Kiếp trước, vào những năm 80, khi đến tuổi lập gia đình, chị gái lấy gã đồ tể thô kệch, tôi lấy tên du côn trong làng. Sau này gã du côn phất lên, mua mấy tòa nhà trong thành phố, tiền kiếm được mặc tôi tiêu xài phung phí. Còn chị gái không ưa mùi heo trên người gã đồ tể, từ chối chung phòng với hắn, lại còn qua lại với tên lêu lổng trong làng. Vì lời mẹ dặn, tôi đến khuyên chị nên sống yên ổn với gã đồ tể. Chị gái thấy tôi phục sức lộng lẫy thì đỏ mắt ghen tức, nhân lúc tôi đi rót nước, giáng một búa vào sau gáy tôi. Vừa mở mắt ra, chúng tôi cùng quay về ngày bà mối đến nhà dạm hỏi. Chị gái nhanh hơn tôi một bước, túm lấy tay bà mối, la lối đòi gả cho tên du côn trong làng. Cả nhà c.h.ế.t lặng, bà mối thì hít một hơi lạnh, chỉ có tôi là nín cười. Lý Cẩu Đản không phải thành tài muộn, càng không phải lãng tử quay đầu, mà số tiền đó đều do tôi kiếm được. Ngược lại, chị gái liệu có đủ bản lĩnh để trị được cái tên Lý Cẩu Đản chuyên gây chuyện khắp nơi không?! 1. 「Mẹ, con không thèm lấy…
Chương 10: Chương 10
Lấy Lại Lương DuyênTác giả: ZhihuTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKiếp trước, vào những năm 80, khi đến tuổi lập gia đình, chị gái lấy gã đồ tể thô kệch, tôi lấy tên du côn trong làng. Sau này gã du côn phất lên, mua mấy tòa nhà trong thành phố, tiền kiếm được mặc tôi tiêu xài phung phí. Còn chị gái không ưa mùi heo trên người gã đồ tể, từ chối chung phòng với hắn, lại còn qua lại với tên lêu lổng trong làng. Vì lời mẹ dặn, tôi đến khuyên chị nên sống yên ổn với gã đồ tể. Chị gái thấy tôi phục sức lộng lẫy thì đỏ mắt ghen tức, nhân lúc tôi đi rót nước, giáng một búa vào sau gáy tôi. Vừa mở mắt ra, chúng tôi cùng quay về ngày bà mối đến nhà dạm hỏi. Chị gái nhanh hơn tôi một bước, túm lấy tay bà mối, la lối đòi gả cho tên du côn trong làng. Cả nhà c.h.ế.t lặng, bà mối thì hít một hơi lạnh, chỉ có tôi là nín cười. Lý Cẩu Đản không phải thành tài muộn, càng không phải lãng tử quay đầu, mà số tiền đó đều do tôi kiếm được. Ngược lại, chị gái liệu có đủ bản lĩnh để trị được cái tên Lý Cẩu Đản chuyên gây chuyện khắp nơi không?! 1. 「Mẹ, con không thèm lấy… Ông chủ Vương kiến thức rộng rãi, làm nghề này cũng được vài năm, phân tích một hồi từ bản vẽ của tôi, tinh mắt phát hiện có mấy bản vẽ giống hệt cách ăn mặc của nữ chính trong bộ phim Hồng Kông đang hot.Ông ta biết những bộ quần áo này một khi tung ra thị trường, nhất định sẽ bán cực kỳ chạy.Lập tức gọi thợ may trong xưởng đến, may thử mấy mẫu theo bản vẽ.Không có người mẫu, tôi làm.Khi tôi mặc chiếc váy hoa nhí màu đỏ đứng trước mặt Phong Vũ.Mặt Phong Vũ bỗng chốc đỏ bừng không dám nhìn.Ông chủ càng lấy máy ảnh ra, chụp liên tiếp mấy tấm về phía tôi, nói muốn in ra để làm quảng cáo cho quần áo.Tôi vẫn còn tiền dư, đúng lúc gặp mùa tốt nghiệp đại học.Có một số sinh viên nghệ thuật xinh đẹp đến cửa hàng tôi làm thêm.Tôi bảo họ mặc những bộ quần áo đang được lăng xê của cửa hàng, làm một cái móc treo quần áo sống.Chủ cửa hàng quần áo đến lấy hàng, nhìn một cái là ưng ngay bộ đồ trên người mấy cô gái.Trong khi chủ các sạp khác ngồi trước cửa than thở không có khách, thì cửa hàng của tôi đã tuyển thêm ba nhân viên đóng gói, từng xe từng xe kéo hàng ra ngoài.Chưa đầy nửa