc Thẩm Kinh Châu: “… Bệ hạ?”
Thẩm Kinh Châu khẽ nói, ngắn gọn: “Thuyền hoa.”
“Thuyền hoa…”
Ngu Ấu Ninh nhất thời không nói nên lời, mắt hạnh tròn xoe.
Mặc dù chưa từng đến, nhưng nhờ những gì Ngu Ấu Ninh đã đọc qua trong thoại bản, Ngu Ấu Ninh cũng không phải hoàn toàn không biết gì về thuyền hoa.
*Hai loại thuyền hoa khác nhau, loại Ngu Ấu Ninh đang ngồi là chữ “画舫” - kiểu trang trí lộng lẫy, loại thuyền hoa còn lại là chữ này “花船”
Nàng bỗng chốc đỏ bừng hai má, bất chợt lúng túng: “Sao lại có thể, sao lại có thể…”
Thẩm Kinh Châu gõ gõ tay lên bàn trà, hắn không hề biểu lộ cảm xúc quá mức, chỉ nhẹ nhàng hỏi.
“Vậy, điện hạ còn muốn đi không?”
“Ta…”
Ngu Ấu Ninh giương mắt, rồi lại ngượng ngùng rụt đầu lại, ánh mắt lơ đãng.
“Trên thuyền hoa, có phải có những lang quân hầu hạ tiểu nương tử hay không?”
Nàng đã thấy qua trong thoại bản, đó là thanh phong quán, một số phu nhân trong các gia tộc lớn cũng sẽ có người tình ở đó.
Những lang quân đó cầm kỳ thi họa tài hoa xuất chúng, lại biết nói những lời ngọt ngào để làm vui lòng nữ tử.
Ngu Ấu Ninh háo hức: “Bệ hạ, ta muốn…”
Bỗng chốc, một cơn ngả nghiêng trời đất ập đến.
Ngu Ấu Ninh không kịp phòng bị, ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu cười dịu dàng: “Điện hạ thế này là… muốn tìm ai đến hầu hạ?”
“Nói ta nghe một chút nào.”
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Cho đến hai ngày sau, Ngu Ấu Ninh ngồi trên thuyền hoa câu cá.Cá trong sông vẫn chưa cắn câu, mặt nước lăn tăn, sóng xanh bồng bềnh nhấp nhô.Ngu Ấu Ninh không biết đã bao nhiêu lần ở trong đầu hồi tưởng lại những gì Thẩm Kinh Châu nói với mình đêm qua.Bỗng nhiên, nàng từ ghế đệm đứng phắt dậy, mặt mày tức giận.Bất chấp việc cung nhân phía sau bị mình dọa sợ, Ngu Ấu Ninh vội vàng nâng váy, chạy về phía thư phòng của Thẩm Kinh Châu.Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận, má căng phồng lên.Nàng tức giận, vòng qua tấm bình phong dệt lụa, gọi thẳng cả tên lẫn họ: “Thẩm Kinh Châu, chàng…”Nhóm ba nhóm năm triều thần đứng dưới liếc mắt nhìn nhau.Ngu Ấu Ninh bị dọa nhảy dựng, vội lùi lại hai ba bước: “Ta, ta đi nhầm chỗ rồi.”Các triều thần đứng im lặng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết ai là người *****ên hô lên: “Gặp qua Hoàng hậu nương nương.”Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, hàng mi mảnh mai run rẩy như cánh bướm tàn, nàng vô thức tìm kiếm bóng dáng Thẩm Kinh Châu ở trên.Các triều thần vẫn đang chờ nàng biểu hiện.Hai tay Ngu Ấu Ninh buông thõng trong tay áo, bắt chước bộ dạng thường ngày của Thẩm Kinh Châu, sắc mặt ba phần lạnh lùng.Nàng gật đầu: “Ừ.”Đa Phúc cầm phất trần tiến lên, tự tay tiễn các đại thần ra ngoài.