Tốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho…
Chương 2: Chương 2
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho… Số dư tài khoản: 100 tệ.Là tệ mà không phải vạn.Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu mãi đến khi bị người phía sau mất kiên nhẫn thúc giục:“Em gái à, em còn có một trăm tệ mà em cũng phân vân lâu vậy à? Hay là cần anh đốt nhang khấn vái cho nó rồi em mới chịu rút?”Tôi đỏ mặt rút thẻ ra, vẫn chưa cam lòng, lết đến quầy giao dịch gần đó hỏi lại lần nữa.Kết quả quả nhiên vẫn là một trăm.Anh ta đúng là biết chơi thật đấy.Tình cảm không có thì không cần nói làm gì rồi, nhưng dù sao tôi cũng đã khoác váy cưới nặng cả chục ký rồi gả cho anh một lần.Vậy mà chỉ cho thêm có một trăm đồng? Cái này là cho ăn xin chắc?Càng nghĩ càng tức, tôi rút hết đúng nột trăm đồng đó, sau đó quyết định lấy số tiền này của anh xài đi cho bõ ghét. Tôi gọi liền ba chiếc taxi.Một chiếc tôi ngồi, hai chiếc khác chạy theo sau cho có khí thế.Nhưng mà…Tôi tính sai rồi.Không ngờ biệt thự nhà họ Phó lại ở xa thế. Ba chiếc taxi tổng cộng hết hơn 400 tệ.Một trăm xài sạch, tôi còn phải móc thêm hơn 300 tiền túi bù vào.Đúng là xui xẻo.Tối đó vào đêm tân hôn. Tôi ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm gương mặt đẹp như tượng tạc của Phó Tiện nhưng hiện tại tôi nhìn kiểu gì cũng thấy tức.Đang mải lẩm bẩm chửi thầm trong bụng, Phó Tiện bất ngờ quay sang nhìn tôi:“Ti Tử Dao?”Tôi: “Ây da, đúng… đúng rồi, là tôi đây.”…Gặp nhà tài trợ lên tiếng là lập tức ngoan như mèo.Ánh mắt Phó Tiện rơi lên mặt tôi, nhàn nhạt, nhẹ tênh như không, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rợn cả sống lưng.Bốn mắt chạm nhau, anh hơi nhếch môi, giọng thản nhiên nói:“Đến giờ đi ngủ rồi.”Mặt tôi vô thức đỏ lên.Nhưng vừa nhớ đến mấy lời mẹ dặn, lại như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.“Ờm…” Tôi liếc nhìn đôi chân dài thon gọn đặt trên xe lăn của anh, cẩn thận hỏi, “Anh có cần tôi cõng anh lên giường không?”Im lặng hai giây, tôi l.i.ế.m môi, bổ sung:“Tôi khỏe lắm, cõng nổi.”Phó Tiện ngồi trên xe lăn, giơ tay nới lỏng hai nút áo sơ mi, cười hờ hững:“Vậy làm phiền cô rồi.”Tôi bước đến, quay lưng lại rồi ngồi xổm xuống trước mặt anh.Hai giây sau, Phó Tiện nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên vai tôi.Cánh tay anh thon dài, thả lỏng vắt qua trước cổ tôi, cả người mang theo một mùi hương mát lạnh như gió núi, dễ chịu đến kỳ lạ.Ban đầu tôi chỉ định thể hiện chút thiện chí với “nhà tài trợ”. Nhưng khi anh thực sự tựa vào vai tôi, khoảng cách gần như vậy khiến mặt tôi đỏ bừng lên.Anh đã cởi áo vest, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng. Tôi thì đã thay váy cưới, chỉ mặc mỗi bộ váy dài dùng để tiếp rượu tương đối đơn giản.Khoảnh khắc cõng anh lên, tôi thậm chí cảm nhận được rõ ràng thân nhiệt từ người anh truyền sang.Nghĩ tới đây, tim tôi bắt đầu đập loạn.Chân bước loạng choạng, tôi lại dẫm phải tà váy dài.Tôi đang cõng anh và cả hai cùng đổ nhào xuống đất.