năm, quần áo nhà tôi đã nổi tiếng bán chạy khắp thành phố, thu về cho tôi lợi nhuận hàng triệu tiền mặt.Tôi không cam tâm chỉ làm bán buôn, muốn xây dựng một thương hiệu của riêng mình.Số tiền này còn chưa kịp giữ ấm, đã lập tức móc ra.Thuê mấy mặt bằng trong mấy trung tâm thương mại sầm uất nhất.Phong Kiều Kiều cũng theo lên thành phố học.Khi con bé hỏi tôi định đặt tên là gì.Tôi suy nghĩ một chút, buột miệng nói ra hai chữ 'Trùng Sinh'.17.Một năm sau, tôi đến cửa hàng chính kiểm tra, tình cờ bắt gặp có người đang gây sự.Đến gần xem, phát hiện một người phụ nữ toàn thân hàng hiệu, vênh váo hống hách đòi nhân viên phục vụ quỳ xuống xỏ giày cho bà ta.Xung quanh vây đầy người xem kịch vui, ánh mắt của họ đè lên cô bé nhân viên đến cong cả lưng.Người phụ nữ rút từ trong túi ra một xấp tiền, ném mạnh vào mặt cô bé: "Mày làm nghề này, chẳng phải là phải coi khách hàng là thượng đế sao!""Chừng này tiền đủ để mày gọi tao một tiếng mẹ chưa?"Bờ vai cô bé run rẩy, dường như đang cố nén tiếng khóc.Cửa hàng trưởng tiến lên nhặt tiền lên, cười làm lành: "Xin lỗi tiểu thư, là do chúng tôi quản lý không chu đáo."Vừa quay đầu lại, đã đổi sang bộ mặt hung dữ với cô bé: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, làm được thì làm, không làm được thì cút.""Cửa hàng chúng ta là nơi trả lương cao nhất thành phố đấy, mày không muốn làm, có đầy người muốn chen chân vào!"Thân hình gầy như tờ giấy của cô bé run lên khe khẽ.Có lẽ vì không muốn mất công việc này, cô bé cắn môi ngồi xổm xuống, đưa tay ra định cởi giày cho người phụ nữ.Còn cách một centimet thì bị một bàn tay trắng nõn thon dài giữ lại.Cô bé hơi sững lại, nhìn theo bàn tay đó lên trên, thấy một gương mặt xinh đẹp tinh xảo vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.Tôi kéo cô bé dậy từ dưới đất, lau đi nước mắt trên má cô bé.Cửa hàng trưởng nhận ra tôi là ai, vội vàng tiến lên giải thích tình hình: "Bà chủ, thật sự xin lỗi. Nhân viên mới không nghe lời, bảo nó làm gì cũng không chịu."Cô bé bật khóc thành tiếng: "Tôi đến đây làm việc chứ không phải làm người hầu!""Lúc ăn cơm bắt tôi đi mua cà phê cho chị, gặp khách hàng khó chiều, bản thân không muốn tiếp thì đẩy cho tôi.""Tôi cũng là người mà, tại sao chị lại chà đạp lên lòng tự trọng của tôi chứ!"Cửa hàng trưởng cười lạnh: "Đã đi làm rồi thì cần gì sĩ diện nữa. Nếu gây tổn thất cho cửa hàng, cô phải làm công cả chục năm để bồi thường đấy!"Cô gái trẻ khóc đến sắp ngất đi.Cửa hàng trưởng có chút bất đắc dĩ nói với tôi: "Bọn trẻ bây giờ tính khí thất thường thật, sếp đừng lo, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này."Tôi giơ tay xem đồng hồ: "Cho cô mười phút, đi in một tờ đơn xin nghỉ việc, điền tên rồi đưa cho tôi."Mặt cô gái trẻ trắng bệch.Cửa hàng trưởng quát: "Còn không mau đi? Cô không biết thời gian của tổng giám đốc chúng ta quý giá thế nào à?"Ngay lúc cô gái trẻ che mặt định rời đi.Tôi chặn cô ấy lại.Đối mặt với lời lẽ hùng hổ của cửa hàng trưởng.Tôi lạnh lùng liếc bà ta một cái: "Cửa hàng của chúng ta là nơi người ta đến làm thuê, không phải đến làm nô tỳ.""Tôi thấy thái độ làm việc của cô rất có vấn đề. Nếu không từ chức, tôi cũng sẽ yêu cầu phòng nhân sự sắp xếp cho cô nghỉ việc theo quy trình sa thải."
