Tác giả:

Tốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ?   Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn.   Thành ra cho…

Chương 3: Chương 3

Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ?   Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn.   Thành ra cho… Lần này tôi quyết chuộc lỗi cho bằng được, gom hết sức lực bế anh lên xe lăn.Nhưng hình như Phó thiếu gia chẳng vui vẻ gì.Anh cắn răng, tai đỏ ửng, môi mím chặt như chịu đựng điều gì ghê gớm lắm, nói gần như nghiến răng:“Ti Tử Dao, tôi bảo em đỡ, chứ không bảo em bế.”Đúng là khó chiều.Tôi “dạ” một tiếng rồi ngoan ngoãn đẩy xe lăn đến cạnh giường, đang định xem anh lên giường thế nào.Nhưng ngay lúc đó,một giọng nói hơi trầm vang lên, có vẻ ngượng ngùng:“Quay lưng lại.”Tôi ngoan ngoãn quay người.Chỉ là…Ngay trên chiếc bàn đối diện, có một cái gương nhỏ, và qua mặt gương ấy, tôi nhìn thấy rõ.. Phó Tiện ngồi trên xe lăn, hai tay chống lên mép giường, lấy đà...Bịch!Anh rớt xuống rồi.Bầu không khí có hơi ngượng ngập.Tôi hiện đang quay lưng về phía anh, mà quay lại cũng không được nhưng nếu không quay thì càng không nên.Đang lưỡng lự, sau lưng chợt vang lên giọng nói trầm thấp của anh, mang theo chút bực dọc, như thể đang giận mà không phát tiết được:“Còn đứng đó làm gì?”“À à.” Tôi vội vàng quay lại.Phó Tiện đang ngồi dưới đất, đôi chân trông có vẻ thật sự rất yếu, môi mím chặt, vành tai thì đỏ bừng.Có lẽ sau hai cú ngã sấp mặt, lòng tự trọng của Phó thiếu gia đã chịu đả kích không nhẹ.Tôi khom người, vòng tay anh qua vai mình để anh mượn lực đứng dậy, vừa đỡ vừa chân thành “an ủi”:“Anh Phó, anh cũng đừng để tâm quá. Nếu là tôi mà bị liệt chân thì chắc đến đi vệ sinh cũng chẳng tự lau m.ô.n.g nổi, nói gì đến…”Chưa kịp nói hết câu, tay Phó Tiện đang đặt trên vai tôi siết lại một cái.“Câm miệng.”“Vâng.”Thế là, tôi ngoan ngoãn đỡ anh lên giường.Rồi ngay sau đó, nhận được một mệnh lệnh lạnh tanh:“Từ nay ra ngoài với tôi, chỉ được cười, không được mở miệng.”“Vâng…”Dù sao thì cũng là anh trả tiền mà tôi chỉ cần làm việc.Anh không cho tôi nói chuyện, thì cùng lắm tôi uống nước bằng mũi thôi cũng được.Đêm tân hôn, ban đầu tôi định trải đệm nằm dưới đất ngủ cho yên chuyện.Nhưng Phó Tiện không cho.Anh bắt tôi ngủ bên cạnh, đắp chung một chăn.Thực ra tôi cũng không phản đối… nhưng vẫn phải làm ra vẻ e thẹn một chút.Đang đỏ mặt lí nhí: “Như vậy… không ổn lắm đâu…” thì anh đột nhiên đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.Tôi im lặng vài giây:“Lại là một trăm tệ?”“Hai trăm nghìn.”“Chốt đơn, chồng yêu.”Tôi lập tức giật lấy cái thẻ, cười híp mắt nhét vào túi.Đêm đó rất yên bình, chỉ có điều… hơi lạnh.Tên trời đánh này, nửa đêm chẳng biết bằng cách nào đã cuộn hết chăn về phía mình. Tôi rét run người đành phải lén rúc lại gần anh để ké được nửa tấm chăn.Chỉ nhớ lờ mờ rằng…Người anh rất ấm, cứ như ôm lò sưởi trong lòng vậy.Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Tiện đã ngồi sẵn trên xe lăn.Không biết anh tự trèo lên lúc nào.Chiếc xe lăn đặt ngay cạnh giường, anh đang cầm một quyển sách, cúi đầu đọc rất chăm chú.Ánh nắng buổi sáng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, bao phủ hàng mi và khóe mắt anh bằng một lớp sáng vàng mỏng.Cảnh tượng ấy… thật sự rất đẹp.Tôi đang ngẩn người ngắm nhìn thì anh bỗng quay đầu lại:“Xuống ăn sáng.”Tôi vội gật đầu, lúc đó mới để ý dưới mắt anh có quầng thâm.Anh… tối qua không ngủ ngon sao?Rõ ràng là ôm chăn ngủ say như c.h.ế.t còn gì.Phó Tiện đặt sách xuống, xoay xe rời khỏi phòng. Tôi cũng nhanh chóng xuống giường đi rửa mặt. Khi lướt qua quyển sách anh vừa đọc, không nhịn được mà đứng khựng lại:《Chân – Giả Tôn Ngộ Không》???Ra là… mấy cậu ấm nhà giàu đều có tâm hồn trẻ thơ phong phú đến thế này à?Ăn sáng xong, Phó Tiện liền ra ngoài.Trước khi đi, anh dặn tôi: bất kể hôm nay có định đi đâu, thì đến 7 giờ tối phải trang điểm chỉnh tề, ở nhà chờ anh vì tối nay anh sẽ dẫn tôi đến dự tiệc gia đình nhà họ Phó.Tôi ngoan ngoãn gật đầu.Tiệc gia đình nhà họ Phó cơ đấy thật không thể qua loa được.Hơn nữa, hôm qua ở tiệc cưới của tôi và Phó Tiện, giới thượng lưu và các ông trùm thương mại đều tới chúc mừng, chỉ duy có nhà họ Phó là chẳng ai đến.Nhưng nhìn dáng vẻ của Phó Tiện, hình như anh cũng chẳng để tâm đến.…Tôi không có đi làm mà ở mãi trong căn biệt thự trống trải cũng chán, nên đã gọi taxi ra ngoài dạo chơi.Garage của anh dù đầy những chiếc xe sang phủ bụi, nhưng..Anh không để lại tài xế nào, còn tôi thì đến bằng lái xe cũng chưa có.Cầm theo thẻ ngân hàng, tôi bắt một chiếc xe bên ngoài đến một trung tâm thương mại sang chảnh nhất thành phố.Người trong trung tâm đông nghịt, nhưng phần lớn đều giống tôi chỉ xem chứ không mua.Dù sao, giá ở đây cái gì cũng tính bằng chục nghìn, cả trăm nghìn. Người thường có nhìn cũng chỉ dám thở dài.Tôi đi một vòng, hai tay vẫn trắng trơn.Ngược lại… bụng thì bắt đầu đau dữ dội. Tôi sực nhớ trong túi có giấy, liền quay người đi tìm nhà vệ sinh công cộng.Nhưng..