…Tôi nằm úp mặt dưới đất, không dám nhúc nhích.Tôi thề tôi không phải kiểu nữ chính ngốc nghếch. Hai mươi mấy năm sống trên đời, tôi cũng coi như lanh lợi và thông minh.Nhưng không hiểu sao hôm nay không biết bị cái gì ám đây đã là lần thứ hai ngã sấp mặt rồi. Ngã thì thôi đi tôi còn lôi cả “ông chủ” ngã theo.Một lúc lâu không thấy anh động đậy, tôi bắt đầu hơi hoảng.Không phải… ngất rồi chứ?Tôi đang định ngẩng đầu xem thử thì giọng anh vang lên, trầm thấp, hơi khàn:“Lại đây.”Tôi lập tức ngồi dậy, rón rén bước tới, ngồi xổm xuống bên anh.“Ờm…”Tôi định giải thích, còn đang gom lời trong đầu thì cổ tay bỗng bị ai đó kéo mạnh một cái.Phó Tiện túm lấy tay tôi, dùng sức giật nhẹ, tôi ngã thẳng vào lòng anh.Sàn nhà lạnh toát, còn anh thì nằm ngửa ra đó, một tay siết chặt cổ tay tôi, cúi mắt nhìn tôi đang nằm đè lên người anh.Gần sát thế này, tôi càng thấy rõ anh đẹp đến mức nào một cái đẹp c.h.ế.t người.“Ti Tử Dao.”Anh nhìn tôi chăm chăm, nghiến răng nói:“Đỡ tôi về lại xe lăn. Tôi tự mình lên giường được.”"Ờ... được thôi."Ánh mắt của Phó Tiện quá áp lực, khiến tôi không dám nhìn thẳng. Tôi vội né tránh ánh mắt anh xong cúi đầu đỡ anh dậy.Nhưng mà.Lúc nãy ngã hơi xa, chiếc xe lăn vẫn còn nằm lăn lóc cách mấy bước.Nghĩ đến chuyện Phó thiếu gia chân không đứng được, tôi đành đỡ anh ngồi tạm xuống sàn."Anh ngồi tạm trước đã, để tôi đi lấy xe lăn."Phó Tiện không nói gì, nhưng ánh mắt lại tối đi vài phần.Tôi đoán…Có lẽ anh đang hối hận, dù là mua bình hoa đi nữa, cũng nên chọn cái nào có não.Vì muốn chuộc lỗi, tôi lao như bay đến đẩy xe lăn lại gần.Tôi cúi người định đỡ anh lên lần nữa, nhưng Phó Tiện lại không hề nhúc nhích.Sao đấy? Dỗi rồi à?Tôi cúi đầu nhìn thì thấy anh thở dài, giọng trầm khàn, đầy bất lực:“Em đè lên chân tôi rồi.”“…Xin lỗi, xin lỗi!”
Số dư tài khoản: 100 tệ.
Là tệ mà không phải vạn.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu mãi đến khi bị người phía sau mất kiên nhẫn thúc giục:
“Em gái à, em còn có một trăm tệ mà em cũng phân vân lâu vậy à? Hay là cần anh đốt nhang khấn vái cho nó rồi em mới chịu rút?”
Tôi đỏ mặt rút thẻ ra, vẫn chưa cam lòng, lết đến quầy giao dịch gần đó hỏi lại lần nữa.
Kết quả quả nhiên vẫn là một trăm.
Anh ta đúng là biết chơi thật đấy.
Tình cảm không có thì không cần nói làm gì rồi, nhưng dù sao tôi cũng đã khoác váy cưới nặng cả chục ký rồi gả cho anh một lần.
Vậy mà chỉ cho thêm có một trăm đồng? Cái này là cho ăn xin chắc?
Càng nghĩ càng tức, tôi rút hết đúng nột trăm đồng đó, sau đó quyết định lấy số tiền này của anh xài đi cho bõ ghét.
Tôi gọi liền ba chiếc taxi.
Một chiếc tôi ngồi, hai chiếc khác chạy theo sau cho có khí thế.
Nhưng mà…
Tôi tính sai rồi.
Không ngờ biệt thự nhà họ Phó lại ở xa thế. Ba chiếc taxi tổng cộng hết hơn 400 tệ.