Ông chủ Vương kiến thức rộng rãi, làm nghề này cũng được vài năm, phân tích một hồi từ bản vẽ của tôi, tinh mắt phát hiện có mấy bản vẽ giống hệt cách ăn mặc của nữ chính trong bộ phim Hồng Kông đang hot.
Ông ta biết những bộ quần áo này một khi tung ra thị trường, nhất định sẽ bán cực kỳ chạy.
Lập tức gọi thợ may trong xưởng đến, may thử mấy mẫu theo bản vẽ.
Không có người mẫu, tôi làm.
Khi tôi mặc chiếc váy hoa nhí màu đỏ đứng trước mặt Phong Vũ.
Mặt Phong Vũ bỗng chốc đỏ bừng không dám nhìn.
Ông chủ càng lấy máy ảnh ra, chụp liên tiếp mấy tấm về phía tôi, nói muốn in ra để làm quảng cáo cho quần áo.
Tôi vẫn còn tiền dư, đúng lúc gặp mùa tốt nghiệp đại học.
Có một số sinh viên nghệ thuật xinh đẹp đến cửa hàng tôi làm thêm.
Tôi bảo họ mặc những bộ quần áo đang được lăng xê của cửa hàng, làm một cái móc treo quần áo sống.
Chủ cửa hàng quần áo đến lấy hàng, nhìn một cái là ưng ngay bộ đồ trên người mấy cô gái.
Trong khi chủ các sạp khác ngồi trước cửa than thở không có khách, thì cửa hàng của tôi đã tuyển thêm ba nhân viên đóng gói, từng xe từng xe kéo hàng ra ngoài.
Chưa đầy nửa năm, quần áo nhà tôi đã nổi tiếng bán chạy khắp thành phố, thu về cho tôi lợi nhuận hàng triệu tiền mặt.
Tôi không cam tâm chỉ làm bán buôn, muốn xây dựng một thương hiệu của riêng mình.
Số tiền này còn chưa kịp giữ ấm, đã lập tức móc ra.
Thuê mấy mặt bằng trong mấy trung tâm thương mại sầm uất nhất.
Phong Kiều Kiều cũng theo lên thành phố học.
Khi con bé hỏi tôi định đặt tên là gì.
Tôi suy nghĩ một chút, buột miệng nói ra hai chữ 'Trùng Sinh'.
17.
Một năm sau, tôi đến cửa hàng chính kiểm tra, tình cờ bắt gặp có người đang gây sự.
Đến gần xem, phát hiện một người phụ nữ toàn thân hàng hiệu, vênh váo hống hách đòi nhân viên phục vụ quỳ xuống xỏ giày cho bà ta.
Xung quanh vây đầy người xem kịch vui, ánh mắt của họ đè lên cô bé nhân viên đến cong cả lưng.
Người phụ nữ rút từ trong túi ra một xấp tiền, ném mạnh vào mặt cô bé: "Mày làm nghề này, chẳng phải là phải coi khách hàng là thượng đế sao!"
"Chừng này tiền đủ để mày gọi tao một tiếng mẹ chưa?"
Bờ vai cô bé run rẩy, dường như đang cố nén tiếng khóc.
Cửa hàng trưởng tiến lên nhặt tiền lên, cười làm lành: "Xin lỗi tiểu thư, là do chúng tôi quản lý không chu đáo."
Vừa quay đầu lại, đã đổi sang bộ mặt hung dữ với cô bé: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, làm được thì làm, không làm được thì cút."
"Cửa hàng chúng ta là nơi trả lương cao nhất thành phố đấy, mày không muốn làm, có đầy người muốn chen chân vào!"
Thân hình gầy như tờ giấy của cô bé run lên khe khẽ.
Có lẽ vì không muốn mất công việc này, cô bé cắn môi ngồi xổm xuống, đưa tay ra định cởi giày cho người phụ nữ.
Còn cách một centimet thì bị một bàn tay trắng nõn thon dài giữ lại.
Cô bé hơi sững lại, nhìn theo bàn tay đó lên trên, thấy một gương mặt xinh đẹp tinh xảo vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Tôi kéo cô bé dậy từ dưới đất, lau đi nước mắt trên má cô bé.
Cửa hàng trưởng nhận ra tôi là ai, vội vàng tiến lên giải thích tình hình: "Bà chủ, thật sự xin lỗi. Nhân viên mới không nghe lời, bảo nó làm gì cũng không chịu."
Cô bé bật khóc thành tiếng: "Tôi đến đây làm việc chứ không phải làm người hầu!"
"Lúc ăn cơm bắt tôi đi mua cà phê cho chị, gặp khách hàng khó chiều, bản thân không muốn tiếp thì đẩy cho tôi."