Lần này tôi quyết chuộc lỗi cho bằng được, gom hết sức lực bế anh lên xe lăn.

Nhưng hình như Phó thiếu gia chẳng vui vẻ gì.

Anh cắn răng, tai đỏ ửng, môi mím chặt như chịu đựng điều gì ghê gớm lắm, nói gần như nghiến răng:

“Ti Tử Dao, tôi bảo em đỡ, chứ không bảo em bế.”

Đúng là khó chiều.

Tôi “dạ” một tiếng rồi ngoan ngoãn đẩy xe lăn đến cạnh giường, đang định xem anh lên giường thế nào.

Nhưng ngay lúc đó,một giọng nói hơi trầm vang lên, có vẻ ngượng ngùng:

“Quay lưng lại.”

Tôi ngoan ngoãn quay người.

Chỉ là…

Ngay trên chiếc bàn đối diện, có một cái gương nhỏ, và qua mặt gương ấy, tôi nhìn thấy rõ..

 

Phó Tiện ngồi trên xe lăn, hai tay chống lên mép giường, lấy đà...

Bịch!

Anh rớt xuống rồi.

Bầu không khí có hơi ngượng ngập.

Tôi hiện đang quay lưng về phía anh, mà quay lại cũng không được nhưng nếu không quay thì càng không nên.