Một trăm xài sạch, tôi còn phải móc thêm hơn 300 tiền túi bù vào.
Đúng là xui xẻo.
Tối đó vào đêm tân hôn.
Tôi ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm gương mặt đẹp như tượng tạc của Phó Tiện nhưng hiện tại tôi nhìn kiểu gì cũng thấy tức.
Đang mải lẩm bẩm chửi thầm trong bụng, Phó Tiện bất ngờ quay sang nhìn tôi:
“Ti Tử Dao?”
Tôi: “Ây da, đúng… đúng rồi, là tôi đây.”
…Gặp nhà tài trợ lên tiếng là lập tức ngoan như mèo.
Ánh mắt Phó Tiện rơi lên mặt tôi, nhàn nhạt, nhẹ tênh như không, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rợn cả sống lưng.
Bốn mắt chạm nhau, anh hơi nhếch môi, giọng thản nhiên nói:
“Đến giờ đi ngủ rồi.”
Mặt tôi vô thức đỏ lên.
Nhưng vừa nhớ đến mấy lời mẹ dặn, lại như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.
“Ờm…” Tôi liếc nhìn đôi chân dài thon gọn đặt trên xe lăn của anh, cẩn thận hỏi, “Anh có cần tôi cõng anh lên giường không?”
Im lặng hai giây, tôi l.i.ế.m môi, bổ sung:
“Tôi khỏe lắm, cõng nổi.”
Phó Tiện ngồi trên xe lăn, giơ tay nới lỏng hai nút áo sơ mi, cười hờ hững:
“Vậy làm phiền cô rồi.”
Tôi bước đến, quay lưng lại rồi ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Hai giây sau, Phó Tiện nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên vai tôi.
Cánh tay anh thon dài, thả lỏng vắt qua trước cổ tôi, cả người mang theo một mùi hương mát lạnh như gió núi, dễ chịu đến kỳ lạ.
Ban đầu tôi chỉ định thể hiện chút thiện chí với “nhà tài trợ”. Nhưng khi anh thực sự tựa vào vai tôi, khoảng cách gần như vậy khiến mặt tôi đỏ bừng lên.
Anh đã cởi áo vest, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng. Tôi thì đã thay váy cưới, chỉ mặc mỗi bộ váy dài dùng để tiếp rượu tương đối đơn giản.
Khoảnh khắc cõng anh lên, tôi thậm chí cảm nhận được rõ ràng thân nhiệt từ người anh truyền sang.
Nghĩ tới đây, tim tôi bắt đầu đập loạn.
Chân bước loạng choạng, tôi lại dẫm phải tà váy dài.
Tôi đang cõng anh và cả hai cùng đổ nhào xuống đất.
…Tôi nằm úp mặt dưới đất, không dám nhúc nhích.
Tôi thề tôi không phải kiểu nữ chính ngốc nghếch. Hai mươi mấy năm sống trên đời, tôi cũng coi như lanh lợi và thông minh.
Nhưng không hiểu sao hôm nay không biết bị cái gì ám đây đã là lần thứ hai ngã sấp mặt rồi. Ngã thì thôi đi tôi còn lôi cả “ông chủ” ngã theo.
Một lúc lâu không thấy anh động đậy, tôi bắt đầu hơi hoảng.
Không phải… ngất rồi chứ?
Tôi đang định ngẩng đầu xem thử thì giọng anh vang lên, trầm thấp, hơi khàn:
“Lại đây.”
Tôi lập tức ngồi dậy, rón rén bước tới, ngồi xổm xuống bên anh.
“Ờm…”
Tôi định giải thích, còn đang gom lời trong đầu thì cổ tay bỗng bị ai đó kéo mạnh một cái.
Phó Tiện túm lấy tay tôi, dùng sức giật nhẹ, tôi ngã thẳng vào lòng anh.
Sàn nhà lạnh toát, còn anh thì nằm ngửa ra đó, một tay siết chặt cổ tay tôi, cúi mắt nhìn tôi đang nằm đè lên người anh.
Gần sát thế này, tôi càng thấy rõ anh đẹp đến mức nào một cái đẹp c.h.ế.t người.
“Ti Tử Dao.”