"Tôi cũng là người mà, tại sao chị lại chà đạp lên lòng tự trọng của tôi chứ!"
Cửa hàng trưởng cười lạnh: "Đã đi làm rồi thì cần gì sĩ diện nữa. Nếu gây tổn thất cho cửa hàng, cô phải làm công cả chục năm để bồi thường đấy!"
Cô gái trẻ khóc đến sắp ngất đi.
Cửa hàng trưởng có chút bất đắc dĩ nói với tôi: "Bọn trẻ bây giờ tính khí thất thường thật, sếp đừng lo, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này."
Tôi giơ tay xem đồng hồ: "Cho cô mười phút, đi in một tờ đơn xin nghỉ việc, điền tên rồi đưa cho tôi."
Mặt cô gái trẻ trắng bệch.
Cửa hàng trưởng quát: "Còn không mau đi? Cô không biết thời gian của tổng giám đốc chúng ta quý giá thế nào à?"
Ngay lúc cô gái trẻ che mặt định rời đi.
Tôi chặn cô ấy lại.
Đối mặt với lời lẽ hùng hổ của cửa hàng trưởng.
Tôi lạnh lùng liếc bà ta một cái: "Cửa hàng của chúng ta là nơi người ta đến làm thuê, không phải đến làm nô tỳ."
"Tôi thấy thái độ làm việc của cô rất có vấn đề. Nếu không từ chức, tôi cũng sẽ yêu cầu phòng nhân sự sắp xếp cho cô nghỉ việc theo quy trình sa thải."
Lấy Lại Lương DuyênTác giả: ZhihuTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKiếp trước, vào những năm 80, khi đến tuổi lập gia đình, chị gái lấy gã đồ tể thô kệch, tôi lấy tên du côn trong làng. Sau này gã du côn phất lên, mua mấy tòa nhà trong thành phố, tiền kiếm được mặc tôi tiêu xài phung phí. Còn chị gái không ưa mùi heo trên người gã đồ tể, từ chối chung phòng với hắn, lại còn qua lại với tên lêu lổng trong làng. Vì lời mẹ dặn, tôi đến khuyên chị nên sống yên ổn với gã đồ tể. Chị gái thấy tôi phục sức lộng lẫy thì đỏ mắt ghen tức, nhân lúc tôi đi rót nước, giáng một búa vào sau gáy tôi. Vừa mở mắt ra, chúng tôi cùng quay về ngày bà mối đến nhà dạm hỏi. Chị gái nhanh hơn tôi một bước, túm lấy tay bà mối, la lối đòi gả cho tên du côn trong làng. Cả nhà c.h.ế.t lặng, bà mối thì hít một hơi lạnh, chỉ có tôi là nín cười. Lý Cẩu Đản không phải thành tài muộn, càng không phải lãng tử quay đầu, mà số tiền đó đều do tôi kiếm được. Ngược lại, chị gái liệu có đủ bản lĩnh để trị được cái tên Lý Cẩu Đản chuyên gây chuyện khắp nơi không?! 1. 「Mẹ, con không thèm lấy… Ông chủ Vương kiến thức rộng rãi, làm nghề này cũng được vài năm, phân tích một hồi từ bản vẽ của tôi, tinh mắt phát hiện có mấy bản vẽ giống hệt cách ăn mặc của nữ chính trong bộ phim Hồng Kông đang hot.Ông ta biết những bộ quần áo này một khi tung ra thị trường, nhất định sẽ bán cực kỳ chạy.Lập tức gọi thợ may trong xưởng đến, may thử mấy mẫu theo bản vẽ.Không có người mẫu, tôi làm.Khi tôi mặc chiếc váy hoa nhí màu đỏ đứng trước mặt Phong Vũ.Mặt Phong Vũ bỗng chốc đỏ bừng không dám nhìn.Ông chủ càng lấy máy ảnh ra, chụp liên tiếp mấy tấm về phía tôi, nói muốn in ra để làm quảng cáo cho quần áo.Tôi vẫn còn tiền dư, đúng lúc gặp mùa tốt nghiệp đại học.Có một số sinh viên nghệ thuật xinh đẹp đến cửa hàng tôi làm thêm.Tôi bảo họ mặc những bộ quần áo đang được lăng xê của cửa hàng, làm một cái móc treo quần áo sống.Chủ cửa hàng quần áo đến lấy hàng, nhìn một cái là ưng ngay bộ đồ trên người mấy cô gái.Trong khi chủ các sạp khác ngồi trước cửa than thở không có khách, thì cửa hàng của tôi đã tuyển thêm ba nhân viên đóng gói, từng xe từng xe kéo hàng ra ngoài.Chưa