Đang lưỡng lự, sau lưng chợt vang lên giọng nói trầm thấp của anh, mang theo chút bực dọc, như thể đang giận mà không phát tiết được:

“Còn đứng đó làm gì?”

“À à.”

 

Tôi vội vàng quay lại.

Phó Tiện đang ngồi dưới đất, đôi chân trông có vẻ thật sự rất yếu, môi mím chặt, vành tai thì đỏ bừng.

Có lẽ sau hai cú ngã sấp mặt, lòng tự trọng của Phó thiếu gia đã chịu đả kích không nhẹ.

Tôi khom người, vòng tay anh qua vai mình để anh mượn lực đứng dậy, vừa đỡ vừa chân thành “an ủi”:

“Anh Phó, anh cũng đừng để tâm quá. Nếu là tôi mà bị liệt chân thì chắc đến đi vệ sinh cũng chẳng tự lau m.ô.n.g nổi, nói gì đến…”

Chưa kịp nói hết câu, tay Phó Tiện đang đặt trên vai tôi siết lại một cái.

“Câm miệng.”

“Vâng.”

Thế là, tôi ngoan ngoãn đỡ anh lên giường.

Rồi ngay sau đó, nhận được một mệnh lệnh lạnh tanh:

“Từ nay ra ngoài với tôi, chỉ được cười, không được mở miệng.”

“Vâng…”

Dù sao thì cũng là anh trả tiền mà tôi chỉ cần làm việc.

Anh không cho tôi nói chuyện, thì cùng lắm tôi uống nước bằng mũi thôi cũng được.

Đêm tân hôn, ban đầu tôi định trải đệm nằm dưới đất ngủ cho yên chuyện.

Nhưng Phó Tiện không cho.

Anh bắt tôi ngủ bên cạnh, đắp chung một chăn.

Thực ra tôi cũng không phản đối… nhưng vẫn phải làm ra vẻ e thẹn một chút.

Đang đỏ mặt lí nhí: “Như vậy… không ổn lắm đâu…” thì anh đột nhiên đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.

Tôi im lặng vài giây:

“Lại là một trăm tệ?”

“Hai trăm nghìn.”

“Chốt đơn, chồng yêu.”

Tôi lập tức giật lấy cái thẻ, cười híp mắt nhét vào túi.

Đêm đó rất yên bình, chỉ có điều… hơi lạnh.

Tên trời đánh này, nửa đêm chẳng biết bằng cách nào đã cuộn hết chăn về phía mình. Tôi rét run người đành phải lén rúc lại gần anh để ké được nửa tấm chăn.

Chỉ nhớ lờ mờ rằng…

Người anh rất ấm, cứ như ôm lò sưởi trong lòng vậy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Tiện đã ngồi sẵn trên xe lăn.

Không biết anh tự trèo lên lúc nào.

Chiếc xe lăn đặt ngay cạnh giường, anh đang cầm một quyển sách, cúi đầu đọc rất chăm chú.

Ánh nắng buổi sáng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, bao phủ hàng mi và khóe mắt anh bằng một lớp sáng vàng mỏng.

Cảnh tượng ấy… thật sự rất đẹp.

Tôi đang ngẩn người ngắm nhìn thì anh bỗng quay đầu lại:

“Xuống ăn sáng.”

Tôi vội gật đầu, lúc đó mới để ý dưới mắt anh có quầng thâm.

Anh… tối qua không ngủ ngon sao?

Rõ ràng là ôm chăn ngủ say như c.h.ế.t còn gì.

Phó Tiện đặt sách xuống, xoay xe rời khỏi phòng. Tôi cũng nhanh chóng xuống giường đi rửa mặt. Khi lướt qua quyển sách anh vừa đọc, không nhịn được mà đứng khựng lại:

《Chân – Giả Tôn Ngộ Không》

???

Ra là… mấy cậu ấm nhà giàu đều có tâm hồn trẻ thơ phong phú đến thế này à?

Ăn sáng xong, Phó Tiện liền ra ngoài.

Trước khi đi, anh dặn tôi: bất kể hôm nay có định đi đâu, thì đến 7 giờ tối phải trang điểm chỉnh tề, ở nhà chờ anh vì tối nay anh sẽ dẫn tôi đến dự tiệc gia đình nhà họ Phó.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Tiệc gia đình nhà họ Phó cơ đấy thật không thể qua loa được.