Anh nhìn tôi chăm chăm, nghiến răng nói:
“Đỡ tôi về lại xe lăn. Tôi tự mình lên giường được.”
"Ờ... được thôi."
Ánh mắt của Phó Tiện quá áp lực, khiến tôi không dám nhìn thẳng. Tôi vội né tránh ánh mắt anh xong cúi đầu đỡ anh dậy.
Nhưng mà.
Lúc nãy ngã hơi xa, chiếc xe lăn vẫn còn nằm lăn lóc cách mấy bước.
Nghĩ đến chuyện Phó thiếu gia chân không đứng được, tôi đành đỡ anh ngồi tạm xuống sàn.
"Anh ngồi tạm trước đã, để tôi đi lấy xe lăn."
Phó Tiện không nói gì, nhưng ánh mắt lại tối đi vài phần.
Tôi đoán…
Có lẽ anh đang hối hận, dù là mua bình hoa đi nữa, cũng nên chọn cái nào có não.
Vì muốn chuộc lỗi, tôi lao như bay đến đẩy xe lăn lại gần.
Tôi cúi người định đỡ anh lên lần nữa, nhưng Phó Tiện lại không hề nhúc nhích.
Sao đấy? Dỗi rồi à?
Tôi cúi đầu nhìn thì thấy anh thở dài, giọng trầm khàn, đầy bất lực:
“Em đè lên chân tôi rồi.”
“…Xin lỗi, xin lỗi!”
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho… Số dư tài khoản: 100 tệ.Là tệ mà không phải vạn.Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu mãi đến khi bị người phía sau mất kiên nhẫn thúc giục:“Em gái à, em còn có một trăm tệ mà em cũng phân vân lâu vậy à? Hay là cần anh đốt nhang khấn vái cho nó rồi em mới chịu rút?”Tôi đỏ mặt rút thẻ ra, vẫn chưa cam lòng, lết đến quầy giao dịch gần đó hỏi lại lần nữa.Kết quả quả nhiên vẫn là một trăm.Anh ta đúng là biết chơi thật đấy.Tình cảm không có thì không cần nói làm gì rồi, nhưng dù sao tôi cũng đã khoác váy cưới nặng cả chục ký rồi gả cho anh một lần.Vậy mà chỉ cho thêm có một trăm đồng? Cái này là cho ăn xin chắc?Càng nghĩ càng tức, tôi rút hết đúng nột trăm đồng đó, sau đó quyết định lấy số tiền này của anh xài đi cho bõ ghét. Tôi gọi liền ba chiếc taxi.Một chiếc tôi ngồi, hai chiếc khác chạy theo sau cho có khí thế.Nhưng mà…Tôi tính sai rồi.Không ngờ biệt thự nhà họ Phó lại ở xa thế. Ba chiếc taxi tổng cộng hết hơn 400 tệ.Một trăm xài sạch, tôi còn phải móc thêm hơn 300 tiền túi bù vào.Đúng là xui xẻo.Tối đó vào đêm tân hôn. Tôi ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm gương mặt đẹp như tượng tạc của Phó Tiện nhưng hiện tại tôi nhìn kiểu gì cũng thấy tức.Đang mải lẩm bẩm chửi thầm trong bụng, Phó Tiện bất ngờ quay sang nhìn tôi:“Ti Tử Dao?”Tôi: “Ây da, đúng… đúng rồi, là tôi đây.”…Gặp nhà tài trợ lên tiếng là lập tức ngoan như mèo.Ánh mắt Phó Tiện rơi lên mặt tôi, nhàn nhạt, nhẹ tênh như không, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rợn cả sống lưng.Bốn mắt chạm nhau, anh hơi nhếch môi, giọng thản nhiên nói:“Đến giờ đi ngủ rồi.”Mặt tôi vô thức đỏ lên.Nhưng vừa nhớ đến mấy lời mẹ dặn, lại như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.“Ờm…” Tôi liếc nhìn đôi chân dài thon gọn đặt trên xe lăn của anh, cẩn thận hỏi, “Anh có cần tôi cõng anh lên giường không?”Im lặng hai giây, tôi l.i.