đầy nửa năm, quần áo nhà tôi đã nổi tiếng bán chạy khắp thành phố, thu về cho tôi lợi nhuận hàng triệu tiền mặt.Tôi không cam tâm chỉ làm bán buôn, muốn xây dựng một thương hiệu của riêng mình.Số tiền này còn chưa kịp giữ ấm, đã lập tức móc ra.Thuê mấy mặt bằng trong mấy trung tâm thương mại sầm uất nhất.Phong Kiều Kiều cũng theo lên thành phố học.Khi con bé hỏi tôi định đặt tên là gì.Tôi suy nghĩ một chút, buột miệng nói ra hai chữ 'Trùng Sinh'.17.Một năm sau, tôi đến cửa hàng chính kiểm tra, tình cờ bắt gặp có người đang gây sự.Đến gần xem, phát hiện một người phụ nữ toàn thân hàng hiệu, vênh váo hống hách đòi nhân viên phục vụ quỳ xuống xỏ giày cho bà ta.Xung quanh vây đầy người xem kịch vui, ánh mắt của họ đè lên cô bé nhân viên đến cong cả lưng.Người phụ nữ rút từ trong túi ra một xấp tiền, ném mạnh vào mặt cô bé: "Mày làm nghề này, chẳng phải là phải coi khách hàng là thượng đế sao!""Chừng này tiền đủ để mày gọi tao một tiếng mẹ chưa?"Bờ vai cô bé run rẩy, dường như đang cố nén tiếng khóc.Cửa hàng trưởng tiến lên nhặt tiền lên, cười làm lành: "Xin lỗi tiểu thư, là do chúng tôi quản lý không chu đáo."Vừa quay đầu lại, đã đổi sang bộ mặt hung dữ với cô bé: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, làm được thì làm, không làm được thì cút.""Cửa hàng chúng ta là nơi trả lương cao nhất thành phố đấy, mày không muốn làm, có đầy người muốn chen chân vào!"Thân hình gầy như tờ giấy của cô bé run lên khe khẽ.Có lẽ vì không muốn mất công việc này, cô bé cắn môi ngồi xổm xuống, đưa tay ra định cởi giày cho người phụ nữ.Còn cách một centimet thì bị một bàn tay trắng nõn thon dài giữ lại.Cô bé hơi sững lại, nhìn theo bàn tay đó lên trên, thấy một gương mặt xinh đẹp tinh xảo vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.Tôi kéo cô bé dậy từ dưới đất, lau đi nước mắt trên má cô bé.Cửa hàng trưởng nhận ra tôi là ai, vội vàng tiến lên giải thích tình hình: "Bà chủ, thật sự xin lỗi. Nhân viên mới không nghe lời, bảo nó làm gì cũng không chịu."Cô bé bật khóc thành tiếng: "Tôi đến đây làm việc chứ không phải làm người hầu!""Lúc ăn cơm bắt tôi đi mua cà phê cho chị, gặp khách hàng khó chiều, bản thân không muốn tiếp thì đẩy cho tôi.""Tôi cũng là người mà, tại sao chị lại chà đạp lên lòng tự trọng của tôi chứ!"Cửa hàng trưởng cười lạnh: "Đã đi làm rồi thì cần gì sĩ diện nữa. Nếu gây tổn thất cho cửa hàng, cô phải làm công cả chục năm để bồi thường đấy!"Cô gái trẻ khóc đến sắp ngất đi.Cửa hàng trưởng có chút bất đắc dĩ nói với tôi: "Bọn trẻ bây giờ tính khí thất thường thật, sếp đừng lo, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này."Tôi giơ tay xem đồng hồ: "Cho cô mười phút, đi in một tờ đơn xin nghỉ việc, điền tên rồi đưa cho tôi."Mặt cô gái trẻ trắng bệch.Cửa hàng trưởng quát: "Còn không mau đi? Cô không biết thời gian của tổng giám đốc chúng ta quý giá thế nào à?"Ngay lúc cô gái trẻ che mặt định rời đi.Tôi chặn cô ấy lại.Đối mặt với lời lẽ hùng hổ của cửa hàng trưởng.Tôi lạnh lùng liếc bà ta một cái: "Cửa hàng của chúng ta là nơi người ta đến làm thuê, không phải đến làm nô tỳ.""Tôi thấy thái độ làm việc của cô rất có vấn đề. Nếu không từ chức, tôi cũng sẽ yêu cầu phòng nhân sự sắp xếp cho cô nghỉ việc theo quy trình sa thải."