Hơn nữa, hôm qua ở tiệc cưới của tôi và Phó Tiện, giới thượng lưu và các ông trùm thương mại đều tới chúc mừng, chỉ duy có nhà họ Phó là chẳng ai đến.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Phó Tiện, hình như anh cũng chẳng để tâm đến.

Tôi không có đi làm mà ở mãi trong căn biệt thự trống trải cũng chán, nên đã gọi taxi ra ngoài dạo chơi.

Garage của anh dù đầy những chiếc xe sang phủ bụi, nhưng..

Anh không để lại tài xế nào, còn tôi thì đến bằng lái xe cũng chưa có.

Cầm theo thẻ ngân hàng, tôi bắt một chiếc xe bên ngoài đến một trung tâm thương mại sang chảnh nhất thành phố.

Người trong trung tâm đông nghịt, nhưng phần lớn đều giống tôi chỉ xem chứ không mua.

Dù sao, giá ở đây cái gì cũng tính bằng chục nghìn, cả trăm nghìn. Người thường có nhìn cũng chỉ dám thở dài.

Tôi đi một vòng, hai tay vẫn trắng trơn.

Ngược lại… bụng thì bắt đầu đau dữ dội. Tôi sực nhớ trong túi có giấy, liền quay người đi tìm nhà vệ sinh công cộng.

Nhưng..

Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ?   Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn.   Thành ra cho… Lần này tôi quyết chuộc lỗi cho bằng được, gom hết sức lực bế anh lên xe lăn.Nhưng hình như Phó thiếu gia chẳng vui vẻ gì.Anh cắn răng, tai đỏ ửng, môi mím chặt như chịu đựng điều gì ghê gớm lắm, nói gần như nghiến răng:“Ti Tử Dao, tôi bảo em đỡ, chứ không bảo em bế.”Đúng là khó chiều.Tôi “dạ” một tiếng rồi ngoan ngoãn đẩy xe lăn đến cạnh giường, đang định xem anh lên giường thế nào.Nhưng ngay lúc đó,một giọng nói hơi trầm vang lên, có vẻ ngượng ngùng:“Quay lưng lại.”Tôi ngoan ngoãn quay người.Chỉ là…Ngay trên chiếc bàn đối diện, có một cái gương nhỏ, và qua mặt gương ấy, tôi nhìn thấy rõ.. Phó Tiện ngồi trên xe lăn, hai tay chống lên mép giường, lấy đà...Bịch!Anh rớt xuống rồi.Bầu không khí có hơi ngượng ngập.Tôi hiện đang quay lưng về phía anh, mà quay lại cũng không được nhưng nếu không quay thì càng không nên.Đang lưỡng lự, sau lưng chợt vang lên giọng nói trầm thấp của anh, mang theo chút bực dọc, như thể đang giận mà không phát tiết được:“Còn đứng đó làm gì?”“À à.” Tôi vội vàng quay lại.Phó Tiện đang ngồi dưới đất, đôi chân trông có vẻ thật sự rất yếu, môi mím chặt, vành tai thì đỏ bừng.Có lẽ sau hai cú ngã sấp mặt, lòng tự trọng của Phó thiếu gia đã chịu đả kích không nhẹ.Tôi khom người, vòng tay anh qua vai mình để anh mượn lực đứng dậy, vừa đỡ vừa chân thành “an ủi”:“Anh Phó, anh cũng đừng để tâm quá. Nếu là tôi mà bị liệt chân thì chắc đến đi vệ sinh cũng chẳng tự lau m.ô.n.g nổi, nói gì đến…”Chưa kịp nói hết câu, tay Phó Tiện đang đặt trên vai tôi siết lại một cái.“Câm miệng.”“Vâng.”Thế là, tôi ngoan ngoãn đỡ anh lên giường.Rồi ngay sau đó, nhận được một mệnh lệnh lạnh tanh:“Từ nay ra ngoài với tôi, chỉ được cười, không được mở miệng.”“Vâng…”Dù sao thì cũng là anh trả tiền mà tôi chỉ cần làm việc.Anh không cho tôi nói chuyện, thì cùng lắm tôi uống nước bằng mũi thôi cũng được.Đêm tân hôn, ban đầu tôi định trải đệm nằm dưới đất ngủ cho yên chuyện.Nhưng Phó Tiện không cho.Anh bắt tôi ngủ bên cạnh, đắp chung một chăn.Thực ra tôi cũng không phản đối… nhưng vẫn phải làm ra vẻ e thẹn một chút.Đang đỏ mặt lí nhí: “Như vậy… không ổn lắm đâu…” thì anh đột nhiên đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.Tôi im lặng vài giây:“Lại là một trăm tệ?”“Hai trăm nghìn.”“Chốt đơn, chồng yêu.”Tôi lập tức giật lấy cái thẻ, cười híp mắt nhét vào túi.Đêm đó rất yên bình, chỉ có điều… hơi lạnh.Tên trời đánh này, nửa đêm chẳng biết bằng cách nào đã cuộn hết chăn về phía mình. Tôi rét run người đành phải lén rúc lại gần anh để ké được nửa tấm chăn.Chỉ nhớ lờ mờ rằng…Người anh rất ấm, cứ như ôm lò sưởi trong lòng vậy.Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Tiện đã ngồi sẵn trên xe lăn.Không biết anh tự trèo lên lúc nào.Chiếc xe lăn đặt ngay cạnh giường, anh đang cầm một quyển sách, cúi đầu đọc rất chăm chú.Ánh nắng buổi sáng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, bao phủ hàng mi và khóe mắt anh bằng một lớp sáng vàng mỏng.Cảnh tượng ấy… thật sự rất đẹp.Tôi đang ngẩn người ngắm nhìn thì anh bỗng quay đầu lại:“Xuống ăn sáng.”Tôi vội gật đầu, lúc đó mới để ý dưới mắt anh có quầng thâm.Anh… tối qua không ngủ ngon sao?Rõ ràng là ôm chăn ngủ say như c.h.ế.t còn gì.Phó Tiện đặt sách xuống, xoay xe rời khỏi phòng. Tôi cũng nhanh chóng xuống giường đi rửa mặt. Khi lướt qua quyển sách anh vừa đọc, không nhịn được mà đứng khựng lại:《Chân – Giả Tôn Ngộ Không》???Ra là… mấy cậu ấm nhà giàu đều có tâm hồn trẻ thơ phong phú đến thế này à?Ăn sáng xong, Phó Tiện liền ra ngoài.Trước khi đi, anh dặn tôi: bất kể hôm nay có định đi đâu, thì đến 7 giờ tối phải trang điểm chỉnh tề, ở nhà chờ anh vì tối nay anh sẽ dẫn tôi đến dự tiệc gia đình nhà họ Phó.Tôi ngoan ngoãn gật đầu.Tiệc gia đình nhà họ Phó cơ đấy thật không thể qua loa được.Hơn nữa, hôm qua ở tiệc cưới của tôi và Phó Tiện, giới thượng lưu và các ông trùm thương mại đều tới chúc mừng, chỉ duy có nhà họ Phó là chẳng ai đến.Nhưng nhìn dáng vẻ của Phó Tiện, hình như anh cũng chẳng để tâm đến.…Tôi không có đi làm mà ở mãi trong căn biệt thự trống trải cũng chán, nên đã gọi taxi ra ngoài dạo chơi.Garage của anh dù đầy những chiếc xe sang phủ bụi, nhưng..Anh không để lại tài xế nào, còn tôi thì đến bằng lái xe cũng chưa có.Cầm theo thẻ ngân hàng, tôi bắt một chiếc xe bên ngoài đến một trung tâm thương mại sang chảnh nhất thành phố.Người trong trung tâm đông nghịt, nhưng phần lớn đều giống tôi chỉ xem chứ không mua.Dù sao, giá ở đây cái gì cũng tính bằng chục nghìn, cả trăm nghìn. Người thường có nhìn cũng chỉ dám thở dài.Tôi đi một vòng, hai tay vẫn trắng trơn.Ngược lại… bụng thì bắt đầu đau dữ dội. Tôi sực nhớ trong túi có giấy, liền quay người đi tìm nhà vệ sinh công cộng.Nhưng..

Chương 3: Chương 3