Âm thanh bước chân bên tai không còn, tâm treo cao của Ngu Ấu Ninh cuối cùng cũng buông xuống.Nàng chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng đi về phía Thẩm Kinh Châu.Váy áo bay bay, kéo theo ánh nến vàng rực rỡ.Sự bình tĩnh thong dong trước các đại thần vừa rồi hoàn toàn không thấy nữa, trong lòng Ngu Ấu Ninh vẫn còn sợ hãi, sau này không thể hành động lỗ mãng như thế được nữa.Nàng ngẩng mặt, tự nhiên đổ hết tội lỗi lên đầu Thẩm Kinh Châu: “Đều là do bệ hạ.”Thẩm Kinh Châu nâng đôi mắt đen nhánh, kiên nhẫn chờ đợi Ngu Ấu Ninh nói tiếp.Ngu Ấu Ninh đúng tình hợp lý: “Đêm hôm trước, chàng nói ta không giống người có năng lực, là nói ta không thông minh phải không?”Chỉ có người không thông minh, mới không thể diễn kịch trước Thẩm Kinh Châu.Thẩm Kinh Châu cười mà không nói.Đã hai ngày trôi qua, hôm nay Ngu Ấu Ninh mới nghĩ thông, thực sự không thể nói là thông minh.Thẩm Kinh Châu mỉm cười khẽ: “Điện hạ hôm nay đến, có phải để khởi binh vấn tội không?”“Đương nhiên rồi.” Ngu Ấu Ninh gật đầu.Thẩm Kinh Châu thuận theo: “Vậy điện hạ muốn như thế nào?”Đang câu cá giữa chừng, Ngu Ấu Ninh vội vàng chạy đến, nàng chỉ nghĩ đến việc đối chất với Thẩm Kinh Châu, những điều khác không hề nghĩ tới. Ngu Ấu Ninh trầm ngâm một lúc: “Ta…”Đôi mắt nàng chuyển động, bỗng nhớ ra một chiếc thuyền hoa mà nàng vô tình thấy khi đang câu cá.Chiếc thuyền hoa kia giăng đèn rực rỡ, gác trúc cao tầng, các mái hiên treo đầy đèn lồng nhiều màu sắc.Đậu bên bờ, chỉ có tiếng đàn sáo nhẹ theo mặt nước sông truyền đến.Ngu Ấu Ninh tò mò: “Ta nghe được tiếng đàn tỳ bà rất hay, khúc nhạc đó cũng là lần đầu ta nghe.”Mỗi bước mỗi xaSắc mặt Thẩm Kinh Châu hơi thay đổi, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: “Nàng đã thấy cái gì?”Ngu Ấu Ninh lắc đầu: “Chiếc thuyền đó treo đầy màn trắng, nhìn không rõ, ta chưa thấy rõ.”Nàng lắc lắc cánh tay của Thẩm Kinh Châu, lòng hiếu kỳ dâng lên, “Bệ hạ có biết nơi đó làm gì không? Chúng ta có thể lên xem không?”Nàng nhìn, cũng không giống như ở quý phủ của quan lớn.Thẩm Kinh Châu không nói gì.Ngu Ấu Ninh nhíu mày, lại lắc lắc Thẩm Kinh Châu: “… Bệ hạ?”Thẩm Kinh Châu khẽ nói, ngắn gọn: “Thuyền hoa.”“Thuyền hoa…”Ngu Ấu Ninh nhất thời không nói nên lời, mắt hạnh tròn xoe.Mặc dù chưa từng đến, nhưng nhờ những gì Ngu Ấu Ninh đã đọc qua trong thoại bản, Ngu Ấu Ninh cũng không phải hoàn toàn không biết gì về thuyền hoa.*Hai loại thuyền hoa khác nhau, loại Ngu Ấu Ninh đang ngồi là chữ “画舫” - kiểu trang trí lộng lẫy, loại thuyền hoa còn lại là chữ này “花船”Nàng bỗng chốc đỏ bừng hai má, bất chợt lúng túng: “Sao lại có thể, sao lại có thể…”Thẩm Kinh Châu gõ gõ tay lên bàn trà, hắn không hề biểu lộ cảm xúc quá mức, chỉ nhẹ nhàng hỏi.“Vậy, điện hạ còn muốn đi không?”“Ta…”Ngu Ấu Ninh giương mắt, rồi lại ngượng ngùng rụt đầu lại, ánh mắt lơ đãng.“Trên thuyền hoa, có phải có những lang quân hầu hạ tiểu nương tử hay không?”Nàng đã thấy qua trong thoại bản, đó là thanh phong quán, một số phu nhân trong các gia tộc lớn cũng sẽ có người tình ở đó.Những lang quân đó cầm kỳ thi họa tài hoa xuất chúng, lại biết nói những lời ngọt ngào để làm vui lòng nữ tử.Ngu Ấu Ninh háo hức: “Bệ hạ, ta muốn…”Bỗng chốc, một cơn ngả nghiêng trời đất ập đến.Ngu Ấu Ninh không kịp phòng bị, ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.Thẩm Kinh Châu cười dịu dàng: “Điện hạ thế này là… muốn tìm ai đến hầu hạ?”“Nói ta nghe một chút nào.”