ế.m môi, bổ sung:“Tôi khỏe lắm, cõng nổi.”Phó Tiện ngồi trên xe lăn, giơ tay nới lỏng hai nút áo sơ mi, cười hờ hững:“Vậy làm phiền cô rồi.”Tôi bước đến, quay lưng lại rồi ngồi xổm xuống trước mặt anh.Hai giây sau, Phó Tiện nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên vai tôi.Cánh tay anh thon dài, thả lỏng vắt qua trước cổ tôi, cả người mang theo một mùi hương mát lạnh như gió núi, dễ chịu đến kỳ lạ.Ban đầu tôi chỉ định thể hiện chút thiện chí với “nhà tài trợ”. Nhưng khi anh thực sự tựa vào vai tôi, khoảng cách gần như vậy khiến mặt tôi đỏ bừng lên.Anh đã cởi áo vest, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng. Tôi thì đã thay váy cưới, chỉ mặc mỗi bộ váy dài dùng để tiếp rượu tương đối đơn giản.Khoảnh khắc cõng anh lên, tôi thậm chí cảm nhận được rõ ràng thân nhiệt từ người anh truyền sang.Nghĩ tới đây, tim tôi bắt đầu đập loạn.Chân bước loạng choạng, tôi lại dẫm phải tà váy dài.Tôi đang cõng anh và cả hai cùng đổ nhào xuống đất.…Tôi nằm úp mặt dưới đất, không dám nhúc nhích.Tôi thề tôi không phải kiểu nữ chính ngốc nghếch. Hai mươi mấy năm sống trên đời, tôi cũng coi như lanh lợi và thông minh.Nhưng không hiểu sao hôm nay không biết bị cái gì ám đây đã là lần thứ hai ngã sấp mặt rồi. Ngã thì thôi đi tôi còn lôi cả “ông chủ” ngã theo.Một lúc lâu không thấy anh động đậy, tôi bắt đầu hơi hoảng.Không phải… ngất rồi chứ?Tôi đang định ngẩng đầu xem thử thì giọng anh vang lên, trầm thấp, hơi khàn:“Lại đây.”Tôi lập tức ngồi dậy, rón rén bước tới, ngồi xổm xuống bên anh.“Ờm…”Tôi định giải thích, còn đang gom lời trong đầu thì cổ tay bỗng bị ai đó kéo mạnh một cái.Phó Tiện túm lấy tay tôi, dùng sức giật nhẹ, tôi ngã thẳng vào lòng anh.Sàn nhà lạnh toát, còn anh thì nằm ngửa ra đó, một tay siết chặt cổ tay tôi, cúi mắt nhìn tôi đang nằm đè lên người anh.Gần sát thế này, tôi càng thấy rõ anh đẹp đến mức nào một cái đẹp c.h.ế.t người.“Ti Tử Dao.”Anh nhìn tôi chăm chăm, nghiến răng nói:“Đỡ tôi về lại xe lăn. Tôi tự mình lên giường được.”"Ờ... được thôi."Ánh mắt của Phó Tiện quá áp lực, khiến tôi không dám nhìn thẳng. Tôi vội né tránh ánh mắt anh xong cúi đầu đỡ anh dậy.Nhưng mà.Lúc nãy ngã hơi xa, chiếc xe lăn vẫn còn nằm lăn lóc cách mấy bước.Nghĩ đến chuyện Phó thiếu gia chân không đứng được, tôi đành đỡ anh ngồi tạm xuống sàn."Anh ngồi tạm trước đã, để tôi đi lấy xe lăn."Phó Tiện không nói gì, nhưng ánh mắt lại tối đi vài phần.Tôi đoán…Có lẽ anh đang hối hận, dù là mua bình hoa đi nữa, cũng nên chọn cái nào có não.Vì muốn chuộc lỗi, tôi lao như bay đến đẩy xe lăn lại gần.Tôi cúi người định đỡ anh lên lần nữa, nhưng Phó Tiện lại không hề nhúc nhích.Sao đấy? Dỗi rồi à?Tôi cúi đầu nhìn thì thấy anh thở dài, giọng trầm khàn, đầy bất lực:“Em đè lên chân tôi rồi.”“…Xin lỗi, xin lỗi!”